Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

902 0 4 1

"Doãn Đổng yên tâm, hôm nay tôi cũng chưa thấy gì."

Ngày 21 tháng 4, lễ trao giải Hoa Gai lần thứ 51 ở Hải thành. Hiện trường trao giải có vô số ánh đèn lập lòe, còn minh tinh lớn lớn bé bé đang ngồi ở khu khách mời, tụ thành một mảnh biển sao.

Doãn Bạch ngồi ở hàng khách mời dễ thấy nhất đang nắm chặt gậy của bản thân, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sân khấu trao giải.

Giờ khắc này trên sân khấu đang trao giải "Đạo diễn xuất sắc nhất". Đạo diễn nữ trẻ Lộ Thanh đang ôm cúp của mình đứng dưới ánh đèn, ở trước vô số máy quay đang ngắn gọn nói xong lời cảm ơn của mình.

Đúng lúc này, người kia dừng một chút sau đó nhìn sang phía đoàn đội, đôi mắt rưng rưng nước mắt lấp lánh nói: "Trừ những điều đó ra, tôi còn muốn cảm ơn nữ thần Muse của tôi, nữ chính, cô Tiêu Niệm"

Nghe đến đó, Doãn Bạch ý thức được mà quay đầu đi, cách đám người nhìn về phía Tiêu Niệm. Cùng lúc đó đèn cũng đã tụ lại đánh lên trên người Tiêu Niệm.

Tiêu Niệm mặc một bộ lễ phục dạ hội hoa hồng lộ vai, tóc đen thì vấn lên như mây tấn, nhan sắc đều hơn bất kỳ người nào. So với lúc vừa gặp mặt Doãn Bạch thì Tiêu Niệm đã càng thêm trưởng thành, cũng càng có mị lực hơn.

Nghĩ đến đây trong lòng Doãn Bạch lại đau xót. Cô nắm chặt gậy muốn dựa vào nó chống đỡ bản thân tiếp tục nghe tiếp.

Doãn Bạch nghiêng đầu nhìn ánh đèn tụ trên người Tiêu Niệm đang ngửa đầu lên, hai tròng mắt thì ngập tràn nước mắt. Là bộ dáng rất động tình.

Thanh âm Lộ Thanh rõ ràng từ trên sân khấu truyền đến: "Chị ấy không chỉ là nữ chính phim điện ảnh của tôi, mà còn là nữ chính trong sinh mệnh, cũng là nữ thần Muse và là tri âm của tôi."

"Cho nên ở nơi này, tôi xin bày tỏ trước mặt mọi người, tôi muốn nghiêm túc mà nói một lần Tiêu Niệm, em yêu chị!"

Theo lời nói Lộ Thanh rơi xuống những người dưới sân khấu đã ồ lên một mảnh. Khi mọi người đang vì người kia lớn mật tỏ tình mà kinh ngạc thì Lộ Thanh đã cầm microphone càng thêm dùng sức bằng bất cứ giá nào mà kêu lên: "Chị nguyện ý cùng em kết hôn, đi chung quãng đời còn lại không? Cô Tiêu Niệm ?"

Dưới sân khấu trầm mặc trong một cái chớp mắt rồi tiếp theo lại phát ra một trận vỗ tay mãnh liệt.

Trong tiếng hoan hô, Doãn Bạch rõ ràng nhìn thấy Tiêu Niệm giơ tay lau đi nước mặt, trên mặt treo ý cười mà đứng dậy, sau đó nhắc làn váy, như con chim nhỏ bay hướng đến Lộ Thanh trên sân khấu.

Một khắc kia, Doãn Bạch cảm thấy Tiêu Niệm giống như một con thiêu thân đang lao vào biển lửa. Người kia đang không màng tất cả, mất đi lý trí lại sinh động động lòng người.

Đó là bộ dáng mà Tiêu Niệm chưa bao giờ bày ra ở trước mặt cô, cũng là bộ dáng vĩnh viễn cô không cách nào có được.

Doãn Bạch ngửa đầu nhìn Lộ Thanh trên sân khấu mở hai tay ra ôm Tiêu Niệm vào trong ngực. Hai người ở trước vô số máy quay ôm hôn, những tiếng hoan hô như sóng mạnh mẽ kéo về phía hai người kia, Doãn Bạch rõ ràng nghe được trong lòng mình như có thứ gì đang vỡ vụn.

Đó là trái tim pha lê của cô.

Đó là cô lừa người dối mình ba tháng, cuối cùng trái tim pha lê yếu ớt không thể không chấp nhận sự thật.

Từ trước đến nay Tiêu Niệm chưa từng yêu cô, cho dù hai người đã ở bên nhau gần 7 năm, nhưng ở trong mắt Tiêu Niệm cô chẳng qua chỉ là một thân thể mơ ước người kia, cũng chỉ là kim chủ đóng vai ác người đầy mùi tiền mà thôi.

Tất cả đã kết thúc.

Doãn Bạch nhìn hai người yêu nhau ở trên sân khấu vừa ôm vừa khóc cùng nhau, thì cô lại phát hiện trừ bỏ cả người mình lạnh lẽo ra lại ngoài ý muốn không còn phản ứng gì khác.

Có thể là từ ba tháng trước, vào đêm Tiêu Niệm cùng cô thẳng thắn thì cô cũng đã phát tiết xong rồi.

Tình, yêu không có cũng không phải chuyện lớn gì, có lẽ người như cô vậy sẽ không xứng được người khác yêu.

Doãn Bạch thật sâu nhìn lên trên sân khấu một cái, sau đó đem bộ dáng lúc này của cô ấy khắc vào trong lòng rồi đã chống gậy quay lưng về phía đám đông ồn ào, hướng về phía bóng tối đi đến.

Thanh âm ồn ào náo động phía sau dần xa dần, Doãn Bạch bước đi tập tễnh ra sau hội trường đi tới bãi đỗ xe ngầm.

Trợ lý Trương Ngọc đã sớm chờ ở đó, khi thấy cô đi tới đã vội vàng đi lên đón: "Boss, làm sao ra sớm vậy, bây giờ trực tiếp đi đến buổi tiệc sao?"

Vành mắt Doãn Bạch đã đỏ lên, nhìn trợ lý một cái rồi không nói gì.

Trương Ngọc nhìn đến cảm xúc boss mình không đúng lập tức vội cẩn thận nói: "Hôm nay thấy boss cũng mệt mỏi, một hồi tôi trực tiếp đưa ngài về nhà?"

Doãn Bạch không nói chuyện mà ở trong đầu lại lần nữa nhớ về cảnh tượng đôi tình nhân ôm nhau yêu thương trước mặt mọi người, trong lòng vừa ghen ghét vừa ủy khuất.

Bảy năm! Cô cùng Tiêu Niệm ở bên nhau bảy năm! Bảy năm này Tiêu Niệm muốn cái gì cô cho cái đó, phủng người kia tới bây giờ lại không thắng được Lộ Thanh qua một bộ điện ảnh, một câu: "Chị ấy là Muse của tôi!"

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Rõ ràng là cô tới trước, rõ ràng từ đầu Tiêu Niệm là Muse của cô, là "Tiểu hoa hồng" của cô!

Doãn Bạch càng nghĩ càng giận, chỉ cảm thấy tràn ngập chua xót nhưng không cách nào phát tiết được. Cô chống gậy của mình hự hự mà đi đến bên cạnh xe sau đó nhấc gậy lên đối với nắp trước xe Maserati của mình mà loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng đập thành một đống đổ nát: "Đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận!"

"Đáng giận! Thế nhưng lại cầu hôn ở trước mặt mọi người! Cầu hôn trước mặt mọi người!"

"Được chị ấy yêu liền ghê gớm như vậy sao! Cô cái gì cũng có được hết rồi, vì sao còn ở trước mặt tôi khoe ra!"

Trương Ngọc bị Boss nhà mình làm sợ tới mức sửng sốt, lập tức vội vàng tiến lên, nửa kéo Doãn Bạch nửa ngăn lại: "Được rồi được rồi, Boss xin bớt giận, không đáng không đáng đập hư xe, sửa lại phải mất rất nhiều tiền."

Doãn Bạch ngửa đầu, trừng mắt nhìn trợ lý một cái, hung hăng mà nói: "Tôi có tiền!"

Ok, ngài có tiền.

Trương Ngọc vội vàng lùi ra sau một bước rồi duỗi tay làm động tác tư thế mời đối phương: "Vậy mời ngài tiếp tục."

Doãn Bạch liền liếc người kia một cái, nhấc gậy lên lại đến trước nắp xe mình đạp loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng.

"Đáng giận đáng giận! Lộ Thanh đáng giận, tôi chúc phim điện ảnh của cô nằm liệt giữa đường! Cả đời không phải Tiêu Niệm cũng không có nữ thần Muse khác, rời khỏi Tiêu Niệm thì cô cũng không quay được phim gì!"

"Đáng giận đáng giận!"

Doãn Bạch dơ gậy lên đập xe mình loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng để phát tiết. Đúng lúc này, Trương Ngọc tinh mắt đã nhìn đến cách đó không xa đang có người đi về phía hai người. Trương Ngọc vội vàng duỗi tay kéo tay áo Doãn Bạch, nói lời nhắc nhở: "Boss, Boss!"

Doãn Bạch nghiêng đầu dơ gậy ánh mắt đỏ bừng hung dữ mà nhìn trợ lý một cái. Làm gì đây, xe mình thì mình đập, lại không phải không sửa nổi, hiện tại mình khổ sở vậy không thể phát tiết một chút sao?

Trương ngọc vội vàng nói ra miệng, nhỏ nhỏ nói thầm mà nhắc nhở Boss: "Có người lại đây."

Doãn Bạch vừa nghe vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phương hướng người đi tới. Trong bãi đỗ xe tối tâm. Thanh âm giày cao gót đang lộc cộc vang lên, mỗi một chút đều rõ ràng vang ở bên tai cô.

Một người phụ nữ mặc váy dạ hội xẻ eo màu trắng hoa thuỷ tiên với gương mặt trang điểm tinh xảo, cùng theo trợ lý đi tới chỗ Doãn Bạch. Doãn Bạch chống lại gậy trên mặt đất, mà khi thấy rõ người đi tới thì trong lòng liền cả kinh.

Không sớm không muộn thế nhưng lại là Tả Tĩnh U -- đối thủ một mất một còn trong giới điện ảnh của Tiêu Niệm! Càng không xong chính là Tả Tĩnh U cũng là một trong số ít người trong giới giải trí đã vài lần thấy qua Tiêu Niệm cùng Doãn Bạch tiếp xúc thân thiết.

Doãn Bạch vừa thấy người kia liền nhớ tới lần cô cùng Tiêu Niệm ở trong buổi tiệc tư nhân cãi nhau. Cảnh tượng lần đó là cô đã như thế nào than thở khóc lóc khẩn cầu Tiêu Niệm ở lại bên mình. Mà sau lần bị Tả Tĩnh U thấy thì Tả Tĩnh U cũng đã trở thành người Doãn Bạch không bao giờ muốn gặp lại.

Kết quả trớ trêu, ngay cả ông trời ngày hôm nay cũng đối nghịch cô, sợ cô còn chưa bị xấu hổ đến chết đi nên lại một lần nữa để Tả Tĩnh U thấy cô trong trường hợp xấu hổ.

Bất quá loại chuyện này đã trải qua vài lần, Doãn Bạch cũng thong dong rất nhiều. Cô nắm chặt gậy đang đứng vững trên mặt đất, làm bộ không thấy Tả Tĩnh U dùng mặt không biểu tình mà cùng Trương Ngọc nói: "Đi thôi, về nhà."

Trương Ngọc vội vàng đi mở cửa xe còn Doãn Bạch chống gậy liền hướng ghế sau xe đi đến. Mới vừa đi một bước thì Tả Tĩnh U liền mang theo trợ lý lại đây, mở miệng chào hỏi: "Doãn Đổng? Đã lâu không gặp."

Doãn Bạch nghe được thanh âm người kia, da đầu lại căng thẳng. Cô không thể không chống gậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, nở ra một nụ cười thương mại: "Đã lâu không gặp, Tả tiểu thư."

Giờ này khắc này, khóe mắt Doãn Bạch ửng đỏ còn sắc mặt thì trắng bệch, thoạt nhìn thoáng có chút chật vật. Tả Tĩnh U nhìn đến biểu tình giống như vật nhỏ bị thương của cô lại có chút kinh ngạc: "Doãn Đổng đây là......"

Tả Tĩnh U nói, ánh mắt quét về phía nắp trước của Maserati kia hơi có chút gồ ghề lồi lõm lại không khỏi liên tưởng đến một màn Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh trên sân khấu ôm nhau khi nãy, sau đó tức khắc hiểu rõ.

Tả Tĩnh U lộ ra biểu tình xin lỗi: "Doãn Đổng ngài yên tâm, hôm nay tôi cũng chưa thấy gì."

Tả Tĩnh U áy náy rồi lại nói một câu: "Tôi đi trước, Doãn Đổng lái xe trên đường cẩn thận." Nàng nói xong, cùng trợ lý có chút tò mò của mình mà xoay người rời đi.

Cái gì cũng chưa thấy? Cái gì gọi là cái gì cũng chưa thấy? Đó chính là đã thấy rồi, tuyệt đối là đã thấy!

Doãn Bạch đứng tại chỗ chống gậy nhìn theo Tả Tĩnh U rời đi. Chờ đến sau khi Tả Tĩnh U rời khỏi Doãn Bạch mới xoay người lên xe, ngồi ở ghế sau nắm gậy sắc mặt thập phần nghiêm trọng.

