Bách Hợp Tiểu Thuyết

Kiếp Sau Ta Cùng Nàng Bái

1050 1 8 0

Phú Sát Dung Âm ...

Bốn chữ này, từng chữ một đều khảm thật sâu vào trong tâm trí Ngụy Anh Lạc. Luôn luôn xuất hiện ở trong đầu, không bao giờ biến mất.

Ngoài cửa, trăng đã lên thật cao, đêm nay gió cũng là thổi thật mạnh. Ngụy Anh Lạc ngồi tại bàn lớn trong Diên Hy cung. Ngụy Anh Lạc bất vi sở động ngồi ở đó, chỉ một mực nhìn đến tràn hạt trong tay. Khẽ lần từng hạt, từng hạt một. Lại cười lên một cái đầy khinh miệt. Trong đầu bất giác hiện lên những cảnh tượng trước kia.

------

"Hoàng thượng xả giận lên người khác như vậy. Có phải là hành động của minh quân không?"

"Ngươi nói cái gì?"

"Phi tần các cung, biết hoàng thượng bị bệnh. Ngoài miệng là nói rất thương xót, nhưng chân lại biến mất tăm như khói, người nào cũng đi nhanh hơn chạy. Chỉ có hoàng hậu nương nương, không kịp thay y phục, ngày đêm chăm sóc. Nhưng hoàng thượng không phân biệt đúng sai, đem nỗi đau đầy lên người khác. Có phải là quá đáng không?"

"Hoàng hậu. Đây chính là nô tài tốt của nàng?"

"Anh Lạc. Ngươi điên rồi sao? Dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy. Lui xuống."

"Nô tài đâu có nói sai. Từ khi Cao quý phi quật khởi, ban thưởng của hoàng thượng như nước chảy vào Trữ Tú cung. Vậy Trường Xuân cung chúng ta thì sao, chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả. Đó là vì sao?"

"Im ngay."

"NÓI!!! TRẪM MUỐN NGHE CÔ TA NÓI!!!"

"Ai ai cũng nói. Hoàng thượng đột nhiên giải cấm cho Cao quý phi, là vì nể mặt trực lại tổng đốc, Cao Bân đại nhân."

"Ngươi còn biết được không ít nhỉ. Đại sự trong triều mà ngươi cũng biết đâu ra đấy."

"NGỤY ANH LẠC."

"Hoàng thượng muốn nghe, nô tài dĩ nhiên dám nói. Hoàng hậu nương nương, Lý tổng quản. Hoàng thượng vì một thần tử, mà tận tâm tận lực sủng ái một quý phi. Đường đường nhất quốc chi quân, mà lại tiểu ý lấy lòng một nữ nhân. Vậy có khác gì cô nương thanh lâu, lấy lòng một nam nhân chứ?"

"Tử Cấm Thành trở thành Tần Lâu Sở Quán. Vậy hoàng thượng trở thành cô nương nổi danh nhất rồi. Hoàng thượng vừa mới vỗ về Trữ Tú cung, vậy tiếp tới là ai vậy? Vĩnh Hòa cung, Thừa Càn cung, Tú phường?"

"Tú phường đó ... hahaha ..."

"Hoàng thượng, hoàng thượng ..."

"TRÁNH RA."

"Hoàng thượng chỉ biết sủng ái nữ nhân... haha..."

"TRÁNH RA."

"Hoàng thượng, người hoàn toàn không nhìn thấy tấm lòng của nương nương dành cho người."

"Hoàng thượng nguôi giận. Hoàng thượng nguôi giận."

"Hoàng thượng tức giận như vậy, chứng tỏ nô tài không hề nói sai. Hoàng thượng bán đứng bản thân đã đành, tại sao phải trút giận lên người khác? Nói lớn chút thì là vì nước vì dân, nói nhỏ đi thì là tả hữu phùng nguyên. Hahaha... Đường đường nhất quốc chi quân. Lại trở thành danh hoa khuynh quốc. Hahaha... "

-----

"Là trẫm."

"Hoàng hậu. Vĩnh Tông của chúng ta không còn nữa."

"Nàng phải vững vàng lên. Có được không?"

"ĐỪNG MÀ, ĐỪNG MÀ. VĨNH TÔNG!"

"Nương nương!"

"VĨNH TÔNG, VĨNH TÔNG!"

"Hoàng hậu!''

"VĨNH TÔNG!"

"HOÀNG HẬU!"

"Là người. Là người khiến thiếp mất đi Vĩnh Tông."

