Tiếng chạy. Tiếng quát mắng. Tiếng còi xe cảnh sát. Những âm thanh hỗn tạp bao phủ cả con phố sầm uất nhất thành phố A tạo ra một khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Mọi người dân đều tò mò bao quanh xem ngóng một chút thông tin về sự kiện chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh này, ai nấy cũng đều mang một tâm trạng phấn khích đồng thời cũng xen lẫn sự lo lắng bất an. Việc cảnh sát bao vây cả một con đường vốn không phải là chuyện nhỏ, chứng tỏ đối tượng bị truy bắt này vốn không tầm thường có thể liệt kê vào hàng nguy hiểm. Đối với đám người cả đời chỉ toàn bao quanh bởi sự nhàm chán thì sự việc này sẽ thổi vào đời họ một chút gì đó xem là kích thích nên ai nấy cũng đều chen lấn cố nhìn vào bên trong khoảng phong tỏa xem xem liệu đối tượng bị truy bắt kia có hình dáng ra sao, trong lúc đó còn không ngừng bàn tán huyên náo xôn xao. Có người nói đó là một tên sát nhân khét tiếng trốn truy nã nhiều năm, cũng có người bảo đó là một sát thủ của nước ngoài vượt biên trốn sang hay là một gã trùm của thế giới ngầm, vô số những suy đoán. Thế nhưng ngay lúc này, ngay bên trong vòng phong tỏa kia lại là một khung cảnh kì quái đến lạ, đối với đám người cảnh sát thì sự lắm chuyện của người dân hóng chuyện còn khiến họ đau đầu hơn là tên tội phạm trước mắt, đặc biệt tên tội phạm này dường như còn rất đắc ý vì nhận được sự chú ý.
“Xem ra không chỉ mỗi mình các người có hứng thú với tôi”. Trong bóng tối lạnh lẽo của đêm mùa đông tháng Mười, nữ nhân với điếu thuốc đang cháy phả ra làn khói trắng đục, đứng bên thành cầu nở một nụ cười giễu cợt.
“Cô im lặng chút đi. Vờn nhau mãi thế này cô không thấy mệt à? Nhanh chóng kết thúc thôi chúng tôi còn phải tan ca nữa.”. Nam thanh niên với vết sẹo dài trên má phải ngán ngẫm, thái độ nói chuyện lại giống như đang tức giận. Cũng đúng thôi chỉ vì nữ nhân này mà hắn đã phải tang ca biết bao nhiêu đêm liền đến sinh nhật con gái cũng chẳng thể về ăn mừng cùng được, trong đêm lạnh lẽo còn phải chạy đi chạy lại khắp nơi.
Nữ nhân trước mắt này xem như có gan lớn thật, đối với đám người cảnh sát bọn họ cũng chẳng lạ lẫm gì cho cam bởi đây được xem là nữ quái lừa đảo xoay bọn họ như chong chóng ba năm nay, thế nhưng trước đây cũng chẳng làm việc gì lớn lắm, thỉnh thoảng cảnh sát bọn họ còn qua lại với đám người này… vậy mà không ngờ nữ nhân này lần này lại xuất hiện trong tài liệu truy bắt của bọn họ với tội danh buôn bán chất cấm, quả thật khiến người ta không ngờ mà.
“Đội trưởng Nam kiên nhẫn một chút, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết các anh lại chẳng nói chẳng rằng truy lùng tôi khiến cô gái yếu đuối là tôi chạy thục mạng hơn cả chạy thi việt dã. Bây giờ lại còn trách tôi sao?”. Trần An Hảo vuốt mái tóc đen, dưới ánh đèn mờ ảo, cả gương mặt cô toát ra vẻ kiều mỵ yêu nghiệt, bộ dáng mất kiên nhẫn, hướng về phía cảnh sát khiếu nại.
“Trần An Hảo bởi vì chúng ta vốn quen biết nên cô nhanh chóng giúp cho, lừa đảo còn có thể thoát nhưng buôn bán chất cấm đã vượt quá giới hạn rồi. Đầu hàng sẽ được khoan hồng.”.
Trần An Hảo nghe hắn nói, đột nhiên lại cười lớn. “Nực cười.”. Buôn bán chất cấm? Nói chuyện nào có lý hơn được không? Thà nói cô cướp của giết người còn có lý hơn. Ở đâu ra đột nhiên có một cái mũ chụp về phía đầu cô khiến cô bất giác cảm thấy giống như chuyện đùa.
“Nhân chứng, bằng chứng đã có đủ, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn theo chúng tôi.”. Đội trưởng Nam nói xong liền không khách khí lấy ra còng số tám đi đến phía Trần An Hảo, ngay khi anh ta tiến lên những đồng đội bên cạnh cũng theo đó mà tiến lên vây hãm lấy cô.
Nhìn đám người hùng hùng hổ hổ tiến về phía mình, phía đám đông bên kia lại càng thêm náo nhiệt. Trần An Hảo thu lại nụ cười, điếu thuốc đang hút dở bị chân cô nghiền vụn. Thái độ đột nhiên thảy đổi, đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước, khóe miệng còn mếu. Khiến cả mấy người trước mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Có gì từ từ nói nha, đừng manh động.”. Cô tạo ra một dáng vẻ sợ sệt, ôm lấy cơ thể, ngày càng lùi về phía sau.
Nhìn thấy dáng vẻ tựa như sợ hãi mà xin khoan dung từ cô, đám người đang tiến lại trong lòng không khỏi cười thầm. Nữ nhân này quần cả đội bọn họ cả mấy năm nay không hề khoan nhượng không ngờ lâm vào đường cùng lại có thái độ này, xem ra mấy năm qua chỉ là cố ý ra oai sao. Chỉ là bọn họ vẫn chưa dám lập tức xông tới mà đợi chỉ thị từ đội trưởng.
“Muốn nói gì liền cùng về đồn rồi nói tiếp.”. Đội trưởng Nam nghiêm mặt, đương nhiên đối với mấy trò điên này của cô không them để tâm đến. Điện thoại bên trong túi hắn vẫn không ngừng run, chắc chắn là con gái gọi đến, nên liền nhanh chóng kết thúc thôi. Sau khi nói xong liền không chờ đợi nữa, ra lệnh cho mọi người đi đến bắt Trần An Hảo về đồn cảnh sát.
Trần An Hảo cảm thấy chiêu trò mềm dẻo của mình không hề có một chút tác dụng nào mà ngược lại bị phản lại ngay từ bước đầu, liền thu hồi bộ dáng yếu đuối mà cảm than.
“Cứ nghĩ sẽ có một đêm giáng sinh vui vẻ, không ngờ lại bị mấy người phá nát.”.
Vừa nói xong, chỉ trong chớp mắt xoay người hướng về phía thành cầu. Đám cảnh sát nhìn thấy hành động của cô, liền lập tức trợn mắt. Nữ nhân này điên rồi.
Chỉ thoáng trong chớp mắt, dưới ánh đèn mờ ảo cùng vài giọt sương đêm khiến lòng người không rét mà rung. Đội trưởng Nam là người đầu tiên phản xạ liền đuổi theo hòng ngăn Trần An Hảo hành động điên rồ, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Nữ nhân ấy ngay trong đêm mùa đông lạnh lẽo, băng qua rào an toàn của cầu nhảy thẳng xuống sông. Đội trưởng Nam còn thoáng nhìn thấy được nụ cười chế giễu của cô trước giây phút cô rơi xuống. Ánh mắt đó, không hề có một chút sợ hãi nào.
Chỉ sau khi nghe một tiếng “ùm” mạnh mẽ cùng với bọt nước bắn lên cả đám người mới chợt hoàng hồn nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đám người xem náo nhiệt bên ngoài nhìn thấy một cảnh này chỉ biết rung mình trợn mắt. Tuy người trong đội cảnh sát vốn đã quen thấy những việc này cũng không tránh khỏi bất ngờ, trước đây vốn dĩ chỉ toàn thấy đám nam nhân có gan liều lĩnh, không ngờ lần này lại là một nữ nhân trong vô cùng mỏng manh. Cây cầu này, vốn dĩ cũng không hề thấp.
Đội trưởng Nam đứng bên thành cầu nhìn mặt nước đang lăn tăng nổi lên từng đợt sóng không ngừng bên dưới, tay bất giác siết chặt cố kiềm nén lại tức giận trong lòng, mãi cho đến lúc đội cứu hộ cùng đội hỗ trợ tìm kiếm đến anh ta mới lấy lại bình tĩnh phối hợp điều tra.
Đến cả Trần An Hảo cũng không ngờ có một ngày mình lại phải sử dụng cái cách thức trốn thoát bất lợi thế này cho mình, nhưng mà lúc này rất khẩn cấp rồi, không còn cách nào khác, chỉ là đêm nay cô không thể nào bị bắt đi được, cô vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong. Khi cả cơ thể hoàn toàn bị dòng nước lạnh quấn lấy, cả người cô bất chợt run rẫy nhưng vẫn kiềm nén lại chưa vội ngoi mình lên. Xuyên qua mặt nước Trần An Hảo nhìn thấy bóng người nhốn nháo phía trên, trong lòng vừa tức giận lại vừa áy náy. Dù sao cô đối với đám người bọn họ cũng xem như có tình, kể từ khi cô bắt đầu nổi danh trong giới lừa đảo liền trở thành mục tiêu truy bắt của đám người kia. Vậy mà chẳng biết vờn qua vờn lại thế nào thành ra từ thù thành bạn, chỉ cần cô không làm gì quá lớn bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, thỉnh thoảng có mấy vụ án khó bọn họ không thể đường đường chính chính thu thập chứng cứ đều sẽ nhờ đến cô sử dụng vài chiêu trò giúp đỡ. Chính là mối quan hệ hợp tác trong tối. Sáng hôm nay trong khi chuẩn bị đi giải quyết cùng đôi cẩu nam nữ kia, không ngờ lại bị tập kích, những kế hoạch mà cô tính toán trong đầu đều bị quét qua một bên, không thể đập đôi gian phu dâm phụ kia một trận ra trò mà ngược lại còn bị khốn đốn khiến Trần An Hảo không nhịn được mà chửi thề mấy câu. Trần An Hảo biết mình cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng dù sao cô cũng là một tên lừa đảo có đạo đức, là lừa đảo tốt nhất trong số những kẻ lừa đảo, chỉ lừa đám nhà giàu rửng mỡ chứ không hề động đến những người dân bình thường, thỉnh thoảng còn giúp đỡ mấy người nghèo khổ trong xóm, được mấy cô dì chú bác trong xóm khen là đứa trẻ ngoan nha. Vậy nên đối với cái “danh hiệu” vừa mới được phong tặng lên người kia, cô nhận không nổi.
Cảm thấy dưỡng khí đã cạn, lúc này Trần An Hảo mới muốn ngoi lên mặt nước tìm cách thoát thân. Nhưng chỉ khi mũi cách mặt nước chỉ còn vài milimet cả cơ thể cô bất chợt đơ cứng, không thể di chuyển được, Trần An Hảo lúc này nhận ra nguy cấp, sợ hãi vùng vẫy, thế nhưng càng cố cử động cơ thể lại càng tệ hơn, cô cảm giác tựa như có một sợi dây vô hình trói chặt lấy cả người, không thể cử động được. Nước bắt đầu không ngừng tràn vào miệng và mũi, cả quá trình diễn ra chưa đến hai phút, bên trong đôi mắt sợ hãi của cô còn có thể nhìn thấy một tia không cam lòng từ từ chìm xuống mặt sông lạnh lẽo, tựa như một pho tượng cứng ngắc, chỉ mấy chốc chẳng còn thấy tăm hơi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)