Như vậy kết quả kết án cuối cùng, là tiểu đội dứt khoát cùng tiến cùng lùi, không có người nào nguyện ý ở tại chỗ chờ lệnh.
Thật ra cũng là lẽ dĩ nhiên. Diệp Nghi Thiển đồng ý người phụ nữ gia nhập, Lâm Y và Cố Tùng Kiện cũng khăng khăng phải cùng tiến lên trước, như vậy đã có hơn một nửa số người chọn cùng nhau hành động.
Diệp Nghi Thiển không có ý kiến gì đối với việc này, cô chỉ để tên đeo kính dẫn hai vị hành khách mới gia nhập đi ở phía cuối cùng, sẵn tiện giải thích sơ cho bọn họ nghe ở đây đã từng xảy ra chuyện gì, ít nhiều chuẩn bị trước, tránh cho khi nhìn thấy cảnh kia sẽ có người quá sợ hãi mà làm rối trận tuyến.
Dù cho một đường đi tới cũng đã nhìn thấy rất nhiều tình trạng, nhưng thấy được thi thể là một chuyện, nhìn thấy thi thể không đầu lại là một chuyện khác.
Trên thực tế, còn chưa thấy rõ được trên mặt đất là thứ gì, chỉ mới nhìn thấy vũng đỏ thẫm lớn xuất hiện trên mặt đường với sương mù lượn lờ ở đằng xa, nghe thấy mùi tanh tưởi phiêu đãng xen lẫn trong không khí ẩm ướt, đã có người mặt mày trắng bệch vô cùng khó chịu. Dẫu sao, tuy chỗ đi qua trước đó thấy được vết máu, nghe được mùi máu tanh, nhưng nào có nồng nặc mãnh liệt như vậy?
Thế nhưng tình cảnh này dường như không ảnh hưởng đến mấy bóng người dẫn đầu cho lắm... Hoặc là thực chất cũng có ảnh hưởng. Nếu nhìn kỹ, Cố Tùng Kiện đang lặng lẽ đọc niệm, giống như làm vậy có thể làm mình ổn định tâm tư. Còn đại hán họ Tào* thì siết chặt cây búa đến nỗi tay nổi gân xanh. Đến cả Diệp Nghi Thiển trước kia bình tĩnh nhất, lúc này cũng nhíu mày dùng một tay che kín miệng mũi.
(*) đại hán họ Tào = người đàn ông vạm vỡ họ Tào
Có điều... Lâm Y lại cảm thấy, Diệp Nghi Thiển như thế chưa chắc là do sợ hãi, trái lại giống như không chịu nổi mùi máu tanh nồng này mà thôi. Mọi người thấy đó, cho dù trình thích ứng kinh người cỡ nào đi nữa, hành động quả quyết tuyệt nhiên cỡ nào đi chăng nữa, con gái chung quy cũng có một mặt của con gái.
Tuy rằng Lâm Y từng ưa sạch sẽ đã mất đi cảm giác đồng cảm đối với lần này, nhưng nói chung vẫn có thể hiểu, cho nên nàng săn sóc mà rút ra một tờ khăn giấy nhàn nhạt mùi chanh đưa tới.
Nhưng mà Diệp Nghi Thiển không tiếp nhận, chẳng những không nhận mà sau khi đến gần mấy bước, cô thậm chí còn thả bàn tay che miệng mũi xuống.
Đỉnh lông mày càng nhíu chặt hơn, tựa như đang ép bản thân nhanh chóng thích ứng.
Không nhiều người có thể chủ động làm được như Diệp Nghi Thiển. Càng tiến lại gần, đa số người trong tiểu đội không nhịn được mà quay mặt đi chỗ khác, còn có người khác thì phát ra tiếng nôn ọe muốn ói, cũng may cuối cùng đều nhịn xuống được.
Nếu nói máu tanh chân chính là thứ thôi thúc nôn mửa, thì nỗi sợ hãi thật sự kia e rằng chính là thứ ngăn nôn ói.
Lúc này, thành viên của tiểu đội tìm người càng có thể trải nghiệm loại sợ hãi lạnh buốt tận xương cốt, bởi vì thi thể không đầu thứ nhất không phải là khối thi thể mà mọi người nhìn thấy đêm qua. Rõ ràng khối thi thể này cách gần hơn, trên thực tế hắn ta ngã ở chỗ mọi người đứng đêm qua - tức bên cạnh chiếc xe vận tải cỡ lớn mà Lâm Y kiểm tra buồng lái lần đầu.
Việc này cũng không kỳ lạ. Khi đó lờ mờ nhìn thấy bóng người xông tới có vài cái, nhưng cuối cùng lại không có bất kỳ một người sống nào đuổi kịp, như vậy có thể tưởng tượng được kết quả của bọn họ... Đêm khuya tầm nhìn rất ngắn, nhìn thấy được sự việc xảy ra nghĩa là khoảng cách đã rất gần, nếu không nhờ một câu "Chạy" vang lên kịp thời, chỉ sợ người bất hạnh ở chỗ này sẽ càng nhiều hơn.
- Chậc chậc chậc, vết cắt này... quả thực rất gọn gàng lưu loát, cho dù dụng cụ trong tay đủ sắc bén thì người có sức lực trung bình cũng không thể nào làm được như vậy chứ?
Thật quái lạ, đối diện với máu tanh trước mắt, đại hán họ Tào biểu hiện không tệ, thậm chí còn cả gan tiến lên quan sát thi thể. Mãi đến khi phát hiện mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, anh ta mới hậu tri hậu giác mà xua xua tay, nhanh chóng giải thích:
- Đừng nghĩ sai nha! Tôi, tôi cũng buồn nôn mà, chẳng qua lá gan tương đối lớn chút... Đổi lại mấy người nửa đời làm nghề giết heo giết bò thì lá gan mấy người cũng sẽ lớn thôi đúng không?
Thì ra là liên quan nghề nghiệp. Diệp Nghi Thiển gật đầu tỏ ý đã hiểu, thấp giọng hỏi đối phương còn có thể nhìn chút gì không. Sau khi thấy anh ta lắc đầu, cô mới nhìn về phía người phụ nữ ôm đứa bé, nhỏ giọng hỏi:
- ... Phải không?
Câu "Phải không" này, đương nhiên là đang hỏi đối phương xem thi thể này có phải là của chồng cô ta không. Mà người phụ nữ kia mặt mày trắng bệch ôm thật chặt đứa con trong lòng, xem sơ thấy không phải liền ra sức lắc đầu, vẻ mặt xen lẫn giữa hoảng sợ và may mắn, cùng với hoang mang rõ rệt.
Dĩ nhiên cô ta sẽ mang tâm tình phức tạp như vậy rồi, cho dù người chết này không phải chồng cô ta, nhưng người chết không chỉ có một.
Đội ngũ thận trọng đi vòng qua vũng máu tiếp tục tiến về phía trước. Chưa được mấy bước thì lại gặp hai khối thân thể không nguyên vẹn nằm song song. Đây thật giống như cây gỗ bị một rìu chẻ thành hai nửa vậy, chẳng những trông dọa người, mà lượng máu của hai khối còn chảy đầy đất, phủ kín một đoạn đường đỏ thắm, gần như không có chỗ trống để giẫm chân né tránh.
Mọi người ngập ngừng dừng bước, chỉ có người phụ nữ kia hướng một khối thân thể khiếm khuyết trong đó mà nhìn nhiều vài lần, sau đó biến sắc, không nhịn được mà phát ra một tiếng nức nở, ngay sau đó dường như nhớ tới lời đe dọa của Diệp Nghi Thiển, cô ta vội che miệng lại, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống. Lâm Y tiếp tục im lặng sắm vai nhân vật săn sóc người khác, nàng đang rút khăn giấy đưa qua, chợt nghe Tào đại hán kinh hoảng cúi đầu kêu lên:
- Hình như... hình như có ai đó giẫm lên máu rồi còn tiếp tục đi lại khắp nơi, mọi người nhìn xem! - Anh ta chỉ mặt đất.
Cùng lúc đó, Diệp Nghi Thiển cũng phát hiện ra tình trạng kỳ lạ này. Lúc đại hán cúi đầu kêu lên thì cô đã ngồi xổm xuống quan sát, so sánh với trước đó, lần này trên mặt đất quả thật có điểm khác biệt rõ ràng. Quanh vũng máu có rất nhiều dấu vết đế giày lung tung lộn xộn, đó là từng dấu chân máu!
