Ngay lúc chỗ ngực bị tập kích bởi một loại xúc cảm giống như bàn tay, phản ứng đầu tiên của Lâm Y dữ dội hơn nhiều.
May mà khoảng cách đủ gần, phả vào mặt là hơi thở của con gái làm cho cơ thịt căng thẳng thoáng chốc thả lỏng, Lâm Y đã biết đối phương là ai, cũng biết người ta vô tình, nhưng vẫn nhịn không được mà tinh nghịch mở miệng trêu chọc một câu.
Không có ai thấy được bàn tay kia vung đến giữa không trung đã từ từ buông xuống, càng không có người nào thấy được ánh sáng sắc lạnh trong bàn tay ấy.
Diệp Nghi Thiển hẳn là không thấy được, cho nên trong bóng tối, đối với lần này cô không đáp lại, có lẽ xuất phát từ xấu hổ, hoặc là hoàn toàn không rảnh bận tâm khúc nhạc dạo đó. Vế sau xem ra đáng tin hơn, bởi vì sau khi Diệp Nghi Thiển nhanh chóng rút bàn tay để sai vị trí về, cô tức khắc dời tay sang một bên đúng chỗ cửa khoang mà đè chặt lại, đồng thời thấp giọng quát một câu:
- Nghĩ cách làm cho đứa nhỏ đừng khóc!
Lời này hiển nhiên không phải nói với mình, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, hình như có chút quá đáng nha... Thôi quên đi, Lâm Y rộng lượng thở hắt ra, dù sao đều là nữ, không sao, nàng cũng không muốn quá mức làm khó dễ đối tượng cần ôm đùi lần này.
Trong loại hoàn cảnh này mà còn có thể phân tâm nghĩ chuyện không đâu, có lẽ cũng chỉ có mỗi Lâm Y. Câu nói của Diệp Nghi Thiển đánh thức nỗi hoang mang của nhiều người, trong bóng tối truyền đến một loạt tiếng sột soạt xì xào, hiển nhiên là người phía sau đang nghĩ cách làm cho đứa bé ngừng khóc. Thế nhưng không ai ngờ tới, bởi vì một câu này của cô, tiếng đập liên tục rung động như chuông báo tử kia cũng yếu đi một chút, một lát sau, lại truyền đến một âm thanh khác.
- Bên trong có người đúng không? - Giọng hỏi bên ngoài khoang khẩn thiết cực kỳ, sau khi hỏi qua, lại là ba tiếng vang "cạch cạch cạch"!
Phía sau vang lên một câu chửi thô tục:
- Mẹ kiếp! Bên ngoài là người?
Tào ca khẽ mắng chửi, đứa bé trong tay anh ta thút thít ra tiếng, cũng không phải khóc. Anh ta như thở phào một hơi, nhưng lại lập tức hít mạnh, trầm giọng quát:
- Bên cạnh kia! Mấy người mau nghĩ cách đánh thức người phụ nữ đi! Thằng nhóc này mọc răng sữa rồi, gặm không được liền cắn, tay ông đau chết được!
Phía sau lại nhốn nháo, như vậy chuyện trước mắt chỉ có thể giao cho phía trước giải quyết, mà gần cửa khoang nhất cũng là hai người. Diệp Nghi Thiển trầm mặc một lát, dường như là xác nhận Lâm Y không chịu tiếp lời, mới lên tiếng nói:
- Là có người, có điều chỗ này thật sự không chen được nữa, anh...
Cô dừng một chút, giọng nói hơi bất đắc dĩ:
- Anh đừng trông ở bên ngoài, mau tìm chỗ khác trốn đi!
- Cho tôi vào đi! Cho tôi vào đi!
Khuyên nhủ kiểu đó lại đem đến hiệu quả ngược, giọng nói bên ngoài càng lớn hơn, tràn đầy khẩn thiết và kích động:
- Tôi chỉ có một người, để tôi vào chen chút là được rồi, nếu không, nếu không... - Giọng nói thay đổi, đột nhiên trở nên hung ác:
- Nếu không tôi sẽ gây động tĩnh lớn! Dẫn mấy người điên kia qua đây! Mấy người đừng hòng sống!
Giống như muốn chứng minh lời này không chỉ đơn giản là uy hiếp, người kia tiếp tục đập lên cửa khoang, tiếng đập "cạch cạch rầm rầm" càng lớn hơn vừa rồi!
- Tên khốn kiếp này, nếu là ngày thường ông không đánh chết nó là không được! - Có người ở phía sau tức giận nói.
Nhưng bây giờ cũng không phải ngày thường, chửi bới cũng không giải quyết được vấn đề.
- Phải nhanh chóng ngăn anh ta lại!
Lâm Y vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng giọng nói quả thật có chút cấp bách.
- Được! Bọn tôi nghĩ cách, anh đừng đập!
Lâm Y vừa dứt lời, Diệp Nghi Thiển bên cạnh lập tức lên tiếng giống như nghĩ tới gì đó:
- Nhưng anh phải đợi một chút, để bọn tôi dọn chỗ đã, hiện giờ thật sự không có cách nào chen thêm người được nữa.
Để chứng tỏ mình không nói dối, cô nói với bên ngoài xong, tức thì quay đầu dùng âm lượng mà bên ngoài cũng nghe được để nói với phía sau:
- Đằng sau không có việc gì làm, giúp một tay dời những hành lý trong cùng ra ngoài đây, ném mấy thứ đó ra ngoài thì sẽ có chút chỗ trống! Nhanh!
Hầu như lúc trốn vào khoang hành lý sẽ không ai để ý có hành lý bên trong, cho dù trước đó có để ý đi nữa thì đến lúc này chỉ sợ cũng đã quên, chỉ có tên đeo kính cuộn mình gần phía trong nhất ấp úng lên tiếng, sau đó liền không ngừng vang lên tiếng động cùng tiếng va chạm. Trong một không gian nhét đầy người, nếu muốn truyền đồ vật từ trong cùng ra ngoài là một việc cực kỳ khó, không cẩn thận sẽ đụng cái này chạm cái kia, nhất thời trong bóng tối liên tục vang lên tiếng rủa thầm, nhưng ai cũng đành chấp nhận, tên bên ngoài vẫn đang không ngừng thúc giục, không ai nguyện ý thật sự làm "cá chết lưới rách".
Đợi thật vất vả, rốt cuộc cái va li cũng truyền đến phía trước nhất, Diệp Nghi Thiển vẫn chưa tùy tiện hành động, trước hết cô báo cho bên ngoài:
- Bên ngoài, anh giúp một tay, bọn tôi sẽ mở cửa khoang, đợi ném va li ra ngoài rồi anh hãy vào!
Sau khi nghe được đồng ý, cô theo bản năng nhìn thoáng qua Lâm Y.
Trong hoàn cảnh này ai cũng không nhìn thấy ai, nhưng lại vô cùng mẫn cảm đối với ánh mắt nhìn về phía mình, Lâm Y đáp lại cô:
- Chị làm chủ, tôi làm theo.
Âm thanh vẫn rất gần, nghe không ra bao nhiêu căng thẳng.
- Buông tay, mở cửa! - Diệp Nghi Thiển trầm giọng nói.
Theo một tiếng này, cánh cửa khoang bị hai người giữ chặt chợt mở ra, không khí lạnh lẽo cùng ánh đèn xe bên ngoài đột nhiên ùa vào, làm cho mọi người lẩn trốn trong bóng tối một lúc lâu không thích ứng được, có người che mắt, có người ho hai tiếng, mà Diệp Nghi Thiển và Lâm Y không đoái hoài tới thứ gì, híp mắt dùng sức khiêng va li lên định đẩy ra ngoài.
