Mặt trời đã lặn tự khi nào, màn đêm cũng đã bao trùm cả bầu trời, những con phố cũng bắt đầu len lỏi những đèn đường, đền neon của những của tiệm. Đúng vậy, người ta nói đúng, Sài Gòn rất đẹp về đêm, Tú Nhi cứ đi loanh quanh không biết đi đâu vì ngay lúc này cô không muốn về nhà, càng không muốn đối mặt với Hoàng Thanh. Cứ lang thang vô định để rồi Tú Nhi quyết định đến bar, cô ghé vào quán bar mà cô thường đến , cô gọi cho mình chai rượu vang mà mình thích vừa nhâm li ly rượu vừa chìm vào tiếng nhạc xập xình náo nhiệt để quên đi nỗi phiền muộn trong lòng, dù biết bản thân tửu lượng không tốt nhưng Tú Nhi bây giờ rất khó chịu trong lòng, cô muốn uống, múopn quên hết tất cả, giá như mà cô chưa bao giờ gặp con người đó, người đã khiến cô như vậy. Thời gian cứ trôi qua, chai rượu cũng đã vơi đi rất nhiều, Tú Nhi gần như không thể nhận thức được nữa mà gục xuống bàn lúc nào không hay.
Ở nhà Hoàng Thanh cứ trông đứng trông ngồi khi thấy Tú Nhi vẫn chưa về mà kim đồng hồ đã đi qua số 12 một khoảng rồi, nỗi lo càng ngày càng lớn, Hoàng Thanh đánh bạo gọi cho Tú Nhi nhưng gọi đã rất nhiều cuộc mà Tú Nhi vẫn không nghe máy. Mãi cho đến một lúc sau thì có người trả lời , Hoàng Thanh đã rất mừng nhưng...
"alo, có phải là người nhà của chủ nhân số máy này không ạ?"
"anh là ai, sao lại nghe máy của em ấy??"_Hoàng Thanh trở nên lo lắng kho nghe giọng lạ trong máy Tú Nhi.
"À, tôi là nhân viên của bar ABC, vì thấy cô đây đã say và thấy có cuộc gọi nên tôi đã nghe máy nhờ giúp cô ấy"
"cảm ơn anh, tôi sẽ đến đó ngay"
Hoàng Thanh sốt sắn vội lấy xe phóng như bay đến bar, khi vừa chạy đến nơi cô thấy dáng ai như là Tú Nhi đang được 1 người đàn ông dắt về hướng xe taxi chờ sẵn, người đó không thể lầm vào đâu được chính là Minh Huy. Hoàng Thanh vội đi tới kéo Tú Nhi về phía mình, tên kia có chút sững sờ.
- Đồ đê tiện, sở khanh._Hoàng Thanh vứt cho Minh Huy cái nhìn khinh bỉ rồi dắt Tú Nhi đi.
- Cũng may là chị tới kịp, mình về thôi em._Hoàng Thanh nói với Thú Nhi.
Cũng có chút khó khăn khi đưa Tú Nhi về vì vừa phải vịn người say vừa phải cầm lái, thật sự rất khó khăn nhưng Hoàng Thanh lúc này là lo lắng nhiều hơn.
Về đến nhà Hoàng Thanh lại phải chật vật đưa Tú Nhi lên phòng, bản thân cô cũng là con gái chân yếu tay mềm mà vác được người kia lên đến phòng cũng là một kỳ tích, phải chăng đó là sức mạnh của tình yêu, Tú Nhi trông mảnh khảnh như thế mà cũng có trọng lượng không hề nhẹ, lên đến nơi áo Hoàng Thanh thấm đẫm mồ hôi, trán cũng mồ hôi nhễ nhại, thoáng nhìn cũng thấy được Hoàng Thanh là rất mệt, rất đuối, nhưng vẫn còn vài việc phải làm. Nhẹ nhàng đặt Tú Nhi lên giường ,Hoàng Thanh thở hắt ra.
- Nhìn em vậy mà sao nặng thế?_Hoàng Thanh nhìn với ánh mắt mệt nhọc.
Tú Nhi nằm đó, gương mặt ửng đỏ, đôi môi đỏ hồng cùng mùi rượu hoà với mùi cơ thể như đang quyễn rũ Hoàng Thanh. Cô như đờ người ra, tim đập loạn lên trước cảnh tượng như vậy, ây da Tú Nhi thật sự khiến cho Hoàng Thanh muốn làm bậy a.
Đánh bạo, Hoàng Thanh tiến gần hôn lên vùng trán cao cao của người con gái xinh đẹp , rồi đến cái mũi nhỏ xinh là điểm nhấn của gương mặt hài hoà này , không dừng lại ở đó, Hoàng Thanh hôn lên đôi gò má đang ửng hồng như đang đòi hỏi được cưng chiều, Hoàng Thanh trong lòng mỗi lúc càng nóng rực lên , không thể ngừng trước đôi môi căng mọng đang hé gọi chào mời, càng lúc Hoàng Thanh càng bị quyễn rũ bởi người con gái đang say kia, cô cuối xuống hôn thật sâu thật lâu lên đôi môi ngọt ngào ấy để rồi Hoàng Thanh lướt nhẹ bờ môi mềm mại của mình chuyển dần xuống vùng cổ trắng ngần của Tú Nhi nhưng được một lúc bỗng cô dừng lại, trong đầu cô chợt có suy nghĩ gì đó rất mơ hồ. Cô đứng dậy thay đồ giúp Tú Nhi toan đi nhưng lại một lần nữa Tú Nhi trong vô thức nắm lấy tay Hoàng Thanh "Đừng đi" , cô lập tức sững lại quay sang người đang nằm trên giường kia, lòng chợt cộm lên một nỗi buồn
" Hm....chỉ là trong cơn say thôi mà."
Nhẹ nhàng gỡ tay Tú Nhi ra rồi nhấc gót đi về phía cửa Tú Nhi chợt kêu lên "Hoàng Thanh" , nhưng lần này Hoàng Thanh đã không xoay lại vì cô nghĩ rằng Tú Nhi chỉ đang nói mớ mà thôi , vậy là cô bước ra nhẹ nhàng đóng cửa nhưng cô nào hay Tú Nhi đã tỉnh dậy từ khi cô cầm tay Tú Nhi gỡ ra rồi.
Vậy là đêm nay lại có 2 con người mất ngủ nữa rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)