Liễu Tư Tư hạ tách thổi, chờ hơi nóng nhạt dần rồi mới đưa cho nử nhân ở cạnh cười nói .
"Quả nhiên là Bích Loa Xuân, tỷ rất thích mùi hương từ loại trà này nên muội đã sai người tìm "
Nhạn Huyên Doanh chậm rãi tiếp nhận tách trà cẩn thận hớp một ngụm, khẽ thở dài .
"Nếu Phụ Thân mà biết trước đại hôn lại hỗ nháo như vậy, người chắc chắn sẽ trách tội "
Vẻ mặt Liễu Tư Tư thoáng cứng đi nhưng chỉ một khắc liền biến mất, dưới ánh trăng hiện lộ một dung mạo tuyệt mỹ cánh môi hồng nhuận nhàn nhạt đáp .
"Biết tỷ câu nệ lễ tiết nhưng muội vẫn cưỡng cầu tỷ cùng muội thưởng trà dưới trăng, muội thật lòng xin lỗi"
Dưới ánh trăng mờ ảo Nhạn Huyên Doanh đưa lại tách trà cho Liễu Tư Tư lơ đễnh hướng mắt nhìn chiếc áo lụa mõng màu xanh vẽ hoa sen để lộ ra một đoạn cỗ tay thanh mãnh, một cây trâm ngọc lưu ly lẻ loi cắm ngang búi tóc cao, hàng lông mày như trăng non, chiếc mũi thanh tú.
Nhàn Huyên Doanh có chút ngẩng người, trong lòng nhất thời im ắng, không nỡ phá vỡ cảnh đẹp trước mắt.
Đột nhiên Liễu Tư Tư rèm mi khẽ hạ, che giấu cảm xúc trong đáy mắt nhưng khóe môi đã nhanh chóng nở một nụ cười .
"Liễu phủ không thích hợp với tỷ, mà người đại ca nên thú lại chẳng phải tỷ , hà tất ưng thuận"
Qua một lúc, giọng của Nhạn Huyên Doanh từ bên cạnh truyền đến, dịu dàng trầm tĩnh như nước.
"Hôn ước do ý chỉ thiên gia, cho dù tỷ không phải Diệm nhi nhưng cũng khó lòng đễ cả nhà gặp đại nạn "
Trong mắt Liễu Tư Tư nhìn Nhạn Huyên Doanh, lộ thần sắc đùa cợt.
"Vì sao phải ủy khuất bản thân, đến Diệm Tỷ tỷ còn không nguyện ý, tỷ cần gì hi sinh cả đời, nếu được muội rất muốn nhìn thấy tỷ một lần tranh thủ cho chính mình"
Nhạn Huyên Doanh bật cười, đưa bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên gò má trơn mịn của nử tử trước mắt, thần sắc đạm bạc.
"Trước đây muội luôn bám theo tỷ, hiện tại tỷ sắp gả vào phủ nên cả ngày đều sẽ nhìn thấy"
Gương mặt Liễu Tư Tư đột nhiên tối sầm, khí sắc rõ u ám, mày ngà cau lại.
"Người được chỉ hôn là Nhan Doanh Diệm, huống hồ đây chẳng phải cuộc sống mà tỷ mong muốn "
Nhạn Huyên Doanh mĩm cười, quay đầu hướng lên ánh trăng treo trên cao mở miệng nói.
"Làm sao muội lại nghĩ đầy không phải là cuộc sống mà tỷ muốn?"
Liễu Tư Tư kinh ngạc nhìn tới, trong lòng đầy một mãnh thống khỗ .
"Liệu chọn lựa lúc này tỷ sẽ không hối hận "
Nhạn Huyên Doanh thu hồi ánh mắt đang quan sát vầng trăng, chuyễn dời về hướng bên cạnh, ngắm nhìn Liễu Tư Tư rất lâu, không rỏ Nhạn Huyên Doanh giờ phút này đang suy nghĩ gì, chỉ thấy nàng ta nở một nụ cười hết mực dịu dàng cất tiếng .
"Muội đừng lo lắng , Tỷ nhất định sẽ sống rất tốt"
Nói dối, Nhạn Huyên Doanh tỷ nhất định đang lửa gạt muội , Nếu đúng như lời tỷ nói vậy thì tại sao đôi mắt kia lại buồn bã đến thế, nó khiến Liễu Tư Tư đau lắm, càng đau thì sẽ càng thêm nhiều oán trách, ông trời bất công tại sao Liễu Tư Tư lại là nữ nhân, nếu như nàng giống đại ca chắc chắn nàng sẽ không đế Tỷ rời đi, tuyệt đối giử chặt tỷ cẩn thận bảo hộ..
Nhạn Huyên Doanh đưa những ngón tay thanh mãnh thon dài khẽ gạt đi giọt nước đang trượt trên gò má trắng mịn của Liễu Tư Tư, ngữ điệu ôn nhu hết mực.
"Mai là ngày vui của tỷ, sao muội lại khóc chứ? hay không thích tỷ trở thành tẩu của muội ?"
Liễu Tư Tư vội vã giử chặt bàn tay của Nhạn Huyên Doanh, xúc động nói.
"Nếu Tỷ đã nói vậy thì hứa với muội phải thật hạnh phúc "
Nhạn Huyên Doanh yên lặng rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu, bàn tay rời khỏi chậm rãi đặt trên gò má của Liễu Tư Tư nhẹ nhàng quệt đi mấy giọt nước.
Danh sách chương
Bình luận
Truyện liên quan
Top donate
Mía Ngố
Rukai
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Donate gần đây
Bleu
A0
A0
Một bạn ẩn danh
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)