Bách Hợp Tiểu Thuyết

SƠN KHÊ

374 0 3 0

Năm ấy, dưới bóng cây ngô đồng, hoa bay tán loạn, hồng sắc ngợp trời nở rộ, nàng cài lên tóc ta một chiếc phượng ngọc tinh xảo, khẽ hôn lên mắt ta dịu dàng.

"Lấy ta nhé!"

Năm ấy, dưới ngọn nến cháy đỏ rực, phụ thân nàng là Lang vương, xuất hiện bất ngờ trước nghi thức cuối cùng của chúng ta. Tuyên bố nàng nếu tiếp tục cùng ta thành thân sẽ không còn là Đại công chúa của Lang tộc nữa.

Ta mang khăn hỉ trên người, bên tai nơi đâu cũng là tiếng cười giễu cợt.

"Hóa ra Sơn thần cưới vợ không được sự cho phép của Lang vương à"
"Hèn gì đến song thân cũng không có"
"Cũng thật đáng tiếc!"
"Sơn thần lần này quả thực quá manh động rồi!"...

Từng người từng người thở than, ta đứng yên lặng giữa một đám đông hồ nháo.

Hỷ sự này...không nên tồn tại.

Đáng lẽ ta, không nên tham lam đến vậy!

Ta cảm nhận, bản thân như trò đùa của thiên hạ.
Mà nàng ấy, có khi cũng chỉ vui đùa ngỏ lời yêu cùng ta.

Ta hơi ngửa cổ cười chua xót, tầm mắt xung quanh đều rực đỏ như mân côi. Cười đến lệ nhòe khóe mắt, tay bóp chặt, sắc mặt tái nhợt.

Hỉ phục này, chính tay ta may cho mình.

Hiện tại.

Thật đáng chê cười!

-------

Ta đến giờ vẫn nhớ như in, nàng ấy tựa như ánh dương chiếu sáng một vùng bãi tha ma ẩm ướt, làm trái tim triệt để mất đi hi vọng của ta kịch liệt run rẩy.

Ta mỗi ngày sống sót nhờ nếm sương đọng trên chén bát đồ cúng, chút đồ ăn ít ỏi được người nhà của tên nhóc kia mang đến, hằng ngày xem ta có thoát khỏi ngôi mộ đó không.

Đúng vậy!

Ta chính là bị bán để minh hôn cùng đứa trẻ mệnh yểu kia. Bọn họ không tìm được duyên âm phù hợp cho con trai họ, liền bỏ một số tiền lớn để mua người sống. Mỗi ngày sẽ đem đến cho ta một chút cháo để duy trì mạng nhỏ này.
Nhưng đến khi qua tuần chắc chắn sẽ mặc kệ ta, có khi muốn ta chết cùng con trai của bọn họ, một cuộc hôn nhân hạnh phúc vĩnh cửu, không bao giờ chia cắt.

Ta ngày ngày đều muốn trốn thoát khỏi đây, cầu xin bất cứ ai đi ngang qua. Nhưng những người tảo mộ kia như biết được ta là lễ vật minh hôn, đều lảng tránh.

Là người sống, nhưng những gương mặt kia, đều lạnh lẽo hơn cả xác chết.

Ta rất nhớ cha của ta. Tại sao cha ta lại chưa đến cứu ta?

Dưới trăng tuần sáng rực cả vùng trời. Ta không có tâm trạng thưởng thức mỹ cảnh kia, trong hầm mộ vừa ẩm ướt vừa thối, sau hôm nay bọn họ sẽ mặc kệ, ta sẽ bị bỏ đói dần dần cho đến chết.

Ta vì đói lả mà đầu óc đều một mảng mơ màng.

Bỗng nhiên một bóng đen diễm mỹ tuyệt luân từ trên minh nguyệt bay xuống. Xung quanh đều là tiếng gió gào thét cùng tiếng vỗ cánh xoàn xoạt của đàn dơi.

Ánh mắt ta trông thấy nàng ấy, không biết niềm tin từ đâu, có lẽ là tia hi vọng mỏng manh của bản thân mình trước khi chết. Mong rằng nàng ấy sẽ không giống như những người vô tâm kia.

Cứu ta!

Đôi môi khô khốc vì mất nước, ngón tay của ta cũng không thể nhấc lên nổi. Bọn họ không biết đã bỏ gì vô thức ăn, không cần xích chân ta lại, ta cũng chẳng còn sức để bỏ trốn.

