Đường Hàn Thu tươi cười cúp điện thoại, nhìn về phía Cầu Vân Lập ngược lại đang kinh ngạc không thôi, bình tĩnh nói: "Bây giờ mong anh Cầu về sau có thể đừng lo lắng gì mà tránh xa tôi một chút không?"
Cầu Vân Lập bị động tác từ hôn đột ngột làm cho phát ngốc, hơn nửa ngày cũng chưa hồi thần lại.
Đường Hàn Thu thấy dáng vẻ hắn đang ngẩn người, dứt khoát tiến lên vài bước, bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cà vạt âu phục của hắn, trên cổ tay nổi lên gân xanh, dùng một chút lực, như đang vứt rác tuỳ tiện ném hắn vào trong lòng chú Lục— quản gia nhà họ Cầu, nói: "Tránh xa một chút."
Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp trở tay nắm lấy tay bông hoa trắng yếu ớt Du Như Băng, nhìn cô ấy hai mắt sáng ngời.
Lúc này Du Như Băng mặc một chiếc sơ mi trắng phối cùng quần jean sạch sẽ ngăn nắp, cột tóc đuôi ngựa cao, mùi dầu gội trên tóc tản ra hương thơm tao nhã, vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ động lòng người, trên mặt chỉ trang điểm nhàn nhạt một chút, cả người tươi mát thanh tú, mang theo tinh thần ngây thơ đầy sức sống tươi trẻ.
Khuôn mặt trắng nõn như sứ của cô ấy xuất hiện dấu ấn một bàn tay đỏ chót, lâu vậy cũng chưa biến mất, đủ thấy xuống tay nặng bao nhiêu.
"Tôi xin lỗi." Đường Hàn Thu không do dự trực tiếp nhận sai.
Du Như Băng run bần bật, dáng vẻ "nhỏ yếu đáng thương tiểu bạch thỏ" nhìn dáng vẻ "hung mãnh lão hổ".
Đường Hàn Thu: "......"
Này là không cẩn thận tạo ra bóng ma tâm lý sao?
Đường Hàn Thu lập tức buông lỏng cô ấy ra, lui về phía sau vài bước, đột nhiên gọi một tiếng: "Đông Bá."
Du Như Băng vội vàng nhìn cô một cái, không biết cô lại muốn làm gì, lập tức lo lắng quay đầu lại, vô thức nghiêng về phía Cầu Vân Lập cho một ánh mắt cầu cứu.
Tiếp theo nghe thấy Đường Hàn Thu nói: "Chú đứng ở giữa đi"
"Truyền lời cho tôi."
Động tác quay đầu của Du Như Băng dừng lại, trên đầu chậm chạp xuất hiện một dấu chấm hỏi: "......?"
Đông Bá cung cung kính kính đáp: "Vâng, cô chủ." Sau đó bước nhanh lên, tựa như một đỉnh núi cao hùng hậu đứng giữa hai người.
Cầu Vân Lập được chú Lục đỡ lên, xoay người lại, đang định xông lên bảo vệ tình yêu, giây tiếp theo đã bị một ánh mắt lạnh lùng của Đường Hàn Thu làm đông cứng bước chân.
Sự kiêu ngạo vốn có cho phép khí thế của Đường Hàn Thu lan tràn vô tận, nháy mắt tăng lên 800 mét. Cô hơi nâng cằm lên, lộ ra đường cong quai hàm tinh xảo duyên dáng, như nữ vương cao quý đang quan sát chúng sinh.
Cầu Vân Lập chưa bao giờ gặp qua một Đường Hàn Thu giống nữ vương như vậy.
Đường Hàn Thu cũng lười cho hắn nhiều thêm một ánh mắt, đảo mắt nhìn về phía Du Như Băng.
Du Như Băng ở trong ấn tượng của cô vẫn luôn là người vô cùng tốt bụng và đáng thương.
Vì Cầu Văn Lập coi trọng Du Như Băng, khiến cho cô đối địch với cô ấy, thế nên cô cảm thấy cô ấy thật sự vô tội. Hơn nữa bây giờ Du Như Băng vẫn chưa thích Cầu Vân Lập, bị đánh cũng rất oan uổng.
Sau này, Du Như Băng vô tình rơi vào sự dịu dàng của Cầu Vân Lập, cô ấy cũng sẽ duy trì khoảng cách vì hắn không thể giải trừ hôn ước, không giống Cầu Vân Lập vì yêu đầu óc mê mang, không quan tâm gì cả. Vì vậy cô cảm thấy cô ấy rất tốt.
Nhưng thảm ở chỗ, cô ấy bị Cầu Vân Lập cưỡng bức, chỉ vì cô ấy cùng nam minh tinh khác có scandal, bắt đầu mối quan hệ mới với người đàn ông khác.
Lấy danh nghĩa tình yêu mạnh mẽ cướp đi lần đầu tiên của phụ nữ, Cầu Vân Lập con mẹ nó là người khốn nạn!
Hắn có thể trở thành nam chủ của thế giới này, Đường Hàn Thu cảm thấy nếu không phải ông trời mắt mù bị chấn thương sọ não, kết quả như vậy không có khả năng sẽ xuất hiện.
Vì thế Đường Hàn Thu đời trước có bao nhiêu ghét bỏ Cầu Vân Lập thì có bấy nhiêu đáng thương thay Du Như Băng, cũng thật lòng thật dạ cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Băng tuyết trong mắt Đường Hàn Thu từ từ tan rã, trên mặt nở một nụ cười nhân hậu, mở miệng nói: "Cô Du, lần này tôi làm sai, tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ chi phí phát sinh của em, vô cùng xin lỗi em, mong em tha thứ cho tôi."
Đông Bá quay đầu một chữ cũng không sót lặp lại một lần với Du Như Băng: "Cô Du, cô chủ nhà tôi nói: ' Cô Du, lần này tôi làm sai, tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ chi phí phát sinh của em, vô cùng xin lỗi em, mong em tha thứ cho tôi. ' ."
Thái độ của cô rất thành khẩn và chân thành tha thiết, Du Như Băng ngơ ngác: "...... Không, không sao cả."
Đông Bá xoay người, nghiêm nghị nói: "Cô chủ, cô Du nói: ' Không, không sao cả. '"
Du Như Băng: "???" Vậy thì cũng không cần thiết tường thuật lại một chữ cũng không sót đi!
Đường Hàn Thu thở dài, tính tình cô ấy một đời tiếp một đời vẫn luôn mềm nhẹ như vậy. Cô hỏi: "Thật sự không có việc gì sao? Muốn tôi đưa em đi bệnh viện không?"
Lần này cô ra tay Du Như Băng không bị cô đánh rớt răng ra cũng coi như răng cô ấy chắc chắn.
Đông Bá tiếp tục tận chức tận trách truyền lời.
Du Như Băng theo tiềm thức nói: "...... Không, không có việc gì."
Đông Bá thuật lại hết nguyên văn qua.
Du Như Băng: "......" Cái miệng đáng chết này!
Ngay sau đó, Đường Hàn Thu cầm lấy di động của mình: "Số điện thoại của cô Du là gì?"
Đông Bá xoay người nhìn Du Như Băng, Du Như Băng lập tức nói: "Chú có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Đông Bá dừng trong giây lát, giọng nói của Đường Hàn Thu từ phía sau truyền đến: "Nghe theo cô Du, Đông Bá chú nghỉ ngơi một lát đi."
Đông Bá khom người: "Vâng, cô chủ."
Đường Hàn Thu nhấn nhấn màn hình di động, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, nhưng giọng điệu quá mạnh mẽ không cho người khác cự tuyệt: "Số điện thoại."
Du Như Băng cảm thấy nếu mình không cho, chắc sẽ bị tử hình tại chỗ, hít thở không thông được, cô ấy buộc phải nói ra số điện thoại của mình, sau khi nói xong, màn hình di động của cô ấy sáng ngời, đập vào mắt là một dãy số xa lạ, sau đó tự động tắt máy.
Đường Hàn Thu cúp điện thoại, khẽ mỉm cười: "Đây là số điện thoại của tôi, em có chuyện gì trực tiếp gọi cho tôi là được, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện nhế?"
Nếu như cô đánh người, cô sẽ toàn lực phụ trách đến cùng.
Du Như Băng lập tức nắm chặt di động, vội vàng lắc đầu: "Không cần! Tôi tự mình đi là được rồi!"
Lời vừa nói ra, không đợi Đường Hàn Thu nói cái gì, cô ấy liền xoay người, bước chân vội vàng, không chút lưu luyến nào mà rời khỏi khu tiêu điểm này.
Đường Hàn Thu đứng tại chỗ, nhìn bước chân cô ấy vội vã rời đi.
Thàn thật mà nói, cô cảm thấy Du Như Băng như đang chạy trốn.
Cô hai nhà họ Đường cảm thấy tính tình của mình thân thiện dễ gần tỏ vẻ không thể hiểu được.
Đường Hàn Thu nhìn theo Du Như Băng rời đi, ánh mắt lại chậm rãi tập trung trên người Cầu Vân Lập, nhìn đến hắn vẻ mặt phức tạp thì biết hắn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Đường Hàn Thu cười khinh. Từ hiểu biết của cô với hắn từ kiếp trước, cô đoán hắn bây giờ nhất định rất ngạc nhiên, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Bởi vì trong nhận thức của Cầu Vân Lập, mỗi một người phụ nữ say đắm hắn, chỉ biết nâng niu hắn tận trời, nói ngọt càng lợi hại hơn, trăm triệu lần cũng không chống lại, phớt lời, đối địch với hắn.
Loại người ngu xuẩn như hắn, căn bản không đáng được người khác thích.
Ánh mắt giao nhau, Cầu Vân Lập nhìn ra trong mắt Đường Hàn Thu là sự khinh thường, như thể hắn thật sự là một thứ rác rưởi. Hắn cảm thấy khó chịu cau mày lại.
Đường Hàn Thu làm lơ vẻ mặt của hắn, đeo kính râm lên, đem tất cả cảm xúc đều thu lại giấu ở sau kính, phong thái đẹp đẽ quý giá cao lãnh, khiến mọi người không dám dễ dàng đi trêu cô.
Cô cử động chân, nhìn Đông Bá nhẹ giọng nói một câu: "Chúng ta trở về thôi."
Sau đó lấy Cầu Vân Lập làm trung tâm, bước một bước, đánh một vòng cung nửa hình tròn lớn, quả thật tránh hắn như ôn thần.
Cầu Vân Lập: "......"
Cầu Vân Lập gọi với cô: "Đường Hàn Thu!"
Đường Hàn Thu dừng bước chân lại, cũng không quay đầu: "Lễ phép chút đi, gọi tôi là cô Đường."
Cầu Vân Lập không thể nhịn được nữa: "Cô muốn thu hút sự chú ý của tôi à?!" Ngoại trừ cô gái ngây thơ Du Như Băng ấy, làm sao còn có người đối xử với hắn như vậy?!
Đường Hàn Thu dừng một chút, sau đó quay đầu nói với Đông Bá: "Gọi điện thoại đăng ký bệnh viện đi."
Đông Bá nhanh chóng móc di động ra.
Đường Hàn Thu nghiêm túc nói: "Đưa anh Cầu vào khoa não, phải nhanh lên chút."
Cầu Vân Lập: "???"
Cô vừa đi vừa ghét bỏ: "Không phải đầu óc có vấn đề chứ, nói toàn lời không nên nói như vậy."
...
Một chiếc xe Maybach 62S sang trọng xa hoa thong thả băng qua khu nội thành sầm uất, yên lặng rẽ vào làn đường xe chạy có bóng râm. Vạn vật không tiếng động, thời gian dường như dừng lại tại một khắc này.
Đường Hàn Thu ngồi thoải mái ở ghế sau, cảm giác như ngồi khoang xe hạng nhất, không nói lời nào tự mình bôi thuốc, cho mình thời gian yên tĩnh nghĩ lại những việc đã qua.
Cho đến khi thuốc khô, cô mới như trong mơ tỉnh lại, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Du Như Băng.
"Cô Du," cô mở miệng nói, "Mặt em có sao không?"
Du Như Băng một mình mơ màng trong phòng ngủ, nhìn gương soi mặt mình, đã không còn hoảng hốt thất lễ như trước, mặt không cảm xúc nói: "Vẫn tốt" Lại hỏi, "Cô Đường có chuyện gì sao?"
Nếu cô ấy trực tiếp như vậy, Đường Hàn Thu cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cô Du có muốn suy xét vào Hoa Diệu không?"
Hoa Diệu là công ty điện ảnh, thuộc tập đoàn Đường thị, là tổng tài đương nhiệm của Đường thị, anh trai Đường Hàn Thu là Đường Mặc Uyên quyết định mở rộng lĩnh vực thử tiến quân vào giới giải trí.
Đường Hàn Thu lần này về nước, là vì tiếp nhận chức tổng tài Hoa Diệu, chuẩn bị vì Đường thị mở rộng sản nghiệp mới.
Chẳng qua, Hoa Diệu tuy có chống lưng là tập đoàn Đường thị to lớn, nhưng ở cái vòng lớn giới giải trí này vẫn là người mới, công việc cấp bách lúc này là cần danh khí làm nên tên tuổi.
Mà đời trước siêu sao toàn cầu chính là Du Như Băng, không thể nghi ngờ là tác phẩm tốt nhất.
Đường Hàn Thu trong xương cốt chảy xuôi dòng máu của ba ba cô, bản tính thương nhân khôn khéo khắc thật sâu vào huyết mạch. Tính rõ kế hoạch một chút, cô tự nhiên sẽ không bỏ qua Du Như Băng một tác phẩm tốt như vậy.
Hơn nữa cô cũng nguyện ý vì đời trước, muốn trợ giúp cùng bảo vệ cô ấy nhiều thêm chút, để cô ấy cùng cô tránh xa loại người như Cầu Vân Lập —— đương nhiên, nếu cô ấy thật sự thích Cầu Vân Lập không thể dừng lại, vậy coi như Đường Hàn Thu cô chưa từng có ý tưởng này.
Du Như Băng cầm điện thoại im lặng chớp mắt một cái, ánh mắt cô ấy trong gương u ám vô cùng.
"Xin lỗi cô Đường, tôi bây giờ tạm thời không suy xét việc ký hợp đồng." Cô ấy nói.
Đường Hàn Thu rõ ràng nghe được trong lời nói có ý từ chối, cũng không bất mãn gì, thong thả bình tĩnh lên tiếng: "Được, làm phiền rồi."
Du Như Băng cúp điện thoại, trong miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng "Tích" khó chịu, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
30 phút sau, bạn cùng phòng Hứa Tảo của Du Như Băng đã trở lại, cô vừa mới mở cửa, đã thấy Du Như Băng đột ngột từ trong phòng vệ sinh vọt ra, kéo cửa sổ, khinh thường nói: "Hệ thống ngu ngốc, bây giờ ba ba sẽ cho ngươi biết ba ba có bao nhiêu nổi loạn!"
Sau đó không do dự chút nào từ lầu bảy nhảy xuống!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)