Văn án 1:
“Ngồi một mình à?” Trương Tú dừng lại vài giây "Có bật lửa không, cho mượn chút lửa đi?"
___
Trương Tú hạ thấp giọng "Tôi đưa em tới khách sạn, được không em?"
Âm thanh của cô như có mị lực, cộng thêm hẳn là do men say thúc đây, quỷ thần đưa đẩy thế nào mà nàng lại gật đầu:
"Được."
Văn án 2:
【Nhất định phải chia tay sao? Đợi anh về chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện】
【Có cần thiết không?】
【Đúng là anh có phần khốn nạn, nhưng anh thấy chúng ta đã bên nhau 12 năm rồi, chấm dứt như vậy em không cảm thấy đáng tiếc sao?】
【Vậy tôi hỏi anh, chúng ta không chia tay. Còn 3 cô bạn gái của anh phải làm sao? Anh định tiếp tục với cả 3 người bọn họ sao? Người mới cũng muốn người cũ cũng không nỡ? Anh nghĩ mình là ai】
Văn án 3:
Trần Vy vừa nói vừa khóc nấc, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi, cô bắt lấy cánh tay của mẹ, cơ thể co ro không ngừng run lên. "Con không cam tâm, vì sao con phải trao em ấy cho người khác, con thật sự không cam tâm... Mẹ ơi, con biết làm thế nào bây giờ, con phải làm gì mới cho em ấy không còn khó xử, không còn đau khổ… Con chỉ muốn yêu em ấy thôi mà…"
Danh sách chương
Bình luận
Truyện liên quan
Top donate
Mía Ngố
Rukai
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Donate gần đây
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
My Tran
Hân
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)