Dường như nàng ấy tìm kiếm gì đó, sau đó ảm đạm thần thương rời đi.
Ta không bỏ cuộc. Ta muốn sống.

Lúc này khát vọng sống của ta trỗi dậy hơn bao giờ hết. Ta cắn chặt răng để bản thân tỉnh táo, nhích dần đến bên ly rượu, chỉ có thể nỗ lực gõ ly rượu xuống gạch. Tiếng lóc cóc vang lên có quy luật, ta có chút giễu cợt.

Thật giống nhà sư gõ mõ vậy.

Nhưng tiếng mõ vang lên rất to, cùng với tiếng chuông chùa vang vọng, khiến tâm an tịnh, được Phật tổ phổ độ chúng sinh.

Còn ta, chỉ có một ước nguyện duy nhất.

Sống sót!
Và rời khỏi đây...

Tiếng gõ của ta dường như đều bị tiếng gió át mất, đã lâu như vậy. Ánh sáng trong tim ta dần dần mất đi, chìm sâu vào đáy cốc.

Đến khi ta từ bỏ, chiếc ly rơi xuống vỡ nát.

Ta ngộ ra.

Đời người sẽ vô tình lướt qua nhau rất nhiều lần, nhưng khi chân chính gặp gỡ nhau, giống như duy nhất giao nhau giữa hai đường thẳng, hai cuộc đời khác nhau vì thế mà lệch hướng.

Ta cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay nàng ấy vuốt ve đôi môi khô khốc của mình.

Nàng ấy hỏi ta có muốn rời khỏi không?

Muốn...
Ta đều muốn đến phát điên lên!

Nàng ấy đánh vỡ hầm mộ, lưỡi kiếm đen tuyền sắt bén không biết từ đâu chặt đứt dây xích trói chặt chân ta. Khi tiếng xích vỡ tan, ta cảm nhận dòng máu trong người đều nóng đến sôi sục.

Giải thoát rồi!

Nàng không rời đi. Nàng nghe thấy lời cầu cứu của ta.

Mỹ nhân cao quý lãnh diễm này, là ân nhân của ta.

Nàng bế ta lên, đem ta tựa vào lồng ngực nàng. Ta trước giờ chưa trải qua cảm giác này.

Ta không có mẹ, mẹ ta là tiểu thiếp của một gia đình giàu có. Nhưng số phận bạc bẽo, vừa sinh ra ta thì bị mất máu phong hàn qua đời. Cuộc sống trước kia của ta không có gì đặc sắc, cha ta tuy yêu thương ta nhưng lại sợ mẹ cả, không dám thể hiện nhiều, đôi lúc tùy tiện vứt qua ta cuốn sách, một viên kẹo hồ lô ta đều rất mãn nguyện. Sơn trang của ta rất kỳ bí, nội bất xuất ngoại bất nhập, ta còn nghĩ mình sẽ như bao nữ nhân khác, đến tuổi sẽ bị gả cho một nam nhân nào đó.

Rất an tâm.
Đến mức ta muốn dựa dẫm vào nàng ấy.

Dù đã trải qua biết bao lừa gạt, tâm ta tự nhắc nhở bản thân mình không nên tin vào lời đường mật của kẻ khác.

Nhưng ta nguyện tin tưởng nàng ấy!

Nàng đưa ta đến một khu rừng già, toàn bộ khu rừng đang tối mù bỗng nhiên bừng sáng. Không có ánh đèn, dưới bầu trời muôn vàn vì sao, chỉ có vầng sáng từ hàng ngàn con đom đóm xung quanh, bay lượn trên bầu trời.

Vô cùng mỹ lệ!

Đem ta đến một ôn tuyền, nàng vứt hẳn ta xuống hồ. Ta cứ ngỡ sẽ lạnh cóng, nhưng hóa ra ấm áp đến mềm mại.

Nàng rời đi khiến ta sợ hãi. Lần đầu tiên ta không muốn rời bỏ một thứ gì đó. Sợ nhắm mắt lại sẽ không dấu vết biến mất.

Nàng bảo ta quá bẩn, tắm cho sạch sẽ rồi nàng sẽ đến đón ta. Ta có chút ngượng ngùng rồi e thẹn gật đầu.

Một lúc sau nàng trở lại, ta vẫn chưa tẩy xong.

Nguyên nhân, không có y phục. Ta cũng không dự định mặc lại y phục cũ. Cả tháng dưới hầm, thối đến không chịu được, ta lúc nãy ôm chặt nàng như thế, không biết có bị ghét bỏ không nữa.

