Trong quán club với tiếng nhạc xập xình sôi động. Phong Tư Kỳ ngồi cùng với đám bạn, một tay ôm lấy cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang, tay kia thì bận đưa vape vào miệng hút.
Ngửa cổ lên mà phà một hơi dài, làn khói trắng đục từ miệng cô bay ra mang mùi hương của cà phê.
"Còn tinh dầu cho tao xin. "
Người con trai ngồi bên cạnh là Lâm Định, người bạn thân từ thuở nhỏ và cho đến tận bây giờ đang huých tay vè phía cô. Phía trước mũi và môi xỏ khuyên, nhìn chất chơi thật sự.
"Nè. "
Cô không ngần ngại mà ném cho cậu lọ tinh dầu, mắt nhìn đăm đăm về phía vũ trường nơi mọi người đang nhảy múa nhộn nhịp. Cô nghĩ là mình nên vào nhảy cho đỡ buồn chán vậy.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Mong ông hãy xem xét cho thật kĩ. Đây là lần thứ 50 rồi đấy ạ. Nhà trường chúng tôi đã nể hết mực. Nếu Phong Tư Kỳ còn trốn học thêm một lần nữa thì e là chỉ còn cách đuổi học cháu. "
"Tôi đã hiểu... "
Người đàn ông cúp máy, khuôn mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn chứng tỏ dấu hiệu của tuổi già nhưng vẫn ngời lên ánh khí của một doanh nhân. Người phụ nữ đứng bên cạnh cũng không còn gọi là trẻ trung nhưng nét đẹp của bà dường như vẫn giữ y nguyên.
Lần đầu tiên thấy người đàn ông phải thở dài như vậy khiến bà vô cùng lo lắng.
"Mình à... "
"Xin lỗi bà, nhưng tôi đã quyết định rồi. Nếu tôi không làm vậy thì con bé không thể nên người được. "
Người đàn bà buồn bã cúi mặt. Bà không đồng tình với ý kiến này, nhưng lại không thể phản đối nó vì đây là cách duy nhất để dạy dỗ con gái bà.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khi nhóm bạn ở bên trong phòng vẫn còn đang ham chơi nhảy múa, Phong Tư Kỳ một mình đến chỗ quầy lễ tân. Người nhân viên cúi người lễ phép hỏi.
"Cô Kỳ hôm nay có vẻ không được thoải mái, không biết có vấn đề gì với dịch vụ của chúng tôi chăng? "
"Gắn bó với chỗ này đã 3 năm rồi, anh sao lại có thể nghĩ tôi chán ghét chỗ này thế nào được chứ? Thanh toán cho tôi. "
"Dạ. "
Người nhân viên đưa hai tay nhận lấy chiếc thẻ đen tuyền cô đưa cho.
Điện thoại trong túi quần cô rung. Nhưng Phong Tư Kỳ không để ý đến vì đó đều chỉ là tin nhắn, một là từ lớp trưởng, hai là giáo viên và ba là cha cô.
Thấy người nhân viên đột nhiên cau mày lại, cô có chút khó hiểu liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy? "
"Thẻ không hoạt động ạ. Nó thông báo rằng thẻ đã hết tiền... "
"Cái gì?! "
Phong Tư Kỳ vội lấy điện thoại ra xem. Thông báo ấy chẳng phải xuất phát từ ba cái mà cô liệt kê ra, ai ngờ đó lại là từ ngân hàng.
Toàn bộ tiền mặt đã bị rút sạch!?
Cô có hơi hoảng vì chưa bao giờ nghĩ tiền cua rminhf lại bị rut hết đến như thế. Chắc chắn là do có sự nhầm lẫn nào ở đây. Cô vẫn nhớ rõ là trong tài khoản của mình vẫn còn 90 triệu, không lí nào lại hết nhanh như thế được. Chẳng nhẽ lại có kẻ hack vào tài khoản?
Phong Tư Kỳ lập tức gọi điện cho cha của mình.
Gọi đến lần thứ năm rồi nhưng ông ấy không hề bắt máy. Phong Tư Kỳ chưa bao giờ hốt hoảng đến như vậy. Cô đi vào trong và kéo Lâm Định ra một chỗ vắng người.
"Có chuyện gì mà lại kéo tao vào đây thế? "
"Tiền trong tài khoản mất sạch rồi... "
"Tiền của mày mấ..... "
"Bé cái mồm thôi! "
"Thế mày đã gọi cho... "
"Ông già nhà tao không bắt máy. Tao nghĩ là ông ấy đã rút hết sạch số tiền trong tài khoản của tao rồi. Mấy hôm trước ông ấy đã đe dọa với tao là sẽ rút tiền trong tài khoản của tao... Không ngờ lại là thật. "
"Để tao thanh toán hộ cho. Về nhà trước đi. Mày cần phải nói chuyện với ông già nhà mày như thế nào chứ không có tiền thì chết đấy. "
"Cảm ơn mày. "
Phong Tư Kỳ nhẹ nhõm khi Lâm Định sẽ thanh toán giúp cô, giờ thì cô phải trở về nhà để xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Leo lên con xe Lamborghini, cô vội vã phóng về nhà.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chuyện gì đây?! Tại sao quần áo của cô lại ở ngoài này thế?!
Phong Tư Kỳ muốn bước vào nhà nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại.
"Anh làm sao vậy? Tôi là Phong Tư Kỳ đây! Tại sao anh dám không cho tôi vào!? "
"Xin lỗi tiểu thư, nhưng lão gia đã quyết định để cô ở ngoài rồi ạ. "
"Hả? Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải để tôi vào! "
"Không được đâu ạ. Ý của lão gia đã quyết, tôi không thể làm sai được. "
Bảo vệ nhất quyết không để cho cô vào.
Phong Tư Kỳ ấm ức không biết phải giải quyết ra sao. Đột nhiên nhớ tới mẹ, cô liền lập tức gọi điện cho bà. Phong Tư Kỳ biết rõ tính của mẹ mình như thế nào. Chac chắn bà ấy sẽ cho cô nói chuyện với cha.
Trái với sự kì vọng của cô, ngay cả mẹ của mình cũng không thể bắt máy nổi. Phong Tư Kỳ tối sầm mặt. Chẳng nhẽ cô lại cứ thế mà bước ra khỏi nhà của mình như vậy?
Phong Tư Kỳ nghiến răng nhưng vẫn cố chịu đựng mà gọi điện cho Lâm Định.
"Alo, Lâm Định này... Cho tao ở nhờ chỗ mày được không? "
"Ủa?! Sao vậy? Mày nói chuyện với ông già nhà mày kiểu gì mà lại để bị đá ra ngoài đường thế hả? "
"Tao còn chưa nói được câu nào với ông ấy thì đã bị vứt ra ngoài rồi thì đúng hơn. "
"Vậy qua nhà tao đi. Tao đang trên đường về bây giờ. "
"Mà này... qua đón tao đi. "
"Lại gì nữa vậy? "
"Xe tao hết xăng rồi mày. Tài khoản cũng chả có tiền để đổ xăng nữa mày. "
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Danh sách chương
Bình luận
Truyện liên quan
Top donate
Mía Ngố
Rukai
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Donate gần đây
Bleu
A0
A0
Một bạn ẩn danh
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)