Bộ lông con sói kia dính vết máu, đôi mắt cũng đỏ bừng, hiển nhiên đang trong trạng thái điên cuồng, Tống Phỉ nhất thời không thể nghĩ được con sói này đã tấn công người hay con vật khác, nàng chỉ biết, giờ phút này tình cảnh của hai người thập phần nguy hiểm.
Vốn dĩ chỉ định bắt một con gà rừng, do bất ngờ đuổi theo nên trong tay Mưa Phùn chỉ tiện tay cầm cục đá, Tống Phỉ cầm đao đá từ trong sọt tre nhưng đối phó với một con sói cường tráng còn nổi điên như vậy, hiển nhiên là không đủ.
Tống Phỉ chậm rãi di chuyển đến phía trước Mưa Phùn, che nàng ở phía sau, Mưa Phùn minh bạch nàng định làm cái gì, nhanh chóng kéo Tống Phỉ ra sau, sói gầm nhẹ một tiếng, hai người không dám nhúc nhích
Dù sao trong tay mình tốt xấu còn có cái vũ khí ra dáng ra hình, hơn nữa Tiểu Ngải cũng nói, chỉ cần mình không gặp phải xác suất tử vong quá lớn thì sẽ không chết, nàng phải bảo vệ Mưa Phùn, ít nhất để cho nàng có thời gian chạy trốn.
Nhưng mà tự dưng ở trong rừng đuổi bắt gà rừng không tính là xác suất tử vong lớn nhỉ...
"Tiểu Ngải, ngươi không muốn trở lại công ty sớm như vậy phải không?"
"Mong ký chủ đừng quanh co lòng vòng."
Tống Phỉ gắt gao nhìn chằm chằm con sói hung ác trước mặt, trong lòng lại trêu chọc Tiểu Ngải: "Ý của ta là, hôm nay ta sẽ không ngỏm chứ?"
"Phân tích tình huống hiện tại —— tích, xác suất tử vong 3.66%, xác suất bị thương 97.12%!"
Tống Phỉ kéo kéo khóe miệng, quên mất, dù cho không chết, cũng có thể giống như Lạc Đề, bị thương nặng nằm trên da thú không thể động đậy...
Nàng hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhìn thoáng qua Mưa Phùn bên cạnh đang khẩn trương tới mức không dám hô hấp, nhịn không được ở trong lòng hỏi Tiểu Ngải: "Thật sự không thể ghi nợ sao, ta muốn mua một cái vũ khí ở cửa hàng."
Tiểu Ngải kiên định nói: "Không thể!" Tiện đà hận sắt không thành thép: "Đến khi cần dùng thì điểm giá trị thiếu tới mức đáng hận, ký chủ à hằng ngày Tiểu Ngải khuyên ngươi làm nhiệm vụ nhiều như thế nào, hiện tại giá trị thiện ý trống trơn, phải làm sao bây giờ?"
Tống Phỉ cứng cổ không phục: "Ta bận bồi dưỡng tình cảm với Lạc Đề mà."
"Cũng không thấy ký chủ bồi dưỡng ra bao nhiêu cảm tình, thỉnh mau chóng giúp Lạc Đề khang phục dược không!"
Tống Phỉ hoàn toàn bị đánh bại. Nàng rút kinh nghiệm xương máu, về sau không thể lại bị động làm nhiệm vụ, mặc kệ là nhiệm vụ phụ hay là nhiệm vụ chính, nàng phải chủ động, chủ động lại chủ động làm.
Tất cả chỉ diễn ra trong khoảng thời gian hai đến ba giây, cũng làm Tống Phỉ cảm giác được một chút không thích hợp. Con sói này nhìn như thế này cũng là kiểu giết đỏ cả mắt rồi, từ lúc hai người gặp nó đến giờ tạ sao nó vẫn chưa phát động tấn công?
Tống Phỉ cẩn thận quan sát vết máu trên người con sói, hay là đầu sói này cũng bị thương?
Trong lòng nàng vừa định nói cho Mưa Phùn nghe ý tưởng này thì con sói đột nhiên cử động.
Khoảng cách hai bên chỉ có mười mét, con sói di chuyển rất nhanh nhưng Tống Phỉ vẫn phát hiện chân trái sau của nó có chút không linh hoạt, quả thực bị thương!
"Mưa Phùn, chân trái sau!" Chỉ kịp nói một câu, con sói kia liền bổ nhào vào trước mặt Tống Phỉ, một tay Tống Phỉ đẩy Mưa Phùn ra, duỗi tay chém dao đá ra, may mắn là răng nanh sói cắn vào đao đá, nàng tránh được một đòn trí mạng.
Nhưng ngoài răng nanh, sói còn có móng vuốt. Cảm nhận được trên tay đau đớn, Tống Phỉ nổi giận hét lên một tiếng, dùng sức lực toàn thân đẩy con sói ra, đá một chân vào bụng sói, đao đá cũng rơi ra khỏi tay.
Tuy rằng biết chút kỹ xảo săn thú nhưng tay trần đấu với một đầu sói thành niên, Tống Phỉ vẫn chưa đủ trình độ.
Mưa Phùn nhặt lên một cục đá ném về phía con sói, chính xác đập vào chân trái sau của nó, sói ngao ô một tiếng, quay đầu hung tợn nhìn nàng, Mưa Phùn nhấc chân nhanh chóng chạy, sói theo sát phía sau.
Tống Phỉ nhân cơ hội nhặt lại đao đá, hét lớn một tiếng: "Mưa Phùn!"