Nàng không để ta mở lời, cấp cho ta một bộ đồ, dáng người ta và nàng tương đương nhau. Ta mang vào đen tuyền gấm lụa y phục, từng đường chỉ long tường phượng vũ thếp vàng tinh tế, nàng chắc chắn không phải người tầm thường.

Một thời gian sau chung sống với nàng. Ta chỉ cảm thấy ban đầu ta quá thiển cận, chắc hẳn nàng là Đại tiểu thư quyền uy hoặc là đệ tử của môn phái nào đó. Không ngờ nàng còn hơn ta tưởng tượng.

Sơn thần!

Nàng là sơn thần của ngọn núi này. Nắm quyền sinh sát của biết bao sinh mệnh.

Vốn dĩ với khí chất mạo tự thiên tiên đó, không thể như ta là thường trần mắt tục.

Như vậy...
Ta lại càng tự ti hơn.
Vì ta ái thượng nàng.

Người và thần, có thể bên nhau sao? Ta có thể tưởng tượng được đến ngày sinh mệnh mình dần mất đi, để nàng cô độc trong tam giới sống thêm hàng vạn năm nữa. Ta không tưởng được sẽ có người nào đó thay thế vị trí của ta. Yêu nàng!

Ta rất ích kỷ, cũng rất tham lam.

Lương duyên hay là nghiệt duyên?

Chục năm qua, ta âm thầm lặng lẽ bên nàng, không kêu ca, không oán thán. Ngược lại ta rất hạnh phúc. Những tiểu yêu trong khu rừng của nàng đều rất yêu mến ta, ta được an ủi rất nhiều. Ta xem từng nhành cây ngọn cỏ ở nơi đây là nhà của mình.

Nàng đã cắt đứt khế ước âm hôn cho ta, nhưng ta cảm thấy sinh mệnh của mình dần yếu đi. Ta không muốn nàng lo lắng. Vì ta biết, mệnh nhân loại ngắn ngủi, dù có thế nào ta cũng không thể cùng nàng đi đến hồi kết.

Cho ta một lần ích kỷ.

Ta tự chạm vào mặt mình, đều là nếp nhăn sần sùi. Còn nàng, vẫn duy mỹ độc tôn, vẫn thiều nhan nhã dung như vậy lệ chất.

Ta nhớ đến ngày ấy, nàng ôm ta vào lòng thủ thỉ: "Nàng nghĩ ta sẽ để nàng rời bỏ ta sao? Không thể nào! Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta. Sinh mệnh nàng là ta cấp, không có sự cho phép của ta, nàng không được từ bỏ. Nhớ lấy!"

Lão lệ tung hoành.

Không phải là đau khổ vì tình yêu không được đền đáp.

Mà là hạnh phúc.

Nàng trân trọng ta.

Nàng không phải người nói lời hoa mỹ, chỉ như vậy, ta biết đến ta không phải đơn phương tình nguyện. Hai chúng ta chính là hữu tình lương duyệt.

Trước khi đôi mắt nặng trĩu mỏi mệt, ta muốn gửi đến nàng. Điều ta vẫn kìm nén trong lòng bấy lâu.

"Ta yêu nàng, Triệu Tiểu Đường"

"Thực xin lỗi, ta phải đi rồi!"

Không thể bên cạnh nàng mỗi ngày, không còn nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của nàng khi thức dậy.

Mỗi năm đèn Khổng Minh nàng giúp ta thả lên trời, ta đều viết một ước nguyện, có thể sống lâu một chút, ở bên cạnh nàng lâu thêm một chút. Ta không muốn rời xa hơi ấm của nàng.

Ta ngủ rất lâu, lâu đến mức ta nghĩ mình đã trải qua một đời người.

Ta vội vàng lấy đến bên gương đồng, vẫn là ta, vẫn là dáng vẻ thiếu nữ.

Lúc đấy ta không suy nghĩ gì nhiều, ta ngay lập tức muốn nhìn nàng, muốn nhào vào lồng ngực nàng, ngửi lấy hương trà ôn nhã đó.
-------
Vẫn tại ôn tuyền trên bờ suối, đôi môi lạnh lẽo chạm đến trái tim ta.

Nàng đã nói sẽ bảo vệ ta cả đời.

Là cả đời!

Ta lần nữa mang lên mình đỏ thắm hỉ phục, yêu kiều mân côi nhìn bản thân qua chiếc gương ám vàng tự nhủ.

