VĂN ÁN
Một ngày tháng mười, nắng dường như không gắt, gió dường như không mạnh nhưng cảm giác mênh mang từ đâu cứ thổi đến tràn ngập lòng người. Em thức dậy nhưng hình bóng của chị thì đâu mất rồi, chị đang ở nơi xa xôi nào đó, liệu có biết em chờ mong. Em như một mảnh trời thu của thanh xuân sắp tắt, sắp chẳng còn gì nếu chị chẳng quay về.
Em mở điện thoại ra và gọi, trả lời em là sự im lặng của cả thế giới, thế giới thờ ơ và vô tình, thế giới có lẽ không còn người em thương nhất.
Em phải làm sao để chị trở về bên em, làm sao để đón những ánh nắng tỏa ra từ nụ cười yêu thương của chị. Em không đươc phép buông xuôi khi mà em vẫn còn đang thở, em sẽ đi để lại được nhìn thấy chị, để nói với chị rằng em còn yêu chị, yêu chị rất nhiều...
Danh sách chương
Bình luận
Truyện liên quan
Top donate
Mía Ngố
Rukai
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Donate gần đây
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Leo Ha
Một bạn ẩn danh
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)