Tống Phỉ lại nhìn miếng thịt trong tay, đột nhiên cảm thấy không còn cảm giác muốn ăn.
Nghe bên trong Lạc Đề đang gọi mình, nàng do dự mãi, vẫn đi vào lều trại. Thịt này là đưa cho Lạc Đề nhưng lại đưa tới với danh nghĩa là thủ lĩnh thưởng cho mình, người đứng sau là ai, nhất thời Tống Phỉ tưởng không rõ.
Đây không phải là thời điểm để giấu giếm, Tống Phỉ nhanh chóng nói cho Lạc Đề chuyện mình phát hiện miếng thịt này không thích hợp, cuối cùng lo lắng sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc lần này là có người muốn hại ngươi, hay là hại ta?"
Lạc Đề khẩn trương nắm lấy tay Tống Phỉ: "Ngươi ăn miếng thịt này rồi?"
Tống Phỉ bị nàng làm hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Không ăn, ta chỉ liếm một chút." Tiểu Ngải nói chút độc này chưa đủ để ảnh hưởng đến nàng, bảo nàng không cần lo lắng.
Lạc Đề vẫn có chút nghĩ mà sợ: "Sau này nếu phát hiện có chuyện gì không ổn, đừng tự mình thử trước, trở về nói cho ta biết."
Biết Lạc Đề quan tâm mình, loại cảm giác được bảo hộ này khiến Tống Phỉ cảm thấy ấm áp nhưng nàng cũng muốn bảo hộ Lạc Đề. Đặc biệt là hiện tại Lạc Đề còn chưa khỏe, Tống Phỉ âm thầm hạ quyết tâm: Bản thân mình phải nhanh chóng trưởng thành, trở nên cường đại.
Nhưng trên mặt, nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Được, sau này có chuyện gì ta cũng sẽ thương lượng với ngươi."
"Ngươi nói thịt này do thủ lĩnh đưa tới?"
"Đúng vậy, nhưng ta cảm thấy không phải thủ lĩnh hạ độc, nàng..." Tống Phỉ nhìn Lạc Đề một cái, trên mặt Lạc Đề vẫn không có biểu tình gì, nhìn không ra là bi thương hay là thờ ơ: "Nàng không có lý do gì để hại ngươi."
Lạc Đề gật đầu: "Mẫu thân muốn giết người sẽ không dùng loại phương pháp này, hơn nữa ngươi nói nàng muốn ngươi ngày mai đi dạy người già và yếu trong tộc biên sọt tre, nên càng không có lý do gì để đưa thịt độc tới."
Nói đến sọt tre, Tống Phỉ nghĩ tới ánh mắt độc ác của Tra Na trong đám người: "Có thể là Tra Na!'
Lạc Đề nhướng mày: "Vì sao lại nghi ngờ nàng?"
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Phỉ cảm thấy hiềm nghi của Tra Na càng ngày càng cao: "Thứ nhất, Tra Na luôn nhìn ta không vừa mắt, hôm nay nàng còn nhiều lần tìm lỗi của ta, muốn hại ta bị thủ lĩnh trừng phạt. Thứ hai, nữ nhân đưa thịt nướng vừa nãy cũng rất kỳ quái, nàng đưa thịt cho ta xong còn ở ngoài lều trại không đi, tựa hồ tưởng xác nhận gì đó, hơn nữa nàng là người đi chặt tre hôm nay, luôn giúp đỡ Tra Na, chắc hẳn hai người đó quen biết."
Sau khi nghe Tống Phỉ phân tích, Lạc Đề chau mày, Tra Na vậy mà còn nhằm vào Tống Phỉ, thực tốt, vốn dĩ còn định phóng nàng một con ngựa, hiện tại xem ra không thể không diệt trừ.
Tống Phỉ lải nhải một hồi, phát hiện biểu tình của Lạc Đề là kiểu đã sớm hiểu rõ, nàng chớp chớp mắt: "Lạc Đề, ngươi có nghe ta nói gì không vậy, ngươi đã sớm biết là Tra Na có phải không?"
Lều trại tối tăm, hai người phải tập trung mới có thể xác định được vị trí của thịt nướng nhưng mùi hương đã tràn ngập khắp lều trại khiến người vô pháp xem nhẹ.
Lạc Đề cười lạnh: "Không phải Tra Na, là Lạc Vi."
Tống Phỉ giật mình: "Lạc Vi?"