"Ngu Thư Hân, ngươi rốt cuộc cũng đợi được ngày này!"

Ta xem nàng ấy như sinh mệnh, nhưng không có nghĩa nàng ấy cũng như vậy.

Năm ấy, ta quỳ dưới vương kỷ của nàng, cầu xin nàng tha cho gia tộc một mạng. Nàng đứng ở trên cao nhìn xuống kẻ hèn đang quỳ rạp dưới chân là ta, lạnh lẽo vang vọng: "Kẻ đi ngược lại thiên đạo, đáng tội chết, mãi mãi không thể siêu sinh."

Ta chỉ biết cha ta phạm phải đại tội, không ai tiết lộ điều gì. Nhìn từng người thân của mình ngã xuống, máu đỏ chảy dài trên kiếm của nàng, cứ như vậy trăm mạng người đều hóa phù du.

Sau này ta mới hiểu, nàng từ lâu đã nhận thức ta.

Tất cả, chỉ là kế hoạch của nàng.

Năm ấy, vẫn tại cây ngô đồng vạn năm tuổi đó, mọi thứ vẫn còn, người vẫn còn, chỉ là không còn lá, không còn hoa, một mảnh trơ trọi.

"Triệu Tiểu Đường, rốt cuộc nàng có yêu ta không?"

"Không."

"Chưa từng?"

"Phải."

Ta cười. Thì ra tất cả chỉ là mộng, mà giấc mộng này đều là gian dối, đều là đau khổ.

Không phải ta đã nguyện tin tưởng nàng ấy sao?

Lúc này, niềm tin của ta. Ta nghe âm thanh của tim mình, nứt toạc từng mảnh vỡ.

Sẽ không còn...
Không một lần nào nữa...

Nếu được quay lại, ta sẽ nguyện nằm mãi trong chiếc quan tài kia chờ ngày tử thần đến đón mình. Không vì bàn tay ấm áp đó mà xuất hiện khao khát mãnh liệt nhân sinh tươi đẹp.

Khẽ chạm vào gốc cây, từng tán lá rũ rượi xào xạc, như đang an ủi ta.

Rút chiếc trâm phượng trên tóc xuống, một nhát thôi, sẽ không đau.

Dưới gốc cây ngô đồng năm nào, lúc ngã xuống, ta bên tai vẫn còn văng vẳng trầm ấm thanh âm, nhã nhiên thất tiếu bên dòng sơn khê của nàng.

"Đây là trâm cài do chính tay là làm."

"Lấy ta nhé!"

Hồng trần như mộng, người tỉnh kịch tan.
Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn

Lạc thủy hữu ý, lưu thủy vô tình.
-------
"Sơn thần, sơn thần!"

Triệu Tiểu Đường giật mình tỉnh dậy, một tiểu yêu sợ sệt nhìn nàng.

"Người...làm sao vậy?"

"..."

Lúc này nàng mới phát giác, nước mắt của mình chảy dài hai bên má. Dùng tay áo lau bừa rồi nhìn đến phượng ngọc đã gãy đôi trên tay.

"Xin lỗi...ta thực sự...rất yêu nàng. Ta không hề muốn tổn thương nàng, Thư Hân."

Trăm năm sau, Triệu Tiểu Đường đã không còn làm sơn thần, một mình cô độc ở ngôi nhà trên đỉnh núi, ngày ngày ngẩn ngơ ôm lấy hỉ phục ấn sâu vào trong lòng ngực.

Tiểu yêu một bên nhìn không nổi nữa. Sơn thần quyền uy ngày nào, Đại công chúa của Lang tộc, bây giờ tựa như một người gỗ vô hồn.

"Ngươi nghĩ...bao năm rồi nàng vẫn còn hận ta không?"

Tiểu yêu nghe rõ âm giọng run rẩy của sơn thần, vô cùng mất mát, muốn nói lại nói không được. Sau đó lại nghe Sơn thần nói tiếp.

"Liệu...nàng có tha thứ cho ta không?"

"Ta mong nàng hận ta...vừa mong nàng tha thứ cho ta."

"Nếu hận...nghĩa là nàng nhớ ta là thê tử của nàng...nhưng...nàng tha thứ cho ta...ta mới có can đảm tìm nàng..."

Sơn thần lại im lặng, giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiểu yêu lại nghe rõ tiếng nức nở khe khẽ của người.

