Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9: Tâm nguyện chưa thành

553 0 1 0

Mặc dù phỏng vấn thất bại là chuyện bình thường nhưng trong lòng Tô Mạt Mạt vẫn có chút để ý, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của nàng đều rất tốt, là con nhà người ta trong miệng người lớn và các vị lão sư.

Hôm nay phỏng vấn nàng biểu hiện không tốt, mặc kệ là vì HR cố ý làm khó, hay chưa kịp trả lời vấn đề đã bị HR ban cho cái nhìn khinh khỉnh cũng đều có chút tổn thương lòng tự trọng của nàng.

Tô Mạt Mạt mới vào xã hội, kinh nghiệm không sâu, nếu không phải Lãng Tinh Thần nói thì nàng cũng không biết chính mình chưa gửi xe đã có khả năng bị loại.

Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân không chuẩn bị đầy đủ, năng lực ứng biến không tốt cho nên thất bại ở lần khảo thí này. 

Sau khi Lãng Tinh Thần rời đi thật lâu, Tô Mạt Mạt mới mông lung hiểu được, hôm nay nữ quỷ mời nàng đi ăn lẩu là muốn an ủi nàng.

Cô ấy đọc được mất mát của nàng, thậm chí là tự nghi ngờ năng lực của chính mình, có lẽ nữ quỷ muốn giữ gìn lòng tự trọng yếu ớt của nàng nên cái gì cũng không nói dùng cách khác để an ủi nàng.

Đầu tiên để mình trúng thưởng, sau đó một mình ăn món lẩu yêu thích nhất. Đối phương có lẽ đọc được mình chưa thật sự bỏ xuống chuyện phỏng vấn thất bại cho nên mới nói ra chân tướng với mình.

Trong lòng Tô Mạt Mạt dâng lên tư vị không tên, tuy nàng hiếu thuận ngoan ngoãn, cha mẹ yêu thương, em trai kính trọng nhưng thật ra... Tô Mạt Mạt là loại người không biết biểu đạt cũng rất dễ xấu hổ.

Kể cả trong lòng không vui, áp lực hay thiệt thòi, Tô Mạt Mạt cũng rất hiếm khi tâm sự với gia đình, mà gặt nỗi nàng cũng không phải loại người giỏi về khoản tự tiêu hoá tâm trạng.

Cứ như vậy mãi nên mới có thói quen 'ức hiếp người nhà', Tô Mạt Mạt không phải trời sinh đã thẹn thùng ngại ngùng, chỉ là từng ở chịu qua thiệt thòi trong cuộc sống cho nên không dám ở trước mặt người ngoài phô bày sự chân thật của chính mình.

Sự tồn tại của nữ quỷ quả nhiên đặc biệt, những lúc Tô Mạt Mạt xấu hổ mở lời hoặc không thể sắp xếp ngôn ngữ để nói ra tâm sự, đối phương chỉ cần nhìn một cái là đã có thể hiểu rõ mười mươi.

Hơn nữa nữ quỷ sẽ không, sẽ không có cách nào dùng bí mật của nàng tổn hại chính nàng...

Điều này làm cho Tô Mạt Mạt có chút cảm thấy vi diệu, ai sống trên đời ít nhiều cũng sẽ cảm thấy cô độc, mà nguyên nhân chính dẫn tới cảm giác đó có lẽ là do nhân tâm quá phức tạp đi.

Sự tồn tại của Lãng Tinh Thần làm cho Tô Mạt Mạt cảm thấy không hẳn vậy.

Tô Mạt Mạt đi vào phòng tắm, nước lạnh xối đi khô nóng trên da, trong lòng lại nghĩ đến nữ quỷ.

Lúc này nàng mới nhớ tới, mình đã quên hỏi nữ quỷ ở nơi nào.

Tắm rửa xong Tô Mạt Mạt ngồi trước bàn làm việc, mở ra laptop sau đó thất thần thật lâu.

Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Mạt Mạt hít sâu một hơi, click mở trang web.

Dời chuột tới thanh tìm kiếm, Tô Mạt Mạt suy tư vài giây, gõ chữ: Người chết rồi sẽ đi về đâu?

Kết quả tìm tòi không như mong muốn, chí ít mấy cái đáp án này kém xa hiểu biết của nàng.

Đại đa số người cho rằng: Người sau khi chết sẽ sống trong ký ức của người còn sống, bọn họ sẽ sống trong lòng của người thân bạn bè, trước đây Tô Mạt Mạt cũng cho là vậy, cho đến khi gặp được nữ quỷ.

Tô Mạt Mạt bất giác nghĩ tới một vị chuyên gia, vì vậy vào wechat nhắn tin cho Bảo Tiểu Huyên.

"Chị Tiểu Huyên, có rảnh không?" Bảo Tiểu Huyên là vị chủ thớt từng giúp đỡ Tô Mạt Mạt xử lý chuyện nữ quỷ.

Bên kia đáp rất nhanh: "Sao vậy em gái?"

"Dạ không có, em muốn hỏi là quỷ hồn du đãng ở dương gian thường tập trung ở chỗ nào?"

"Này thì... Trước chị chỉ có tiếp xúc quá một nữ quỷ ở trong cổ hoạ nên cũng không quá hiểu biết, mà có lẽ là ở mộ địa của họ."

"Lại xảy ra chuyện gì sao?" Bảo Tiểu Huyên truy vấn.

"Dạ không, em tò mò nên hỏi chút thôi"

"Nữ quỷ kia còn xuất hiện không? Hai người có nói gì không?"

"Có ạ, cũng nói chuyện rồi. Cô ấy có vài tâm nguyện chưa xong muốn em giúp đỡ." Nghĩ nghĩ vài giây Tô Mạt Mạt bổ sung: "Cố ấy sẽ không làm hại em."

"Vậy tốt rồi, nếu Tô đại sư nói em có một đoạn thiện duyên chưa xong thì chắc chắn không sai đâu. Người sống trên đời có nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, cố gắng giúp đỡ cô ấy xem như tích thiện đức cho bản thân."

"Em biết, cám ơn chị Tiểu Huyên."

"Đừng khách sáo, nếu em tò mò về phương diện này thì có thể đến cửa hàng bán vàng mã lúc trước chị dẫn em tới, hai bà chủ ở đó có thể giải đáp thắc mắc của em."

"Dạ, cảm ơn chị."

Vừa nãy ăn lẩu Tô Mạt Mạt mới biết được thuật đọc tâm là một loại năng lực gây bối rối cho nữ quỷ, sẽ làm thế giới của cô ấy ồn ào vô cùng.

Cho nên Tô Mạt Mạt mới muốn biết người sau khi chết sẽ ở đâu, có phải là một nơi có thể cho nữ quỷ an bình dù chỉ một chút.

Nếu đối phương vẫn luôn phiêu đãng ngoài phố, vậy không phải rất mệt mỏi sao?

Có lẽ... có biện pháp làm một cái 'công tắc' cho thuật đọc tâm của đối phương, khi không cần dùng thì tạm thời tắt đi?

Sau khi cảm nhận được thiện ý của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt nghĩ cũng nên có qua có lại. Nhưng mà ở mặt này Tô Mạt Mạt không thể tự chủ trương, nàng cảm thấy nên tôn trọng ý nguyện của đối phương trước, chờ ngày mai gặp mặt hỏi ý, nếu đối phương có ý giống nàng thì cùng tìm cách cũng không muộn.

Sáng sớm hôm ấy Tô Mạt Mạt đã chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị đi phỏng vấn ở văn phòng luật sư, nhưng mà Lãng Tinh Thần lại không xuất hiện.

Tô Mạt Mạt có chút lưỡng lự, trực giác cho nàng biết nữ quỷ là một người rất trọng lời hứa, hai người đã nói hôm nay gặp mặt nhưng sao đối phương lại chưa xuất hiện đây?

Tô Mạt Mạt quyết định chờ thêm chút, ba mươi phút đi qua vẫn không thấy Lãng Tinh Thần đâu, cũng sắp đến giờ hẹn Tô Mạt Mạt không thể không đi ra ngoài, đi tới vệ đường bắt một chiếc xe, tới địa điểm phỏng vấn còn thừa đúng năm phút.

Tô Mạt Mạt nhìn nhìn thời gian, thở phào.

Lần này phỏng vấn nàng là một người phụ nữ, Tô Mạt Mạt thả lỏng hơn nhiều. Chỉ là trong lúc phỏng vấn, ánh mắt của Tô Mạt Mạt không tự chủ nhìn về một góc.

HR rất vừa lòng với biểu hiện của Tô Mạt Mạt, phỏng vấn kết thúc HR nói: "Điều kiện và năng lực của cô rất hợp với chức vị này, cô còn có gì muốn hỏi không?"

"Xin hỏi thời gian thực tập là bao lâu và lương bổng phúc lợi thế nào ạ?"

"Kỳ thực tập thường kéo dài ba tháng nhưng nếu cô biểu hiện tốt thì có thể rút ngắn đi, lương chính thức là năm ngàn hai, có lương tháng mười ba, thưởng chuyên cần, phần trăm hoa hồng và thưởng cuối năm. Trích phần trăm dựa vào số lượng chuyên án cô thụ lý, điều kiện thưởng cuối năm là đạt được 70% thắng kiện trong tổng số vụ kiện cô nhận được trong năm. Mỗi tháng được nghỉ bệnh một ngày không cộng dồn cũng không trừ tiền chuyên cần. Giữ lại biên lai những chi phí phát sinh, quá trình hoàn trả và điều kiện đều viết trong sổ tay nhân viên, sau này vào làm sẽ có người phát cho cô một quyển, còn có vấn đề gì khác không?"

"Không có, cảm ơn."

"Vậy ngày mai cô đến phỏng vấn lần hai, cô có thể bàn bạc lại một lần nữa với chủ quản về tiền lương cụ thể và đãi ngộ."

HR trình bày rất rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ thì Tô Mạt Mạt khẳng định đã được nhận.

Tô Mạt Mạt mỉm cười đứng lên bắt tay với HR, rời khỏi phòng phỏng vấn.

Ra khỏi văn phòng luật sư, Lãng Tinh Thần vẫn không xuất hiện, Tô Mạt Mạt có chút không quen lắm, bắt xe chạy về nhà. Vào đến cửa Tô Mạt Mạt không kịp cởi giày đã kêu lên: "Này, cô đang ở đâu?"

Trong phòng im ắng, không ai đáp lời.

 

...

 

Thời điểm Lãng Tinh Thần vừa rời khỏi nhà Tô Mạt Mạt thì đột nhiên cảm giác được trái tim đập kịch liệt, Lãng Tinh Thần không có tim, cô dùng Quỷ Tâm của mình đổi một tờ du dương thư và một chén canh Mạnh Bà, nhưng loại run rẩy này không xa lạ với cô. Lãng Tinh Thần đã trải qua hai lần đau đớn giống như vậy, đây là lần thứ ba...

Hai lần trước Lãng Tinh Thần thức tỉnh năng lực thấu thị và đọc tâm, Lãng Tinh Thần biết... mình sắp sửa thức tỉnh thêm một năng lực.

Lãng Tinh Thần cắn chặt răng một tay che ngực hoảng loạn bay vội, tốc độ của quỷ hồn rất nhanh, cảnh vật xung quanh giống như được tua nhanh tám lần.

