Bách Hợp Tiểu Thuyết

NHẤT SINH TÌNH NGUYỆN

541 0 1 0

Hoa lê nở rộ một màu trắng ngọc, ta đăm chiêu nhìn qua cửa sổ, du nhiên thất tiếu hướng về người bên cạnh ôn nhã.

"Thư Hân, nếu ta từ bỏ ngôi vị công chúa này, ngươi có đồng ý dẫn ta đi không?"

Năm đó…

Ta ngồi trước gương đồng, trên người mặc một bộ lễ phục hoa lệ, mỉm cười hỏi nàng.

Năm đó…

Mi mắt khẽ nhắm lại, bật cười đến thê lương.

Nàng, người ta yêu đến tuyệt vọng, chỉ biết cúi đầu, trầm mặc không đáp.

-------

Ta đứng trên trường thành, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt khuynh thành mỹ lệ giờ đây đã bị máu tươi nhuộm đỏ, máu men theo đầu ngón tay ứa xuống, thân kiếm trắng bạc nhuộm đỏ huyết sắc, từng giọt, từng giọt chạm xuống mặt đất cô đọng.

Phía dưới tường thành thi thể chồng chất ngổn ngang, cuộc chém giết đã ngừng. Dù đã chiến thắng, nhưng bản thân ta lại không có một chút hứng khởi, ta biết mình thua thật rồi.

Từ mưu đến tâm, triệt để…

Lệ bỗng chốc chua xót chảy xuống.

Nàng ấy vẫn mặc một bộ hồng y quen thuộc, dung nhan diễm lệ, khi sương tái tuyết càng tô thêm nét tươi trẻ. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, nàng ôn nhu dịu dàng, nàng mưu kế đa đoan, nàng bá đạo cương liệt…

Mỗi một ký ức hiện về, làm tâm ta đau đớn. Ai mới là nàng thật sự?

Là ký ức hay hiện thực vẫn đang xảy ra?

Ta nhìn người trước mặt, lạnh lùng nhìn đống thi thể máu chảy thành sông kia, không hề mảy may phiền muộn.

Đó là người, là tướng sĩ, là bá tánh thiên hạ. Vạn vạn người cứ như vậy rời bỏ thế gian, bỏ lại mẹ góa con côi, mẹ già con trẻ…

Ta làm sao có dũng khí đối mặt với bọn họ nơi cửu tuyền, người hết lòng bảo vệ ta, bảo vệ hoàng tộc, bảo vệ lãnh thổ.

Mà ta, lại vì tư tình cá nhân, hại biết bao nhiêu sinh mệnh vô tội.

Gương mặt lạ lẫm đó, nữ vương Khiết Mân quốc quyến rũ động lòng người, cũng quá nhẫn tâm máu lạnh.

Ngu Thư Hân, hóa ra nàng không phải thân nô tịch, khí chất cửu ngũ chí tôn kia. Dù nàng có cố ý che giấu bao nhiêu, ngày ngày thân cận, ta há có thể không nhận ra?

Là ta cố ý dung túng, ta mặc kệ nàng là ai, tiếp cận ta với mục đích gì? Mọi thứ từ thân thế, lời nói, gương mặt…đều có thể giả dối. Chỉ duy nhất một điều vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Ta tâm duyệt nàng.

Ngu Thư Hân.

Ta muốn gọi tên nàng, một lần lại một lần, để cái tên này khắc sâu vào tận đáy lòng.

Thư Hân.

Nàng đã từng, dù có một chút. Đem sự chân thành của ta đặt vào trái tim lạnh lẽo kia chưa?

Người được mệnh danh mỹ nhân đẹp nhất Khiết Mân, tài nữ được người người mến mộ, người mười tuổi có thể thuần Xích Phong - con ngựa mạnh mẽ, hoang dã nhất đại lục.

Nàng minh diễm, mỹ lệ, nhiệt tình cùng tinh quái đã từng khuynh đảo muôn ngàn chúng sinh.

Người được cho rằng đã chết trong hỏa diễm năm đó, người vẫn tiếp tục sống trong đống hoang tàn.

Người có thể vì mục đích báo thù phục quốc, lại ẩn nhẫn làm nô lệ.

Lại không phải vật trong ao.

Sao ta có thể quên chứ!

Thư Hân ta cùng nàng, vốn dĩ không thể đồng sinh cộng tử.

Nhưng ta có thể…

Thư Hân…Ta…Không phụ nàng, lại không thể phụ thiên hạ.

Cửu thập cửu bước ta đã đi qua, bước cuối cùng, hãy để ta đi nốt. Ta không cần nàng quay đầu lại nhìn. Cứ như lúc trước, để lại cho ta bóng lưng lạnh bạc.

Được không?

Kiếp sau, ta nguyện mình không phải sinh vào nhà Đế vương. Không vì những ngày tháng cô độc mà yếu lòng. Càng không có gánh nặng trên vai…

Hai chúng ta có thể.

Du nhiên nhi sinh, du nhiên lão tử.

------

Ta nhìn nữ tử phía sau luôn đi theo mình, vẫn cúi đầu không đáp, cười khổ một tiếng.

Rõ là đã biết trước kết quả, nhưng vẫn không nhịn được mà nuôi hi vọng.

Trên người ta, toàn là phục sức lấp lánh hoa lệ, bỗng cảm thấy màu đỏ rực rỡ này thực chướng mắt.

Rõ ràng là hỉ sự, cớ sao lòng ta chỉ còn một mảng lạnh lẽo.

"Công chúa, ta sẽ đi theo người sang Mạn Bắc." Ý tứ của nàng ấy rất rõ ràng, chính là không muốn làm trái hoàng mệnh, không muốn dẫn ta bỏ trốn.

Ta từng thời điểm đều mong mỏi, mình không phải là hoàng tộc.

Không được mưu cầu bản thân, dù muốn hay không, cũng phải đặt bá tánh thiên hạ lên trên tình cảm của mình. Địa vị càng cao thì càng cô độc, quyền lực nhất nhì thiên hạ thì sao, cũng sẽ có nhiều thứ cầu mà không được.

Ta biết rõ nàng hẳn sẽ nói như vậy, nhưng chân thực thấm vào lòng, vẫn không nhịn được mà thất vọng.

"Thư Hân, ngươi đi theo ta đã được bao lâu rồi?"

"Hồi bẩm công chúa, ta đã đi theo người tám năm ba tháng lẻ một ngày."

"Tám năm a…" Hóa ra nàng đã theo ta lâu như vậy, lâu đến mức khiến ta tưởng rằng nàng sẽ mãi bên cạnh ta, không bao giờ rời xa.

Thời gian quả thật như thoi đưa, mới đó mà đã đến ngày ta trưởng thành, không còn dáng vẻ ngây ngô muốn ở bên phụ hoàng mẫu hậu cả đời được. Ta buộc phải dùng nửa đời còn lại của mình, liên hôn để giữ vững mối giao tình hai nước.

Ta phải rời xa nơi này, đến bên kia phía Bắc, nơi hoang vu đồng cỏ, nơi của những nữ cường nhân làm chủ.

Đúng vậy, người ta liên hôn là Đế cơ của Mạn Bắc.

Ta chỉ là công chúa của một nước chư hầu, không còn cách nào khác. Kỳ thật ta không thấy may mắn vì đó là nữ nhân. Hoàng đế cũng nguy hiểm, Đế cơ lại càng nguy hiểm. Hoàng đế tam cung lục viện, ta không thể hiện bản lĩnh liền có thể ẩn dật mà sống, nhưng lại không thoát khỏi kiếp lật thẻ hầu hạ. Nữ đế này ngoài cố Hoàng hậu, sắp tới sẽ là ta một người.

Như vậy càng khiến ta sợ hãi. Ta sợ không giữ được trong sạch mình.

"Vậy ngươi đi lấy chút rượu lại đây, chúng ta uống một chén, coi như kết thúc tình cảm quân thần ngắn ngủi trong tám năm qua, ngài mai ngươi không cần theo ta nữa."

"Được."

Ta biết, nàng ấy chưa từng từ chối ý kiến của ta, nhưng lần đầu tiên cảm thấy nàng hào sảng đồng ý không chút do dự như thế này, làm ta thật thương tâm.

Nàng hẳn phải nói: "Tiểu Đường, ta sẽ mang nàng đi."

Hoặc giả dụ nàng cứ như thường ngày nói dối ta lấy lòng: "Tiểu Đường, ta thật thích nàng."

Nhưng không, nàng vẫn cứng nhắc và cường liệt như lần đầu tiên gặp mặt.

Thế nhưng vì cớ gì ta lại vẫn thích nàng. Ta ước gì nàng có thể để ý ta một chút.

Ta như một con thỏ ngốc nghếch, ôm một cây xương rồng, chỉ mong có một ngày xương rồng sẽ vì thỏ ngốc mà bỏ hết gai trên thân, dẫu cho xương rồng cố chấp giữ lại gai nhọn, đâm tiểu ngốc đến máu chảy đầm đìa nhưng nó vẫn cố chấp ôm khư khư cây xương rồng, mặc kệ đau đớn.

Ta có lòng tin vào mình, tin rằng ta sẽ làm nàng cảm động, sẽ khiến nàng yêu ta, thứ ta cần là thời gian.

Thế nhưng phụ hoàng không cho ta thời gian, Mạn Bắc không cho ta thời gian, bách tích muôn dân càng không cho ta thời gian.

Trách nhiệm của một công chúa.

Hòa thân. Thật châm chọc biết bao.

Dưới gốc cây lê từng chứng kiến bao kỷ niệm cùng nhau trưởng thành của ta và nàng, một chiếc bàn đá, một bình rượu, hai ly rượu lưu ly. Nàng vẫn đứng lẳng lặng bên cạnh ta như năm nào, nhưng ta biết, khoảng cách giữa chúng ta đã rất xa, xa tới nỗi nếu như ta không cố gắng níu kéo thì ta sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng lưng lãnh mạc đó nữa.

Khoảng cách giữa chúng ta…

Là quân thần.

Là tầng lớp thống trị và giai cấp bị trị.

Mãi mãi là như vậy.

"Chén đầu tiên, chúc cho hai nước mãi mãi hòa hợp."

"Chén thứ hai, chúc cho ta sẽ được hạnh phúc."

"Chén thứ ba, chúc cho người ta quan tâm sẽ luôn hạnh phúc."

"Chén thứ tư, chúc mừng tám năm tình cảm của chúng ta."

"Chén thứ năm…"

"Chén thứ sáu…"

"Chén thứ hai mươi, chúc cho…ợ….chúc ta và ngươi…"

Kết thúc mãn nguyện.

"Công chúa, người say rồi, đừng uống nữa, ta đưa người về phòng."

"Say?"

"Ngươi thì biết gì, ta làm sao có thể say được. Thư Hân, ngươi nói xem…tại sao ta lại ngốc như vậy…sao ta lại là công chúa…Tại sao ta chỉ rung động với ngươi? Ngươi nói xem, ta phải làm sao bây giờ, phải làm sao…Ngươi thật không thể mang ta đi sao? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ từ bỏ tất cả mà…chỉ cần ngươi…chỉ cần…" Ta liêu xiêu bước chân đi vào trong phòng, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm.

Không cẩn thận vấp vào bậc thềm, quán tính ta ngã về phía trước, đột nhiên ta lại nghĩ rằng có khi ngã chết rồi cũng tốt, sẽ không phải đi hòa thân nữa, sẽ không phải rời xa nàng nữa.

Nhưng chờ đợi ta không phải cảm giác đau đớn, mà là sự ấm áp khi dựa vào một bờ vai vững chắc.

"Công chúa, đắc tội rồi."

Nói xong nàng liền ôm ngang người ta đi về phía trước, mặt dù thần sắc vẫn bình thường nhưng hai bên tai đã sớm đỏ ửng, nàng không nhìn thấy, nhưng ta thì có.

Ta biết, nàng có để ý đến ta. Tám năm không dài không ngắn, để ta biết ta không có nhìn lầm người.

Đoạn đường từ gốc lê đến phòng ta vốn không xa, nhưng sao ta cảm thấy nó rất dài, dài đến mức nếu cứ đi mãi mãi thế này ta cũng nguyện ý.

Nếu thời gian cứ dừng lại giây phút này, thật tốt biết mấy.

-------

Ngu Thư Hân đặt người say đến bất tỉnh nhân sự nằm tùy ý trên giường, khẽ chạm vào sườn mặt thanh tú của nàng: "Nếu ngươi không phải công chúa, ta nào sẽ không tái kiến ngươi đây. Dây dưa một lần liền tám năm như vậy."

Nói rồi khinh khỉnh cười, một chú bồ câu đưa thư xuất hiện, lá thư bị Ngu Thư Hân tóm lấy, vỡ thành bột vụn.

"Hay lắm, ngươi miệng nói yêu ta, nhưng cũng không tin tưởng ta không phải sao? Vì vậy đừng oán trách ta. Hãy trách cẩu Hoàng đế cha của ngươi. Cha làm con chịu, kể cả cha ngươi và ngươi. Không một ai có thể trốn thoát.

Ánh mắt không còn như trước xuất hiện vài tia nhu tình, toàn bộ đều là phẫn nộ uất hận.

-------

"Ngu Thư Hân, trả lời ta, ngươi thật không muốn mang ta đi sao?"

"…"

"Mau nói đi!"

"Công chúa, sắp tới giờ khởi giá rồi."

Ta nhắm mắt, lụa đỏ trong tay rơi xuống đất, nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má xinh đẹp rồi vỡ tan trên mặt đất.

Ta vô thức xoay người, với tay thoa thêm phấn, tô thêm son, sau đó lại vô thức rút trâm cài, mái tóc đen như thác nước đổ xuống, che đi dáng người yểu điệu thướt tha.

Ngu Thư Hân chậm chạp với lấy chiếc lược gỗ, đây là chiếc lược nàng tự tay khắc cho ta, tỉ mỉ khắc lên tục danh của công chúa Triều Dương.

"Một lược chải tới cuối cùng…"

Giọng nói của nàng trầm thấp, lược gỗ nhẹ nhàng lướt trên tóc, rất thoải mái, nhưng tâm ta không như vậy.

"Hai lược chải tới đầu bạc…"

Qua gương đồng, ta ngắm nhìn dung nhan nữ nhân ta yêu suốt bao năm qua, ánh mắt dại đi vài phần, nụ cười thê lương đến cùng cực.

"Ba lược chải đến con cháu đông đàn…"

Người ta tâm duyệt cầu chúc cho ta con cháu đông đàn. Thực nực cười.

Ngu Thư Hân nhẹ nhàng cầm lấy mũ phượng, đội lên đầu ta. Lưu quang như có như không mê mang nhìn nàng, cầu mong phát hiện một chút gì đó tiếc nuối.

Không hề có…Một chút cũng không.

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, nhấc váy bước khỏi ghế ngồi, giá y đỏ rực như lửa đốt cháy tâm nhãn của nàng.

Nàng liền bắt lấy cánh tay của ta, hơi siết lấy, làn da trắng nõn mơ hồ ẩn hồng. Sau đó lại như có như không vuốt ve làn da mịn màng ấy.

"Đừng hận ta."

Ta ngẩng đầu cười chan chát, nước mắt chảy ngược vào trong. Giằng mạnh tay, hai chúng ta liền như lúc này, chỉ còn hư không.

Đến mức này mà tim ta vẫn còn luyến tiếc.

Ta thật muốn quên đi nàng. Quên hết tất cả, có thể sống một đời vô ưu vô lo.

Ta xoay người dối diện với nàng, sau đó đưa tay trùm khăn thêu lên đầu. Động tác có chút chậm, ta muốn lưu giữ hình bóng nữ nhân lãnh đạm này lâu một chút, từng chút, từng chút một…

Khăn đỏ phủ kín, cũng không thấy gì ngoài màu đỏ như máu, nước mắt bất chợt lăn dài…

"Ngươi đi đi. Sau này, hãy sống thật tốt. Nhất định phải hạnh phúc. Nhất định. Hạnh phúc cho cả phần của ta."

Ngu Thư Hân trầm mặc nói: "Đường đến Mạn Bắc nhiều gian nguy, ta sẽ bảo vệ người, đến kinh thành, ta sẽ tự động rời khỏi."

Ta không trả lời, xoay người ra ngoài, nàng vội vàng đỡ lấy ta, bị ta gạt ra: "Không cần, việc này để người khác làm được rồi!"

Một nữ hầu khác hiểu ý liền chạy lại đỡ lấy, dắt ta ra ngoài. Ta không kìm nổi mà vô ý đánh rơi hai giọt nước mắt.

Ngươi nhẫn tâm vậy sao? Muốn tự tay đưa ta dâng cho người khác. Thật vô tình!

-------

Đêm tân hôn, ta không muốn nàng nhìn thấy sự nhục nhã trong đời ta. Ta muốn nàng rời xa, càng gần ta càng hận sự nhu nhược của mình, sẽ nhịn không được mà chết mất.

"Hoàng hậu, cực khổ ngươi."

Ta chua xót cười, âm giọng thê lương: "Không cực khổ."

Đế cơ cùng ta tâm sự một hồi. Ta cuối cùng cũng biết mục đích thật sự của Đế cơ. Đế cơ và ta cũng đồng dạng, đều là những người cầu mà không được. Ngài ấy không sống được lâu nữa, nhớ nhung cố Hậu đến héo mòn. Muốn ta hỗ trợ giúp tiểu công chúa lên ngôi.

Ngài ấy không ép buộc ta. Chỉ mong ta có thể tận lực với Mạn Bắc.

Ta đồng ý.

Cầu còn không được.

Lúc này ta cảm thấy, ta cũng thật may mắn.

Đế cơ trao đổi điều kiện với ta rồi theo mật thất rời đi. Ý cười hiện trên môi ta. Ta và nàng có hi vọng rồi. Chỉ cần đưa công chúa lên ngôi, ta liền có thể vứt bỏ thân phận này đến với nàng. Ta ngẩn ngơ một hồi suy nghĩ về tương lại của chúng ta, lòng đều là một mảnh mềm mại vui sướng.

Lúc sau ta cảm thấy thân thể quái lạ, vội vã gọi tên nàng. Trong lúc nguy an, ta đều nghĩ đến nàng đầu tiên. Nàng không theo ý ta rời xa Vĩnh Lạc cung, khiến ta vừa mừng vừa giận. Nàng bảo rằng trong lô hương có bỏ tình dược. Có lẽ trợ hứng cho Hoàng hậu cùng Đế cơ.

Ta toàn thân liền cực kỳ khó chịu, cả người nóng bừng, ý thức dần hỗn loạn. Ta bắt tay nàng, trong người như có hàng vạn côn trùng cắn loạn. Ta nhìn thấy người thương, tình cảm không nhịn được vỡ òa.

"Thư Hân, muốn ta được không?"

Ta như cầu xin nàng ấy. Ngu Thư Hân thần sắc lo lắng, nhíu mày do dự, bỗng chốc khẽ rút tay ra khỏi bàn tay níu kéo của ta.

"Công chúa, ta sẽ gọi người đến hỗ trợ."

Nàng ấy quay đi, để cho ta một hồi tự giễu. Thân là Công chúa, là Hoàng hậu, vì người mình yêu mà tự tôn cũng buông bỏ.

Người cần ta, ta không cần. Người ta cần, lại không cần ta.

"Không cần, bất quá chỉ là chút dược này mà thôi. Xem như ta chưa nói gì. Đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa của mình. Ngay lúc này liền trở về đi."

Nàng ấy do dự một chút liền theo ta ý nguyện. Tâm ta vỡ từng mảnh nhỏ. Ước nguyện năm xưa, mãi mãi không bao giờ thực hiện được.

Trâm phượng siết chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu, trong mắt đều là huyết tơ, ảm đạm thất sắc.

Một đêm ngâm nước lạnh, bao năm nội lực, liền như vậy biến mất.

Chẳng khác nào kẻ tàn phế.

-------

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, khi ấy ta giấu sư phụ cùng mọi người, lẻn ra ngoài hoàng cung. Khi ấy nàng một bộ rách rưới nhốt trong lồng sắt. Trong mắt không hề có chút ảm đạm van nài cầu xin như những người khác. Cao ngạo bình tĩnh đến ta hoảng hốt.

Nữ nhân chớp mắt một cái, giống như ba nghìn cánh hoa lê trắng muốt nở rộ, chính là nàng.

Ngu Thư Hân

-------

"Ngu Thư Hân, hôm nay ta cãi nhau với mẫu hậu.."

"Công chúa, ngài như vậy thực không nên…"

"Cái gì không nên! Mẫu hậu nói ta ngang ngược, nàng nhất định muốn ngươi vào doanh trại khổ luyện, không cho ta gặp ngươi nữa. Sau đó ta rất tức giận, ta nói với mẫu hậu chỉ có thể để ngươi ở bên cạnh ta."

"Công chúa, chuyện này có thể, ta luyện tập xong liền trở về."

Khi ấy nghe xong, ta im lặng nhìn nàng, ánh mắt vô cùng thất vọng. Ta không nói gì, chỉ im lặng trở về phủ.

-------

Ta từ nhỏ đã rất cô độc, mẫu hậu cùng phụ hoàng, các ca ca ngày ngày bận rộn. Từ nhỏ phải học lễ nghi, họ phép tắc, cầm kỳ thi họa. Ta bản tính ham chơi đều chán muốn chết. Chỉ có thể một mình im lặng đùa giỡn trong Ngự uyển của mình.

Ta nuôi rất nhiều cá, thỏ nhỏ, cả rùa và thằn lằn, côn trùng…. Mỗi ngày ta đều đúng giờ cho chúng nó ăn, cho chúng nó tắm nắng, ngồi nói chuyện với chúng nó.

Chỉ có bọn chúng hiểu ta.

Trong hoàng cung đấu tranh ác liệt, mẫu hậu dạy ta phải thật mạnh mẽ, phải thật kiêu ngạo, ngoài bản thân mình nhất định không được tin tưởng một ai.

Cho đến khi gặp nàng, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng, lúc nào cũng nhìn xa xăm, thái độ đối với ta vô cùng lạnh nhạt nhưng lại rất quan tâm người khác.

Ta cùng nàng luôn đi cùng nhau, đi học, đi chơi, lúc nào cũng là hai người, làm gì cũng là hai người. Trong trái tim ta, Ngu Thư Hân chính là nữ nhân duy nhất mà ta muốn ở bên cạnh.

Cả đời.

--------

"Thư Hân, hôm nay phu tử lại phê bình ta…"

"Thư Hân, ta lỡ làm đứt dây đàn của Ngư cầm lão sư mất rồi! Phải làm sao đây, mẫu hậu sẽ mắng ta mất."

"Thư Hân, hôm nay ta thực tức giận, liền đánh gãy cây lược phụ hoàng ban tặng…"

"Ngu Thư Hân, con diều của ta tại sao không bay được. Ngươi mau cầm tay giúp ta thả diều nhé!"

"Ngươi đừng trơ người đứng đó nữa, mau cúi đầu xuống chui vào, ta khó khăn lắm mới đào được lỗ chó này đấy. Chúng ta trốn ra ngoài, đi thả hoa đăng đi. Ta sẽ ước ta và ngươi mãi mãi ở bên cạnh nhau."

"Công chúa, sau này người phải cưới phò mã, ta không thể theo người cả đời."

"Vậy năm sau ta sẽ ước, ngươi sẽ là phò mã của ta..."

-------

Năm Ngu Thư Hân 23 tuổi, lần đầu nàng ngại ngùng hỏi ta.

"Công chúa, sinh thần nữ nhân thích nhất là gì?"

"Nữ nhân? Là ta sao?" Cũng sắp đến sinh thần của ta, ta cứ nghĩ rằng nàng muốn tặng cho ta, cũng cười nói.

"Ta thích nhất là Thư Hân."

"…"

-------

Ta trông thấy nàng tỉ mỉ khắc một hình nhân, nhưng đó không phải là ta. Nàng đang động lòng với ai.

Ta trông thấy nàng cười cười nói nói thân mật cùng một nữ y. Nàng ấy dịu dàng, không nghịch ngợm, rất xinh đẹp, luôn biết cách khiến nàng tươi cười.

Còn ta chỉ khiến cho nàng mỗi khắc đều lo lắng, lúc nào cũng phải để mắt đến ta.

Ta chợt nhận ra, từ lúc đem nàng về bên cạnh ta, Ngu Thư Hân cười nói với ta cũng rất ít…

Đêm hôm ấy trời mưa rất to, sau khi phát hiện Ngu Thư Hân cầm tượng gỗ ra ngoài, tận đêm cũng chưa về, ta trong khuê phòng đã khóc thật to.

Ta đố kị, cũng tổn thương. Thư Hân của ta bị cướp đi rồi, người ta yêu đã yêu một nữ nhân khác.

Bổn công chúa có gì không tốt? Ta có địa vị, nhan sắc, ta có thể cho nàng mọi thứ, nàng không thể đáp trả ta một chút tình yêu sao?

-------

"Ngu Thư Hân, làm hạ nhân của bổn công chúa, không được ta cho phép, đừng tưởng yêu đương."

Ta vô cùng kiêu ngạo cất giọng nói. Nàng nhìn ta thật lâu, sau đó nắm chặt tay cúi đầu tuân mệnh.

Phút trước như khổng tước xòe đuôi phô trương bao nhiêu, phút sau lại yếu đuối thê lương bấy nhiêu.

Xin lỗi, ta nhịn không được. Ta yêu nàng, chẳng có cách nào dừng lại được.

-------

"Công chúa, nàng vô tội, nàng ấy không phải là người như vậy?"

"Vậy ngươi nghĩ, là ta vu oan giá họa cho nàng ta. Thuốc là nàng ta kê, cũng tự tay nàng ta sắc. Người kia đã chết, một mạng đổi một mạng. Ngươi nghĩ ta đường đường là công chúa Triều Dương, vì ngươi mà để ý đến mạng nhỏ kia sao?"

"Ta xin lỗi, công chúa, làm ơn cứu nàng."

Ta cứu chính tình địch của ta sao.

Ta lảo đảo rời tay khỏi Ngu Thư Hân, sau đó bật cười, ánh mắt đẫm lệ, bi thương đến cùng cực.

"Quỳ xuống cầu xin ta, làm được…"

Chưa đến ba giây, người kia liền đặt hai gối quỳ xuống mặt đất, cúi đầu trước mũi hài gấm lụa thêu hoa của ta.

"Cầu xin người…"

Ta lùi lại vài bước, không tin vào mắt mình, người cao ngạo không bao giờ chịu khuất phục. Bị đánh đến máu chảy đầm đìa cũng không kêu ca cầu xin, cư nhiên can tâm tình nguyện vì một nữ nhân mà quỳ xuống.

Ta xoay người bước đi, không nhìn nàng thêm lần nào nữa. Ta muốn trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.

"Mau cút, các ngươi mau cút…"

Một con ngựa hoang vô cùng mạnh mẽ cương liệt, bỗng nhiên một ngày liền hèn mọn lấy lòng.

Bộ dạng kia, càng thêm châm chọc bản thân ta.

Là ta không xứng đáng sao?

-----

Tháng Tư, đầu Cốc Vũ, tiết trời vô cùng dễ chịu, Đế cơ băng hà. Ta theo thánh mệnh bắt đầu nhiếp chính.

Ta đứng trong đình nhìn những bông sen đã tàn úa. Hoa lê nở muộn theo làn gió lan tỏa quanh hồ.

Đã hai năm rồi, nàng đã rời khỏi đây, hai năm, lạnh lẽo, đau đớn.

"Hoàng hậu, Triều Dương…Triều Dương đã tận…"

Ta nghe xong lời của cung nữ, cắn răng chịu đựng nỗi đau mất nước, ngất xỉu.

--------

Ta im lặng đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài Ngự uyển. Ở Mạn Bắc khí hậu khô cằn, đồng cỏ thung lũng vô tận. Bá tính sống du mục trên thảo nguyên và chăn nuôi là chính. Hai năm qua ta cùng Đế cơ cải cách nơi này, thịnh vượng phồn hoa cũng ngày tăng thêm, tiểu công chúa cũng đã bắt đầu tiếp quản triều chính.

Ta thất thần ngắm nhìn hoa lê cổ thụ trong vườn. Đế cơ biết ta nhớ nhà, liền sai người mang một gốc lê vạn dặm đến đây, ngay tại cung này. Mỗi lần nhìn nó, nhớ đến nàng đã từng dưới gốc lê thổi tiêu, ta dịu dàng uyển chuyển nhảy múa, cánh hoa lê theo gió bay xung quanh ca vũ, mỗi lần nhớ lại đều khiến trái tim ta xao xuyến.

"Hoàng Hậu, thuốc của người."

Tiểu cung nữ cắt đứt dòng cảm xúc, nhìn ta tiều tụy mỗi ngày, đến cả một người hầu bé nhỏ cũng thương xót ta, ta sao có thể phụ tâm, không thương xót bản thân mình. Uống ngụm thuốc đen ngòm vào cổ họng, đắng chát.

-------

"Cấp báo…Bẩm báo Hoàng hậu, Khiết Mân đã tấn công đến thành rồi ạ."

"Người dẫn quân là ai?"

"Bẩm Hoàng hậu, là đại công chúa của Khiết Mân, người chỉ trong ba tháng đánh đổ Triều Dương, nay sắp tiến vào thành Mạn Bắc rồi ạ."

Ta vội vã mang theo kiếm ra ngoài, trên tường thành, như cũ người ta thương nhớ chân chính xuất hiện.

Ngay trước mặt ta.

Đại công chúa Khiết Mân-Ngu Thư Hân.

Không phải, Ngu Khả Vân mới đúng chứ!

Hóa ra, đúng thực như suy đoán, đêm qua nàng xuất hiện bên cạnh ta, là muốn lấy đi sơ đồ địa đạo hoàng thành.

Một đêm mê tình, đánh đổi bằng bao sinh mệnh.

-------

Ta chưa bao giờ gặp qua một người con gái nào đặc biệt như vậy, cho nên ngay từ khi gặp nàng, đã rơi vào vực sâu mê luyến. Ta chìm đắm trong sắc mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt tràn đầy ôn nhu của nàng. Đem toàn bộ những gì ta có dâng lên hết cho nữ nhân tử diễm trước mặt. Ta xem nàng như trân bảo, nâng niu trong lòng bàn tay cũng cam tâm vì người này mà trả giá bằng sinh mệnh của mình.

Khoảng khắc, gặp lại nàng.

Trông thấy nàng nhìn ta mỉm cười xinh đẹp rồi gật đầu. Ta cho rằng đã có được trái tim nàng, hạnh phúc ngập tràn như có được thế giới.

Ta không thỏa mãn được khát vọng lớn lao của nàng, nàng không chỉ muốn một mạng người. Nàng muốn toàn bộ những người năm ấy phải đền tội.

Nàng mất nước.

Nàng thành nô lệ.

Ta bồi nàng.

Ta bị phản bội, bị lừa dối, là âm mưu toán tính, lợi dụng ta như ván cầu, sắp xếp thân tín bên cạnh.

Không biết.

Những năm tháng đó nàng có chút nào thật lòng không?

Thật thật giả giả, ta nhìn đến đều mơ hồ.

Con đường kia là ta tự mình lựa chọn.

"Đừng mà công chúa…." Tướng quân quỳ xuống trước mặt ta. Ta vẫn thường lệ độc cô độc vãng lạnh lẽo ra lệnh.

"Nhanh đem tiểu công chúa rời khỏi, chúng ta chỉ mới thắng được trận đầu, chi viện của nàng còn ở sau, quân ta toàn lực nhưng nàng chỉ mới dùng sáu phần. Nghe ta, nếu không muốn hoàng tộc cuối cùng của Mạn Bắc bị diệt, hãy hành động ngay. Mau đi!"

Ta gào thét khiến những quan văn sợ hãi bỏ chạy, tướng lĩnh vẫn một mực quỳ xuống.

"Ân đức của Hoàng hậu, bá tính Mạn Bắc suốt đời không quên." Nói rồi dập đầu ba cái, lập tức trở về đông cung đem công chúa chạy thoát.

"Các ngươi nghe đây, là Triệu gia ta nợ nàng không phải bá tánh Mạn Bắc nợ nàng. Không thể lại thêm vạn người vì ta mà chết. Triệu Tiểu Đường ta, nhất sương tình nguyện giải quyết hết nỗi hận, mối thù mất nước, tính mạng của biết vô số bá tính, tướng sĩ dưới chân thành này."

Và cả tình yêu cấm kị của ta.

"Hôm nay…mọi thứ…sẽ kết thúc."

"Ta kéo dài thời gian, các ngươi mau rời khỏi đây! Đem theo vợ con, mẹ già mà chạy thật nhanh, đừng quay đầu nhìn lại. Mạn Bắc đã không còn an toàn để là nhà của các ngươi nữa."

Thêm mạng một người, cứu lấy vạn người.

Ngu Thư Hân, nàng có nghe thấy tiếng lòng ta nói không? Nàng có thể vì ta, vì chút giao tình xưa cũ, mà tha cho vạn bá tánh đằng sau lưng ta không?

"Triệu Tiểu Đường, ngươi khóc vì điều gì? Cuối cùng ngươi đã cảm nhận được cảm giác của ta năm đó chưa? Từng người, người thân của ta, phụ thân của ta, mẫu hậu của ta, dân thường Khiết Mân đều bị cha ngươi và Mạn Bắc nhuộm máu. Ta không cho ngươi khóc, ngươi có tư cách gì để khóc." Ngu Thư Hân chỉ kiếm về phía ta hét lớn.

Vậy thù đã được báo rồi, nàng có thỏa mãn chưa?

Không phải Hoàng tộc Triệu gia, còn sót lại ta sao.

Ngu Thư Hân, nàng hận Triều Dương như vậy, hận Mạn Bắc như vậy. Nàng có hận ta không? Những ngày tháng vui vẻ cùng ta, là dùng sự phẫn nộ đó để lừa gạt ta sao?

Một mũi tên bất ngờ vụt tới, giống như lời nói của nàng, nhọn cắm vào, đau đớn rỉ máu.

"Là kẻ nào? Kẻ nào không được sự cho phép của ta bắn lén. Kẻ nào dám chống lệnh ta hả? Ngu Thư Hân nhìn người đang ôm ngực khuỵu xuống, tâm bỗng nhiên hoảng hốt, gương mặt tử thần lãnh khốc gào thét, muốn giết giết kẻ tự ý làm càn sau lưng.

"Thần…thần…"

Kẻ kia chưa kịp giải thích, đã bị một kiếm đâm thủng cổ họng.

Ngu Thư Hân bắt đầu lo sợ. Sợ hãi mất đi điều gì đó.

Rất quý giá!

Ta từ xa nhìn nàng, ta không thấy rõ ràng nữa, trước mặt đều là một mảnh mờ đục. Ta cảm giác như người càng vô lực, ta muốn nhìn rõ nàng, ta nhớ vòng tay ấm áp của nàng, đôi môi lạnh bạc kia.

"Như vậy…cũng tốt…" Tiếng nói ta trở nên khàn khàn, chỉ có mỗi ta nghe được.

"Ta cũng không biết…không biết như thế nào tiếp tục đối diện với nàng…Như vậy…cũng tốt."

Triệu gia ta cướp đi người thân của nàng, Khiết Mân của nàng.

Nàng lấy lại Triều Dương, trả thù Mạn Bắc. Cùng tình yêu của ta.

Nỗi oán hận, đau khổ, tuyệt vọng cùng không cam lòng, tựa như cơn mưa rào đổ xuống, trôi đi mất. Kết thúc, tất cả đều đã chấm dứt, như vậy…cũng tốt.

"Không được…" Ngu Thư Hân lẩm lẩm. Không được như vậy, mối thù giữa ta và ngươi vẫn chưa kết thúc, ngươi không thể như vậy trốn tránh. Quân y đâu rồi! Mạn Bắc người chết hết rồi sao, Hoàng hậu của các ngươi đều đã bị thương rồi, tại sao lại đứng phỗng ra đó. Tại sao?

Ngu Thư Hân mặc kệ hai bên đang giao chiến, dây cương đánh vào thân khiến Xích Phong mạnh mẽ phi nước đại chạy lại.

Ta dường như thấy nàng đang đến gần ta, ta muốn đến gần nàng, rất muốn…

Mảnh hồng y diễm lệ rơi xuống, đều khiến hai bên sửng sốt.

Ngu Thư Hân nhảy xuống ngựa, vội vã chạy lại. Đã muộn, vẫn không thể kịp thời cứu lấy.

Vết máu đỏ tươi từ khóe môi chảy dài, chu sa giữa trán càng thêm mỹ lệ. Đau đến lục phủ ngũ tạng đều vỡ, chỉ còn một chút hơi tàn.

"Ngốc, sao nàng lại đến đây? Như vậy, những gì ta làm…đều…đều vô ích sao?"

Không vô ích, vì nàng, không hề vô ích. Ngu Thư Hân khổ sở lắc đầu.

"Hân, nàng có thể…ôm…ôm ta thật chặt một lần được không?" Ta chỉ có thể, phát ra đứt quãng như vậy, cổ họng ta đau rát, không thể thốt nên lời, ta còn rất nhiều, rất nhiều lời. Chưa kịp nói với nàng.

Ngu Thư Hân nàng ấy ôm chặt ta, nghẹn ngào đáp lại.

"Được."

Ta rất hạnh phúc.

Dù ta đã nói yêu nàng rất nhiều lần, phút giây này, ta vẫn muốn nói lần nữa

Chỉ là không thốt lên được.

Ta hi vọng nàng cảm nhận điều đó qua ánh mắt của ta. Nhưng chỉ là ảo mộng, lúc đó nàng còn bận tâm có nên ôm ta hay không.

Một lần nữa bỏ qua ánh mắt mất mát của ta.

Nhưng…

Ta thực mãn nguyện.

Ngu Thư Hân cúi xuống, đã phát hiện người đã tắt thở.

Từng đoàn quân lính phá thành xông vào, hoan hô chiến thắng. Đế cơ đã mất, Hoàng hậu không còn, cuộc chiến kết thúc thắng lợi. Rất nhanh sau đó, tân hoàng đăng cơ, kinh thành lụi tàn trong khói lửa quá mấy năm đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt phồn hoa.

Chỉ là bá tánh đang vui vẻ kia không biết.

Tân hoàng của họ, quỳ gối ôm thi thể của Hoàng hậu đông lạnh, khóc trên giường.

-------

Năm thứ nhất tân hoàng lên ngôi, ban hành sắc lệnh miễn thuế ba năm tạo phước bá tánh, toàn dân an cư lạc nghiệp.

Năm thứ hai, tân hoàng kết hôn, Nữ hậu lại chính là cố Hoàng hậu.

Đúng vậy, Nữ đế chính là tổ chức hôn lễ cùng bài vị kia.

Tất cả quan viên chống đối đều bị giết chết. Kẻ nói được thì biến thành không thể nói, kẻ không muốn sống liền biến thành không tồn tại.

Một Nữ đế lãnh khốc vô tình nhưng lại hết mực lo cho thiên hạ.

Năm thứ mười, toàn bộ lãnh thổ được thống nhất, chấm dứt chiến tranh liên miên, bá tánh ổn định an cư lạc nghiệp.

------30 năm sau-------

Ngu Thư Hân ngồi bên cửa sổ đùa nghịch Phượng trâm trên tay, đây là thứ duy nhất thuộc về nàng ấy, cũng là thứ liên kết mối quan hệ hai người hiện giờ.

"Bệ hạ…" Lão mama cẩn thận tiến đến, thu dọn những vật dụng ngổn ngang trên bàn: "Đêm đã khuya, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm, bệ hạ…"

"Không sao…một lát nữa sẽ ngủ ngay thôi!" Ngu Thư Hân ngơ ngẩn nhìn về phía gốc lê, sắc trắng mơn mởn hương thơm ngợp trời.

Nhìn vật nhớ người, thẩn thờ hỏi lão mama: "Ngươi nhìn xem, nó có phải quá cũ rồi không?"

Lão mama nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Không thưa bệ hạ, nó vẫn còn như mới."

Cặp mắt của Ngu Thư Hân dần thả lỏng, không còn nheo lại nữa, giơ trâm phượng soi lên ánh đèn cẩn thận xem xét: "Già rồi, đôi mắt kém đi…nhìn…không rõ nữa."

Lão mama liền rót một đốt lên một lô hương an thần, mỗi đêm nếu không có hương, bệ hạ sẽ không ngủ được, thức trắng đến sáng. Ngu Thư Hân nhìn Phượng trâm trên tay, lâm vào suy tư.

"Bệ hạ, nếu Hoàng hậu biết ngài như vậy, chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Trong kinh thành, điều cấm kị nhất là bàn tán về Hoàng hậu, bất kỳ ai cũng không được phép. Lão mama vốn là Ngu Thư Hân người hầu năm đó, đã bao năm đều hiểu được phần cảm tình sâu nặng không thể nói kia.

Không phải Ngu Thư Hân không có tình, mà số phận trêu ngươi, mỗi người một ngả.

"Nàng là người dù ta có biến thành bộ dáng gì, đều sẽ đối xử tốt với ta. Nhưng ta đã phụ nàng. Nàng muốn dùng một phương thức đặc biệt nói cho ta biết, nếu đã bỏ lỡ thì không còn cách nào bù đắp nữa." Ngu Thư Hân rầu rĩ, đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, chợt bừng tỉnh khi nhìn thấy mình trong gương, một mái đầu đã bạc trắng.

Tiểu Đường, đừng nói là nàng, đến ta bây giờ cũng không nhận ra bản thân ta.

Gạt bản thân nàng vẫn còn.

Gạt chính mình nàng chỉ mới rời đi.

Quay đầu ngoảnh lại, người đi tự bao giờ.

Năm ấy, dưới bóng hoa lê trong trẻo, thanh khiết bên bờ hồ, Ngu Thư Hân thổi lại khúc tiêu năm nọ, gió cuốn hương thơm tươi mát quẩn quanh. Nàng cầm Phượng trâm trên tay, mỉm cười vuốt ve nó.

"Rốt cuộc ta cũng có dũng khí tìm đến nàng."

Ngày hôm sau, khi lão mama đến thỉnh an, lại tìm không thấy bệ hạ. Bà tìm khắp nơi, người kia như đang chơi trò trốn tìm, an tĩnh nằm dưới gốc lê nở rộ.

Nữ đế băng hà, trên tay vẫn nắm chặt cây trâm ngọc nọ.

Bà nhìn khuôn mặt người, bình yên đến lạ.

Hai người họ đến lời yêu cũng không thể trao nhau trọn vẹn. Đời người mệt mỏi nhất là cố chấp với những điều cần tỉnh ngộ. Cứ cố gắng níu kéo những thứ buộc phải từ bỏ.

Buông hết tất cả, bình yên như mộng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16