Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Sinh nhật đẫm máu

369 0 0 0

Bên trong phòng thiên kim tiểu thư nhà họ Đường, một cô gái đang đứng chải tóc cho người đang ngồi trên chiếc bàn trang điểm, cô gái ấy mặc một bộ y phục màu đỏ, khuôn mặt như thiên thần, tuy phấn son không bao nhiêu nhưng nét đẹp thiên thần của cô gái đó vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, cô gái đó không ai khác chính là thiên kim tiểu thư của Đường gia, Đường Phụng Kiều. Sau một năm yêu nhau và tìm hiểu thì hôm nay chính là ngày thành hôn của cô và Dụ Chính.

Trong nhà họ Đường, mọi gia nhân đều tập hợp đầy đủ mọi người để cùng nhau chuẩn bị một hôn lễ hoành tráng nhất. Vì đây chính là ngày mà con gái độc nhất của Đường lão gia kết hôn. Hôm nay khách rất đông vì Đường gia là một gia tộc có tiếng trong xã hội nên mọi người không ngần ngại mà đến dự và còn có cả phóng viên.

Từ trong lễ đường một người con trai thân hình cường tráng, với bộ âu phục màu đen, đang đứng trước mặt Đường lão gia và Đường lão phu nhân, khuôn mặt cả hai người không kém phần tươi cười nhìn người trước mặt mà thán phục, Đường lão gia đang rất mừng cho con gái cưng của mình đã lấy được một trang tuấn kiệt vừa tài giỏi lại vừa biết kính trọng ngườỉ trên kẻ dưới, một người như vậy thật khó mà tìm.

Tiếng nhộn nhịp vang lên khi từ trong nhà vọng ra tiếng của một gia đinh "Tân nương đến", khuất sau cánh cửa là dáng dấp một nữ nhân cùng người hầu xuất hiện, vẻ đẹp hoàn mỹ của Đường Phụng Kiều khiến cô bây giờ chẳng khác nào một thiên thần từ trong tranh bước ra, thân hình mỏng manh, thướt tha mê hoặc lòng người, làm cho Dụ Chính ngây người nhìn, vài phút sau lấy lại bình tĩnh rồi hai người bước đến cạnh nhau thực hiện các nghi thức để hoàn tất hôn lễ. Hai người đúng là một đôi trai tài gái sắc, khiến người người ngưỡng mộ mà.

Sáng sớm hôm sau tin tức Đường Phụng Kiều - thiên kim tiểu thư độc nhất của Đường gia kết hôn với Dụ Chính - tổng giám đốc tập đoàn tài chính lớn nhất toàn cầu, đã gây chấn động đến mọi người, làm báo chí tốn không ít giấy mực.

Kết hôn được hai năm, Đường tiểu thư mang bầu, theo chuẩn đón của bác sĩ thì Đường tiểu thư sẽ hạ sinh con gái.

"A...A....A.."

Bên trong phòng, tiếng của Đường tiểu thư la thật lớn mỗi tiếng kêu đều đứt quãng vì bà chuẩn bị hạ sinh.

"Thiếu gia thiếu phu nhân sắp hạ sinh, người mau cho người kêu bà mụ đến." bên trong phòng vọng ra tiếng nói.

"Mau mau mời bà mụ đến mau." Dụ Chính tay chân luống cuống kêu gia đinh mời bà mụ đến.

Dụ Chính đứng ngồi không yên cứ qua lại trước cửa phòng, cuối cùng bà mụ cũng đã đến.

"Mau mau vào trong vợ ta sắp sinh." thấy bà mụ đến Dụ Chính hối thúc.

"Được rồi ta vào ngay." Sau khi tiếng nói bà mụ kết thúc, bà cũng lật đật vào trong.

Khoảng nửa tiếng sau từ trong phòng vọng ra tiếng khóc của trẻ con, bà mụ vui mừng mở cửa.

"Thiếu gia, phu nhân của ngươi đã hạ sinh một tiểu công chúa." bà mụ bế đứa bé đưa cho Dụ Chính

"Được cảm ơn bà, bà về trước tý nữa ta sai người đem tiền qua." Dụ Chính đỡ lấy đứa bé, rồi kêu bà mụ lui về.

Bà mụ gật đầu cũng quay về. Dụ Chính nhìn đứa bé trên tay thật cẩn thận, tuy không như mong muốn của ông nhưng sau khi nhìn thấy đứa bé cười nụ cười đầu tiên với mình, gương mặt tinh nghịch khiến ông muốn cưng chiều nó.

Cuộc sống gia đình họ càng ngày càng hạnh phúc tưởng chừng không gì có thể thay thế bằng, con gái ngày càng lớn, thông minh, xinh đẹp, tinh nghịch, càng ngày càng được Dụ Chính cưng chiều. Đường Phụng Kiều cùng con gái được Dụ Chính càng ngày càng yêu thương. Đối với Đường tiểu thư chồng bà là một người chồng, người cha tốt.

Nhưng vào năm con gái 9 tuổi, bà đã phát hiện một bí mật kinh hãi của chồng mình: Dụ Chính là một sát thủ giết người không gớm tay, đôi tay của ông dính đầy máu tươi.

Vì sợ con gái lớn lên sẽ bị ảnh hưởng cộng với việc ông ta đã lừa dối bà gần ấy năm, Đường Phụng Kiều quyết định dẫn con bỏ đi. Bà không dám về nhà vì sợ liên lụy đến ba mẹ, khi đi bà cũng đem theo một số trang sức và ít tiền có thể giúp hai mẹ con sống trong vòng một vài năm.

Bà cùng con gái lang thang không biết đi nơi nào, xong bà cũng quyết định tìm một căn hộ nho nhỏ cho hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ngày, nhưng tiền nào mà xài không hết, bà vì con vứt bỏ thân phận một tiểu thư cao quý, nai lưng ra làm việc nuôi con.
------------------------------------------------------

Dụ Chính nghe tin vợ cùng con gái cưng của ông bỏ đi thoáng chút sửng sốt cho người điều tra lý do vợ ông bỏ đi. Sau vài ngày điều tra ông cũng biết được lý do khiến vợ ông bỏ nhà đi (nói thật thì phải là bỏ trốn á) ông cười lạnh một tiếng. Vài ngày sau ông rước về nhà một người vợ khác........ Ông nghĩ nếu vợ ông đã muốn đi, thì cứ đi.......

Thứ ông cần bây giờ không phải là Đường Phụng Kiều mà là con gái của ông. Ông hứa một ngày nào đó ông sẽ đến đòi lại giọt máu ruột thịt của mình.
-----------------------------------------------------
Hôm nay trời đã tối, ngoài trời còn mưa dầm nữa, nhưng mẹ cô vẫn chưa về. Dụ Ngôn cầm lấy cây chổi quét tước lại nhà cửa, lâu lâu lại đứng bên cửa sổ ngó ra xa xa chờ mẹ về. Ngồi trên sô pha Dụ Ngôn giơ tay lên đếm đếm, hết hôm nay nữa thì cô đã 10 tuổi, và vậy là cô và mẹ đã rời khỏi nhà gần một năm. Cô thật không hiểu vì sao mẹ lại mang cô rời khỏi ba? Vì sao ba lại không đi tìm mẹ con cô? (Ây ây, trời ơi nhóc Dụ Ngôn này còn nhỏ mà y như bà cụ non vậy). Tuy Dụ Ngôn còn nhỏ nhưng cô lại rất thông minh và hiểu chuyện, từ khi mẹ cô dẫn cô đi thì cô nghĩ có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra với mẹ cô, nên mẹ cô mới dẫn cô đi.

"Cạch" tiếng mở cửa vang lên, Dụ Ngôn vẻ mặt liền hớn hở chạy ra cửa vì cô biết chắc là mẹ về, mẹ cô đứng trước cửa thân hình ướt đẫm vì mưa, và có hơi run rẩy, trên tay còn cầm một bọc thức ăn.

"Mẹ về rồi, đưa thức ăn con cầm cho, mẹ mau vào thay đồ đi kẻo lạnh." Dụ Ngôn đứng cạnh mẹ có vẻ lo lắng khi thấy bà run liền hối thúc mẹ cô vào trong thay đồ.

Đường Phụng Kiều cười hiền rồi bước vào trong phòng, vài phút sau bà bước ra trên tay cầm một cái bánh kem nho nhỏ và một con búp bê đi tới phía Dụ Ngôn đang đứng loay hoay dọn cơm.

"Chúc mừng sinh nhật con, con gái của mẹ." Đường Phụng Kiều bước lại gần Dụ Ngôn đưa cho cô con búp bê.

