Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

510 0 5 0

Editor: ThanhPhong158

 

 

Dung Gia Hủy tuy nói là thấy Chung Ly Lạc trong truyền thuyết, chỉ là đáng tiếc, nàng vẫn không thể nhiều lời hơn hai câu, Dung Sâm liền căn dặn nàng nghỉ ngơi thật tốt, mang người rời khỏi, dù sao hắn vốn dẫn người ta tới đây cho nàng nhận mặt đấy.

 

Dung Gia Hủy tuy tự nhủ trong lòng dằn xuống quyết định ở Cận Thuỷ lâu, lúc này cũng không nóng vội, nàng rất rõ ràng, người này về sau ở ngay tại nhà mình rồi, nàng năm đó tuy nói rằng cũng không có nghe giải thích qua, nhưng là biết đại khái trong nhà Chung Ly Lạc xảy ra những chuyện gì, cũng biết cha nàng tại sao quen biết Chung Ly Lạc, gia gia của nàng, lão Trấn quốc hầu bốn mươi năm trước, cũng là đi theo tằng tổ phụ nàng cùng nhau xông pha chiến trường. Tổ Hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, lập không ít chiến công, năm đó rất có tiếng. Tổ Hoàng đế cũng thường xuyên tán thưởng vị Dung gia Ngọc Diện tiểu tướng này.

 

Bất quá không quá hai năm đất nước liền ổn định, Ngọc Diện tiểu tướng hắn chưa tới hai mươi tuổi cũng liền không có đất dụng võ, thẳng đến mười mấy năm trước, vùng biên giới có giặc tới xâm phạm, gia gia của nàng đã hai mươi năm sống qua bình bình đạm đạm rồi, nghĩ muốn hoạt động gân cốt, liền xin đi xuất chinh giết giặc, còn thuận tiện mang tên nhi tử hết ăn lại nằm không ra gì kia cùng xuất mã, cũng chính là phụ thân nàng Dung Sâm, mà phụ thân của Chung Ly Lạc Chung Ly Thanh, lúc ấy là viên tiểu tướng dưới trướng gia gia của nàng, gia gia của nàng vốn cũng sẽ không chiếu cố nhiều tới con của mình, trực tiếp đẩy hắn làm tiểu binh là thủ hạ của Chung Ly Thanh.

 

Khi đó cha nàng Dung Sâm vẫn chỉ là cái thiếu niên lang mười sáu tuổi, Chung Ly Thanh so với hắn lớn hơn hẳn mười mấy tuổi, nhưng lại giống như huynh trưởng, đối với hắn rất là chiếu cố, kết thành tình hữu nghị vô cùng thâm hậu, không đến mấy năm, người Nhung bị đánh lần lượt tháo chạy, đưa ra thư đầu hàng, về sau bọn hắn ai về nhà nấy, mỗi năm liên lạc càng ít đi.

 

Chung Ly Thanh người này, trời sinh vốn nên lên chiến trường chém giết, sau khi hắn ở địa phương này trở thành tiểu võ quan lục phẩm, bởi vì tính cách quá mức ngay thẳng đắc tội người, cuối cùng bị cách chức, không bao lâu thê tử tương trợ giúp đỡ trong lúc hoạn nạn nhiều năm cũng chết đi, hắn cực kỳ bi thương, mang theo linh bài cùng nhi tử trở về quê, sau đó chính mình cũng ngã bệnh, Chung Ly Lạc cứ như vậy trở thành cô nhi.

 

Lấy tính tình kia của Chung Ly Lạc, phụ mẫu của nàng cho dù tốt, Hầu phủ này sinh hoạt cũng thoải mái dễ chịu, đoán chừng cũng không muốn ăn nhờ ở đậu a, đáng tiếc hai mươi năm trước địa phương bọn hắn bạo phát ôn dịch, họ hàng thân thích nhà bọn họ, chết thì chết, chạy nạn liền chạy nạn, họ hàng gần xa đều tìm không được, huống hồ, nếu như tìm được thì đã sao, lẽ nào còn có người nguyện ý quản hắn?

 

Nghĩ đến mức này, Dung Gia Hủy không khỏi thở dài, nàng lúc trước tuổi còn nhỏ thật sự không hiểu chuyện, lại được nâng lên quá cao, sao có thể quản chuyện của quái nhân luôn lạnh khẩu lạnh mặt kia, xảy ra những chuyện như vậy, ai có thể cười hì hì đây? Loại thái độ đó của nàng, đúng là có chút quá đáng với người ta, đáng đời nàng ăn dưa lạnh cũng bị nghẹn chết.

 

Nghĩ đến dưa lạnh, nàng sờ lên cổ họng chính mình, lờ mờ có chút nghĩ mà sợ, cùng lắm thì, về sau không bao giờ ăn nữa.

 

Nàng vươn tay muốn lấy miếng điểm tâm đến ăn, lại phát hiện điểm tâm từ lúc nàng nghĩ đến chuyện của Chung Ly Lạc đã bị mình từng miếng một ăn hết, hiện tại, bên cạnh nàng đã hơn nhiều một khay dưa lạnh được cắt từng miếng to, ruột đỏ tươi, mùi thơm ngát xông vào mũi.

 

"Đại tiểu thư, đây là dưa lạnh người thích ăn nhất." Bạch Lộ năm nay mới vẻn vẹn mười bốn tuổi điềm nhiên nói.

 

Nghe thấy được hai chữ dưa lạnh, Dung Gia Hủy liền chỉ cảm thấy cổ họng đau xót, thiếu chút nữa muốn sặc khí, còn không muốn nhìn chứ nói gì là ăn, nàng vẫy vẫy tay, nói: "Ta không muốn ăn, thưởng cho các ngươi."

 

Bạch Lộ sững sờ, đây là, thời tiết thay đổi? Đại tiểu thư từ trước đến nay thích ăn dưa lạnh này, trong phủ có dưa lạnh cũng mang nhanh đến cho nàng đầu tiên, đại thiếu gia cũng phải xếp ở sau rồi, hôm nay như thế nào đột nhiên liền đổi tính đây?

 

Thấy Bạch Lộ cứ ngây ngốc không động đậy như vậy, khay dưa lạnh bên cạnh nàng nhìn như thế nào cũng là một màu đỏ như máu, đỏ đến mức làm cho nàng chán ghét.

 

Dù cho đến giờ nàng chưa từng tức giận với hạ nhân, trong lúc nhất thời một lượng hoả khí không hiểu từ đâu ra dâng lên trong ngực nàng, nàng vỗ vỗ cái bàn vội lên tiếng: "Ta đã nói nhanh đem nó đi rồi a!"

 

Thấy Đại tiểu thư tính khí vẫn luôn rất tốt khó thấy được tức giận như vậy, Bạch Lộ hồi phục thần trí, vội vàng đem dưa lạnh kia bưng ra ngoài.

 

Nhìn bóng lưng của nàng, Dung Gia Hủy thở phào nhẹ nhõm, nàng rút cuộc không cần gặp lại dưa lạnh ngày đó nữa rồi.

 

Cũng thật sự là tạo hóa trêu người, trước đó nàng còn thích ăn dưa lạnh nhất, hôm nay nhìn lại chỉ thấy sợ, nàng vĩnh viễn cũng quên không được cái loại cảm giác không thể thở nổi này, dù là, giữa hè khẳng định không có một loại hoa quả nào có thể so sánh với dưa lạnh dùng để giải nhiệt thích hợp hơn nó.

 

Giải nhiệt...

 

Nàng nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, chua xót xót xa, khí trời thế này, không ăn dưa lạnh, nàng còn có thể ăn món gì a, thời tiết càng ngày càng nóng, nàng thật muốn xây cái phòng băng cho mình ở, băng a! Nàng vẻ mặt đau khổ, xoay người hướng Sương Hàng đang ở sau lưng quạt gió từ khối băng cho mình nói: "Ngươi đi nói với Cốc Vũ một tiếng, để cho nàng mang ít băng tới đây."

