Ta là một đào yêu, nhưng đó là chuyện của ngàn năm trước. Ta hiện tại là một vật thể sống với tấm thân bất lão, bất tử, bất thương, bất diệt. Với người khác có thể là sự mãn nguyện nhưng đối với ta là một loại dày vò.
Ta là một đào yêu. Ngàn năm trước ta sống ở một nơi gọi là hỗn độn giới. Nơi đó đầy đủ hoa thơm cỏ lạ, kì trân dị bảo, yêu ma quỷ quái, nhưng ta tự tin mình xinh đẹp nhất trong các loài. Nơi đó ko phân biệt chính tà, mặc dù chung sống bình yên nhưng thỉnh thoảng ta vẫn có đánh nhau để tranh giành, bảo vệ một thứ.
Ta là một đào yêu. Ngàn năm trước có một con Lục vĩ ma hồ sống dưới gốc chân ta . Đó là một con cáo 6 đuôi xinh đẹp, cao ngạo, xấu tính vì dù sống cùng ta nhưng con cáo ấy ko cứu ta khi ta đánh nhau, ko thèm mủi lòng vì ta một lần nào.
Ta là một đào yêu còn hồ ly ấy đã tu luyện đc ngàn năm, đạo hạnh cao thâm, và đang hướng trở thành một Cửu vỹ hồ. Biết rằng khoảng cách rất xa nhưng ta bị đem lòng yêu... nàng ấy. Ta vô số lần mơ, trong mơ nàng nhìn ta, nắm tay ta, trìu mến gọi ta một tiếng An Nhi. Nhưng mỗi khi tỉnh mộng, vẫn là bộ dáng lười nhác ấy nằm dưới chân ta, yên tĩnh, kiều mị, đáng ghét.
Ta là một đào yêu, tuy xinh đẹp nhưng đánh nhau cũng rất giỏi, chỉ cần có kẻ lại gần trêu chọc, liếc mắt đưa tình với bảo vật của ta, ta sẽ liều mạng với kẻ đó. Mỗi lần đánh nhau, khi đi mỹ nhân bao nhiêu thì khi về tàn tạ bấy nhiêu. Vậy mà con hồ ly đó ko thèm ngó ngàng, hỏi han ta một lời. Ta cũng quá mệt, ko thèm để ý đến nàng, trở về nguyên thân thành một cây đào có lẽ là thê thảm nhất, xấu xí nhất. Có điều nội thương, ngoại thương dù nặng đến đâu chỉ cần ngủ một giấc đều lành lặn cả. Ta cứ nghĩ mình có khả năng đặc biệt. Mãi sau này ta mới biết, là do con hồ ly ấy dùng đuôi mình thấm sạch máu cho ta, dùng công lực của mình chữa lành vết thương cho ta. Những khi bị thương ta đều có giấc ngủ dễ chịu ấm áp, có khi nào là nàng ấy ôm ta ngủ?...