Dụ Ngôn bước lại ôm lấy mẹ mình rồi mẹ cô cũng vậy ngồi xổm cho cô ôm, hồi lâu cô buông mẹ ra.

"Con cảm ơn mẹ." Dụ Ngôn vui mừng cầm lấy con búp bê, chạy lại sô pha mà đùa nghịch tuy là con búp bê này không được đẹp như những con búp bê mà lúc trước ba tặng cho cô, nhưng cô lại rất thích á, vì đây chính là món quà mẹ cô tặng cô mà.

"Tiểu Ngôn, mau lại đây ăn cơm."

Dụ Ngôn nghe được mẹ gọi liền từ sô pha chạy tới ngồi ngay ngắn trên ghế, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm. Đường Phụng Kiều biết Dụ Ngôn rất nhớ ba nhưng ít khi Dụ Ngôn nhắc đến, chỉ nhắc đến khi nằm mơ thôi, bà cảm thấy thương đứa con gái này vô cùng.

"Ầm" cánh cửa nhà đột nhiên đổ ập xuống, một đám khoảng 4 hoặc 5 người mặc áo đen bước xông vào. Đường Phụng Kiều hoảng sợ ôm chặt lấy Dụ Ngôn. Đây chính là những thuộc hạ thân tín của Dụ Chính. Dụ Ngôn không hoảng sợ nhìn nhìn mấy người lạ mặt kia hùng hồ nói. "Nè mấy chú là ai? Sao lại đạp cửa vào, thật bất lịch sự á, mấy chú mà không ra khỏi nhà cháu, cháu sẽ báo cảnh sát."

Đường Phụng Kiều nghe những câu nói ngây thơ của con gái mà dở khóc dở cười không biết làm sao. Bà xoay người lại chau mày hỏi những người mặc áo đen.

"Các người muốn gì."

"Chúng tôi muốn con của người, Đường tiểu thư xin người thứ lõi." một tên áo đen đeo kính đen bước ra cúi người trước mặt Đường Phụng Kiều.

"Không được, nếu hắn ta muốn thì kêu hắn ta tự đến đây."

"Xin người thứ lỗi đây là mệnh lệnh chúng tôi phải đưa người về." tên áo đen nói rồi, bước lại kéo Dụ Ngôn ra khỏi người Đường Phụng Kiều. Dụ Ngôn ngây ngốc ôm chặt lấy con búp bê, không biết chuyện gì xảy ra khi bị những tên áo đen kéo ra khỏi vòng tay của mẹ cô hoảng sợ ôm chặt lấy mẹ và con búp bê, khi vòng tay càng lúc càng được nới lỏng cô luôn miệng gọi mẹ

̣ "Mẹ ơi, cứu con....cứu con.. Mẹ ơi."

"Tôi xin các người tha cho mẹ con tôi..... tôi xin các người mà."

Đường Phụng Kiều vẫn cố gắng ôm chặt lấy con mình van xin, nhưng vô ích đám thuộc hạ đó vẫn không nói gì, thậm chí còn đánh bà khi bà cố gắng lôi kéo Dụ Ngôn. Đường Phụng Kiều thân hình mềm yếu không đánh lại mấy người đàn ông cao to lực lưỡng này, chỉ biết chạy theo mà khóc lóc.

Dụ Ngôn thấy mẹ bị đánh liền cố gắng la hét, phản kháng. Dù cô có la hét đến đâu đi nữa thì cái bọn người áo đen vẫn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc lôi kéo cô ra ngoài, ở ngoài có một chiếc xe đang chờ bọn họ. Đường Phụng Kiều chân trần đuổi theo Dụ Ngôn. Trong miệng luôn lẩm bẩm mấy câu.

"Tiểu Ngôn đợi mẹ, mẹ sẽ đến cứu con. "

Đuổi tới bên đường đột nhiên "Rầm" một chiếc xe chạy ngược đường tông thẳng vào bà rồi chạy luôn không quay lại, máu từ đầu chảy ra ướt đẫm tóc Đường Phụng Kiều. Lúc chiếc xe tông thẳng vào Đường Phụng Kiều, Dụ Ngôn như chết đứng liền dùng sức cắn mạnh vào tay người đang giữ mình. Hắn buông cô ra, thừa cơ hội cô chạy nhanh đến chỗ mẹ, mấy tên đó cũng đứng bất động.

Dụ Ngôn chạy một mạch đến chỗ mẹ ngồi xuống ôm chặt lấy mẹ.

"Mẹ không sao chứ mau đứng lên chúng ta về nhà." Dụ Ngôn vừa nói vừa thút thít khóc

"Con gái ngốc à, sau này nhớ sống thật tốt biết không." Đường Phụng Kiều đau đớn lấy tay lau nước mắt cho Dụ Ngôn.

"Mẹ sao lại nói vậy, mẹ mau đứng lên đi mà." Dụ Ngôn cố gắng không khóc nói với mẹ.

"Con gái ta không cùng con sống chung được nữa, mau nín đi, Tiểu Ngôn của mẹ mai mốt không được khóc con biết không."

"....." Dụ Ngôn không trả lời chỉ gật gật đầu ôm chặt lấy mẹ.

"Đây Tiểu Ngôn, đây chính là miếng ngọc bội ông bà ngoại của con đã cho ta, con cầm lấy, còn nữa con hãy nhớ sau khi trở về hãy đi tìm ông bà ngoại con rồi đưa cho họ lá thư và miếng ngọc bội này, họ sẽ chăm sóc cho con, con biết không" Đường Phụng Kiều tận dụng hơi thở cuối cùng nói với con gái. Trong tay đưa ra một lá thư cùng với miếng ngọc bội.

"Con biết rồi mẹ, mẹ đừng nhắm mắt mà, con không muốn xa mẹ, mẹ đừng....đừng nhắm mắt mà" lời nói của Dụ Ngôn càng lúc càng lớn, có dấu hiệu la hét khi thấy mẹ cô đôi mắt như muốn nhắm chặt lại.

"Tiểu Ngôn ngốc của mẹ đừng...đừng khóc nín đi, hãy sống thật tốt con biết không" nói xong câu này bà liền mãn nguyện nhắm mắt lại, đôi tay còn trên khuôn mặt Dụ Ngôn cũng dần buông xuống.

"Mẹ" lúc này đây Dụ Ngôn la lớn một tiếng ôm chặt lấy mẹ cô, trong tay vẫn còn giữ con búp bê, cùng với miếng ngọc bội và lá thư.

Sau khi thấy Đường Phụng Kiều nhắm mắt, mấy người áo đen liền bước tới, khi thấy bọn họ gần tới cô vội vội vàng vàng nhét miếng ngọc và lá thư vào túi. Bọn họ bước tới liền lôi cô đi.

"Không được các người muốn tôi đi đâu, mau buông tôi ra" Dụ Ngôn la hét vùng vẫy.

"Tiểu thư người đừng loạn mau lên xe chúng tôi đưa cô về"

"Không, tôi không muốn, nhà tôi ở đây tôi không đi đâu cả"

Mặc kệ cô la hét, khóc nháo thế nào thì những tên áo đen vẫn lôi cô lên xe chạy đi. Đến một căn biệt thự to lớn,sang trọng họ lôi cô vào trong .

"Ông chủ"

"Được rồi, lui đi"
Người đàn ông mặc đồ đen khẽ nói rồi quay mặt lại.

"Ba! Ba cứu mẹ đi. Mẹ bị xe đụng... huhu... là bọn họ.. bọn họ hại mẹ.... ba mau cứu mẹ."

Dụ Ngôn ngây ngốc kể cho ông ta nghe. Dụ Chính lạnh lùng nhìn cô. Dụ Ngôn càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ nó - người ông vừa hận vừa yêu.

"Đi theo ta. Từ nay con sẽ sống với ta" Dụ Chính ánh mắt kiên quyết nhìn Dụ Ngôn ra lệnh.

"Còn mẹ? Ba cứu mẹ đi, sau đó ta sẽ sống chung được không ba?" Dụ Ngôn nài nỉ nói với Dụ Chính

"Mẹ con đã chết rồi. Ngoan, đi thôi. Nếu không ta sẽ cho con chết giống mẹ con." Dụ Chính hầm hầm đe dọa.

Dụ Ngôn bướng bỉnh không đi. Cô cứ ôm lấy con búp bê mà khóc. Dụ Chính trực tiếp tiến đến ôm cô vào trong mặc cho cô đang giãy giụa.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: