Du Như Băng quả thực hoài nghi lỗ tai mình: "Anh lặp lại lần nữa?"
Cầu Vân Lập nắm chặt lấy cổ tay tinh tế trắng nõn của cô : "Tôi muốn em khởi tố Đường Hàn Thu, sẽ lấy được 1000 vạn tiền bồi thường."
Một ngàn vạn...... Tiền bồi thường.
Du Như Băng hơi nheo lại mắt: "Tôi lấy cái gì đi tố cáo?"
Cầu Vân Lập cười cười: "Ngày hôm qua cô ta đánh em em quên rồi sao? Em có thể khởi tố cô ta xâm phạm an toàn cá nhân, bồi thường một ngàn vạn, luật sư tôi có thể giúp em tìm."
Du Như Băng cảm thấy hắn vô cùng tự tin: "Anh hình như tự tin quá? Nhà Đường tổng còn có đoàn luật sư Thắng Thiên anh quên rồi sao?"
Ở cốt truyện chính cô ấy biết được cấp dưới của Đường Mặc Uyên là đoàn luật sư Thắng Thiên vô cùng lợi hại, là trình độ chỉ dựa vào tên đã có thể làm người khác quỳ xuống kêu ba ba rồi.
Cầu Vân Lập bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: "Tin tưởng tôi, tôi nắm chắc có thể để em thắng kiện."
Trong tay hắn có giữ một bằng chứng, nhưng không thể thông báo cho thiên hạ quá sớm, cũng không thể bây giờ bày ra cho cô ấy xem.
Nhưng mà hắn có thể khẳng định, chỉ cần Du Như Băng chịu ra mặt tố cáo Đường Hàn Thu, chứng cứ này nhất định có thể giúp cô ấy thuận lợi lấy được tiền bồi thường. Cho dù có vật cản là Thắng Thiên, Đường Hàn Thu cũng không có cách không bỏ một đồng—— ít nhất cũng phải bỏ ra 500 vạn!
Đây vẫn là chủ ý của Cầu Hải Ninh, ông ta không nghĩ chỉ để một minh nhà họ Cầu ngoan ngoãn bỏ tiền, nhà họ Đường cũng phải nhỏ chút máu mới được. Mà công tác thuyết phục Du Như Băng, tự nhiên là giao cho người có quan hệ với cô ấy là Cầu Vân Lập.
Du Như Băng thật sự không hiểu được tự tin của hắn đến từ nơi nào, không nhịn được nhướng mày một chút, tò mò hỏi: "Anh nghiêm túc? Không sợ tôi nói cho Đường tổng?"
Cô ấy trước đó rõ ràng thổi phồng Đường Hàn Thu đến tận trời, tư duy bình thường chẳng lẽ không phải cảm thấy cô ấy cùng chiến tuyến với Đường Hàn Thu sao? Tại sao còn có dũng khí bảo cô ấy đi tố cáo chiến hữu của mình chứ?
Bởi vì không thể từ chối tiền bồi thường 1000 vạn?
Nhưng mà cô ấy không thể phủ nhận 1000 vạn tiền bồi thường đối với người bình thường mà nói chinh xác là cực kì hấp dẫn.
Cầu Vân Lập nắm chặt cổ tay cô ấy, tự tin nói: "Tôi tin tưởng em sẽ không. Dù sao em thiếu tiền như vậy, hơn nữa Đường Hàn Thu một chút cũng không tốt, không phải sao?"
Đúng vậy, cho dù trước đó Du Như Băng điên cuồng thổi phồng Đường Hàn Thu, làm ra hành vi khác biệt so với lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy ở trong lòng hắn như cũ vẫn là người không yêu tiền tài, không giống người bình thường, cô gái sạch sẽ.
Hắn tin tưởng chắc chắn tất cả hành vi của cô ấy đều xuất phát từ bất đắc dĩ, bị bắt buộc. Cô ấy vì thiếu tiền mà ủy khuất bản thân ở Hoa Diệu, hắn sẽ chỉ cảm thấy đau lòng mà sẽ không trách cứ cô ấy cuối cùng cũng chỉ là người phụ nữ khuất phục với tiền tài.
Bởi vì hắn điều tra bối cảnh của cô ấy, mẹ ruột cô mất sớm, trong nhà đối xử với cô ấy không tốt, cho nên mười bốn tuổi cô ấy rời nhà sống tự lập. Sau đó ba cô ấy cưới mẹ kế, hai người sinh ra một bé trai, bây giờ học sơ trung.
Cô ấy tuy rằng quan hệ với trong nhà không tốt, nhưng mỗi tháng vẫn đi làm thêm kiếm tiền, sau đó gửi tiền kiếm được về nhà, ép bản thân mình thật sự quá khổ sở, sinh hoạt này con nhà giàu bọn họ không thể chịu đựng được.
Cô ấy "Tham tiền", chỉ vì hiếu thuận thôi. Dù cho người trong nhà không nhìn thấy cách đối đãi của cô ấy, cô ấy vẫn lấy ơn báo oán, cô gái tốt như vậy, hắn có lý do gì không yêu cô ấy đâu?
Vậy nên hắn yêu cô ấy, cũng vô cùng đau lòng cho cô ấy, cảm thấy cô ấy ở Hoa Diệu chịu cực khổ rất nhiều—— nhìn xem, cô ấy bây giờ mỗi thời khắc đều đem chữ "Đường tổng" treo bên miệng, không chịu khổ như thế nào giống như trúng tà vậy, ba câu không rời chữ Đường Hàn Thu?
Ánh mắt Cầu Vân Lập càng thêm trìu mến, dường như xem cô ấy là người đáng thương nhất trên đời, hận không thể tự mình chạy đến Hoa Diệu xé bỏ hợp đồng đã ký của cô ấy, mang cô ấy về Phong Đình bồi dưỡng cho tốt.
Trong mắt hắn chứa ánh sáng dịu dàng, giọng nói mềm mại, nói lại một lần: "Tôi tin tưởng em."
Du Như Băng vô cùng hoài nghi hắn lại tự mình thông não kiểu gì, vì cô ấy phát hiện công lực thông não của nam chủ này thật sự rất mạnh, không đi viết tiểu thuyết thì chính là nhân tài không được trọng dụng.
Cô ấy hừ một tiếng, nói: "Đều là anh bỏ tiền, tôi sẽ dạy cho anh cái này."
Cầu Vân Lập hơi nghiêng đầu: "Cái gì?"
Ánh mắt Du Như Băng lạnh lùng: "Hôm nay để cho chị đây tới dạy dỗ mày —— cái gì gọi là ' không nên tự tin mù quáng '!"
Cô ấy bỗng nhiên ném tay hắn ra, quay đầu lại, cao giọng về phía tai nghe Bluetooth của Hàn Vi điên cuồng gào thét: "Đường tổng!"
"Cầu Vân Lập mắng chị!!!"
Cầu Vân Lập: "???"
Cầu Vân Lập chấn kinh rồi: "Tôi mắng cô ta khi nào?!"
Du Như Băng dừng một chút, âm thanh lớn hơn nói thêm một câu: "Còn châm ngòi ly gián để tôi tố cáo chị!!!"
Một chữ không sót, tất cả đều truyền đến tai nghe Hàn Vi rõ ràng.
Đường Hàn Thu ném văn kiện lên trên bàn, đỉnh lông mày nhếch lên, bên môi mang theo ý cười khiến người khác không thể nắm bắt, chậm rãi hỏi một câu: "Tố cáo tôi? Hắn muốn chết phải không?"
Hàn Vi nhanh chóng quyết định, khí thế nghiêm nghị dẫm lên giày cao gót lộc cộc đi đến trước mặt hai người, chỉ giây lát đã ngăn giữa cả hai, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Cầu Vân Lập: "Anh Cầu, tôi đề nghị ngài không nên khiêu chiến giới hạn của Đường tổng chúng tôi."
Tiếp tục như vậy, quan hệ hai nhà Đường Cầu sẽ bước vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Chú Lục cũng vội vàng chạy tới, mang theo ý nhắc nhở thấp giọng gọi một tiếng: "Cậu chủ!"
Cầu Vân Lập bị chú Lục lôi kéo, nhìn Du Như Băng khó có thể tin được, cả người giống như chịu chấn động lớn.
Trong nháy mắt này hắn thật sự sinh ra hoài nghi—— cô ấy tột cùng có phải là tự nguyện gia nhập Hoa Diệu hay không?
Dáng vẻ cô ấy đối với Đường Hàn Thu là trung thành và tận tâm so với dáng vẻ khốn khổ bất kham hắn nghĩ đến hoàn toàn không giống nhau đâu!
Cô ấy không phải nên yếu thế trước mặt hắn, khóc lóc kể lể trước mặt hắn, bỏ xuống ngụy trang đi theo hắn sao?
Dáng vẻ đối với Đường Hàn Thu khăng khăng một mực là cái quỷ gì?!
Cầu Vân Lập phản ứng đầu tiên là nhìn Hàn Vi, giọng nói hung ác hỏi: "Đường Hàn Thu đến tột cùng ——"
Sau đó lời nói đã bị tiếng chuông di động trong túi của Du Như Băng vô tình cắt ngang.
Du Như Băng móc di động ra nhìn, trên màn hình hiện lên một chữ vô cùng đơn giản—— "Ba".
Trong phút chốc, tất cả cảm xúc của cô đều bị chữ này tác động, chóp mũi nhất thời không kiềm chế được xuất hiện một chút thương tâm, yết hầu giống như bị lửa đốt rất khó chịu.
Ký ức xưa cũ năm nào như vỡ đê mà dâng lên, dắt cô ấy đi, đẩy cô ấy, dẫn cô ấy trở về mười sáu tuổi năm đó —— cái đêm trời tuyết rét lạnh kia, ánh đèn hoàng hôn mờ nhạt, một nền đất lở khô khan lại có vết máu chói mắt.
Còn có một người đàn ông trung niên ngã vào vũng máu.
Cô ấy ngơ ngác nhìn cái tên trên màn hình, tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ, giống như nổi lên một tầng sương mù mờ mịt.
Làn sương mờ ảo bao phủ lấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đó, cho cô ấy cảm giác an toàn rất nhiều nhưng bóng hình đó lại cứng khiến tay chân cô ấy phát lạnh.
Một giọt nước mắt đột nhiên đọng lại trên màn hình, làm mờ đi chữ cái đó.
Cô ấy đã phân không rõ hiện thực và hồi ức, ngón tay không biết khi nào bắt đầu phát run, cô ấy như một con nai nhỏ chịu chấn động mạnh, nhấn xuống nút nghe máy mang theo cảm xúc hoảng loạn.
Trong nháy mắt này, cô ấy dường như thay đổi thành một người khác, không còn nhanh mồm dẻo miệng nữa, run rẩy đưa di động lên bên tai.
Cô ấy giống như ngày đó, ngơ ngác ngây dại, thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận gọi một tiếng: "Lão Du?"
Mọi người bị cảm xúc của cô ấy lây nhiễm không thể hiểu được, tâm tình không tự giác nặng nề vài phần.
Đáy lòng của cô ấy như cất giấu một câu chuyện xưa nào đó khiến người khác phải khổ sở.
Kết quả giây tiếp theo đã thấy cô ấy bỗng nhiên nâng tay lên lau sạch nước mắt, nháy mắt triển khai toàn bộ hỏa lực: "Gửi cái cây búa ấy! Bà mày có đem tiền đi đốt cũng không cho quỷ hút máu các người một phân tiền! Cút!"
"Mắng ông thì làm sao? Trên người của ông nạm vàng tôi không được mắng hả? Tôi nói cho ông biết, tôi chính là mắng ông đó! Có sức lực đi cờ bạc sao không có sức lực đi làm việc đi, lão phế vật chỉ biết đi hút máu con gái!"
"Tôi hung ác? Tôi bất hiếu? Ông cũng có ý tứ thật đó."
"Đem con gái mười bốn tuổi đuổi ra khỏi nhà, không quan tâm, tiền sinh hoạt tiền học phí cũng chưa cho cô ấy một lần, còn trọng nam khinh nữ, ông còn có mặt mũi nói cô ấy bất hiếu hả?"
Du Như Băng châm chọc a một tiếng: "Tôi Du-Không-Như Băng hôm nay phải thay Du Như Băng mười bốn tuổi hỏi ông một chút, một cái chìa khóa ba đồng tiền, ông xứng đáng sao?"
Mọi người: "???"
Cốt truyện phát triển như này?
Tốc độ thay đổi sắc mặt này??
Đã xảy ra chuyện gì???
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)