Những dấu chân này đi tới đi lui chồng chéo lên nhau, nhìn như lộn xộn, nhưng sau khi tỉ mỉ phân biệt, Diệp Nghi Thiển khẳng định nói:
- Mấy dấu chân này hẳn là cùng một đôi... Bất kể là của con người hay là thứ gì, nhưng chắc là thuộc cùng một đôi, nhìn đi... - Tay cô ra dấu theo vết máu:
- Chuỗi này giẫm đi qua, từ từ nhạt đi trên mặt đường, sau đó chuỗi này lại quay lại...
Cuối cùng ngón tay cô chỉ về hướng sương mù đằng trước, trên con đường phía trước, lờ mờ có thể thấy được một loạt vết máu đi tới từ từ phai nhạt cuối cùng biến mất.
- Đây chắc là dấu vết cuối cùng... Thứ kia có khả năng là sau khi tiêu diệt mục tiêu trong mắt thì trở về đường cũ, cho nên lại giẫm lên vũng máu một lần nữa tạo thành loạt dấu chân, sau đó thì không vòng lại nữa.
Diệp Nghi Thiển bình tĩnh nói lời này, nhưng trái tim của tất cả mọi người nhất thời đều nhảy lên. Đây cũng không phải suy luận tốt đẹp gì, phương hướng dấu chân biến mất chính là hướng mọi người đi tới, mà đây cũng là một con đường duy nhất đi thông xuống núi.
- Làm sao bây giờ?
Sau khi im lặng một chút, vẫn là Cố Tùng Kiện hỏi ra vấn đề mà mọi người muốn hỏi nhất:
- Vậy... vậy chúng ta có tiếp tục đi hướng này không?
Trước khi trả lời vấn đề này, Diệp Nghi Thiển vô thức đưa mắt nhìn Lâm Y.
Từ lúc bắt đầu, Lâm Y luôn yên lặng đi theo đoàn người, nàng không hề phát biểu ý kiến, giống như không có nhiều quan điểm lắm đối với những cảnh tượng kia... Cũng có lẽ là vì Lâm Y luôn phản ứng nhanh chóng đối với đủ loại nguy cơ trước đó, cho nên lần này không có ý kiến, hoặc ít hoặc nhiều khiến người ta cảm thấy an tâm.
-... Tôi sẽ đi tiếp, có lẽ có nguy hiểm, thế nhưng con đường này là nhanh nhất, dù sao không nắm rõ tình huống, rời khỏi đường quốc lộ chưa chắc đã an toàn. - Cuối cùng Diệp Nghi Thiển nói như thế:
- Nhưng mà vẫn là câu kia, tôi không làm chủ người khác, tự mọi người chọn theo hay không. Nếu vẫn muốn cùng đi thì nhất định phải cẩn thận, từ giờ trở đi cố gắng thả nhẹ bước chân, không cần thiết thì đừng lên tiếng, nếu cần thì hãy dùng cơ thể đụng chạm để nhắc nhở, chớ kêu la.
Trải qua một đêm tràn ngập hung hiểm, mọi người dường như đã quen cô gái này làm người dẫn đầu, hoặc có lẽ quả thật không có ai có chủ ý đúng đắn chỉ đành xuôi theo dòng chảy, cho nên sau cùng tiểu đội vẫn cùng nhau hành động. Tất cả mọi người nhẫn nhịn buồn nôn cùng bất an mà giẫm lên đoạn đường ngập tràn máu tươi, ngay cả người phụ nữ kia cũng không thút thít nữa, mà là lau khô nước mắt ôm chặt con mình đuổi theo đội ngũ, không quay đầu lại.
Nói tới cũng lạ, sau khi lại tiếp tục vòng qua một khối tàn thi (thi thể không nguyên vẹn), mặt đường dần trở nên sạch sẽ, không có cảm giác hỗn loạn đủ thứ của loạt xe tư gia trước đó. Xe vận tải cỡ lớn xếp thành hàng dài không thấy điểm đầu, mỗi một chiếc đều đồ sộ mà trầm lặng đứng sừng sững bên đường, cảm giác cực kỳ áp bách. Nhưng lại không thấy bất kỳ vết máu hay mảnh vỡ gì, đến cả cửa xe đều là nguyên vẹn không hư hao, hoàn toàn giống với tình trạng ban đầu lúc mọi người đi qua.
Tình hình này đại biểu cho cái gì đây? Mỗi người đều hoang mang bất an mà tự suy đoán, nhưng vì không thể nói chuyện nên tất cả mọi người chỉ có nghẹn ức, chỉ cầu nguyện trong sương mù dày đặc sẽ không xuất hiện khác thường, ngóng trông hàng dài xe tràn đầy quỷ dị và cảm giác áp bách có thể mau chóng kết thúc.
Ở giữa đoàn người căng thẳng thần kinh, duy chỉ có Lâm Y rảnh rỗi để ý sương mù đã tản bớt một chút, ánh mặt trời ảm đạm chiếu xuống nhiều hơn, trên mặt lần đầu tiên cảm nhận được chút ánh mặt trời ấm áp.
Ở bên cạnh nàng, Diệp Nghi Thiển như loáng thoáng nghe được một câu lẩm bẩm trong cổ họng. Cô quay đầu nhìn, đã thấy Lâm Y đang ngẩng đầu nhìn tia nắng ảm đạm, đầu tiên là đón nhận mà cười nhẹ, rồi lại như ghét bỏ mà bĩu môi, nhưng có vẻ như cũng không nói câu gì.
Dù vậy, Diệp Nghi Thiển cảm giác mình vẫn nghe rõ ràng, nghe rõ một câu tự nói cực kỳ nhỏ - "họa phúc có nhau mà".
Đây là ý gì? Không ai định giải thích, cũng không có ai định truy hỏi.
Đoàn người tiếp tục tiến lên.
Sương mù dần tản, nhìn từ khía cạnh nào cũng đều thấy không phải việc xấu. So với thính giác, con người có thói quen dựa vào thị giác nhiều hơn, tầm nhìn tốt hơn, tâm tình cũng sẽ chuyển tốt không ít. Vì vậy sự việc hẳn là đang ở hướng chuyển biến tốt. Nơm nớp lo sợ mà lại lặng lẽ đi tiếp khoảng gần mười phút, sau khi rẽ một cái chỗ ngoặc, trước mắt phút chốc sáng tỏ thông suốt. Phía trước không xa, mặt trước chiếc vận tải cỡ lớn cuối cùng có hai xác xe con đụng nhau ngổn ngang, xung quanh xác xe có một ít chướng ngại vật cỡ nhỏ, phía sau chướng ngại vật là vài chiếc xe chấp pháp quản lí giao thông đang lóe đèn cảnh báo, đi tiếp nữa... chính là một đường bằng phẳng!
Hàng dài xe tắc nghẽn rốt cuộc đã đi đến điểm đầu! Ai nấy tức khắc đều vui mừng khôn xiết!
- Mấy chiếc xe chấp pháp quản lí giao thông kia xem ra vẫn có thể chạy được! Tôi đi xem thử, biết đâu xe thường trực không rút chìa khóa xe! - Thậm chí có người trong tiểu đội vui mừng reo lên:
- Con đường ở đằng trước không bị chặn, nếu như xe có thể lái được thì quá tốt rồi! Lái xe xuống núi vừa nhanh lại vừa an toàn!
Hô xong, người này lập tức "bịch bịch bịch" chạy hướng phía trước hàng dài xe. Do thả lỏng và hưng phấn, hắn ta không đè thấp âm lượng nữa, cũng không thả nhẹ bước chân.
- Đợi tôi với!
Mắt thấy vậy, một người trẻ tuổi khác cũng không kiềm được mà rời khỏi đội ngũ đuổi theo, giống như chỉ sợ chậm một chút cũng sẽ bị vứt bỏ ở trên con đường núi này vậy.
Thấy bọn họ chẳng mấy chốc đã chạy xa, những người còn lại cũng rục rịch muốn hành động. Thế nhưng cuối cùng họ không hành động, bởi vì vào lúc này Lâm Y đột nhiên hô một tiếng:
- Khoan đã!
Hai người chạy trước không nghe được một tiếng này, nhưng Diệp Nghi Thiển lập tức vung tay ngăn cản thành viên còn lại, đồng thời nhìn về phía Lâm Y.
Đối diện với ánh mắt nghi vấn này, Lâm Y không có lên tiếng giải đáp gì, chỉ một lần nữa chỉ đằng trước, ý bảo cô xem.
Cảnh tượng đang diễn ra là lời giải đáp tốt nhất. Lúc bấy giờ hai người kia đã chạy xa hơn hai ba trăm mét, đã vòng qua xác xe con mà phóng tới chiếc xe quản lí giao thông. Khi thấy sắp lên được xe, bỗng nhiên một chiếc xe chấp pháp sương thức màu cam trắng đan xen chợt lắc lư, từ bên trong buồng sau truyền tới một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc!
Cái này gần như không giống tiếng người gào rú, nhưng mà ở đây có ít nhất hai người nghe vô cùng quen tai, bởi vì đêm qua các nàng mới đối phó một con.
- Mau quay lại!
Diệp Nghi Thiển gọi một tiếng, nhưng đã quá muộn. Chiếc xe chấp pháp sương thức đó cách chiếc xe hai người muốn lên không tới hai thước. Trong buồng sau bỗng dưng xuất hiện một cái bòng dài mảnh, một người cách gần hơn ngay lập tức bị cắt mất gần một nửa thân trên, vết cắt kéo dài từ bả vai xéo xuống phần hông, máu tuông như suối!
Cảnh tượng ấy xảy ra ngay trước mắt người còn lại, dọa hắn sợ đến chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất, nhưng được bản năng cầu sinh ra roi thúc ngựa, hắn ta tức khắc lăn một vòng bỏ chạy về hướng bên này! Thế nhưng cho dù tay chân hắn ta có nhanh thế nào đi nữa cũng không có tác dụng. Mới chạy không đến mấy mét, chỉ thấy một bóng dáng to lớn nhảy ra từ buồng sau của xe chấp pháp, nó gầm lên sải bước đuổi về phía trước hai bước, cánh tay vung lên lần nữa, ánh sáng sắc lạnh xé không mà đến, cái đầu kia theo tiếng mà rơi xuống!
Từ khi tiếng gầm rú vang lên đến lúc hai người kia bị mất mạng cũng không đến một phút đồng hồ, mọi người trơ mắt nhìn bóng dáng to lớn tàn sát xong lại tiếp tục hùng hổ đi qua, mãi đến khi Diệp Nghi Thiển kêu lên:
- Coi chừng cái tay của nó! Mau trốn đi!
Mọi người mới bắt đầu ào ào náo loạn như ong vỡ tổ, nhưng phần lớn lại không biết nên làm thế nào, chỉ đành liều mạng chạy về theo đường cũ.
- Đừng chạy đường thẳng, đừng quên chuyện tối hôm qua! Người bình thường chạy thẳng không hơn nó được!
Lâm Y nhíu mày nhắc nhở một tiếng, nhưng trong hỗn loạn không biết có mấy ai nghe lọt tai. Thật ra nàng không quan trọng, nhắc nhở như hoàn thành nghĩa vụ xong nàng lập tức kéo tay Diệp Nghi Thiển chuẩn bị chạy đi. Nào ngờ, lại nắm được không khí.
Ngay khoảnh khắc đó, Diệp Nghi Thiển vốn đang bên cạnh nàng lại không biết nghĩ thế nào, vậy mà lại đi thẳng tới nghênh đón bóng dáng to lớn kia!
- Đợi đã, chị định đánh boss thật hả?
Lần này, ngay cả Lâm Y cũng không kiềm được quát một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
(*) Dưới đây là xe chấp pháp quản lí giao thông (nhỏ) và xe chấp pháp sương thức (lớn). Vì không biết ở VN mình gọi xe kiểu này là gì nên mình để nguyên tên trong truyện. "Chấp pháp" là chấp hành pháp luật, sương (phòng, buồng, toa) và thức (cách thức, kiểu) gộp lại nghĩa là xe kiểu có buồng (như hình). Màu trắng cam đan xen là như hình luôn á. Cái con bự bự bệnh trạng nhảy ra từ buồng đó đó hihi
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)