"Trả lại cho thiếp! Trả lại cho thiếp!"

"Con đã qua đời rồi."

"Hoàng hậu. Vĩnh Tông đã không còn nữa."

"Nàng vững vàng lên đi. Đừng để mất thân phận. Càng không được quên! Bản thân nàng là ai!"

"Thiếp là ai? Hoàng thượng, người nói đi? Thiếp là ai?"

"Nàng là thê tử của trẫm. Là hoàng hậu đại Thanh, mẫu nghi thiên hạ."

"Đúng vậy. Thiếp là hoàng hậu của đại Thanh."

"Từ ngày được sắc phong, thiếp luôn phụng dưỡng thái hậu, tôn trọng hoàng thượng, đối đãi tốt với phi tần, xử sự cẩn thận. Thiếp sợ hành sự sai sót, sợ bị thiên hạ chỉ trích. Thiếp hiền lương thục đức, sợ hoàng thượng ghét bỏ. Thiếp không oán than. Thiếp không đố kỵ. Thiếp cũng không hận. Thiếp thay hoàng thượng, bảo vệ phi tần. Thậm chí thiếp còn coi con của bọn họ là con đẻ của chính mình. Nhưng mà hoàng thượng, thiếp có được cái gì? Hôm qua, trong đêm Trừ Tịch, cả nhà đoàn viên. Nhưng vào ngày này thiếp lại mất đi Vĩnh Tông. Thiếp dùng sinh mệnh để sinh ra đứa nhỏ đó. Nó là người thiếp trân ái nhất thế gian này. Tại sao? Tại sao chứ? Dung Âm thiếp, cả đời chưa từng làm điều gì khuất tất. Tại sao phải rơi vào tình cảnh như thế này? Tại sao? Hoàng thượng."

"Hoàng hậu. Nàng mệt rồi."

"Hoàng thượng. Đến người cũng không thể nói cho thiếp đáp án sao?"

"Người không có đáp án. Đúng không?"

"Vậy người đừng để tâm đến thiếp."

"Nàng đi đâu vậy?"

"Người để thiếp đi!"

"Nàng cần phải nghỉ ngơi."

"NGƯỜI ĐỂ THIẾP... "

"Đợi nàng tỉnh lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

"NGƯỜI ĐỂ THIẾP... "

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"

"Thiếp phải đi tìm Vĩnh Tông."

"Thiếp phải đi tìm con của thiếp..."

"Nàng bình tĩnh lại đi."

"Nương nương."

"Thiếp không làm hoàng hậu nữa. Buông thiếp ra."

"Dung Âm."

"Thiếp muốn đi tìm con trai của thiếp."

"Dung Âm."

"Người để thiếp đi tìm Vĩnh Tông đi."

"Hoàng thượng thiếp cầu xin người. Người thả thiếp ra đi. Thiếp không cần gì hết. Buông thiếp ra."

"DUNG ÂM."

"Người buông thiếp ra."

"Mang dây lại đây!"

"Buông thiếp ra. Thiếp không cần gì hết."

"MANG DÂY LẠI ĐÂY!"

"Người buông thiếp ra đi. Thiếp cầu xin người."

"Dung Âm. Nàng là hoàng hậu của trẫm, là thê tử kết tóc của Ái Tân Giác La Hoằng Lịch. Nàng không có quyền ngang ngược, tùy hứng. Càng không có khả năng nửa đường rút lui. Trẫm mặc kệ nàng là bệnh rồi, hay là hóa điên. Nàng nhất định phải nhớ rõ, trách nhiệm trên vai nàng."

"Trách nhiệm?"

"Cả đời này của thiếp. Những gì còn lại chỉ là trách nhiệm."

-----

"Minh Ngọc."

"Nương nương!"

"Ta đói rồi. Ta muốn ăn chút gì đó."

"Nô tài căn dặn trù phòng chuẩn bị ngay đây."

"Ta muốn ăn bánh gạo nếp ngươi làm."

"Nương nương, bây giờ đi làm thì phải đợi một lúc mới xong. Người cả ngày nước không uống một giọt, hay là để trù phòng nấu cháo trước, có được không?"

"Không sao đâu. Ngươi đi đi. Ta có thể đợi."

"Được. Nô tài đi ngay đây. Nương nương cứ nghỉ ngơi đi."

"Minh Ngọc. Anh Lạc đã về chưa?"

"Vẫn chưa về."

"Ta biết rồi. Ngươi đi đi."

-----

"Mau thay y phục, trang điểm cho hoàng hậu. Trẫm muốn nàng đi cũng giữ được thể diện tôn nghiêm."

"Rõ!"

"Hoàng thượng! Nô tài sẽ lau sạch vết máu trên người nương nương. Nhưng nương nương đã chọn vứt bỏ châu báu, trang sức. Những thứ rườm rà phiền phức này, bỏ qua đi."

"Nàng ấy là hoàng hậu, không thể mặc tố trang mà đi được."

"Hoàng thượng. Nếu nương nương thật sự để ý những vật ngoài thân, sao có thể đứng ở nơi cao, gieo mình xuống chứ?"

"Anh Lạc! Cô có phải điên rồi không?"

"Xin hoàng thượng khai ân, cho phép nương nương, ra đi không vướng bận gì."

"Minh Ngọc. Trang điểm cho hoàng hậu."

"Hoàng thượng!"

"Nàng ấy mãi mãi là hoàng hậu của trẫm. Không được vô ưu trong lòng. Càng không được tự do tự tại. Đó là mệnh của nàng ấy."

"Hoàng thượng đã nói lời hời hợt như vậy, có phải đang trách tội nương nương tự sát, phạm phải đại tội, đúng không?"

"Thân làm hoàng hậu, lại yếu đuối như vậy, vô dụng như vậy. Trẫm. Tuyệt không tha thứ."

"Hoàng thượng. Nương nương thân lạnh như băng, xương cốt đau đớn, nhưng vẫn liều mạng hạ sinh thất a ca. Người ta nói, sinh thất a ca là để củng cố vị trí hoàng hậu. Không phải. Nương nương biết rõ rằng hoàng thượng rất muốn đích tử kế thừa đại thống. Vì mong muốn của hoàng thượng, nương nương không tiếc hy sinh. Cho dù đánh đổi cả tính mạng của bản thân. Kết quả thì sao? Ngay đêm Trừ Tịch, đau đớn mất con, quặn thắt ruột gan, buồn không thiết sống. Hoàng thượng! Người mỗi ngày ngồi ở Dưỡng Tâm điện, có nghe thấy tiếng ai oán tuyệt vọng của nương nương không? Nương nương đợi người tới cứu."

"Anh Lạc! Cô đừng nói nữa."

"Tại sao lại không nói? Nương nương thật lòng yêu hoàng thượng, thật lòng đối đãi với mọi người ở hậu cung. Nhưng tấm lòng của nương nương đổi lại là sự thờ ơ của hoàng thượng, đổi lại âm mưu toan tính của phi tần trong cung. Người khác đều nói nương nương ngốc. Không! Nương nương không ngốc chút nào. Nương nương trời sinh thông tuệ, là người tốt bụng nhất, lương thiện nhất thế gian. Nhưng nương nương không nỡ, nương nương không nỡ ra tay hãm hại nữ tử trong chốn thâm cung. Nương nương càng không muốn làm tổn thương tình cảm của hoàng thượng. Nhưng mà hoàng thượng, tại sao người lại không thể thương xót nương nương một chút, yêu nương nương thêm một chút? Sao người có thể lạnh lùng như vậy? Không lẽ trái tim người làm bằng băng sao?"

"Lý Ngọc!"

"Có nô tài!"

"Ngụy Anh Lạc, nhiều lần phạm cấm kỵ. Đại nghịch bất đạo. Ban tự vẫn. Tuẫn táng cùng Hoàng hậu."

"Hoàng thượng! Hoàng thượng người không thể làm vậy! Hoàng thượng! Anh Lạc. Cô mau cầu xin hoàng thượng! Anh Lạc."

"Người đâu?"

"Hoàng thượng! Người không thể làm vậy!"

"ÁI TÂN GIÁC LA HOẰNG LỊCH. NGƯƠI CĂN BẢN LÀ ÍCH KỶ. NGƯƠI KHÔNG XỨNG VỚI NÀNG!"

"Ngươi vừa nói gì?!"

"Anh Lạc! Cô đừng nói nữa."

"LÀ NGƯƠI ÍCH KỶ! LÀ NGƯƠI CƯỚP MẤT TỰ DO CỦA NÀNG! LÀ NGƯƠI KHIẾN NÀNG KHÔNG CÒN LÀ CHÍNH MÌNH NỮA. LÀ DO SỰ ÍCH KỶ CỦA NGƯƠI ĐÃ GIẾT CHẾT NÀNG. NÀNG LÀ MỘT LÒNG YÊU NGƯƠI. NGƯƠI TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI NÀNG NHƯ VẬY? TẤT THẢY MỌI CHUYỆN ĐỀU LÀ DO NGƯƠI!"

"Anh Lạc!"

"Hay cho Ngụy Anh Lạc! Nếu ngươi đã trung thành như vậy. Liền hảo hảo xuống dưới, bồi bên cạnh nàng đi!"

"NGƯỜI ĐÂU!"

"Nô tài. Tạ hoàng thượng ân điển."

-----

"Canh dưỡng sinh mà nàng hay dùng, rốt cuộc là thuốc gì?"

"Nhìn biểu cảm của nàng. Chính là âm thầm thừa nhận rồi?"

"Tại sao?"

"Hoàng thượng, chuyện này ..."

"Trẫm đang hỏi nàng tại sao. Nàng không nói, trẫm nói thay nàng. Từ lúc ở Viên Minh Viên, nàng đã có mục đích phải trừ bỏ Thuần quý phi, báo thù cho Dung Âm, có phải không?"

"Phải."

"Nàng nghĩ cách lấy lòng thái hậu, thực tế là nhắm vào trẫm, có phải không?"

"Phải."

"Nàng như gần như xa, muốn từ chối rồi lại đón nhận, chính là muốn nắm trẫm trong tay. Không, nàng là muốn một bước lên mây, có được tư cách tranh đấu với Thuần quý phi, có phải không?"

"Phải."

"Như ý nàng rồi. Tô Tịnh Hảo chết rồi, trong mắt nàng, trẫm không còn giá trị lợi dụng nữa, cho nên nàng hoàn toàn lạnh nhạt với trẫm, có phải không?''

"Nói đi, rốt cuộc có phải không?"

"Nếu hoàng thượng đã biết rồi, còn cần gì phải hỏi nữa chứ."

"Trẫm muốn nghe chính miệng nàng nói."

"Phải."

"Hoàng thượng đoán không sai. Thiếp vì muốn báo thù cho tiên hoàng hậu, mới trở thành phi tần của người. Vì muốn lật đổ Thuần quý phi, thiếp mới phải nghĩ mọi cách để lấy lòng người. Bây giờ đã báo được thù, hoàng thượng đối với thiếp mà nói, cũng không còn giá trị lợi dụng nữa. Đương nhiên không cần phải lấy lòng nữa."

"Đã không cần nữa, sao nàng còn đích thân làm mũ da chồn cho trẫm?"

"Cắn rứt."

"Nàng nói gì?"

"Bởi vì hoàng thượng rất tốt với thiếp, tốt đến mức thiếp cắn rứt."

"Vậy mà nàng vẫn dùng thuốc tránh thai. Bởi vì trong mắt nàng, trẫm chẳng là gì cả, chỉ là con cờ trong tay nàng thôi."

"Bị người khác lợi dụng, hoàng thượng cảm thấy uất ức sao? Tiên hoàng hậu còn uất ức hơn người nhiều."

"Ngụy Anh Lạc, rốt cuộc nàng muốn nói gì?"

"Thống nhất đán chi vĩnh quyết, cách âm dương nhi mạc tri, bi mạc bi hề sinh biệt li, thất nổi vị hề thục dư tùy. Hoàng thượng tự viết cho tiên hoàng hậu bài Thuật Bi Phú. Từng chữ đầy chân tình, động lòng người. Người đời chỉ biết, hoàng thượng đối với tiên hoàng hậu chân tình sâu nặng, không ai biết, tiên hoàng hậu do đâu mà chết."

"Nàng im miệng!"

"Hoàng thượng dám làm, tại sao không dám nghe? Thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, tại sao người lại sủng hạnh Hỉ Cáp Lạp Nhĩ Tình? Cô ta là thân đệ tức của tiên hoàng hậu. Đêm từ tịch, hoàng hậu nương nương đau đớn mất đi con nhỏ, lại chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy, điều đó mà chịu được thì còn cái gì mà không chịu được?"

"Cuối cùng nàng cũng nói lời trong lòng mình rồi, trong lòng nàng, Trẫm chỉ là một tiểu nhân bỉ ổi, ham mê sắc đẹp, chiếm đoạt thê thiếp thần tử."

"Hoàng thượng dám nói trong lòng không cắn rứt sao?"

"Trẫm không có."

"Thị và phi, trong lòng hoàng thượng rõ nhất."

"Hoàng hậu còn sống, hoàng thượng lợi dụng người. Hoàng hậu ra đi, người vẫn không tha cho nàng ấy. Càn Long năm thứ 13, Hàn Lâm Viện, Lễ Bộ, Tông Nhân Phủ, nhiều lần vì tang lễ của tiên hoàng hậu, hứng chịu răn dạy nghiêm khắc. Lưỡng Giang, Mân Chiết, Hồ Quảng, tổng cộng có năm mươi ba vị quan viên, vì chưa tấu thỉnh vào kinh điếu tế, bị trị tội nặng. Bát Kỳ thân quý các khu Thịnh Kinh, Ninh Hạ, Hàng Châu, làm trái thể chế quốc tang, cạo tóc, ban chết hoặc là cách chức. Hoàng thượng đại khai sát giới, ngoài sự cắn rứt đối với hoàng hậu,thật không phải mượn cớ làm theo ý mình sao?"

"Những lời này giấu trong lòng nàng lâu lắm rồi?"

"Phải. Thần thiếp luôn muốn thay tiên hoàng hậu, nghe một câu trả lời từ người."

"Lúc trẫm đăng cơ, nghe theo ý dân, trị quốc khoan hậu, là để bình phục vết thương mà tiên hoàng nghiêm chính mang lại. Vì để bách quan đại Thanh yên phận là theo chức mình, để bách tính an cư lạc nghiệp, mười ba năm qua đi, quan viên đại Thanh đều ỷ lại sự khoan dung của trẫm, mà người nào cũng lười nhác, quên đi bổn phận. Trẫm cần một cây đao, giết gà dọa khỉ, dọn sạch quan trường. Mà tiên hoàng hậu, chính là cây đao đó của trẫm."

"Hoàng thượng."

"Phú Sát Dung Âm còn sống, là hoàng hậu của đại Thanh. Dù nàng ấy chết rồi, trẫm cũng phải dùng điểm lợi cuối cùng từ nàng ấy."

"Người đúng là quá vô tình."

"Ngụy Anh Lạc, trẫm quá tốt với nàng. Khiến nàng quên đi một chuyện quan trọng, trẫm là một đế vương, đế vương vốn đã vô tình. Càng không cho phép bất cứ ai thách thức sự uy nghiêm của trẫm. Nay nàng đã vào cung thì nàng là người của trẫm. Bất kể nàng có nguyện lòng hay không, cả đời này, nàng cũng phải bị giam trong Tử Cấm Thành, cho đến già, cho đến chết."

"Đúng rồi. Thuốc kia, nàng không phải uống nữa."

"Sau này cũng không cần dùng đến."

-----

Trong màn đêm cô tịch, tiếng cười của Ngụy Anh Lạc vang vọng khắp nơi. Tiếng cười mang theo sự ai oán, sự thống khổ cùng bi thương.

Ngụy Anh Lạc ngồi tại nơi đó cười đến quên hết mọi thứ. Nước mắt không thể kiềm chế cứ từng dòng từng dòng tuôn ra, theo đường nét trên diện mạo mà rơi xuống. Tay siết chặt chuỗi hạt châu, tay phải cực lực chống đỡ thân thể nghiêng ngã.

"Ái Tân Giác La Hoằng Lịch. Ngươi đối xử với nàng như vậy, ta liền đẩy người vào tình thế như nàng. Ngươi cảm thấy như thế nào, có thoải mái không? Có khó chịu không?" Ngụy Anh Lạc vừa cười vừa nói, từng chữ nặng nề thốt nên.

"Có phải rất tức giận, rất phẫn uất hay không? Thế thì tại sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy? TẠI SAO?" Ngụy Anh Lạc hét lên một tiếng, bất lực ngã xuống đất.

"Phải, phải. Ngươi chỉ biết trách người khác, không biết tự nhìn lại bản thân ngươi. Là ngươi vô dụng, ngươi không sớm một chút trở về, ngươi không cứu được hài tử của nàng, là ngươi để cho Hỉ Cáp Lạp Nhĩ Tình đã kích nàng, khiến nàng nhục nhã, mất đi ý chí sinh tồn. Là ngươi đáng chết, là ngươi khốn kiếp. Là ngươi, tất cả đều do ngươi!!!" Ngụy Anh Lạc cười thật lớn, nước mắt rơi ra ngày càng nhiều, nói một lúc liền thay đổi sắc diện, nhãn châu mở to hết cỡ, con ngươi đẫm nước hiện lên tia tức giận.