Ta là một đào yêu, ngàn năm trước, Tân Thiên Đế lên ngôi quyết định lập lại trật tự thiên địa, ba mươi sáu cõi phân định rõ ràng. Hôm ấy ta đang đánh đuổi vài tiểu yêu vì dám trêu ghẹo "nàng", bỗng một đạo quang từ trên trời đánh xuống. Mặt đất rung chuyển, Thiên binh Thiên tướng xuất hiện truyền khẩu lệnh của Thiên Đế. Tất cả xôn xao, tháo chạy, có kẻ bị tiêu diệt, có kẻ bị thu phục, một cuộc thanh trừng lớn diễn ra, từ đó về sau sẽ ko còn nơi gọi là Hỗn độn giới. Ta lo sợ chạy về tìm nàng, hồ ly của ta, ta ko sợ chết, ta chỉ sợ ko còn đc thấy nàng hoặc ta sợ trc khi chết ko đc nói rõ với nàng rằng ta yêu nàng. Hoảng loạn, hỗn độn là những gì xảy ra xung quanh. Bất chợt ta thấy thân ảnh trc mắt, là nàng, nàng hớt hãi lao đến ôm chầm lấy ta. Thật ấm áp, đúng cảm giác mà mỗi khi bị thương ta đều cảm nhận được. Chúng ta vừa chống lại vừa tìm cách tháo chạy. Một canh giờ trôi qua cuộc chiến vẫn chưa có hồi kết, nơi này thoáng đãng hơn phân nửa, may mắn ta vẫn còn nàng. Cuối cùng nàng kéo ta đến bìa rừng, lần đầu tiên ta và nàng nắm tay nhau, còn nắm lâu như vậy. Nàng nhìn ta, gọi ta tiếng An Nhi. Mộng đẹp vừa thành, cũng vừa tan. Nàng điểm huyệt ta. Truyền chín phần tu vi của nàng cho ta, chỉ giữ lại một phần. Nàng đẩy ta xuống một u cốc, tạo thêm một kết giới che mắt Thiên binh thiên tướng, bảo vệ ta. Còn nàng đánh lạc hướng họ. Một lát sau ta nghe một âm thanh dứt tuyệt vang lên, ta biết, đó là lúc nàng hồn phi phách tán. Ngàn năm tu luyện của nàng, giấc mơ Cửu vỹ hồ của nàng, cùng trái tim ta.. vỡ vụn. Lúc huyệt đạo đc giải ta trở lại, nơi ta từng sống cùng nàng chẳng còn lại gì cả, rất sạch sẽ, một chút tăm hơi của nàng, cũng chẳng còn. Nếu lúc đó ta ko chìm đắm trong sự ôn nhu nơi đáy mắt nàng, nếu lúc đó ta tỉnh táo nhận ra sự khác lạ của nàng, có lẽ ta đã đc chết cùng nàng.
Ta là một đào yêu, ngàn năm trước, mỗi ngày ta chỉ biết ngu ngốc ở bên nàng, cứ nghĩ cuộc sống chỉ cần như vậy. Ta cứ nghĩ ngày mai ta sẽ tìm cớ tỏ lòng với nàng. Nhưng ta ko biết làm gì có ngày mai. Phải đến lúc mất đi chúng ta mới biết mình từng có những gì. Cái dáng nằm lười nhác, hờ hững mà ta từng thấy ghét trc đây vừa trở thành một kí ức, một vết sẹo ko thể xóa mờ. Vừa là ước ao mãnh liệt của ta, dù có đánh đổi tất cả chỉ để đc nhìn lại nàng một lần, ta cũng chấp nhận. Chưa bao giờ nàng nói yêu ta, giờ đây còn bỏ mặc ta, dùng bản thân mình đổi lại sự sống cho ta. Như vậy đối với ta là yêu hay là tàn nhẫn. Nàng làm sao biết một ngày ko có nàng mọi thứ trống rỗng vô vị tê tái như thế nào, huống hồ một ngàn năm.
Ta đã sống khắc khoải nhớ thương nàng suốt ngàn năm, bức tượng này là ta tự đắp lên, một hồ ly sáu đuôi xinh đẹp. Nó cũng ở bên ta suốt ngàn năm, thấm bao nhiêu nước mắt của ta vào đó. Hôm nay trên bức tượng in hằn vài dấu chân kì lạ. Như là chuột, như là mèo, như là cáo, như là sói, ta ko rõ là con gì. Trên vết chân còn có một ít máu xanh, có lẽ loài tiểu thú nào đó bị thương. Ta lần theo dấu vết, cách đó ko xa, một con hồ ly nhỏ đang nằm co quắp. Bộ dáng này như thấy rất quen, trên ức hồ ly còn có một hình hoa đào. Tiểu hồ ly này từ đâu tới, ngàn năm luân chuyển chẳng lẽ ta đợi đc ngày này rồi sao...
(2020-07-24)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)