Lời mở đầu:
Thật không có gì khó hiểu khi mà từ xưa, triết lý thường dạy con người ta phải biết trân trọng hiện tại, trân trọng tương lai. Sở dĩ, chớp mắt một thoáng thì hiện tại đã là một điều xa vời thuộc về quá khứ rồi.
Họ gặp nhau vào chiều thu cuối tháng bảy, lá cây đã chuyển vàng hết thảy, chỉ là hai trái tim, hai người trẻ cùng một mầm xanh tình yêu giữa tiết thu mà đâm chồi nảy lộc.
Không ai biết được, khi nào mùa thu của họ sẽ đến…
[…]
Vạn vật đổi thay, nay nắng mai mưa, vốn dĩ con người không thể một tay điều khiển chúng theo ý muốn của mình. Không làm được gì ngoài việc cắn răng chịu đựng sự đổi thay đó dày xéo tim gan mình.
Thật ra, đến bây giờ, tôi vẫn không tin lắm vào cái gọi là thất niên chi dương. Tôi chỉ cảm thấy hai người bên nhau, hay là hai người xa nhau vẫn là nằm ở vấn đề của chính bản thân mình.
Đương nhiên, tôi biết, thời gian vốn chỉ là một con số và đôi khi độ lớn của con số đó lại quyết định được một vài thứ ưu thế nhất định.
Ví dụ như, khi thời gian bên nhau càng lâu thì người ta sẽ thấu hiểu nhau càng nhiều và thời gian xa nhau càng lâu thì người ta sẽ trở nên khó nắm bắt đối phương hơn.
Ví dụ như, khi thời gian bên nhau càng lâu thì người ta lại càng phai nhạt tinh thần, lòng tham bản chất sinh ra nhàm chán, rồi đánh mất hiện tại tốt đẹp.
Ví dụ như, khi thời gian xa cách càng lâu thì người ta lại cảm thấy nhớ nhung nhau nhiều hơn từng ngày, luyến tiếc quá khứ sinh ra ân hận, rồi đánh mất chính mình vì những thứ không thể vãn hồi.
Nhưng rốt cuộc, ở bên nhau, xa nhau hay xa rồi trở về bên nhau đề dựa vào chính bản thân của họ.
Yêu nhau qua một thập kỷ, khi nói xa thì có thể xa cả một đời.
Hai cụ tóc trắng nửa đầu, khi nói xa thì vài năm cuối đời đó có khi sẽ không thể gặp lại.
Sinh mạng con người chính là vô thường. Chuyện phức tạp nhất chính là tình yêu, cũng là vô thường.
Nhìn con người ngoài kia, hẳn là họ, hẳn là ai cũng đang sống với chính những niềm ước tương lai song song là nuối tiếc của quá khứ. Nhưng, hình như những người sống vì hiện tại có vẻ khá hiếm hơn số còn lại. Đương nhiên tôi biết, nếu như phân tích sâu hơn thì ta sẽ thấy được sự tương quan giữa ba vấn đề này. Chính là quá khứ làm nên hiện tại và hiện tại tác động gián tiếp đến tương lai. Tuy nhiên, hình như nó chỉ xuất hiện khi ta kết nối từng chi tiết một, chứ không hề nằm sâu trong suy nghĩ của chúng ta.
Cô nhân viên văn phòng nọ vì muốn tương lai mình có một căn nhà tốt hơn, đã đánh mất đi cột sống khỏe mạnh của hiện tại.
Anh chàng si tình nọ vì muốn theo đuổi được cô gái mà mình yêu thích, muốn sau này lấy được cô ấy, có cô ấy trong đời mà đã đánh mất đi lòng tự tròng của chính mình.
Người mẹ nọ vì muốn con mình có một tương lai sáng lạn mà đã đánh mất đi nụ cười của con trẻ, đánh mất đi quãng tuổi thời duy nhất trong đời của con bé.
[…]
Và tôi tự hỏi, nếu như có cơ hội làm lại thì những con người ngoài kia có vẫn sẽ đánh mất đi hiện tại, đắm mình vào quá khứ rồi chẳng còn nhìn thấy được tương lai hay không?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)