- Linh, chết chưa em?
Nó mở mắt dậy. trên đầu nó là chiếc khăn mặt đã được thấm nước.
- Em làm sao à?
- Tự dưng ngất đi, làm chị mày sợ :)
Nó chỉ nhớ nó đã ngã gục xuống, vào lòng ai đó.
- Mà mày tự nhiên gớm!
- Hở? - Linh nhìn chị, đang nói cái quái gì vậy?
- Mày tự nhiên ngã cào đùi cái Huyền ý, tự nhiên gớm :)). Hết lạ người lạ rồi à?
Nó thậm chí chả nhớ cái gì, chỉ biết nó thực sự không đứng vững nên mới phải gục tạm xuống.
Nó ngơ ngác nhìn chị nó, My vứt gói thuốc cho nó. Bảo nó liệu hồn mà uống rồi ra phòng bếp nấu ăn. Bỏ lại nó vốn dĩ ngại người lạ từ bé thành ra đỏ mặt, nghĩ ngợi lung tung.
Ay Da, mà công nhận bà chị Huyền gì đó cũng đẹp thật.
.......
Nó thức dậy sau cả một đêm mệt mỏi, nó cảm thấy nó như Superman vậy. Nó lấy trộm thanh Chocolate của My rồi tót đi đến trường.
- Này Linh, tớ có quà cho cậu... - một cô bé đeo kính xinh xinh, tay cầm túi chocolate đưa cho Linh. Ừm, nó thích chocolate lắm, nó có thể ăn mỗi chocolate cả một tuần trời.
Nên được thế, nó thích lắm nhưng bản chất vốn hảo người lạ :) lại không thân thiết gì...
- Cảm ơn cậu nhé nhưng tớ không nhận đâu!
- Cậu nhận đi mà ! - Con bé đeo kính năn nỉ, nó bỏ ngoài tai, cố đi nhanh ra chỗ hội bạn thân của nó.
- Chị Linh ngầu quá !!! - Thằng Tuấn reo lên, giọng rõ ẻo lả châm trọc Linh.
- Tao không thích người lạ, chúng mày biết rõ mà! - Linh mệt mỏi
- Nhưng hành động từ chối đấy khiến mày ngầu hơn hẳn đấy :) - Diệu bật cười. Linh chỉ nhìn Diệu, cười hàu theo. Nói thế nào nhỉ, Linh khá thích Diệu, hơn thằng Tuấn và Nam.
Bình thường tụi nhóc hay tụ tập trà chanh, hay chở nhau đi lượn lờ. Chúng nó thân nhau lắm, nhìn mắt nhau cũng hiểu là đang nghĩ gì.
...
...
...
...
...
Nó kì lạ thật, trong giờ học lại vô thức vẽ lên vở gương mặt chị Huyền.
Chỉ là nó cảm thấy chị rất đẹp...
Nó bò dài ra bàn, tự dưng muốn nhìn lại nhan sắc của chị ghê.
Qủa ông trời không phù lòng người, chị nó nhắn tin bạn chị sẽ về chung với nó vì hôm nay chị về sớm. Có cả 2 đứa bạn của chị nữa. Nó nghĩ, chắc chắn sẽ có chị Huyền :))
( Ôi bạn Simp quá rồi )
Nó tung tăng chạy về nhà
- Chị yêu ơiiiiiiii~~~
Cái giọng nó ngọt xớt .
- Mày lại nên cơn sốt đấy à? - Chị nó nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ
Nó không quan tâm lắm, lén nhìn vào bếp.
Đúng là thân ảnh của người con gái Linh mơ.
Nó cảm thấy hào hứng hơn hẳn, liệu Linh có phải đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?
- Em... em... emm cha...chào ch....... chị :)) - Nó nói lắp ba lắp bắp mãi mới được một câu. My và Huyền cười chết mất.
- Em không cần căng thẳng đâu - Huyền cười làm tim nó hẫng đi một nhịp. Sao có người vừa đẹp giọng lại ngọt ngào thế. Nó chả biết đâu, nó say đắm chị rồi.
- Em hết sốt chưa? - Huyền hỏi
- Ơ...dạ... dạ...e...em........hết sốt...... rồi :)) - Nó lắp bắp
- Cậu thông cảm nhé, bé nó hơi lạ người lạ đó - My nói chèn vào
- Hihi, chỉ là trông em khá lạnh lùng. Không ngờ em nhút nhát thế :))
Cái gì cơ, trông nó lạnh lùng á? Nó có nghe nhầm không đấy. Huyền lại bảo nó nhút nhát :)
- E....Em không..có nha...nhát :)) - Nó lại lắp bắp từng chữ , nhát thế lại bảo không
- Ừm, em dễ thương thật đấy - Huyền hơn nhón chân lên, xoa đầu nó.
- Thôi chị đi nấu ăn nha, Trang về rồi. - Chị rảo bước đi ra ngoài.
Nó đang load... Linh vừa được người đẹp xoa đầu.
AAAAAAAAAA~ Nó sẽ chết chìm trong sự dễ thương của bà chị này mất.
Mặt nó đỏ bừng lên, nằm ra ghế sofa. AAAAAAAA~ người gì đâu mà đáng yêu thế.
- Này nhóc, dậy!
- Dạ? - Nó vôi đứng dậy, đây là chị Trang. Nó từng thấy chị rồi, chị có cái má phúng phính trông cưng lắm. Lúc đầu, nó thấy chị xinh nên cũng hay để ý nhưng chị này bắt nạt nó hoài. Lúc nào cũng mắng nó không khác gì Huyền cả. Đâm ra nó không ưa :))
- Saoo....ạ?
- Ra dọn cơm nhanh!
- Ưmm~ em khong dọc đâu. - Nó làm cái giọng nũng nịu.
Huyền nhảy vào, nằm lên người nó.
- Không dọn nghỉ cơm
- A! chị nặng quá đấy!!! Đồ con heo - Nó bực tức đẩy chị ra. Nặng mà cứ thích đè lên người nó
- À, tao mách bố mẹ mày bị ốm! - Huyền cười nham hiểm
- Hôm qua em rửa bát rồi mà!!!!!! - Nó hét lên
- Hôm qua là việc của hôm qua, hôm nay đi dọn cơn đi.
Chẹp, nó đi vào phòng bếp để mặc hai bà chị vô duyên kia cười nghiêng ngả :)). Khi nó bước vào, Huyền đang dọn cơm. Nó lập tức lấy lại phong độ
- Để em!
- Em không nói lắp bắp nữa hả?
- Ơ??? - Với chị, nó chỉ thế thôi à?
- Hihi, chị đùa đấy. Để chị làm nốt cho cũng được.
- Em giúp chị ! - Nó cầm bát cơm lên xới, hai bà chị xấu tính để chị Huyền dọn một mình!. Hứ! Rõ ghét:))
Bữa ăn cơm đó khá vui. Nhưng nó chỉ mải nhìn ai đó.
Nó bị điên rồi !
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)