Lấy tốc độ tối đa Lãng Tinh Thần xuất hiện ở ngoại ô thành phố, chính là trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu thành phố Sơn Dương, quen cửa quen nẻo đi tới kho đựng tro cốt tầng cao nhất.

Đại sảnh lạnh băng, ngoài cửa không cần người canh giữ, nhiệt độ bên ngoài rõ ràng rất nóng nhưng trong phòng lại hàn ý ngút trời.

Lãng Tinh Thần khó nhọc đi tới trước  ô vuông bằng kính, trong ô vuông đựng một cái hộp gỗ hình chữ nhật, trên hộp gỗ có dán bức ảnh nhỏ bằng đồng xu, là Lãng Tinh Thần.

Bên cạnh hộp gỗ là một thanh bài vị nho nhỏ, trên đó viết ngày tháng năm sinh và tên họ của Lãng Tinh Thần.

Lãng Tinh Thần trong ảnh chụp cười đến rực rỡ. Cô nghĩ nghĩ vài giây lấy lục lạc từ trong túi quần ra, lắc lắc vài cái, giây tiếp theo lập tức biến mất bay về hủ tro cốt của mình.

Lục lạc này là của Âm Sai Hách Giải Phóng đưa cô, là một cặp mẫu tử linh, mặc kệ Lãng Tinh Thần ở nơi nào, chỉ cần lắc lục lạc thì Hách Giải Phóng đều có thể tìm được cô.

Hai lần thức tỉnh năng lực trước Lãng Tinh Thần đều té xỉu ở ngoài đường, tỉnh lại thì có năng lực mới, cô nói chuyện này với Hách Giải Phóng, Hách Giải Phóng nói với cô: "Nhân loại là vạn linh chi trưởng, là một loại tồn tại vô cùng đặc biệt. Người sau khi chết bảy ngày được gọi là  'kỳ mông lung', công việc của âm sai là phải đưa quỷ hồn về Địa Phủ trước khi họ qua khỏi 'kỳ mông lung', bởi vì một khi qua khỏi quỷ hồn sẽ bắt đầu thức tỉnh một ít năng lực mà lúc còn sống không có, cụ thể có bao nhiêu loại năng lực thì không ai biết. Người có thiện ác, quỷ cũng vậy, nếu là quỷ hồn có lòng dạ hiểm ác thức tỉnh năng lực lợi hại thì sợ là sẽ lợi dụng người sống tiếp tục làm ác. Giống như hai loại năng lực của Lãng Tinh Thần là thuộc loại năng lực điều kiện, càng về sau sẽ càng mạnh. Hách Giải Phóng đặc biệt dặn dò Lãng Tinh Thần, đừng nghĩ có du dương thư thì tuyệt đối an toàn, thế giới này thật ra rất đáng sợ, có thể nhìn thấy quỷ hồn hoặc nuôi dưỡng luyện hoá quỷ hồn, tà tu không phải truyền thuyết. Thời điểm quỷ hồn thức tỉnh năng lực là lúc yếu ớt nhất, đến cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có. Hơn nữa quỷ hồn thức tỉnh năng lực là Thiên Đạo bất dung, rất có thể hồn bay phách lạc trong quá trình thức tỉnh. Hách Giải Phóng kiến nghị nếu lần sau năng lực của Lãng Tinh Thần lại thức tỉnh thì trước đó cô nên quay lại di thể hoặc hủ đựng tro cốt, đây là 'nhà' của mỗi linh thể, có thể tăng mạnh hồn lực, làm chậm tốc độ tiêu tan."

Lãng Tinh Thần kiểu gì cũng không nghĩ tới bản thân lại có thêm năng lực mới nhanh như vậy, mang theo hoảng sợ chạy vào bên trong hủ đựng tro cốt, còn sợ bản thân thức tỉnh năng lực nghịch thiên gì gì đó, vội vàng lắc lên lục lạc...

Cỡ chừng năm phút sau, Hách Giải Phóng bạch bào xuất hiện trước tro cốt của Lãng Tinh Thần, hắc xích trên tay còn nắm theo một chuỗi hồn phách.

Hách Giải Phóng là âm sai bạch bộ, phụ trách câu hồn ở thành phố Sơn Dương trước khi mặt trời xuống nước.

Lãng Tinh Thần ở trong hủ tro cốt chịu đựng thống khổ ngút trời, tựa như mỗi một tế bào trong người đều bị người hung hăng đánh tan, nhưng cô vẫn kiên trì giữ lấy ý thức của mình.

Lãng Tinh Thần cảm giác được, phản ứng lần này mãnh liệt hơn hai lần trước rất nhiều, cô thật sự sợ bản thân cứ vậy mà biến mất, cô phải gặp được Hách Giải Phóng mới có thể yên lòng.

Nhìn thấy Hách Giải Phóng, gánh nặng trong lòng Lãng Tinh Thần mới nhẹ hơn một chút, từ hủ tro cốt bay ra ngoài.

Hách Giải Phóng thấy bộ dạng sợ hãi của Lãng Tinh Thần, vội nói: "Cô sao vậy?"  

Hồn thể của Lãng Tinh Thần hoàn toàn trong suốt, không ngừng lắc lư giống như ảnh ngược phản chiếu trong mặt hồ nổi sóng, sắc mặt như tờ giấy trắng, áo thun trắng vốn sạch sẽ xuất hiện vết bẩn và máu tươi, trên người xuất hiện thật nhiều vết thương...

Lãng Tinh Thần chết bởi tai nạn giao thông, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Bởi vì cực độ suy yếu nên cô không thể duy trì hình dạng thường ngày, bộ dạng trước khi chết dần dần hiện ra.

Hách Giải Phóng không dám trì hoãn, trên lòng bàn tay xuất hiện một tấm u minh phù đem nó dán lên trán Lãng Tinh Thần, lá bùa loé sáng hồn thể của Lãng Tinh Thần thôi lắc lư.

"Cô là... lại muốn thức tỉnh năng lực???!!!" Hách Giải Phóng có chút khiếp sợ, hắn làm quỷ từ hồi dân quốc, tới giờ ít nhiều cũng có trăm năm, đúng là từng gặp qua quỷ hồn có du dương thư nhưng chưa từng thấy quỷ hồn nào thường xuyên thức tỉnh năng lực như Lãng Tinh Thần...

Lãng Tinh Thần run rẩy cười cười với Hách Giải Phóng, thật ra cô muốn khóc nhưng quỷ thì đã không có nước mắt để rơi lệ nữa rồi.

Trong mắt Lãng Tinh Thần tràn ngập tiếc nuối và tha thiết, nhìn Hách Giải Phóng lại như muốn mượn hắn để nghĩ tới một người 

"Tôi rất muốn nhìn thấy cậu ấy."

"Cậu ấy" trong miệng của Lãng Tinh Thần, Hách Giải Phóng biết.

"Haiz..." Hách Giải Phóng thở dài: "Sao phải khổ sở như vậy? Ở Minh Phủ không phải tốt hơn sao? Hà tất gì tra tấn chính mình như vậy?"

Nếu quỷ hồn có nước mắt, Lãng Tinh Thần khẳng định đã khóc từ lâu: "Tôi muốn thấy cậu ấy hạnh phúc... Do tôi mệnh mỏng, vô duyên cùng cậu ấy bạc hết mái đầu."

"Trước đừng nói, tập trung tinh lực... còn không thì dứt khoát say ngủ, sống chết do trời."

"Hách đại ca, không phải anh nói tôi từng có ân với anh sao? Tôi có thể cầu xin anh một chút không?"

"... Được, cô nói đi. Tôi nhất định dốc hết toàn lực." Hách Giải Phóng đại khái đoán được rồi.

Lãng Tinh Thần kêu lên một tiếng, thừa nhận đau đớn mãnh liệt. Cô ôm ngực một lúc lâu sau mới mở miệng, suy yếu nói: "Lỡ như lần này tôi không qua khỏi, phiền anh biến thành tôi đi vào giấc mộng của cậu ấy, nói với cậu ấy... Tâm nguyện của tôi đã thành phải đi đầu thai rồi, kêu cậu ấy sau này phải sống thật vui vẻ."

"Tội tình gì?" Trong mắt Hách Giải Phóng xẹt qua một tia không đành lòng, chuyện xưa của Lãng Tinh Thần, hắn biết.

"Xin anh, Hách đại ca."

"Được, tôi hứa với cô."

"Cảm ơn."

"Xoẹt" một tiếng Lãng Tinh Thần trở lại hủ tro cốt, mất đi ý thức.

Hách Giải Phóng ở lại thật lâu, chỉ là đứng nhìn tấm hình trên hủ tro cốt không nói gì.

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói bất mãn, oán giận nói: "Cũng cùng là quỷ dựa vào gì ả có thể ở lại dương gian còn bọn ta thì bị ngươi trói lấy?"

Hách Giải Phóng nổi giận quát: "Câm miệng!"

Tên kia không thuận theo, tiếp tục nói: "Đợi ta đến điện Diêm Vương sẽ tố cáo ngươi!"

Hách Giải Phóng hừ lạnh: "Nhân gia là người tốt mấy đời tu hành, mỗi một đời đều tích lũy công đức cho chính mình kiếp sau, ngươi có không? Nhân gia dùng Quỷ Tâm của mình trao đổi với Địa Phủ một đoạn thời gian, đợi nàng hoàn thành tâm nguyện, nhẹ thì rơi vào Vong Xuyên không được siêu sinh, nặng thì hồn tiêu phách tán vĩnh viễn biến mất, phần quyết đoán và hi sinh này ngươi có không? Nếu ngươi cũng nguyện ý trả giá như vậy, ta cũng sẽ xin cho ngươi một phần du dương thư!"

Quỷ hồn nghe xong run rẩy một hồi, hắn không nghĩ tới quỷ hồn được phép ở lại dương gian phải trả giá lớn như vậy, tên quỷ hồn này thầm mắng Lãng Tinh Thần là 'người điên', không tiếp tục truy vấn.

Xuất phát từ tò mò hắn nhìn nhìn hủ tro cốt của Lãng Tinh Thần, ảnh chụp là một vị thiếu nữ thanh xuân rạng rỡ, cười đến hạnh phúc dạt dào.

Tên quỷ hồn có chút giật mình, thay Lãng Tinh Thần tiếc hận, xem như vẫn còn chút nhân tính.

Hắn dựa vào bài vị của Lãng Tinh Thần mà suy tính, phát hiện ra lúc Lãng Tinh Thần qua đời chỉ mới 22.

Hách Giải Phóng nhìn Lãng Tinh Thần mất đi ý thức, bất đắc dĩ thở dài.

Tuy Hách Giải Phóng đã cho Lãng Tinh Thần U Minh phù nhưng trên cơ sở thì thứ này giống như Bản Lam Căn ở dương gian, tưởng trị bách bệnh nhưng nếu bệnh quá nặng thì lại chả có công dụng gì.

Hách Giải Phóng đồng cảm hoàn cảnh của Lãng Tinh Thần, thật tình hi vọng cô có thể vượt qua cửa ải này, hắn nghĩ tới một người, có lẽ người đó có thể giúp được Lãng Tinh Thần.

Giây tiếp theo Hách Giải Phóng cùng chuỗi hồn phách cùng nhau biến mất. 

 

~~~~

 

Xú lão Tiếu: Truyện ngọt, hổng có ngược, hổng có hành.

Mị: tin người vl... hổng khéo lão viết lộn rồi, phải là truyện ngược, hổng có ngọt... 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: