Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Trảo

290 0 0 0

Ta mệt mỏi mở mắt tỉnh giấc, đưa tay lên bịt mũi một cách khó chịu, vẫn lại là căn phòng tràn ngập hương thơm gỗ đàn hương, điều trước mắt khiến sắc mặt ta tối sầm lại chính là khuôn mặt của Vũ Bạch đang nằm bên cạnh nhìn mình, bàn tay gác trên mặt, ta nhảy dựng trên giường để tránh đi chỗ khác, lùi xa nữ nhân biến thái này càng tốt, hoảng hốt cùng tức giận, tay chỉ vào Vũ Bạch mà quát lên: "Ngươi làm gì ở trên giường cùng ta vậy hả?!".

Vũ Bạch nằm thản nhiên mà đáp: "Đây là phòng của ta, giường cũng là của ta, vậy tại sao ta lại không thể?" vì khuôn mặt Vũ Bạch đang che lại bằng mạng khăn đen mỏng nên không thể nhận ra được nữ nhân này đang cười hay mỉa mai, ta nghe vậy biết mình bị hố, xấu hổ chỉ muốn độn thổ xuống đất cho xong, nhận ra rằng chiếc còng tay sợi xích đã được tháo ra hết nên tức tốc chạy ra cánh cửa phòng.

Vì ta còn bị thương ở chân chưa lành vẫn còn đau nên chưa thể chạy xa khỏi nơi này được, chạy một lúc thì vết thương lại nhói đau dữ dội, dừng lại nghỉ ngơi ngay một nơi kì lạ, ta bèn nhìn xung quanh, nơi này rất rộng lớn, chính giữa đại điện có một cái ghế như ngai vàng nhưng nó có màu đen sẫm, hai bên ghế có con rồng đen trạm khắc trên đó, ánh mắt đỏ hung dữ nhìn về phía trước, cái ghế này tựa hồ như cái dành cho những vị thủ lĩnh đứng đầu tộc sát thủ, khi ta nhận mệnh lệnh của bọn chúng trong bóng tối cũng thấy qua một cái gần giống với nó.

Cũng chính cái đêm đó bọn sát thủ cũng ác độc không kém, chúng giết người theo lệnh của tên khốn đó, tên thủ lĩnh đang ngồi trên ngai vàng ẩn sau bóng đêm, không hề thấy rõ mặt mũi ra lệnh: "Cho bọn tùy tùng làm cuộc thí nghiệm lên đứa trẻ bên dưới lần này, ngôi làng mà nó ẩn nấp sẽ được tế máu cho nó khi đến ngày huyết nguyệt , cuộc thí nghiệm này nếu thất bại sẽ tiếp tục cuộc thí nghiệm khác cho đến khi thành công thì thôi!".

Ta thật không ngờ lại rơi vào hang ổ của bọn sát thủ nào khác một lần nữa, ta không muốn nhớ lại cái đêm đó, ta không muốn làm theo mệnh lệnh của chúng, không được để con quái vật điều khiển, hoảng sợ mà ôm đầu run rẩy, giọng nói không thốt ra rõ ràng: "Ta...ta là một con ác quỷ, một con ác quỷ thật sự, ta không phải là một con người".

Ta ôm lấy hai vai run rẩy, mồ hôi sớm đã chạm xuống đất từng giọt, quỳ gối trước đại điện ngai vàng có hình con rồng màu đen đang ngậm viên long châu, đối mặt đỏ hung tàn như nhìn thấu tâm can khiến ta cảm thấy buồn nôn, gục khuôn mặt xuống gần như chạm đất mà khóc thương cho số phận của mình, không còn được giống như bao người bình thường khác, không có gia đình, chẳng thể nào biết được khuôn mặt cha mẹ sinh ra mình, ta rốt cuộc là đến từ nơi nào, vốn dĩ từ khi ta bảy tuổi thì đã được bọn chúng nuôi nấng để làm cho cuộc thí nghiệm tàn sát đẫm máu kia, chúng còn lôi kéo cả dân làng vô tội vào để hiến tế cho mục đích của chúng.

Chính cái nơi bị chúng thảm sát lại chính là địa ngục hàng ngày mà ta phải đón nhận từng khẩu nghiệt của dân làng: "Quái vật!" , bọn họ cũng như vậy, họ dùng dây xích ta lại như một con thú rồi chửi rủa: "Quái vật!" , những dòng thời gian đối với ta khi sống trong cái thôn làng đó cũng chỉ có hai chữ: "Quái vật!" , ta và những người khác tại nơi đó chẳng khác nào là vật thí nghiệm của bọn chúng, vậy mà bọn họ vẫn cứ đổ lỗi cho một mình ta, tại sao ta phải gánh chịu mọi thứ một mình kia chứ, tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy, tại sao cha mẹ lại bỏ ta, hàng ngàn nỗi đau của quá khứ xuất hiện trong đầu không hề có một lời giải đáp.

Rất lâu, Vũ Bạch đã đứng đằng sau ta từ lúc nào mà chỉ đứng nhìn im lặng, rất gần nhưng không muốn làm phiền tâm trạng ta vào lúc này, ánh mắt vô tận nhìn ta một lúc lâu rồi lại lướt qua, đi từng bước nhẹ nhàng đến bên ngai vàng của mình, áo choàng hắc bào đen tuyền lướt trên mặt đất như một vị công chúa bề thế nhưng lại chiếm phần hắc ám cùng ma mị.

Ngồi trên ngai vàng Vũ Bạch ngồi gác tay chống cằm trên ghế, nhắm mắt lại ra hiệu cho tùy tùng của mình tập hợp trong im lặng, sau một hồi ta bèn ngước mặt nhìn lên với đôi mắt còn đẫm lệ thì nghe thanh âm của Vũ Bạch: "Ngươi đã xong?".

Ta mặc kệ mọi thứ mà nhìn nàng, vô hồn trả lời: "Ngươi muốn làm gì ta?" , nhận thấy ánh mắt Vũ Bạch, giống như biết được cái gì đó.

Vũ Bạch nhìn sâu trong ánh mắt ta mà hỏi: "Ngươi không sợ chết?" , giọng nói như dò xét ta sẽ trả lời như thế nào.

Ta nghe thấy rất nhiều thanh âm xung quanh: "Tại sao giáo chủ lại hứng thú với đứa trẻ này??".

--"Giáo chủ không thích tiếp xúc với người lạ mà nhỉ?".

--"Đôi mắt của đứa trẻ này có hai màu thật khác người!".

Vẫn lại là cảm giác bị đem ra bàn tán bởi những người xung quanh, ta nhận thấy những người ở đây đều có thể là  sát thủ mặc đồ đen, nhưng đa số toàn là nữ nhân, sở thích quái đản gì nữa đây, không lẽ giáo chủ của các ngươi lại có sở thích này, ta thầm suy nghĩ...

Ta trả lời một cách chán nản: "Ta bấy lâu nay không  còn thiết tha về sự sống này, cũng chẳng hà cớ phải vì một lý do nào đó khiến ta lấy ý nghĩa đó để sống, tất cả đối với ta chỉ là thứ không thể nắm giữ, ta chẳng có điểm nào giống với các ngươi, ta lại không muốn giống bọn sát nhân như các ngươi, nói tới đây ta liền nhíu mày giận dữ mà nhìn những người xung quanh, bọn họ chợt im bặt nhìn ta, ta bèn nói tiếp: "Nói cho cùng thì cũng không tương đồng với lời nói của ta hiện giờ vì ta bây giờ chẳng khác nào là một con quái vật không hơn không kém, không có nửa điểm là một con người, cầu các ngươi giết ta đi!!".

Vũ Bạch rũ mi, đặt tay giữa trán xoa xoa chân mày đen nhánh pha chút bạc trắng mà trả lời: "Ngươi đừng hiểu lầm, bang phái của ta chuyên làm những việc lương thiện chứ không thể làm những thứ dơ bẩn như ngươi vừa nói, bang hội của ta nghiêm cấm việc giết người, nếu như có một số việc bắt buộc phải làm, ngươi đừng nhầm lẫn bọn ta với bọn sát nhân khác mà đi suy nghĩ xấu về bọn ta như thế!".

Ta ngạc nhiên mà thắc mắc trong suy nghĩ: "Đó giờ ta chỉ nghe sát thủ giết người không gớm tay, nhưng giờ lại có những sát thủ đi làm việc lương thiện, trông thật quái lạ và ngượng miệng làm sao??", đang thắc mắc thì Vũ Bạch trả lời tiếp: "Bang của ta nghiêm cấm đàn ông để không phát sinh những thứ dơ bẩn trong cung điện của ta, bang hội chỉ vỏn vẹn mười người và một phó lãnh đạo, cũng là tùy tùng của ta như ngươi thấy từ lúc chúng ta gặp nhau!".

Vũ Bạch giới thiệu từng người cho ta nghe, ta gật đầu mà ghi nhớ tên từng người: "Phó lãnh đạo của ta tên là Hắc Y Vân!" , Hắc Y Vân đeo mũ trùm đầu có khăn che mặt màu đen, bên trong có đeo mặt nạ che miệng, mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt toát lên vẻ nghiêm trang của một vị thống soái triều đình, ta lấy làm ngạc nhiên khi nhận thấy khí tức với người này, người này có vẻ đặc biệt hơn so với mười người còn lại, đúng là phó lãnh đạo của bang hội.

Chức vị vệ binh từ cao tới thấp của bang hội của ta gồm có:

Nhất vệ Hạnh Nhi, thích sưu tập những thứ đồ quý giá.

Nhị vệ Hồ Xả Linh, người pha trò trong bang hội, có lúc hơi quá trớn.

Tam vệ Vũ Đình, tham ăn nhưng tốt tính với mọi người trong bang hội.

Tứ vệ Liễu Phi Yến, thích nấu ăn làm nội trợ trong bang hội, từng là đầu bếp ngoại tộc.

Ngũ vệ Tuệ Nhiễm, không thích bẩn chỉ thích sạch sẽ, bị bệnh khiết phích.

Lục vệ Trúc Đằng Tử, thích đi chơi du ngoạn khắp chốn nhân gian, từng là sứ giả với nghề nghiệp họa nhân của Vũ Bạch.

Thất vệ Lệ Sa Nhiên, hay thu thập tình báo những bang phái khác, tin tức hoàng cung hoặc ngoài thành về báo cáo cho Vũ Bạch.

Bát vệ Thiên Thiên, thích chế tạo vũ khí, từng là con gái của bậc thầy rèn vũ khí.

Cửu vệ Mai Kinh Dực, thủ quỹ nhà kho lương thực, vũ khí, tiền bạc bang phái.

Thập vệ Phi Mục Kiều, gián điệp tất cả lầu xanh, thanh lâu bên ngoài thành.

Ta bèn giới thiệu: "Ta tên là Song Huyết, ta không có gia đình và..!" chưa kịp nói xong thì mười thủ hạ trong bang phái bao vây xung quanh khiến ta khó hiểu đề cao cảnh giác thì nghe được nhiều thanh âm: "Màu mắt của ngươi ở đâu có vậy, nhìn đẹp như hai viên trang sức ấy?".

-"Ngươi đừng lo chúng ta sẽ là bạn bè và cũng là gia đình của ngươi kể từ hôm nay!".

-"Ngươi đói bụng không ta nấu cho ngươi ăn nhé?".

Ta đã nhận thật nhiều câu hỏi nên không kịp trả lời thì bất chợt nghe thanh âm.

Tất cả đều trả lời đồng thanh: "Chào mừng ngươi gia nhập bang phái Trảo!!".

Ta ngạc nhiên khi nghe như vậy, nước mắt liền trào ra: "Ta có gia đình ư?" , kiềm nén không được mà khóc nghẹn vì cảm động, xúc cảm từ trước đến giờ bất chợt vỡ ào khi biết được hạnh phúc của gia đình, biết được thế nào là yêu thương đùm bọc lẫn nhau.

Vũ Bạch liền trả lời: "Bang phái ta tên Trảo nhưng không biết đó là trảo của long, lân hay phụng, cũng chẳng phải bạch hổ cũng chẳng phải loài vật nào, ngươi cứ nghĩ đó là trảo của loài nào thì sẽ là loài đó, từ nay nơi này sẽ là nhà và chúng ta sẽ là gia đình của ngươi kể từ hôm nay!" , Vũ Bạch vừa nói vừa cười tựa phi tiếu.

Vũ Bạch liền trả lời thêm : "Ah, ta quên mất một chuyện!" nói xong Vũ Bạch rời khỏi ngai vàng, tiến tới chỗ ta khiến ta khó hiểu, ta cảm thấy thân thể bị nâng lên, ra là Vũ Bạch đang bế ta lên, thì nghe thanh âm lạnh lẽo kèm theo sát khí ở bên tai: "Ngươi dám chạy đi lung tung khi đang bị thương, ta sẽ phạt ngươi vì dám cãi lại mệnh lệnh của ta!" thân thể cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Vũ Bạch, sau đó bị đưa vào gian phòng mà ta đã bị xích lại, cánh cửa phòng khép lại cùng thanh âm ken két của cánh cửa gỗ.

Bên ngoài mọi người đều nghe được tiếng hét thất thanh của Song Huyết.

"Khônggggggg, ta muốn dưỡng thương ở phòng khác, thả ta ra....ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi, sắc langgggggg!!".

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16