Mưa Phùn nghe tiếng hét, chạy vòng quanh mấy cái cây quay trở về, con sói hiển nhiên cũng không ngu ngốc, xuyên qua khe hở lao thẳng tới người đang chạy vội, móng vuốt sắc bén vừa tầm tới lưng Mưa Phùn, răng nanh chuẩn bị cắn xuống, chỉ nghe phía sau hét lên một tiếng "A", đao đá thế như chẻ tre chém vào chân sau của sói.
Tống Phỉ đẩy con sói từ trên lưng Mưa Phùn xuống, mặc kệ vết thương trên tay, giơ đao đá chém về phía đầu của nó, trong lúc này lại bị móng vuốt sói cào vài vết nhưng nàng không để ý chút nào, mãi cho tới khi sói không còn cử động nữa, nàng mới thở dốc dừng lại.
"Mưa Phùn! Ngươi sao rồi!" Tống Phỉ bổ nhào vào bên cạnh Mưa Phùn, nhìn thấy trên lưng nàng toàn là máu, trong lòng căng thẳng.
Cởi lớp da thú ra, cẩn thận kiểm tra, nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng không bị thương bộ phận trọng yếu, chị bị vài vết thương ngoài da nhưng tại sao Mưa Phùn lại không tỉnh lại?
"Tiểu Ngải, Mưa Phùn bị làm sao thế này, tại sao còn hôn mê/'
"Tích —— đầu đập vào cục đá."
"Cục đá? Vậy nàng bị thương có nặng không, có bị xuất huyết trong gì đó hay không?" Nếu đầu của Mưa Phùn thật sự bị đập ngốc rồi, dựa vào trình độ chữa bệnh của mình khẳng định chữa không được, đến lúc đó mặc kệ Tiểu Ngải khuyên như nào thì cũng phải lấy giá trị tình yêu để cứu người.
Tiểu Ngải nghiêm trang nói: "Không nặng, còn có nguyên nhân chịu kinh hách nữa, một lát sau sẽ tự tỉnh lại."
Lúc này Tống Phỉ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn thoáng qua con sói đầu bị đập đến huyết nhục mơ hồ, hậu tri hậu giác cảm thấy mình bị thương cũng không nhẹ.
"Tiểu Ngải! Đau đau đau!" Tống Phỉ quỷ khóc sói gào nói.
Tiểu Ngải cũng có chút cạn lời: "Dị thế rất là nguy hiểm, hy vọng ký chủ có thể rút kinh nghiệm."
Tống Phỉ hai mắt đẫm lệ: "Chữa trị cho ký chủ hẳn là không cần giá trị tình yêu phải không, Tiểu Ngải, cứu mạng, ta đau quá."
"Tự mình sẽ khỏi hẳn."
Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, Tống Phỉ khụt khịt nói: "Nhưng mà, thật sự đau lắm, ta có khả năng bị nhiễm trùng không, vết thương chuyển biến xấu, hu hu hu, tiến độ nhiệm vụ đã chậm như vậy, lại bị thương thì sẽ càng chậm..."
Tiểu Ngải không đành lòng nhìn bộ dáng đáng thương này của Tống Phỉ, an ủi nàng: "Khả năng khôi phục của ký chủ tốt hơn người bình thường, không cần lo lắng vết thương chuyển biến xấu, nếu thật sự đau quá chịu không nổi, Tiểu Ngải còn có thể che chắn cảm giác đau của ngươi..."
Ánh mắt Tống Phỉ sáng lên, lau nước mắt một cái, tức khắc cao hứng phấn chấn: "Ah, như vậy à, vậy Tiểu Ngải ngươi mau che chắn cảm giác đau của ta đi."
....Hình như bị lừa thì phải?
Cảm giác đau bị che chắn tạm thời xong, Tống Phỉ chọc chọc miệng vết thương, thật sự không có cảm giác nhưng cũng làm nàng cảm thấy không an toàn. Nếu lúc nào xuất hiện rắn độc cắn nàng một cái, vậy thì không phải đợi đến lúc độc phát thân vong mình mới có thể phát hiện sao.
Tống Phỉ lại kêu: "Tiểu Ngải..."
Lần này Tiểu Ngải không để ý tới nàng, Tống Phỉ nghĩ, nhanh chóng chữa khỏi vết thương mới là đạo lý.
Trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ tới vu pháp Minh Không tư tế dùng để chữa trị. Lần trước khi thi triển với Lạc Đề đã hữu dụng, không biết lần này có được không.
Bởi vì còn chưa quen thuộc, Tống Phỉ thử trước ở trên người mình, tìm kiếm vết thương ở ngực, nàng nhớ lại động tác và lời nói lúc ấy của Minh Không, phát hiện rằng qua thời gian dài như vậy thế nhưng không quên chút nào, ngược lại, theo từng ngày trôi qua, cảnh tượng ngày ấy càng khắc sâu vào trong đầu nàng.
Tập trung toàn bộ tinh thần vào miệng vết thương, Tống Phỉ kinh hỉ phát hiện, máu từ từ ngừng, miệng vết thương cũng tốt hơn.
Thật sự có hiệu quả! Tốn Phỉ định giúp Mưa Phùn chữa thương, kết quả là vừa cử động, trước mắt liền tối sầm.
Đầu có cảm giác "Đau". Đây không phải cảm giác đau từ cơ thể, mà là đầu, không, có lẽ có thể nói là linh hồn, cả người choáng váng. Nhưng mà chỉ một lát sau, Tống Phỉ liền khôi phục.
Nàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đây là có ý gì, là cảnh cáo sao, nói cho nàng biết rằng hiện tại không thể tiếp tục sử dụng vu thuật.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)