Vào tháng tám, đầu mùa thu, nhiệt độ không khí ở Thành Đô vẫn còn rất cao.
Buổi tối sau chín giờ, gió đêm tản đi một chút thời tiết nóng bức, quán bar trên đường dưới ánh đèn neon sáng như ban ngày, trong đám người thiếu niên trượt ván, có người nhìn về phía cách đó không xa mà huýt sáo.
Trong tầm mắt hắn là một phụ nữ trẻ vừa đi vừa nghe điện thoại. Người phụ nữ bước nhanh hơn một chút, trong lòng ngực đang ôm một bó hoa hồng đỏ ấm áp nở rộ, tóc ngắn ngang vai màu nâu, mặc một bộ vest xám khói và quần tây cùng màu, vải may có tính chất mỏng nhưng rất hoàn mỹ.
Làn da vô cùng trắng mịn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, toàn thân có một loại hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
“Thiên Ái, chúc mừng sinh nhật chị.”
“Cảm ơn em, Lưu Luyến.”
“Giới thiệu với em, đây là Vu Văn Văn, khuê mật của chị. Còn đây là tiểu Lưu Tổng của Tinh Kinh, hai người làm quen nhé!”
“Chào chị, em là Lưu Luyến.”
“Vu Văn Văn.”
Hai người chào nhau lấy lệ rồi mỗi người ngồi xuống một góc. Bạn bè của Trương Thiên Ái rất nhiều, không khí gượng gạo lúc nãy phút chốc đã trở nên sôi động.
—
Vu Văn Văn.
Cái tên Lưu Luyến giấu sâu vào tận đáy lòng.
Năm ấy lúc 10 tuổi, Lưu Luyến theo mẹ trốn nợ tạm trú tại một khu nhà ổ chuột phía nam thành phố, mẹ cô dành hết số vốn còn lại để mở một quầy hàng trứng nướng, cứ tưởng mọi chuyện được yên bình cho đến khi hai mẹ con các cô bị người tới đập cửa.
Đó là một ngày trời nổi giông bão, mọi thứ ở nhà đều bị đập phá, mẹ Lưu bị người ta ấn vào trên ghế sô pha mà đánh, Lưu Luyến sợ tới mức mà khóc lớn, cũng bị một cái tát đánh đến ném vào trên tường. Trên mặt nóng rát, trán cũng bị đánh vỡ, mẹ cô liều mạng che chắn cô lại, thì thào nói "Đừng sợ", rồi đẩy cô ra ngoài cửa.
Lưu Luyến bị bắt lại, mẹ Lưu mất quá nhiều máu không cứu chữa kịp thời mà chết.
Hàng xóm xung quanh chung quy cũng dạng nghèo khổ bần cùng, thấy tình cảnh hai mẹ con quá khốn khổ góp ít tiền chôn cất mẹ Lưu.
Lưu Luyến bị bán đến chợ đen, người muốn mua Lưu Luyến cũng rất nhiều, vẻ ngoài ngoan ngoãn mi mắt cong cong, bên trong giống như có xuân thuỷ lưu động âm thầm, đặc biệt thu hút, Lưu Luyến nhanh chóng được một người đàn ông mua đi.
Người đàn ông này muốn làm gì, Lưu Luyến đang bị che mắt không biết được, cho đến khi cô khoác trên mình một thân hỉ phục, bị bắt quỳ xuống cúng bái, mới hiểu ra.
Lưu Luyến đến giờ vẫn nhớ như in, nàng ấy tựa như ánh dương chiếu sáng một vùng bãi tha ma ẩm ướt, làm trái tim triệt để mất đi hy vọng của cô kịch liệt run rẩy.
Cô mỗi ngày sống sót nhờ nếm sương đọng trên chén bát đồ cúng, mỗi ngày đều có người canh chừng xem cô có thoát khỏi ngôi mộ đó không.
Đúng vậy!
Lưu Luyến được mua để minh hôn cùng đứa trẻ yểu mệnh kia, bọn họ không tìm được duyên âm phù hợp cho đứa con trai, liền bỏ một số tiền lớn để mua người sống. Mỗi ngày bọn họ sẽ đem một ít cháo trắng đến để duy trì mạng nhỏ này. Nhưng đến khi qua tuần có thể sẽ mặc kệ, có khi bọn họ còn mong cô chết cùng đâu, một cuộc hôn nhân vĩnh cửu không bao giờ chia cắt.
Một đứa trẻ ngày ngày tìm cách trốn thoát, cầu xin bất cứ ai đi ngang qua, nhưng khi biết được Lưu Luyến là lễ vật minh hôn, họ đều lảng tránh.
Là người sống, nhưng những gương mặt kia đều lạnh lẽo hơn cả xác chết.
Cô nhớ mẹ, cô không biết mẹ cô hiện tại như thế nào? Còn sống không? Vì sao chưa đến cứu cô?
Những câu tự hỏi quanh quẩn ăn mòn lý trí của Lưu Luyến.
Dưới trăng tuần sáng rực cả vùng trời, cô không có tâm trạng thưởng thức mỹ cảnh kia, trong hầm mộ vừa ẩm ướt vừa thối, dùng một chút tỉnh táo ít ỏi đếm xem mình đã ở đây được bao lâu.
Có lẽ, qua ngày mai bọn họ sẽ mặc kệ, cô sẽ bị bỏ đói dần dần cho đến chết.
Lưu Luyến vì đói lả mà đầu óc trở nên mơ màng.
Bỗng một tiếng xe chạy ngang qua, xung quanh đều là tiếng gió thét cùng tiếng vỗ cánh soàn soạt của đàn dơi.
Ánh mắt Lưu Luyến bắt gặp một dáng người mơ hồ, không biết niềm tin từ đâu, có lẽ là hy vọng sống mỏng manh trước khi chết, mong rằng nàng ấy sẽ không giống những người vô tâm kia.
Cứu ta!
Đôi môi khô khốc vì mất nước, ngón tay Lưu Luyến không thể nhấc lên nổi. Bọn họ không biết đã bỏ gì vào thức ăn, không cần xích chân lại cũng chẳng còn sức để trốn.
Chiếc xe lướt qua, tim cô như hẫng một nhịp.
Cô không bỏ cuộc. Cô muốn sống.
Lúc này khát vọng sống của Lưu Luyến trỗi dậy hơn bao giờ hết. Cô cắn chặt răng để bản thân tỉnh táo, nhích dần đến bên ly rượu, chỉ có thể nỗ lực gõ ly rượu xuống gạch. Tiếng lóc cóc vang lên theo quy luật nghe có chút giễu cợt.
Tiếng chuông chùa gần đó vang vọng, khiến tâm an tịnh, được Phật tổ phổ độ chúng sinh.
Còn cô, chỉ có một ước nguyện duy nhất.
Sống sót!
Tiếng gõ của Lưu Luyến dường như đều bị tiếng gió át mất, đã lâu như vậy, ánh sáng trong lòng cũng dần dần mất đi, chìm sâu vào đáy cốc.
Đến khi chiếc ly rơi xuống vỡ nát.
Cô ngộ ra.
Đời người sẽ vô tình lướt qua nhau rất nhiều lần, nhưng khi chân chính gặp gỡ nhau, giống như duy nhất giao nhau giữa hai đường thẳng, hai cuộc đời khác nhau vì thế mà lệch hướng.
Cô cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay nàng ấy vuốt ve đôi môi khô khốc của mình.
Nàng hỏi cô có muốn rời khỏi không?
Muốn…
Cô đều muốn đến phát điên lên!
Rất nhiều năm sau này, Lưu Luyến trốn trong một góc nhỏ, lặng lẽ viết xuống nhật ký của riêng mình.
Tôi là thất bại duy nhất của chị ấy.
Danh sách chương
Bình luận
Truyện liên quan
Top donate
Mía Ngố
Rukai
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Donate gần đây
shibal
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Chang Trương
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)