"Tra Na đã sớm đến cậy nhờ Lạc Vi, Lạc Vi muốn ta chết, Tra Na tự nhiên sẽ giúp nàng xuống tay."
Nghe Lạc Đề nói xong, Tống Phỉ đột nhiên nghĩ thông suốt điều Tra Na chuẩn bị ở sau. Nàng diễu võ dương oai quen rồi, một khi Lạc Phong lui xuống thì cuộc sống của nàng khẳng định sẽ không yên ổn, sớm tìm đến thủ lĩnh đời kế tiếp để quy phục, còn có thể sống nhàn nhã thêm một đoạn thời gian.
Không nghĩ tới lựa chọn của nàng lại là Lạc Vi. Nghĩ đến lúc vừa mới xuyên qua thấy bộ dáng Lạc Vi thịnh khí lăng nhân* vũ nhục Lạc Đề, Tống Phỉ chẳng thích chút nào. Tra Na xứng Lạc Vi, thật là vật họp theo loài, ngươi phân theo nhóm**.
*Thịnh khí lăng nhân: Khí thế kiêu ngạo ức hiếp người khác.
**Vật họp theo loài, ngươi phân theo nhóm: giống câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
"Tỷ tỷ của ta, từ nhỏ cái gì cũng thua ta, vốn nghĩ rằng lần bị thương này ta chết chắc rồi, ai ngờ rằng ta lại chậm rãi bình phục, nên nóng nảy."
Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của Lạc Đề nhưng nghe giọng nói lạnh lùng trước giờ của nàng, trong lòng Tống Phỉ vô cớ có chút khổ sở. Tỷ tỷ của mình muốn giết mình, nếu đổi thành người khác, ai cũng không dễ chịu.
"Đây không phải là lần đầu tiên nàng làm như vậy, ta ghi nợ lại từ từ tính."
Lời này làm Tống Phỉ giật mình, không phải lần đầu tiên? Nàng cắn răng, Lạc Vi căn bản không xứng được gọi tỷ tỷ!
"Ta..." Tống Phỉ nắm chặt tay Tống Phỉ: "Ta sẽ bảo hộ ngươi." Cũng sẽ giúp ngươi báo thù.
Trên cuốn sổ nhỏ của Tống Phỉ, đằng trước tên của Tra Na, lại bỏ thêm một cái Lạc Vi.
"Thịt này không thể ăn, ta lại đi tìm xem có gì ăn được không, ngươi còn chưa ăn gì đâu." Tống Phỉ đứng dậy nghĩ đi ra ngoài, bị Lạc Đề ngăn trở.
"Hiện tại trời tối như vậy, ngươi vừa nói người đưa thịt kia còn tưởng xác nhận chúng ta có chết hay không, bên ngoài có lẽ có người canh, ta không yên tâm để ngươi đi ra ngoài."
Cảm nhận được Lạc Đề quan tâm, trong lòng Tống Phỉ ngọt ngào một trận nhưng nghĩ tới cả ngày nay Lạc Đề chưa ăn cái gì, lại có chút chần chờ: "Nhưng ngươi...."
Lạc Đề nhẹ giọng nói: "Ta không đói bụng."
"Lạc Đề!" Bên ngoài lều trại đột nhiên truyền đến giọng nói, mặt Tống Phỉ cứng đờ một chút.
Là Phùng Cầm.
Phùng Cầm xốc rèm cửa lều trại lên, hấp tấp xông tới.
"Lạc Đề! Ngươi có khỏe không?" Dù cho ở trong bóng đêm, Phùng Cầm cũng có thể xác định chính xác vị trí của Lạc Đề, ba bước nàng bước thành hai bước đến trước thảm da thứ, ngồi xổm xuống khẩn trương hỏi.
"Ngươi nhỏ giọng một chút, muốn đánh thức tất cả mọi người sao?" Lạc Đề bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy Lạc Đề trả lời, Phùng Cầm yên tâm, nàng sờ soạng đụng vào tay Lạc Đề: "Ngươi không có việc gì là được."
"Sờ loạn cái gì, ta đương nhiên là không có việc gì."
Trước giờ lạnh nhạt Lạc Đề, khi ở cùng với Phùng Cầm, ngữ điệu nói chuyện mới có thay đổi, sự tương tác nhỏ giữa hai người, lúc nào cũng nhắc nhở Tống Phỉ: Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cảm tình rất đậm sâu.
Tống Phỉ lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Lạc Đề.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)