 

Nha đầu Thu Phân tâm thuật bất chính kia nàng là nhắm mắt làm ngơ, tùy tiện tìm lý do nhường lại nha đầu kia cho lão nương để nàng nhận về, miễn cho nàng gan lớn rồi lại thông đồng với người của nàng, đuổi Thu Phân, nàng liền đề bạt Cốc Vũ dung mạo bình thường bất quá nhìn qua trung thực cùng an phận này, thật ra cũng an tâm.

 

Chẳng qua là, một khắc đồng hồ trôi qua, băng cũng không thấy mang tới đây, Cốc Vũ nhưng là hốt hốt hoảng hoảng chạy trở về.

 

Dung Gia Hủy nhìn nàng, trong tay trống không, cả giận nói: "Băng đâu? Ngươi đây là trúng tà rồi?"

 

Cốc Vũ đứng ở trước mặt nàng, thở gấp không ra hơi, nàng che ngực, một tay tiếp nhận nước Hàn Lộ đưa tới, ọt ọt ọt ọt uống xong, sau đó nói: "Đại tiểu thư, thiếu gia hắn từ Tĩnh quốc công phủ trở về rồi!"

 

Dung Gia Hủy nghe nói liền kinh hỉ đáp: "Thật sự?"

 

Nhắc tới quỷ nghịch ngợm thích gây sự trong trí nhớ, Dung Gia Hủy nhịn không được cười lên, bảo bối của nàng Gia Trạch rốt cuộc trở về rồi. Dung Gia Trạch thuở nhỏ liền đặc biệt yêu thích dán lấy nàng, hơn nữa tỷ đệ các nàng tuổi tác cũng không kém là bao, chưa đến hai tuổi, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến khi lớn, cảm tình phi thường tốt.

 

Lúc này nghe nói đệ đệ trở về rồi, nàng đối với việc tức giận Cốc Vũ không mang băng tới đây  cũng bay thẳng sang nước khác rồi.

 

Nàng oán trách nói: "Ngươi như thế nào không đem tiểu hỗn đản kia mang tới đây cho ta."

 

Nàng rất muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních thịt của đệ đệ mười tuổi a, gấu con này sau khi lớn lên có thể đáng yêu hơn trước kia không đây.

 

Cốc Vũ do dự một chút sau đó, chỉ chỉ bên ngoài khiếp vía thốt: "Ta vừa đến liền thấy Chung Ly thiếu gia hắn, ném thiếu gia xuống đất rồi..."

 

Trên dưới Dung phủ, từ trước đến nay chỉ có Dung Gia Trạch khi dễ người khác, hôm nay, cư nhiên bị người khác khi dễ! Cho nên nàng mới phải vội vội vàng vàng trở về gấp báo tin a!

 

Dung Gia Hủy nghe nói đệ đệ bảo bối bị ném đi, lập tức bị dọa đến hoa dung thất sắc: "Ngươi nói cái gì?"

 

Không đợi Cốc Vũ trả lời, nàng đứng thẳng người lên, một bước dài đi đến trước mặt Cốc Vũ hỏi: "Hắn ở đâu! Nhanh dẫn ta tới!"

 

"Ở hoa viên..."

 

Nghe xong, Dung Gia Hủy không để ý nàng nữa, cũng không bung dù, chịu đựng mặt trời chói chang một đường chạy nhanh đến.

 

Tiến vào hoa viên, chỉ thấy Chung Ly Lạc ôm quyền đứng ở một bên, mà đệ đệ bảo bối của nàng, đệ đệ đáng thương của nàng, lúc này đang ngồi dưới đất khóc lóc ầm ĩ, đầy tớ nhỏ bên người khích lệ cũng khuyên không được.

 

Dung Gia Hủy lập tức giận không kìm được, hỏa khí bay thẳng đỉnh đầu, đệ đệ của nàng, còn chưa bao giờ sứt một miếng da trên đầu ngón tay, hôm nay rõ ràng cứ như vậy bị người khác khi dễ!

 

Nàng vội đến đỡ đệ đệ bảo bối lên, đau lòng thay hắn lau nước mắt dụ dỗ nói: "A Trạch nghe lời, đệ có đau hay không? Có tỷ tỷ ở đây không sao a, đệ nói với tỷ tỷ, là ai khi dễ đệ, tỷ tỷ đây liền giúp đệ đánh hắn!"

 

Nàng ở một bên nói, đôi mắt nhìn về phía Chung Ly Lạc mặt không đổi sắc.

 

Dung Gia Trạch thấy tỷ tỷ thương yêu của mình đến rồi, lập tức lưng đều cứng ngắc, hắn chỉ vào Chung Ly Lạc liền khóc ròng nói: "Tỷ, là hắn! Là hắn đánh đệ!"

 

Dung Gia Hủy sờ lên đầu của hắn, ôn nhu dụ dỗ nói: "Được được được, A Trạch không khóc, tỷ tỷ đến làm chỗ dựa cho đệ."

 

Nói xong, nàng xoay người, quai hàm tròn tròn phồng lên, hùng hổ ngẩng đầu nhìn tên đã qua mười lăm tuổi kia, nói với Chung Ly Lạc cao hơn nàng rất nhiều: "Ngươi làm sao lại muốn khi dễ đệ đệ của ta!"

 

Chung Ly Lạc không để ý tới nàng, trực tiếp xoay người liền chuẩn bị rời khỏi.

 

Thấy nàng muốn đi, Dung Gia Hủy vội vàng níu lại ống tay áo của nàng nói: "Này, ngươi lớn như vậy rồi còn khi dễ một đứa bé mười tuổi! Không biết xấu hổ sao! Đệ đệ của ta chỗ nào chọc giận ngươi, ngươi nói xem! Nếu ngươi không nói thì ta cũng sẽ không cho ngươi đi!"

 

Chung Ly Lạc muốn phất ống tay áo, lại phát hiện mình đã bị nàng một mực lôi kéo, vung ra cũng tránh không được, một hồi lâu, nàng cũng chỉ đành xoay người lại.

 

Thấy nàng không hất ra nữa, Dung Gia Hủy hừ một tiếng, lại nói: "Ngươi phải nói lời xin lỗi với đệ đệ của ta a, xin lỗi rồi, ta sẽ không so đo! Nếu không... Ta liền đi nói cho cha nương ta biết!"

 

Nàng không muốn quá ồn ào, nếu như hắn có thể thành thật nói lời xin lỗi, vậy nàng liền chuyện cũ bỏ qua! Dù sao người này không có nhà để về, nàng cũng không hy vọng hắn rơi vào hoàn cảnh khó xử.

 

Chung Ly Lạc nhìn nàng một cái thật sâu sau đó, bỗng nhiên chỉ lên mặt nàng nói: "Trên mặt của ngươi có vụn bánh ngọt."

 

"Ôi chao! Ngươi nói cái gì?" Dung Gia Hủy có chút mơ hồ.

 

Chung Ly Lạc mấp máy miệng, đưa tay ra chạm vào mặt của nàng, Dung Gia Hủy lập tức giống như phản xạ có điều kiện muốn tránh, vẻ mặt cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì đó!"

 

Chung Ly Lạc không có trả lời, mà là tiếp tục khẽ xoa mặt nàng, dường như đang cẩn thận lau sạch lấy.

 

Dung Gia Hủy tuy rằng nghĩ thật khó hiểu, nhưng vẫn là thở phào nhẹ nhõm, nàng nguyên bản còn tưởng rằng hắn muốn ở đây đánh nàng chứ.

 

Bất quá, tay người này thật đúng là ấm áp, cũng có thể là vì ánh mặt trời quá chói chang, phơi nắng, ấm lên một chút, không giống với tay nàng mềm nhẵn tinh tế tỉ mỉ, có một chút thô, chỉ là xúc cảm vẫn rất tốt, ai nha, nàng đây là đang nghĩ cái gì, bộ dạng thật không có nửa điểm tiểu thư khuê các...

 

Chốc lát, Chung Ly Lạc buông tay, thấy tay Dung Gia Hủy nguyên bản gắt gao cầm ống tay áo nàng chẳng biết lúc nào đã nới lỏng ra, nàng liền xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.

 

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của nàng, Dung Gia Hủy ngẩn người, chợt sờ lên mặt nóng của chính mình, không nhịn được nói thầm: "Ngươi làm xong chạy mất, không hiểu tại sao sờ mặt ta, sờ soạng xong liền đi, chiếm tiện nghi ta đây."

 

Tuy nói như vậy, mặt của nàng vẫn không khỏi đỏ lên.

 

Lúc này, Sương Hàn một mực đi theo sau lưng nàng nói: "Đại tiểu thư, Chung Ly thiếu gia hắn, vừa rồi hình như là tự tay lau vụn bánh ngọt trên mặt người đấy."

 

"Cái gì vụn bánh ngọt a?" Dung Gia Hủy khó hiểu nói.

 

Sương Hàng chỉ chỉ gương mặt của nàng, "Ngài lúc trước ăn bánh ngọt xong không có lau sạch mặt."

 

A! Dung Gia Hủy bưng kín mặt của mình, nàng lại còn không lau mặt sạch sẽ?!

 

Nàng ngồi xổm người xuống, lập tức chỉ cảm thấy mình thật là mất hết mặt mũi rồi, nàng rõ ràng vừa nãy còn mặt dày mày dạn ra vẻ người trên với người ở đằng kia, kết quả chính là bị cái mặt đầy vụn bánh ngọt hạ thấp sao! Bộ dáng như vậy chạy tới hưng sư vấn tội, có trời mới biết trong lòng người kia đang chê cười nàng như thế nào đây! Nàng vừa rồi chính là bày ra hình tượng lác đác lơ thơ...

 

Dung Gia Hủy nhìn Sương Hàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy sao ngươi không sớm nói cho ta biết trên mặt ta có vụn bánh ngọt đây."

 

Sương Hàng ủy khuất nói: "Ta... Quên rồi nha."

 

Dung Gia Hủy thiếu chút nữa phun máu, nàng nuôi dưỡng một nha hoàn như vậy cuối cùng có tác dụng gì a! Mỗi tháng bao nhiêu lượng bạc còn không bằng mua chút cẩu lương đem cho hai con chó ăn cho rồi, ít nhất chó còn có thể hướng nàng vẫy cái đuôi.

 

Được rồi được rồi, dù sao về sau thời gian còn dài mà, hình tượng gì gì đó, cuối cùng sẽ có một ngày có thể bẻ trở về nha, ít nhất cái này cũng chưa tính là chuyện mất mặt nhất, có tiền án tiền sự mất mặt ăn dưa lạnh nghẹn chết về sau, đối với những thứ này, nàng nhưng thật ra không để ý nhiều lắm.

 

Huống hồ, nàng nhìn ở đây vẫn còn đệ đệ đang giận dỗi, lại đau lòng, Chung Ly Lạc rõ ràng vừa đánh tiểu hài tử liền đi mất, kỳ thật cũng không có tốt như nàng tưởng tượng nha.

 

Vừa nghĩ tới đệ đệ nhà mình rõ ràng không duyên không cớ bị khi dễ, Dung Gia Hủy trong nội tâm lại tức giận, nàng lại đi đến trước mặt đệ đệ, hỏi tới đầy tớ nhỏ bên cạnh hắn, "Đông Chí, Hạ Chí, các ngươi nói cẩn thận cho ta, đến cùng chuyện gì xảy ra? Tỉ mỉ, một điểm chi tiết cũng không được buông tha!"

 

Này, Đông Chí Hạ Chí hai mặt nhìn nhau, có chút không dám nói.

 

Dung Gia Hủy cho là bọn họ sợ sẽ bị Chung Ly Lạc đánh, liền vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng cam đoan nói: "Ai nha các ngươi cứ yên tâm lớn mật nói a, vạn sự có ta đây, ta che chở các ngươi, ai cũng không dám gây chuyện với các ngươi."

 

Thấy Dung Gia Hủy đã nói như vậy, Đông Chí Hạ Chí đơn thuần do dự mãi, vẫn là ngoan ngoãn bỏ qua sắc mặt của Dung Gia Trạch nói rõ ràng sự tình đầu đuôi gốc ngọn.

 

Dung Gia Hủy nghe nghe, một trương khuôn mặt nhưng là càng ngày càng xanh.

 

Tốt lắm Dung Gia Trạch ngươi! Trộm ngọc bội người ta treo bên hông còn chưa tính, còn ném tới ném lui khiêu khích người ta, còn uy hiếp đến gần sẽ làm vỡ! Đây không phải mà muốn ăn đòn sao! Nàng tuy rằng không được thông minh cho lắm, nhưng là biết rõ đồ vật thiếp thân đó đoán chừng rất quan trọng, nếu như không phải đệ đệ mình thương yêu nhất, nàng thậm chí còn muốn phóng cho hắn ba chưởng. 

 

Thấy Dung Gia Trạch muốn chuồn đi, Dung Gia Hủy liền túm chặt cổ áo hắn, hung ác nói: "Dung Gia Trạch! Làm ra chuyện xấu, bây giờ còn muốn chạy."

 

Xấu hổ chết người! Xấu hổ chết người! Cả một đời anh hùng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Nàng không phân biệt tốt xấu mà chạy đến tìm người hưng sư vấn tội như vậy, người ta nhất định giận nàng rồi! Xuất sư vị tiệp thân tiên tử*, tất cả đều là gia hỏa này sai!

 

(*: câu này nằm trong bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ, ngụ ý nói đem quân đi đánh giặc còn chưa thắng trận mà phe ta đã tan tác. Mọi người muốn biết thêm chi tiết có thể tra trên Google.)

 

 

Dung Gia Trạch dẹt miệng, lập tức ấm ức lại gào khóc khóc rống lên: "Tỷ sao lại ác như vậy a! Ta chỉ là muốn cùng hắn vui chơi nha, ai bảo hắn không để ý tới ta! Không phải chỉ là một miếng ngọc thôi vỡ sao! Ta có thể cho hắn mười khối!"

 

Dung Gia Hủy nói: "Ngươi còn không nghe lời đúng không! A Trạch, đệ nghe ta nói một câu, phải biết thông cảm cho người khác một chút, cha mẹ người ta đều đã qua đời, vô cùng khổ sở đấy, nào có tâm tình chơi cùng ngươi a, đến, đệ nghe tỷ tỷ, đi theo xin lỗi người ta a, dù sao về sau chúng ta cũng là người một nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, sao có thể kết thù đây."

 

"Không đi!"

 

Thấy đứa nhỏ này không nghe lời như vậy, Dung Gia Hủy níu lấy lỗ tai của hắn uy hiếp nói: "Ngươi đi hay không đi?"

 

Dung Gia Trạch lần đầu thấy tỷ tỷ đối xử ác với chính mình như vậy, vành mắt đỏ lên, bỗng nhiên mãnh liệt đẩy tay của nàng, hướng nàng khóc hô: "Tỷ thật xấu! Lại giúp người ngoài khi phụ ta! Ta chán ghét tỷ! Ta không bao giờ chơi đùa với tỷ nữa, không bao giờ làm bạn với tỷ nữa!"

 

Nói xong, hắn vừa khóc vừa chạy xa.

 

Nhìn bóng lưng lảo đảo của hắn, Dung Gia Hủy biết làm vậy là bất đắc dĩ, đứa nhỏ ngốc này, ai muốn cùng hắn làm bằng hữu chứ, nàng nhưng là thân tỷ của hắn đó! Bất quá, năm đó nàng bề ngoài cũng thường xuyên bị nhắc nhở uy hiếp như vậy... Được rồi được rồi, loại chuyện nhỏ bẽ mặt này vẫn là không nên đề cập nữa...

 

Nàng xoay người, bộ dạng thờ ơ nhìn Đông Chí Hạ Chí, không khỏi thở dài một hơi, sau đó, nổi bạo với từng người.

 

"Hai tiểu tử các ngươi tuỳ ý để hắn gây họa, hiện tại hắn chạy rồi, còn không mau đuổi theo đi! Gia Trạch nếu như có chuyện gì, các ngươi chịu phạt không nổi!"

 

Đông Chí Hạ Chí bị vừa nàng mắng, như ở trong mộng mới tỉnh, bọn hắn vội vàng hướng nàng vái chào một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng đưa tay về hướng Dung Gia Trạch vừa chạy đi, "Thiếu gia, chờ nô tài một chút a!"

 

 

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và Bách Gia Trang QuanLamUyen_158!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16