"Ngụy Anh Lạc. Ngươi quá thất bại. Không cứu được tỷ tỷ là ngươi thất bại. Không cứu được Vĩnh Tông là ngươi thất bại. Không cứu được Minh Ngọc là ngươi thất bại. Không thể cứu được nàng là ngươi thất bại. Ngụy Anh Lạc, một người thất bại nhiều như ngươi thì còn làm được những gì? Có phải hay không ngươi sớm một chút nên đi gặp nàng, không để nàng ở dưới đó lạnh lẽo một mình, không ai phụng bồi." Ngụy Anh Lạc thất thần ngồi ở trên đất.

Ngụy Anh Lạc ở trên đất ngốc được một lúc liền đứng lên, động thái giống như người mất hết lý trí, giống như một người điên loạn, nói năng hỗn loạn.

"Dung Âm nàng xem, ta có làm bánh quế hoa nàng thích ăn nhất. Nàng mau lại thử một chút, xem thử tay nghề của ta như thế nào."

"Dung Âm, ta có may cho nàng thật nhiều y phục. Trời trở lạnh rồi, không mặc nhiều một chút sẽ bị nhiễm phong hàn. Ta sẽ đau lòng a."

"Còn có, hoa nhài của nàng ta chăm sóc thật tốt, nở rất đẹp a, lại còn thơm nữa. Đợi nàng khỏe lại ta đưa nàng đi xem có được không?"

"Còn nữa, ta đã học được thật nhiều thật nhiều bài thơ. Ta đọc cho nàng nghe có được không?"

"Dung Âm, rượu này ta đã ủ thật lâu. Bây giờ là thời điểm tốt, có thể lấy ra. Nàng thử một chút đi, xem mùi vị như thế nào?"

Ngụy Anh Lạc một mình nói chuyện. Trên bàn có bánh quế hoa, vài kiện y phục cùng rượu. Ngụy Anh Lạc động đũa, từ trong đĩa, gắp đến một miếng bánh quế hoa thả vào cái chén đối diện. Tự mình lại lấy đến một miếng bánh bỏ vào miệng. Đến khi rót rượu, Ngụy Anh Lạc cẩn thận rót rượu vào ly của mình, rồi lại hướng đến phía đối diện toan rót rượu vào, lại phát hiện ở phía trước chỉ là một mảng đen, hoàn toàn không có gì. Ngụy Anh Lạc ngưng lại động tác, ngây ngốc ngồi yên, đôi lúc lại phá lên cười. Con ngươi lay động, lẩm bẩm một mình, như người mất hồn.

Ngụy Anh Lạc ngồi ở đó một canh giờ, lại vươn tay cầm đến ly rượu một hơi uống cạn. Để lại ly rượu lên bàn, Ngụy Anh Lạc đứng lên, hướng về phía đại môn đi đến. Ở trước ngưỡng cửa, Ngụy Anh Lạc quỳ xuống, nắm chặt chuỗi hạt, Ngụy Anh Lạc bật cười.

Nhất bái thiên địa ... Có trời làm minh, có đất làm chứng. Ngụy Anh Lạc đối Phú Sát Dung Âm đời đời kiếp kiếp một lòng một dạ.

Nhị bái cao đường ... Chúng ta coi người đến xem là khách mời, coi người mắng chửi là lời chúc tụng. Ngụy Anh Lạc ở trước tổ tông phát thệ, cùng nàng kết làm phu phụ.

Phu thê giao bái ... Kiếp này chúng ta bị người đời phản đối, sinh ly tử biệt. Như vậy, để kiếp sau, chúng ta cùng một chỗ, ta sẽ cùng nàng phu thê giao bái.

Ngụy Anh Lạc hướng trời đất dập đầu ba cái, hướng vào bàn thờ của Phú Sát Dung Âm dập đầu ba cái. Song, lại đối diện chuỗi hạt dập đầu một cái. Ngụy Anh Lạc trong người tỏa ra luồng khí nóng, cảm thấy bức bách tại cổ họng, khoang miệng trào lên mùi tanh nồng, cuối cùng một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài. Ngụy Anh Lạc thân thể ngã xuống nền đất, môi nở nụ cười, máu hòa cùng nước mắt rơi xuống phật châu ở trong lòng. Ánh trăng sáng rực rỡ, xuyên qua khung cửa, bao bọc lấy thân thể nằm trên mặt đất.

Bên ngoài, hoa nhài rơi rồi ...

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16