Dưới ánh trăng mờ mịt, người nọ một thân giá y đỏ rực nằm trên ghế gỗ, một tay ôm một chiếc giá y khác vào lòng, tay nọ buông lõng, đầu ngón tay thon dài che khuất phượng ngọc bị bẻ đôi.
Tóc bạc dài mượt xõa tán loạn trên ghế, tuyết trắng nổi trên mân côi yêu diễm, trông rất quỷ dị.

Tiểu yêu nhớ rằng, ngày ôm xác của Sơn hậu vào lòng, Sơn thần đã thống khổ như thế nào.
Ngài ấy đặt xác Sơn hậu vào băng động, mỗi ngày dùng máu của ngài uy nàng, mong giữ lại linh hồn. Bên trong cơ thể Sơn hậu có nội đan của Sơn thần, năm ấy vì cứu Sơn hậu khỏi sinh lão bệnh tử mà ngài đã đem vạn năm đạo hạnh của mình không luyến tiếc cho đi. Chỉ dùng một mặt tiên cốt còn lại duy trì đến hiện giờ.

Bỗng nhiên một ngày xác của Sơn hậu bị đánh cắp, ngài ấy đã đi tìm khắp trời nam đất bắc.

Nàng đến chết cũng không thể quên cảnh tượng kinh diễm lúc đó.

Sơn thần một thân tàn tạ trở về. Ôm giá y khóc đến tóc đen hóa thành bạch ngọc. Khu rừng không còn sinh khí, cây héo rũ, suối ngừng chảy, động vật tĩnh lặng không thiết kêu vang.

Mãi đến khi có một sơn thần khác đến nhậm chức mới trở lại như xưa.

Hôm sau, tiểu yêu nhìn đến gương mặt Sơn thần, gọi Sơn thần dậy, nhưng ngài ấy vẫn bình yên đến lạ.

Sẽ không tỉnh lại nữa.
Ngài ấy tự phong bế bản thân, ngủ say mất rồi!

Nàng nghĩ, giấc mộng của Sơn thần, đã dừng lại ở khoảnh khắc ngài ấy mơ thấy hai người đều mang giá y, ôm nhau dưới bóng cây ngô đồng.
------
Tiểu yêu sắp xếp mọi việc xong, liền đeo lên mình túi nhỏ, mang khát vọng tìm Sơn hậu trở về. Hoàn thành ước nguyện của Sơn thần.

Một năm. Hai năm. Ba năm. Hai mươi năm.

Đến khi nàng nghĩ đã từ bỏ, thì nhìn thấy bóng người giống như Sơn hậu.

Năm trăm năm như một cơn gió, thoáng chốt đã trôi qua rồi!

Sơn hậu ấy vậy mà lại ở cùng với Yêu Đế.

Thực nực cười!

Sơn hậu đứng cô độc bên bờ Yêu Hà, chậm rãi viết từng dòng chữ lên đèn Khổng Minh.

Tiểu yêu bao năm lang bạt, yêu lực đã tăng lên rất nhiều. Đều nhìn rõ trên kia viết gì.

BÌNH AN

Là cầu mong người cùng Yêu Đế bình an.
Hay Sơn thần bình an?

Nếu là Sơn thần thì không cần thiết. Ngài ấy an bình đến mức, người sẽ không thể nào gặp lại ngài lần nữa.

Ngài ấy thà chìm trong mộng cảnh, cũng không muốn chấp nhận hiện thực người đã chết.

Một người vì tương tư mà đến tóc đều đã bạc...

Nhưng Sơn hậu, người hiện tại đang làm gì? Người có biết. Có một vị thần, vì người mà làm trái tiên quy, vì người mà đạo hạnh không cần, vì người mà nguyện phong ấn không muốn tỉnh dậy không hả?

Thật vô tình!

Tiểu yêu hụt hẫng, cảm ấy năm trăm năm này, rốt cuộc nàng đang tìm kiếm điều gì, chờ đợi điều gì?

Là mong hai người đó xóa bỏ hiểu lầm, quay về với nhau hay chỉ vì không muốn nhìn thấy nước mắt âm thầm mỗi đêm của Sơn thần.

Chung quy cho cùng, tiểu yêu một phần muốn trả ơn, một phần đem công dưỡng dục của Sơn thần như phụ mẫu tái sinh của nàng.

Trở về thôi!

Có lẽ Sơn thần cũng đã biết trước, hai người họ hữu duyên vô phận.
-----
Ngu Thư Hân cứ ngỡ mình đã chết đi, bất ngờ trăm năm sau lại được sống dậy. Nàng cũng không biết mình đang ở đâu, mỗi ngày chỉ được phép quanh quẩn trong phòng. Đến sau nhiều năm, người nọ mới cảm thấy an tâm, cho phép nàng tự do đi lại.