Quá trình này vốn là rất nhanh, thế nhưng, người bên ngoài có vẻ như không muốn đợi dù chỉ một giây!
- Cho tôi vào đi!
Một cái đầu bỗng nhiên xuất hiện, ra sức chen vào trong kẽ hở giữa cửa khoang và va li, nhưng mà đến cả một đứa bé cũng không chui lọt kẽ hở này huống chi là một tên đàn ông trưởng thành. Dù giãy giụa như thế nào đi nữa, hắn ta cũng chỉ chui được một cái đầu cùng với một bên bả vai, hơn nửa thân thể vẫn kẹt ở bên ngoài.
- Anh làm gì vậy hả! - Cố Tùng Kiện tức giận:
- Đã nói ném đồ xuống rồi để anh vào, tình hình này chẳng phải thêm phiền sao!
Mà giữa ánh sáng, có thể nhìn thấy chân mày Diệp Nghi Thiển cũng nhíu lại rõ ràng, dường như muốn mở miệng nói chút gì đó.
- Suỵt!
Lúc này Lâm Y đột nhiên phát ra một tiếng như thế, vang dội mà ngắn ngủi, nhưng không nói thêm một chữ nào.
Tên đàn ông kẹt giữa cửa khoang và va li coi như không nhìn thấy:
- Tôi muốn vào, tôi muốn vào!
Hắn ta luôn miệng kêu la, sắc mặt bởi vì ngược sáng mà không thể nhìn rõ, nhưng mỗi một nếp nhăn trên mặt đều hiện lên sự sợ hãi tột cùng, một đại nam nhân vào giờ phút này lại nước mắt giàn giụa:
- Kéo tôi với, cho tôi vào đi! - Hắn ta tuyệt vọng kêu gào.
Nhưng hắn không thể tiến vào thêm được một chút, trái lại bỗng "soạt" ra ngoài! Đi ra nhanh như vậy, vừa nhanh vừa mạnh như vậy, thế cho nên Diệp Nghi Thiển ở bên cạnh theo bản năng đưa tay kéo một cái, cũng là "roạt" một tiếng, chỉ kéo được một mảnh vải quần áo!
Gần như cùng lúc đó, Lâm Y nhanh chóng vươn tay phải kéo bàn tay cầm vải của Diệp Nghi Thiển về, đồng thời tay trái nắm cửa khoang, dường như định đóng lần nữa, nhưng còn chưa kịp dùng sức, đột nhiên khẽ rên một tiếng.
Bên dưới ánh đèn, cổ tay của nàng bị một cái tay khác nắm chặt, một cái tay máu me thình lình xuất hiện!
Cái tay này đến từ bên ngoài cửa khoang, nhưng không thuộc về người nam vừa rồi, bởi vì người nam vừa rồi mặc áo tay dài, còn trên cánh tay này thì không có bất kỳ miếng vải nào che đậy, hơn nữa còn vì màu da của cái tay này. Ở bên cạnh Lâm Y, Diệp Nghi Thiển có thể thấy rõ ràng, cả cánh tay đều đỏ sậm giống như da bị sưng viêm gây nhiễm trùng, mà lỗ chân lông thì lõm xuống thành lỗ thủng nhỏ giống như bị ăn mòn vậy, bên trong đọng lại lỗ máu đỏ thẫm. Ở vị trí đỏ sậm nghiêm trọng, lỗ máu kiểu này phân bố chi chít thay cho lông tơ, chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến người vô cùng sợ hãi!
Một cái tay vô cùng đáng sợ cứ như vậy nắm chặt lấy tay Lâm Y, hai cánh tay so sánh mà nhìn, khiến người càng thêm sợ hãi, cảm giác như cánh tay trắng nõn khỏe mạnh cũng sắp bị lây nhiễm bệnh trạng từ tay kia.
