Bách Hợp Tiểu Thuyết

1. Rất vui được gặp con, Hunter.

1922 0 12 0

“Con không thể tin bố mẹ lại làm thế.” Tôi rất buồn bố mẹ. Một vài tháng trước, bố tôi về nhà và nói rằng có một cô gái ở chỗ làm ông ấy và ông không tìm được nhà. Ông ấy là một nhân viên công tác xã hội, và ông giúp những đứa trẻ tìm nhà tình thương.

Bố đã nói về cô gái đó một lúc lâu. Bảo rằng không ai muốn cô ấy vì cô ấy quá lớn. Ông đang tìm một nơi ở cho cô ấy.

Cô ấy mười tám, lớn hơn tôi một tuổi. Ông cũng nói cô ấy đến từ một nơi có điều kiện khắc nghiệt; tất nhiên, bố không thể kể chi tiết.

Đột nhiên, bố mẹ bảo tôi rằng họ sẽ chăm sóc cô ấy. Tôi không đồng ý, một người lạ mặt sẽ ở chung một ngôi nhà với chúng tôi ư. Điều duy nhất tôi biết về cô ấy là cô ấy tên Hunter Bennett, người sắp hủy hoại cuộc sống của tôi.

Tôi không biết cô ấy trông như thế nào, cô ấy từ đâu đến, không biết một tí gì cả. Ví như cô ấy có thể là con nghiện hoặc thứ gì đó đại loại vậy. Có lẽ bố mẹ cô ấy vừa vứt cô ấy trên đường. Cô ấy có thể là nhiều thứ. Thật tôi tệ, và cô ấy sẽ sống trong cùng một căn nhà với tôi.

“Con biết rằng bố con đã tìm nhà cho cô bé tội nghiệp đó một thời gian dài rồi, rất khó khăn cho ông ấy.” Tôi đảo mắt nhìn mẹ. Chúng tôi ngồi trên ghế bành đợi bố và Hunter về.

“Một người lạ hoắc lạ huơ sẽ sống với chúng ta. Chúng ta không biết gì về cô ta, nhưng con biết cô ta sẽ là rắc rối.” Tôi nói và mẹ thở dài. Bà khó chịu bởi hành động của tôi, đôi mắt nâu của bà tràn ngập sự giận dữ và bà chơi đùa với mái tóc nâu dài. Khiến bản thân bận rộn để bà không quát tôi.

“Không phải ai trong nhà tình thương cũng là những đứa gây rắc rối, Skylar. Con phải bình tĩnh; đây là chuyện tốt.” Bà buồn bã nói. Tôi lắc đầu, thật không thể tin nỗi.

Không phải cô ấy chỉ sống ở đây. Cô ấy còn đi học chung trường với tôi, và cô ấy sẽ học năm cuối lần thứ hai vì năm ngoái cô ấy đã bỏ học rất nhiều. Như thể tôi sắp thành bảo mẫu của cô ấy, bạn bè tôi sẽ nghĩ tôi bị điên.

Tiếng xe hơi bên ngoài khiến mẹ tôi đứng dậy, chạy về phía cửa.

“Thôi nào.” Bà bực dọc nói. Tôi đảo mắt và đi về phía cửa.

Cánh cửa mở ra và bố đi vào với một chiếc ba lô trên vai. Phía sau ông là Hunter Bennett cẩn thận bước vào. Cô ấy nhìn quanh căn phòng, tò mò khi bố đóng cửa.

“Hunter, đây là Rachel, vợ chú và Skylar, con gái chú.” Mẹ tôi vươn tay ra, Hunter nhìn bà rồi nắm lấy tay bà.

“Rất vui được gặp con, Hunter.” Hunter đáp lại y chang. Tay cô ấy run run. Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười ngại ngùng. Đôi mắt xanh biển rất sáng, nhưng đầy sợ hãi.

Hunter rất gầy, so với tôi thì nhỏ con hơn, có lẽ thấp hơn ba đến bốn xăng-ti-mét. Nếu chúng tôi đứng cạnh nhau người khác sẽ nghĩ tôi mới là đứa lớn hơn.

Cô ấy mặc một chiếc áo hoodie đen to hơn cô ấy và một chiếc quần jean xanh đầy lỗ.

Mái tóc nâu dài có một vài sợi mày đỏ. Được cột lên gọn gàn, khiến tôi nhận ra cô ấy có một đôi tai nhỏ; trông rất dễ thương.

Đôi mắt xanh biển chìm đắm trong mệt mỏi cả người cô ấy như bị rút cạn, tôi không thể tin cô ấy có thể đứng như thế. Mặc dù trông cô ấy sắp ngã, cô ấy vẫn xinh. Nhưng tất cả những tứ đó không thể che giấy một con quỷ.

“Để chú dẫn con đi xem quanh nhà, rồi chỉ phòng cho con luôn.” Bố mỉm cười rạng rỡ. Hunter gật đầu, cô ấy ngại ngùng hoặc chỉ đơn giản là im lặng, tôi không biết hay quan tâm. Tôi chỉ muốn cô ấy ra khỏi cánh cửa này, và trở về nơi cô ấy thuộc về.

 

“Ăn tối nào!” Mẹ la lớn trong bếp.

“Vâng, con đến đây.” Tôi ngồi dậy khỏi chiếc ghế bành và đi vào phòng ăn. Mùi gà bay vào mũi tôi, một trong những món tôi thích. Tôi ngồi xuống, sau đó bố và Hunter đi vào.

Bố ngồi cạnh mẹ và Hunter kéo chiếc ghế cạnh tôi. Tôi quay đầu nhìn cô, cô mỉm cười ngại ngùng. Chúng tôi ăn trong yên lặng, nhưng rồi.

“Vậy, Hunter, con có trông đợi trường học và ngày mai không?” Mẹ hỏi. Tôi nhìn Hunter, cô gãi cổ và trông không chắc chắn.

“Dạ chắc có ạ.” Cô trả lời ngắn gọn, giọng hơi run.

Tôi là người phải chăm sóc cô ấy ở trường, chỉ cho cô ấy mấy chỗ trong trường và vân vân. Chết tiệt, tại sao chứ. Tôi thở dài. Bố nhìn tôi.

“Con ổn không?” Ông lo lắng hỏi. Tôi gật đầu và bố tiếp tục ăn.

“Thức ăn ngon quá, con không thể nhớ…” Hunter dừng lại, chúng tôi quay đầu nhìn cô. Cô nhìn xuống đĩa của mình. Tôi thấy đôi má đỏ bừng và đôi mắt xanh biển đượm buồn của cô.

“Cảm ơn con gái, cô vui vì con thích.” Mẹ đánh tan sự ngại ngùng.

“Con thích phòng của mình không?” Bà hỏi, phá vỡ sự yên lặng.

“Dạ có. Nhà cô chú thật kinh ngạc. Phòng ngủ to gần bằng căn hộ bố mẹ con từng có.” Cô nói. Tay cô run run giọng nói run rẩy. Tôi nhìn mẹ, người không biết nên nói gì.

Tôi nhún vai và tiếp tục ăn. Quá yên lặng đến nỗi thứ duy nhất tôi có thể nghe là tiếng nhai thức ăn và tiếng thở.

Chúng tôi ngồi xung quanh bàn với suy nghĩ của riêng mình. Như thể, không có gì sai và kì lạ. Ánh mắt tôi trôi dạt đến Hunter, cô ấy quay lại nhìn tôi với một nụ cười không chắc chắn và đôi mắt xanh biển lấp lánh. Trái tim trong ngực tôi ngưa ngứa, cả dạ dày cũng vậy. Tôi nhìn lại đĩa đồ ăn và cảm thấy má mình nóng bừng lên.

Hết phần 1.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: