Dung Gia Trạch trở về nhà, cũng nên đi học rồi, chẳng qua là, không giống như bình thường, lúc này còn kèm theo một Chung Ly Lạc, Dung Gia Trạch vẫn là nhìn nàng không thuận mắt, thật muốn tìm người đánh nàng, chẳng qua, tỷ tỷ ngày hôm qua đang cho hắn ăn điểm tâm, mới ăn được một nửa, bỗng nhiên liền nâng đĩa lên uy hiếp hắn làm một cái hứa hẹn không được trêu chọc người ta nữa, nếu hắn nghe lời, mỗi ngày nàng sẽ vụng trộm mang hai khối bánh ngọt cho hắn, không nghe lời, về sau cũng đừng nghĩ thấy được hình dáng bánh ngọt nhỏ!
Tỷ tỷ từ khi nào lại đối với hắn ác như vậy! Hắn tàn bạo nhìn họ Chung Ly này, cũng không biết người này đến cùng cho tỷ tỷ uống mê dược gì, vừa tới nhà hắn đã được tỷ tỷ bảo vệ như thế!
Cảm thấy ánh mắt nóng rát của ai đó, Chung Ly Lạc không khỏi hướng mắt nhìn lại, Dung Gia Trạch liền tranh thủ thu lại ánh mắt phóng hỏa vừa rồi, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Mà Dung Gia Hủy sáng sớm, sau khi tùy tiện ăn vài thứ, liền bị mẫu thân nhét vào xe ngựa, bởi vì chuyện nàng rơi xuống nước, Vu thị lúc ấy sợ nàng sẽ biến mất, khóc sướt mướt truyền tin cho nhà mẹ ở Tĩnh quốc công phủ, tuy nói cuối cùng cũng không việc gì, nhưng lão nhân gia bên đó vẫn nóng ruột nóng gan như trước, nàng nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, hoàn toàn khoẻ hẳn rồi, cũng nên tới để Lão phu nhân nhìn một cái cho người ta nhiên tâm.
Dung Gia Hủy từ trước đến nay cũng không phải rất thích đến nhà ngoại tổ mẫu chơi, không phải vì ngoại tổ mẫu không tốt với nàng, càng không phải cữu cữu cữu mẫu khắc nghiệt nàng, chẳng qua là nàng trời sinh tương khắc với nhóm tỷ tỷ muội muội, chơi thân rất ít với nữ hài khác. Nàng cùng biểu tỷ muội Tĩnh quốc công phủ vẫn luôn không quá thân cận, suy cho cùng không phải là người nhà mình, vốn đến cũng không được tự nhiên, các trưởng bối còn thích nhét nàng thành hàng với những tỷ tỷ muội muội này còn không có lời nào để nói với nhau, vô cùng không thú vị a.
Hai người họ về nhà ngoại cũng không xa, lắc lư hai khắc liền đến rồi, mẹ con hai người được đón tiến vào phủ quốc công, lúc nhìn thấy lão phu nhân Tĩnh quốc công, Dung Gia Hủy đang định muốn khấu đầu, liền bị bà kéo vào trong lòng, lão Tĩnh quốc công phu nhân ôm nàng, tỉ mỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, gẩy cái mũi của nàng nói: "Ngươi cái nha đầu này, thật đúng muốn nhanh hù chết ngoại tổ mẫu rồi, thân thể đã khoẻ hẳn chưa? Về sau không được hồ đồ như vậy nữa."
Dung Gia Hủy nhu thuận rúc vào trong ngực lão phu nhân, mềm nói: "Hoàn toàn khoẻ hẳn rồi a, chuyện này là tôn nữ không đúng, thật sự không cẩn thận, lần sau sẽ không..."
"Còn có lần sau?"
Dung Gia Hủy nghịch ngợm thè lưỡi, "Rốt cuộc cũng là qua rồi a, tôn nữ về sau đều muốn cách cái hồ xa một chút, dù sao mạng nhỏ của tôn nữ cũng được giữ lại rồi, trưởng thành còn muốn hảo hảo hiếu thuận ngoại tổ mẫu đấy."
Tiểu nha đầu này, lão tĩnh quốc công phu nhân nhịn không được véo mặt nàng, Dung Gia Hủy cười hì hì, lại vùi vào trong ngực Lão phu nhân.
Ở một bên nhìn tổ tôn các nàng nói chuyện vui vẻ, Vu thị cùng hai vị tẩu tử nàng lập tức cũng nhịn không được cười lên, nha đầu nghịch ngợm này, chính là làm người khác ưa othích.
Dung Gia Hủy bị Lão phu nhân ôm lấy nói chuyện một hồi lâu, Lão phu nhân cũng mệt mỏi rồi, mẫu thân của nàng cùng hai vị cữu mẫu cũng có rất nhiều lời muốn nói, nàng tự nhiên là lại được vội vàng thành hàng với các tỷ muội, trong Tĩnh quốc công phủ tổng cộng có ba vị thiên kim, nhiều tuổi nhất chính là đại phòng trưởng nữ Vu Dĩ Tương, năm nay mười bốn; thứ hai là thứ nữ đại phòng Vu Dĩ Mi, năm nay mười một; thứ ba chính là trưởng nữ nhị phòng Vu Dĩ Phù, vừa lên bảy tuổi.
Bốn người tỷ muội các nàng, lúc này ngồi im thít, nhìn nhau chẳng nói gì, chỉ có thể yên lặng uống trà.
Dung Gia Hủy cùng biểu tỷ Vu Dĩ Tương thuở nhỏ giao tình không tốt, cùng nhìn nhau cùng thấy ghét, căn bản cũng không thể nói chuyện với nhau, nói không ngoài ba câu liền cãi nhau, hai người đều không phải là người đơn giản để cho người ta khi dễ, bên ngoài thật ra miễn cưỡng có thể duy trì ôn hoà, có nói cũng là bí mật, một khi xảy ra cãi vã, không đánh nhau liền không được, nhị biểu muội Vu Dĩ Mi là Vu Dĩ Tương thân muội muội, tự nhiên mọi chuyện đều hướng về tỷ tỷ ruột của mình, rất giống con sâu bám, mà tam biểu muội Vu Dĩ Phù, tuổi tác so với các nàng còn nhỏ mấy tuổi, cũng vậy không có lời nào nói.
Vu Dĩ Phù còn quá nhỏ tuổi, đối với Dung Gia Hủy ấn tượng không sâu, chỉ biết vị biểu tỷ không thích nói chuyện này khoảng thời gian trước ngã bệnh, nàng nhấp một ngụm trà, vụng trộm giương mắt nhìn thoáng qua Dung Gia Hủy, sau đó nhu nhu hoà hoà phá vỡ trầm mặc: "Biểu tỷ, thân thể ngươi khá hơn chút nào chưa?"
Tiểu nha đầu bảy tuổi, thanh âm mềm ngọt ngào, nghe rất yên tâm, Dung Gia Hủy trong lòng ấm áp, khẽ mỉm cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm tạ tam biểu muội quan tâm, biểu tỷ nhớ rõ lần trước gặp mặt ngươi vẫn còn đang viết nhân chi sơ tính bổn thiện gì đó, gần đây đang đọc loại sách nào nha?"
Lời này của Dung Gia Huỷ tự nhiên là bẻ sang nàng, chuyện như vậy, sao lại đặc biệt nhớ rõ đây.
Vu Dĩ Phù gục đầu xuống, có chút xấu hổ nói: "Ta so với người khác rất ngốc, vừa mới học xong Tam Tự kinh, khoa tay múa chân, trong đó quá nhiều chữ, lại còn hay quên."
Dung Gia Hủy nhẹ giọng cười cười, nói: "Không ngốc không ngốc, là chuyện thường tình nha, biểu muội ta nói ngươi nghe, Đại tỷ nàng sáu bảy tuổi lúc bằng tuổi ngươi, vẫn còn đọc Tam Tự kinh đây, khi đó ta vừa được ngoại tổ mẫu đón đến ở, nàng mỗi lần học xong một chữ sẽ tới khoe với bọn đệ đệ muội muội, rất là đắc ý, có một ngày, nàng học được chữ Uẩn trong Tạ Đạo Uẩn, ở trước mặt chúng ta đắc ý viết từng nét, sau khi ra ngoài, trong lúc đó, liền quên chữ đó viết như thế nào, nàng xưa nay thông minh, nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không nghĩ ra được, vì sao lại viết sai chữ vừa học, biểu muội ngươi đoán, nàng đã viết thành cái gì?"
Vu Dĩ Phù nhịn không được cười khúc khích, ước chừng cũng là đoán được rồi, nàng nhìn về hướng Đại tỷ Vu Dĩ Tương luôn luôn đoan trang ổn trọng nhà mình, nén cười hỏi: "Đại tỷ tỷ, biểu tỷ nói là sự thật sao? Ngươi là, đã viết thành Ấm sao?"
Lúc này, ngay cả Vu Dĩ Mi ở bên cạnh một mực nhìn sắc mặt tỷ tỷ cũng nhịn không được hơi cong môi một cái, việc phát sinh năm ấy, lúc đó nàng cũng đã biết ghi nhớ rồi, tự nhiên là còn nhớ rõ đấy.
Vu Dĩ Tương không có trả lời Vu Dĩ Phù, chẳng qua là ngậm cười sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Tam muội muội, ta nhớ ngươi không phải thích ăn điểm tâm củ sen quế hoa này nhất sao, ân, đều cho ngươi."
Lực chú ý của Vu Dĩ Phù lập tức bị dời đi, nàng ngòn ngọt cười nói: "Đa tạ đại tỷ tỷ."
Sau đó liền cầm lấy một khối thả vào trong miệng.
Dung Gia Hủy hướng Vu Dĩ Tương thè lưỡi, lại cười híp mắt đối với Vu Dĩ Phù nói: "Tam biểu muội, về sau nếu như ngươi muốn biết chuyện hồi nhỏ của Đại tỷ tỷ ngươi, liền đến hỏi biểu tỷ, biểu tỷ nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói), ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy)."
Vu Dĩ Phù nhẹ gật đầu, lại không hiểu hỏi: "Biểu tỷ, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn nghĩa là gì nha?"
Dung Gia Hủy đang muốn giải thích, Vu Dĩ Tương liền mỉm cười ngắt lời nói: "Tam muội ngoan, không có ý nghĩa gì hết."
Nói xong nàng nhìn về phía Dung Gia Hủy, dịu dàng trên mặt cùng thần sắc sắp không duy trì được thần sắc run rẩy liên tục, "Ta nhớ ngươi cũng là lâu rồi không tới, ta dẫn ngươi dạo chơi như thế nào?"
Dung Gia Hủy tươi cười rạng rỡ nói: "Từ chối thì bất kính rồi."
Nói xong, nàng liền khoác tay Bạch Lộ đứng lên.
Hai người cho lui nha hoàn bà tử, vai kề vai sát cánh trên đường đến hoa viên, thấy phụ cận không có người, vẻ giận dữ trên mặt Vu Dĩ Tương rút cuộc giấu không được nữa, nàng quay đầu chống nạnh chất vấn Dung Gia Hủy: "Ngươi cố ý chạy tới là để cho ta mất hết thể diện ở trước mặt muội muội ta sao?"
Dung Gia Hủy vô tội nói: "Vu Dĩ Tương, ngươi đừng ác như vậy nha, bị người ta thấy được sẽ không tốt, ta chẳng qua là cùng biểu muội nói chút chuyện lý thú lúc nhỏ mà thôi, cũng không phải bịa đặt ăn không nói có, ngươi bây giờ a, thật sự là một chút cũng không đáng yêu như ngày xưa."
Đáng yêu cái đầu ngươi! Vu Dĩ Tương hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi về sau cách xa muội muội ta một chút, miễn cho suốt ngày nói bậy nói bạ, vô duyên vô cớ dạy hư nàng."
Dung Gia Hủy vừa cười nói: "Nàng là muội muội của ngươi, cũng là muội muội ta, có biểu tỷ ta đây với đường tỷ là ngươi, với nàng, thân sơ cũng không có kém nhau bao nhiêu, ta tại sao không thể nói chuyện nhiều với nàng a."
"Giữa ta và nàng, tự nhiên là thân hơn so với ngươi rồi."
Dung Gia Hủy nói: "Chỗ nào thân thiết hơn a? Mẹ ta cha ngươi cha nàng, cùng một mẹ sinh ra, đều chảy dòng máu giống nhau, đã như vậy, ta, ngươi và nàng, không phải đều chảy một nửa dòng máu giống nhau sao, ngươi cảm thấy ngươi thân thiết hơn, là không để mẹ ta vào mắt, cảm thấy huyết thống nàng không thuần a?"
Vu Dĩ Tương tất nhiên không có ý tứ này, chẳng qua là nàng xưa nay ăn nói vụng về, chỉ vào Dung Gia Hủy, một hồi lâu nói không nên lời phản bác, nàng thấy mình nói không bằng Dung Gia Hủy rồi, tức giận dậm chân, sau đó quyết định chắc chắn, đưa tay kéo lấy mái tóc của Dung Gia Hủy.
"Ta muốn ngươi cách xa nàng một chút ngươi liền cách xa một chút cho ta, không cần ở nơi này cùng ta đấu khẩu!"
Dung Gia Hủy cũng không phải dễ khi dễ, nàng trở tay liền cũng nắm chặt lấy búi tóc Vu Dĩ Tương, nói: "Ngươi người này a, nghĩ lâu như vậy, không cãi lại ta, vừa nói liền động thủ, ngươi có biết năm nay ngươi lớn bao nhiêu a."
"Không phải lúc đó ngươi kể chuyện trước sao! Ngươi chính là không muốn ta sống tốt!"
Nói xong, trên tay nàng lại tăng thêm ít lực, đau đến mức Dung Gia Hủy "Oa oa" cả lên.
Dung Gia Hủy thở phì phò nói: "Ngươi buông tay! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi cũng chỉ biết cái chiêu nắm đầu hại tóc này thôi, ngươi con cọp cái, về sau khẳng định không gả chồng được!"
Nghe nói, phảng phất như bị chọt trúng chỗ đau, Vu Dĩ Tương thần sắc trì trệ, cả người lập tức tựu như quả cà nhiễm sương, ỉu xìu...
Thấy nàng như thế, nguyên bản Dung Gia Hủy còn muốn ăn miếng trả miếng nàng, búi tóc nắm trong tay mềm nhũn đi vài phần.
Nàng buông lỏng mái tóc của Dung Gia Hủy, trong mắt như có điểm ngấn nước.
Dung Gia Hủy chưa bao giờ thấy bộ dáng biểu tỷ kiêu ngạo nhà mình thê lương buồn bã như vậy, nàng buông búi tóc Vu Dĩ Tương ra, có chút tội lỗi, vừa rồi, nàng nặng lời? Cảm thấy Vu Dĩ Tương hận câu gả chồng như vậy, lúc này nhưng thật ra nàng là không đúng.
"Ngươi có phải hay không đã biết cái gì rồi?" Vu Dĩ Tương bỗng nhiên hỏi.
Không kịp phản ứng Dung Gia Hủy khẽ giật mình, cái gì cái gì? Là mới nói với nàng? Nàng vừa rồi bất quá là thuận miệng nói, ai ngờ lại có thể khiến cho Vu Dĩ Tương phản ứng lớn như vậy a.
Dung Gia Hủy bây giờ cũng không muốn tiếp tục trêu chọc nàng, thành thành thật thật nói: "Ta cái gì cũng không biết a, ngươi yên tâm đi, ngươi vừa xinh đẹp lại vừa giỏi...nhất là giả vờ giả vịt, tuyệt đối có thể gả ra ngoài đấy."
Nhớ rõ kiếp trước, Vu Dĩ Tương gả cho người hoàn toàn không tồi đâu, đường cô mẫu nhà mình làm bà mẫu, cũng dễ chịu.
Vu Dĩ Tương mới không tin chuyện hoang đường của nàng, nàng từng bước một tới gần Dung Gia Hủy nói: "Ngươi nhất định là đã biết rồi, ngươi đoán được ta chính là có ý với Liễu công tử, liền cố ý chạy tới chê cười ta!"
Ai?
"Liễu công tử nào a?" Dung Gia Hủy không hiểu hỏi, nhìn mặt Vu Dĩ Tương càng ngày càng đen, Dung Gia Hủy che miệng thiếu chút nữa thét lên, lúc đó cũng liền hiểu.
Nàng thăm dò hỏi: " Là nhà Liễu thượng thư kia?"
Vu Dĩ Tương như trước không nói chuyện, Dung Gia Hủy biết rõ nữ hài tử da mặt mỏng, không dám nói thẳng, liền chắc chắn là người nọ, không thể nghĩ được người nàng tránh như rắn rết, ở trong mắt người khác, lại là miếng mồi ngon.
Cũng không sai, họ Liễu xác thực nhìn rất dọa người, bộ dáng gia thế của hắn đều tốt, hậu trạch, trước mắt bề ngoài giống như rất sạch sẽ, không đúng, thẳng đến khi nàng nghẹn chết, họ Liễu kia bên ngoài giống như cũng chỉ có một thê một thiếp, đến cả nơi ở thân mật bên ngoài các loại nàng cũng không rõ ràng, thật là một tên nam nhân tâm cơ!
Tuy rằng nàng xưa nay không quá ưa thích Vu Dĩ Tương, chỉ là người này dù sao cũng là thân biểu tỷ nàng, lại bị nàng khi dễ nhiều năm như vậy, tốt xấu gì nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Vu Dĩ Tương bị cây đuốc lừa sống trong Tiên cảnh, đáng tiếc có một số việc không thể nói thẳng, nàng cũng liền đành phải nhỏ nhẹ mà khuyên đôi câu.
"Vu Dĩ Tương ta nói ngươi biết, vị Liễu gia kia không phải người tốt, ngươi chớ để bề ngoài của hắn lừa gạt, hắn bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, xách giày cho ngươi cũng không xứng!"
Nếu không phải vẫn chưa nghĩ ra lý do, thật muốn nói với phụ mẫu từ hôn với hắn! Dù sao đây cũng không phải việc nàng làm nũng liền có thể giải quyết, hôn sự giữa hai nhà bọn họ, xác định vài chục năm rồi, mọi người đều biết, sao có thể tùy tiện liền lui, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Vu Dĩ Tương căn bản có thể sẽ không cảm thấy lời nói của Dung Gia Hủy là xuất phát từ quan tâm thật tình, nàng cảm thấy, Dung Gia Hủy đoán chừng muốn nói cho nàng biết, người Vu Dĩ Tương nàng vừa ý, Dung Gia Hủy nàng tuyệt không hiếm có, nàng muốn còn không được, nàng nhưng lại vô cùng ghét bỏ, chỉ có nàng ta mới có quả ngon trái ngọt để ăn thôi sao... Nghĩ đến mức này, Vu Dĩ Tương vành mắt đỏ lên, không nguyện để ý tới Dung Gia Hủy, một đường chạy nhanh rời khỏi.
Dung Gia Hủy hướng đến bóng lưng của nàng hô to mấy tiếng, nàng cũng không có phản ứng lại.
Vu Dĩ Tương càng nghĩ càng thấy ấm ức, tổ mẫu từ trước đến nay thương ngoại tôn nữ Dung Gia Hủy này so với ba tỷ muội ruột thịt các nàng còn nhiều hơn, điều này cũng đúng thôi, ai bảo tổ mẫu chính là ưa thích dung mạo cùng bộ dáng tươi cười ngọt ngào của Dung Gia Hủy đây, dù sao họ Dung cũng sẽ không ở lại nhà bọn họ lâu, chẳng qua là ngẫu nhiên đến một chuyến gặp mặt mà thôi.
Huống hồ, tổ mẫu nuông chiều nàng mà nói cũng không cần nhộn nhạo như vậy.
Nhưng là, Liễu công tử...
Nàng là mấy tháng trước ở trong Miểu Đầu tự vô tình gặp được Liễu công tử, lúc ấy nàng dẫn nha hoàn thắp hương xong, mẫu thân đang cùng trụ trì đàm thoại, nàng cũng thấy cực kì nhàm chán, thấy một tiểu hòa thượng có chút đáng yêu, liền chạy tới bắt chuyện với hắn, tiểu hòa thượng kia, trên dưới mười tuổi, lông mày đen đôi mắt đẹp, đáng yêu cực kỳ, nghe hắn mỗi câu đều xưng nữ thí chủ, nàng cũng không biết vì sao liền lên muốn trêu ghẹo tâm tư của hắn, nàng cười hỏi hắn, vì sao gọi nam tử là thí chủ, mà gọi nữ tử, lại hết lần này tới lần khác phải thêm một chữ nữ, Phật nói chúng sinh bình đẳng, mà ở trong chùa này, thí chủ cùng nữ thí chủ, liền đã là bất bình đẳng rồi, muốn sửa sai, cũng gọi nam tử là nam thí chủ, không phân biệt nam nữ già trẻ, đều là thí chủ.
Nàng khó có được một hồi mồm miệng lanh lợi như vậy, đem tiểu hòa thượng kia nói cho á khẩu không trả lời được, vốn là đùa hắn, kết quả tiểu hòa thượng kia nhưng là có chút ngờ nghệch, tự giác nghe nàng nói chuyện, đọc sách mười năm thắng rồi, từ nay về sau liền sửa lại cách gọi gọi nam tử là nam thí chủ, nhưng thật ra đã trở thành một cảnh tượng thú vị.
Nàng lúc ấy chỉ cảm thấy thú vị, lại không phát hiện toàn bộ lời của nàng đã rơi vào trong tai của thiếu niên cách đó không xa.
Nàng nhìn tiểu hòa thượng bộ dáng ngốc ngếch vừa chợt hiểu ra, nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười, lúc này, một tiếng nói trong trẻo l từ bên tai của nàng vang lên, phảng phất hình như là người thiếu niên nhẹ giọng cười nói, đây là tiểu thư ranh mãnh nhà ai a?
Bên trong chùa Miểu, thanh u yên tĩnh, tuy là hắn nhẹ giọng nói với đầy tớ nhỏ bên người, lại vẫn bị nàng nghe được.
Nàng tức giận buồn bực quay đầu nhìn lại, thiếu niên kia bất quá mười lăm mười sáu tuổi, một bộ bạch y trắng xoá, trường thân ngọc lập, mặt như Quan Ngọc, hắn dùng quạt xếp được vẽ cảnh đẹp Tây Hồ trong tay nhẹ nhàng quạt, nếu là người bên cạnh nói nàng ranh mãnh, nàng đoán chừng cũng tức giận rồi, nhưng lúc này, nàng nhưng là một câu cũng nói không nên lời, trên mặt ửng hồng một mảnh.
Thiếu niên lang kia mắt thấy lời của mình cư nhiên bị nghe thấy rồi, cũng vậy ngượng ngùng, mặt đỏ náo loạn.
Hai người cứ như vậy đứng hình hồi lâu, cuối cùng vẫn là nàng phá vỡ trầm mặc, thân là Đại tiểu thư phủ quốc công, nàng sao có thể không biết quy củ theo sát một nam tử xa lạ một mực đứng ngốc ở nơi này đây, nàng rũ mắt xuống, không nhìn công tử kia nữa, từ từ quay lưng, cái gì cũng không nói, mang theo nha hoàn chạy như chạy nạn.
Chẳng qua là, bởi vì thiếu nhữ có chút nghịch ngợm, nàng vẫn là lén lút nghe hạ nhân gọi vị công tử kia, chợt, nàng liền hối hận, công tử nhà Lễ bộ Thượng thư, nhà Lễ bộ Thượng thư chỉ có một vị công tử...
Vì sao những chuyện tốt trong thiên hạ này, luôn bị Dung Gia Hủy chiếm hết đây. Nàng lúc ấy nghĩ như thế.
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và Bách Gia Trang QuanLamUyen_158!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)