Không có ai dám lên tiếng, toàn bộ đều đông cứng, người phía sau e rằng không thấy được rõ như vậy, nhưng việc này cũng không làm cho người ta ngừng sợ hãi.
Cửa khoang không thể đóng, tử vong tựa hồ có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.
Lần đầu tiên Diệp Nghi Thiển cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô biết đây là bởi vì mình không biết nên làm sao bây giờ. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Y, không ngờ phát hiện cô gái gầy yếu này vẫn có thể giữ vẻ tươi cười.
Có lẽ là gượng cười đi, Diệp Nghi Thiển nghĩ, bởi vì trên trán đối phương có mồ hôi rịn ra, sắc mặt cũng tái nhợt. Đây là đương nhiên, bị một cái tay bệnh trạng quỷ dị như vậy nắm chặt cũng đủ làm người ta sợ hãi, huống chi cái tay đó còn rất mạnh, chỉ nhìn bàn tay gần như bị bóp đến chuyển màu đen cùng với thân thể căng thẳng là biết, biết thật ra nàng đang dùng sức chống lại, mà không phải chỉ bị nắm đơn giản như vậy.
- Chắc tôi chịu không nổi rồi...
Lúc này Lâm Y khẽ mở lời, khoảng cách giữa hai người không thay đổi, âm thanh như vang bên tai giống như hai lần trước, điểm khác biệt duy nhất chính là, lần này thấy được nét mặt của nàng:
- Học tỷ... làm sao đây?
Diệp Nghi Thiển mắt đối mắt vài giây, sau đó quay đầu không nhìn nàng nữa, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Những người khác ở đây hầu như đều theo bản năng cách xa cửa khoang, Cố Tùng Kiện bị mấy người chắn ở phía sau, đang lo lắng nhìn phía bên này, cũng không dám tùy tiện nói chuyện; còn bên cạnh cậu ta, Tào ca vạm vỡ cũng lúng túng nhìn về phía bên này, anh ta vẫn đang khó chịu mà ôm đứa nhỏ, đứa bé kia ở trong lòng anh ta đã không hề ồn ào nữa.
Tầm mắt Diệp Nghi Thiển lướt qua những người này, cuối cùng dừng trên một hộp dụng cụ trong góc. Hộp dụng cụ rất lớn, cô dùng sức kéo qua mở ra xem, phát hiện bên trong đều là công cụ dùng để sửa xe khẩn cấp.
Sau khi lấy ra một thanh cờ-lê lớn từ trong đó, Diệp Nghi Thiền nhìn Lâm Y một lần nữa, hỏi:
- Có phải tôi làm chủ, em nghe theo không?
Nụ cười của Lâm Y như thả lỏng hơn chút, sau đó nàng dứt khoát nhẹ gật đầu.
Vì vậy, Diệp Nghi Thiển trầm giọng quát lên:
- Vậy em buông ra, đi ra ngoài!
Tuy tình thế nguy cấp, nhưng ai cũng không ngờ rằng Diệp Nghi Thiển có thể nói như vậy. Việc này gần như là kêu người đi tìm chết, vậy mà Diệp Nghi Thiển lại kiên quyết nói như thế. Trông thấy cánh tay quái dị khủng bố kia, ai nấy đều cảm thấy Lâm Y ra ngoài sẽ dữ nhiều lành ít, gần như là chịu chết, nhưng Lâm Y lại quả quyết làm theo như vậy!
Điều cuối cùng khiến mọi người bất ngờ chính là, cùng với Lâm Y từ bỏ chống cự bị cánh tay quái dị lôi ra khỏi không gian nhỏ hẹp, một giây kế tiếp, người ích kỷ kêu nàng làm như vậy cũng bỗng dưng nhảy ra ngoài theo!
- Ý chờ đã! Diệp...
Giọng nói Cố Tùng Kiện vừa mới vang lên, một tiếng "rầm" đã nặng nề cắt ngang bên trong bóng tối thuần túy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)