Nàng nhớ đến mỗi năm đều là Triệu Tiểu Đường tự làm đèn Khổng Minh tặng nàng, nhịn không được muốn rơi lệ.

Nàng không thích trăng tròn, vì cảm thấy không được trọn vẹn. Nàng nhớ đến mỗi sự kiện của nàng, từ ngày nàng ấy cứu nàng ra khỏi hầm mộ đó, ngày hai người thành thân, ngày huyết sắc đổ xuống.

Trăng kia vẫn tròn như vậy!

Bình an.

Dù không biết người kia, nơi phương trời kia như thế nào. Chỉ cầu hai chữ bình an.

Tại thời điểm cùng nhìn thấy ánh trăng này, có xa cách mấy, cũng cảm thấy an ủi dị thường.

Chỉ là Ngu Thư Hân không biết, Triệu Tiểu Đường của nàng, đến mở mắt cũng không làm được.

Nàng cảm nhận tia hận ý nhìn về phía mình, xoay đầu lại nhìn, có chút bất ngờ. Người kia không ai xa lạ, là tiểu yêu hầu hạ bên cạnh Triệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân nao núng trong lòng, muốn gặp mặt người kia, muốn biết nàng ấy sống như thế nào, có ổn không?

Dứt tình, là điều không thể nào. Chết đi sống lại hai lần, vẫn như vậy ái thượng nàng ấy.
Yêu càng sâu đậm, không thể quên được.

Yêu Đế đang đứng dựa vào cây liễu bên bờ sông chờ nàng, mắt thoáng qua tia nghi ngờ.

Nhìn thấy tiểu yêu không thèm nhìn mình liền lảng tránh, Ngu Thư Hân gấp đến độ tay chân cuống quít. Vội vã muốn Yêu Đế mua cho mình một bản khắc gỗ, Ngu Thư Hân nhìn hắn rời đi liền đuổi theo tiểu yêu.

Ngu Thư Hân với nội đan trong người, trong lúc ngủ say đã gia tăng đến tầng mới, không còn là người bình thường. Bắt lấy tay tiểu yêu, người kia liền vùng vẫy chỉ tay mắng nàng.

"Ngươi cút. Đuổi theo ta làm gì?"

Lúc trước tình cảm hai người cũng khá tốt, không hiểu vì sao lâu ngày mới gặp mặt, tiểu yêu lại như ăn phải thuốc nổ vậy.

"Ngươi sao vậy?" Ngu Thư Hân sững người, nhớ lại bản thân không còn là Sơn hậu, không có quyền gì khiến người khác phải tôn kính mình, nhưng nét hận ý kia, nàng không hiểu được.

"Ngươi còn dám hỏi ta sao vậy? Sơn hậu. Đây là lần cuối tiểu yêu ta gọi ngươi là Sơn hậu. Ngươi biết ta tìm ngươi bao nhiêu năm sao? Sơn thần tìm ngươi bao nhiêu năm sao? Hóa ra chúng ta lo xa rồi, xem ra ngươi ở đây còn tốt hơn rất nhiều, vui vẻ hưởng lạc, tiêu dao tự tại. Vì vậy ngươi cứ đi đường của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Chúng ta từ giờ không quen biết."

Tiểu yêu tung một tràn ngữ khí tức giận, Ngu Thư Hân vẫn mờ mịt ngơ ngác: "Không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi...nàng...nàng ổn không?"

Âm thanh buồn bã cùng với nét mặt lo lắng khiến tim người mềm chảy. Nếu là lúc trước, tiểu yêu sẽ nghĩ rằng Ngu Thư Hân thật sự quan tâm Sơn thần, nhưng câu hỏi đó giờ phút này, lại tràn đầy chế giễu.

"Ngươi nghĩ Sơn thần của chúng ta là ngươi. Dứt tình liền rời đi, không lời từ biệt. Hai người nếu là tình nhân, cạn tình cạn nghĩa, ngươi rời đi ta không trách, xem như Sơn thần chúng ta giẫm phải bãi phân thối. Nhưng ngươi là thê tử của nàng, là Sơn hậu của chúng ta ngươi có biết không hả?" Tiểu yêu gào thét, như muốn hét lên oán hận tích tụ hơn năm trăm năm của nàng.

"Thê tử sao? Là nàng ấy không xem ta là thê tử. Nàng ấy đã giết chết gia tộc ta ngươi vẫn nhớ chứ!" Ngu Thư Hân tự giễu, nỗi hận sát tộc, có thể nhắm mắt làm ngơ sao.

Tiểu yêu xông thẳng đến trước người Ngu Thư Hân, tóm lấy cổ áo nàng ghì chặt: "Ngươi không có mắt, thì ngươi nên có tâm chứ! Sơn thần chúng ta vì ngươi đã làm biết bao nhiêu việc. Toàn bộ người nhà của ngươi đều nhiễm yêu khí, cho dù ngài ấy không giết, Thiên đế cũng sẽ cho người xử lý. Đến lúc đó đừng mơ được luân hồi chuyển kiếp."

"Ngài ấy biết rõ không còn cách cứu vãn, tự mình xung phong. Vì để người nhà ngươi giảm bớt tội nghiệp, không cần đi qua mười tám tầng địa ngục mà vẫn được đầu thai, ngài ấy tự hủy công đức của mình, mãi mãi không còn một ai thờ cúng cho ngài ấy nữa. Chúng ta là thần tiên, công đức càng cao hương khói của nhân gian càng nhiều. Ngày ấy như vậy đến chức Sơn thần cũng trụ không nổi. Mà ngươi, cả gia tộc ngươi đều không xứng với chân tâm của ngài ấy."

"Ngươi biết vì sao ngươi lại bị đem đi tổ chức âm hôn không? Cha ngươi là đầu tội. Cha ngươi đào mộ người mới chết để bán cho những gia đình có nhu cầu mua xác chết âm hôn. Nhưng lần đó không có ai hợp mệnh cách cả, chỉ có mỗi ngươi hợp. Cha ngươi không muốn hi sinh con mình đã từ chối, nhưng tin tức đã đồn ra ngoài, có tổ chức khác cũng đồng dạng như vậy. Đã bắt cóc ngươi đem đi bán. Ngươi không nghĩ vì sao sơn trang cha ngươi lại âm u như vậy, cả người, cả quỷ đều không dễ dàng ra vào. Tà khí đã ăn mòn lý trí gia tộc ngươi rồi, kết quả sẽ trở thành đọa quỷ, không thể siêu sinh."

"Ngươi không có tội, nhưng người nhà ngươi đều mang tội nghiệt, ngươi số phận phải gánh vác một phận nghiệp chướng do chính gia tộc ngươi gây ra. Không một ai tán thành hai người kết hôn cả, vì càng ở bên ngươi, ngài ấy tuổi thọ sẽ giảm dần. Lang vương vì thế mà tức giận. Dây tơ hồng của hai người, dù Lang vương có can thiệp cỡ nào, cũng không thể cắt đứt."

"Nhưng mà ngươi, chính ngươi đã tự tay cắt đứt nó, cắt đứt tâm của người yêu thương ngươi nhất!"

Ngu Thư Hân quỳ sụp xuống, đau đớn đến không tả nổi. Cảm giác nứt toạt tâm can ngày ấy trở lại, nước mắt giàn giụa, nắm vào ống quần của tiểu yêu, tựa như phao cứu sinh thì thào.

"Đem ta đi. Mau...Cầu xin ngươi, mang ta đi gặp nàng."
-----
Ta nhìn người trước mặt, bao nhiêu tình cảm không kìm được vỡ òa. Vuốt ve kia gương mặt diễm mỹ tuyệt luân, dù đang ngủ say vẫn bộ dạng dịu dàng, ôn nhuận như ngọc. Đầu ngón tay khẽ chạm vào mi mục thanh tú như nhập họa, chạm vào mái tóc trắng như tuyết, nước mắt khẽ rơi xuống.

Triệu Tiểu Đường. Rốt cuộc nghìn năm qua, nàng đã sống như thế nào?

Nàng ấy đã nghĩ gì khi ôm giá y đỏ rực kia vào lòng.

Nàng ấy đã đau đớn như thế nào khi nhìn ta rời đi.

Ta muốn lấy trâm phượng ra khỏi tay nàng ấy, ta muốn nhờ người phục chế lại nó.

Nhưng căn bản gỡ không được, như vậy càng khiến ta chua xót.

Chấp niệm của nàng. Càng khiến nỗi hối hận trong ta ngập tràn.

Đúng như tiểu yêu nói, ta đã tổn thương người mình yêu nhất.

Thê tử của ta.

"Tiểu Đường, ta đem phượng ngọc sửa lại, sau đó nàng lại lần nữa mang lên đầu cho ta được không?" Ta bên tai thì thầm mong nàng ấy sẽ nghe được, cảm nhận được ta đã trở về, nàng ấy không còn mỏi mòn chợ đợi ta nữa.

Quả thật như mong đợi, tay nàng ấy đã buông lỏng. Ta cầm phượng ngọc trên tay, khẽ hôn lên nó. Đây là món quà trân quý thê tử tự tay làm cho ta, nó là tín vật cầu hôn của nàng ấy.

Tình vỡ, ngọc tan.
Ta muốn bù đắp lại tất cả.

Kết thúc một mối nghiệt duyên, ta cùng nàng sẽ bắt đầu một lương duyên mới.

Người đời nói.
Ngọc vỡ không thể lành lại, dù có hoàn hảo đến đâu cũng sẽ có lỗ hổng.

Không sao, Ngu Thư Hân này dùng quãng đời còn lại, lấp đầy những vết rạn ấy.

Ta tiến hành hôn lễ lần nữa, lần này ta sẽ cưới nàng.
Tại ôn tuyền tắm rửa sạch sẽ. Mang vào mình bộ giá y năm đó. 
Phượng ngọc tượng trưng cho thân phận thê tử của nàng ấy.
Ta viết lên bùa chú của chính mình, bước vào trong huyền băng quan tài.

Lần trước là ta bị ép phải khế ước âm hôn.
Lần này, là ta nhất sương tình nguyệt.

Đến hơi thở cuối cùng, mãi không chia lìa.

"Tiểu Đường, không cần đợi nữa. Ta đến tìm nàng."

Ta hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng ấy, tay ta và nàng đan vào nhau, mi mắt dần khép lại."

Tiểu yêu đặt một nhành hoa lưu ly bên cạnh quan tài. Thần sắc rúng động: "Ngài yên tâm, ta nguyện bảo hộ quan tài này, đến khi hai người tỉnh lại, đời đời kiếp kiếp."
-------
Ngày đó, có hai tiểu cô nương nghịch ngợm, lén lút mở nắp quan tài ra. Phát hiện hang động chứa bảo vật gia truyền mà đời đời gia độc nàng bảo hộ, hóa ra là hai mỹ nhân như bạch ngọc đang ngủ say.

Hai đứa trẻ vui vẻ chạy về mách cha. Nghe xong người đàn ông lo lắng chạy đến, phát hiện quan tài trống rỗng, cả hai đều bị cha quở trách một phen.

Người đàn ông vội vã chạy đến từ đường, thắp nhang xin lỗi lão tổ, vì đã đến thời hắn không bảo vệ an toàn lời sấm truyền gia tộc. Tiểu yêu ở một phương xa nào đó, nghe xong khẽ mỉm cười. Rót một ly trà cho Nguyệt lão.

"Ngài nói xem, hai người họ đã đi đâu?"

Nguyệt lão rung rung chòm râu bạc phơ, cười như đứa trẻ: "Cảm tình xuất phát từ nơi nào, sẽ đoàn tụ về nơi đó."

Tiểu yêu gật gù, hai người kia năm nghìn năm sau mới tỉnh, nàng cũng không như trước còn cảm giác hồi hộp bất an. Tỉnh lại, hơn phần nhiều là nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng buông xuống được rồi.

Ngu Thư Hân dựa vào lồng ngực của Triệu Tiểu Đường, bên bờ suối khê an tĩnh ngắm trăng, xung quanh cảnh vật đều như cũ, ngô đồng tán hoa lả lướt bay trong gió, đom đóm tụ ở khắp nơi, tỏa sáng cả một vùng trời.

"Tiểu Đường..."

"Ân..."

Ngu Thư Hân khẽ thốt lên, nàng nhịn không được muốn gọi tên nàng ấy, muốn khắc sâu ba chữ đó vào trong tâm can của mình.

"Không có gì, ta bỗng nhiên...muốn gọi tên nàng." Ngu Thư Hân trầm ngâm.

"Thư Hân, ta yêu nàng." Triệu Tiểu Đường vuốt ve mái tóc đen dài của Ngu Thư Hân, dịu dàng ngỏ lời.

"Ta cũng vậy!" Ngu Thư Hân cười đến câu hồn đoạt phách, vòng tay qua cổ kéo đầu người kia xuống, hơi thở giao hòa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16