Trương Ngọc khởi động xe, chở cô rời khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Xe chạy đã một hồi lâu mà Doãn Bạch vẫn nắm gậy, biệt biệt nữu nữu mà hướng tới Trương Ngọc ngồi ở phía trước hỏi một câu: "Vừa rồi...... chắc là Tả tiểu thư chưa thấy được gì đi?"

Trương Ngọc bị câu này của cô hỏi đến phát ngốc, một hồi lâu mới phản ứng lại được Doãn Bạch hỏi cái gì. Trương Ngọc dừng một chút, có chút không xác định mà trả lời: "Ánh sáng ở bãi đổ xe không tốt, hẳn là chưa có thấy được......"

Trong lòng Doãn Bạch rối rắm một hồi lâu cuối cùng tự sa ngã mà dựa vào cửa sổ xe, thở dài nói: "Được...... Cứ như vậy đi......" Thấy hay không lại có quan hệ gì đâu, dù sao bộ dáng chật vật nhất của cô Tả Tĩnh U đã sớm thấy qua.

Doãn Bạch cảm thấy có chút mệt mỏi, cô dựa vào cửa sổ xe nhìn ánh đèn neon mê ly xuyên qua cửa sổ xe. Trong đầu trống rỗng, Tiêu Niệm như ánh đèn đang kéo quân đến trong đầu của cô. Cuối cùng xuất hiện ở trong đầu cô là hình ảnh ba tháng trước khi cô cùng Tiêu Niệm nói chuyện lần cuối cùng.

Đó là một buổi tiệc tư nhân của đạo diễn lớn, cũng là lần đầu tiên cô thất thố mà kéo Tiêu Niệm đi dự tiệc. Kết quả ở hoa viên sau biệt thự, Tiêu Niệm từ trước đến nay luôn thuận theo cô đã cùng cô cãi nhau.

Gió lạnh thổi hô hô ở hoa viên, thanh âm Tiêu Niệm cùng tiếng gió lạnh lẽo như nhau: "Doãn Đổng, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp đồng, năm trước đã đến hạn. Cô đầu tư cho tôi, tôi cảm kích cô. Tôi vẫn luôn liều mạng kiếm tiền về cho cô dùng tiền tài trả lại danh lợi cô đã mang đến cho tôi."

"Trước kia là tôi chọn cách như vậy, nhưng hiện tại tôi lại không muốn như vậy. Tôi đã có người tôi yêu, tôi thật sự muốn kết thúc mối quan hệ này. Cho dù cô phong sát tôi, đóng băng tôi hay dùng hết thủ đoạn giam cầm tôi, tôi vẫn muốn rời khỏi cô như vậy!"

"Cô hiểu chưa?"

Tâm ý Tiêu Niệm kiên quyết như vậy, cho dù đã sớm biết tính tình người kia là như thế nào nhưng Doãn Bạch vẫn là tổn thương không nhẹ. Cô chống gậy, lôi kéo tay Tiêu Niệm lại chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Doãn Bạch nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nước mắt lóe lên nói một câu: "Tôi cho rằng...... quan hệ của chúng ta, ít nhất...... Từng có một chút yêu......"

Tiêu Niệm hít sâu một hơi, cắn môi nhìn cô, có chút đáng thương lại đồng tình mà nói: "Doãn Bạch, tôi rất cảm kích cô, thật sự. Nhưng...... Tôi chưa từng yêu cô. Tôi có thể vì chính mình lựa chọn hy sinh tất cả, tự tôn, linh hồn, cơ thế...... Cái gì cũng không sao cả."

"Nhưng mà tôi không thể lừa gạt cô, cũng không thể lừa gạt ta chính mình...... Tôi chưa từng yêu cô, chính là chưa từng yêu cô."

Tiêu Niệm duỗi tay, đẩy tay cô ra lẳng lặng mà nhìn cô nói: "Buông tay đi. Nếu cô muốn trả thù thì liền trả thù tôi là được. Là vấn đề của tôi, cô là người tốt, nhưng tôi không có biện pháp đáp lại tình yêu của cô."

Trên tay không còn, trong nháy mắt như vậy đầu óc Doãn Bạch trống rỗng, chỉ cảm thấy chính mình rơi vào vực sâu.

Cô rốt cuộc hoảng loạn buông gậy của mình ra, hai tay đi bắt tay Tiêu Niệm cứ gắt gao nắm cánh tay của người kia, thất thố mà cầu xin: "Tôi biết chị yêu Lộ Thanh. Tôi không...... Tôi không ngại chị yêu cô ấy......"

"Nhưng chị có thể đừng rời khỏi tôi không?"

"Tôi có tiền...... Có rất nhiều rất nhiều tiền...... Chị có thể cùng cô ấy ở bên nhau, tôi cho cô ấy tiền làm phim điện ảnh, chị làm nữ chính của cô ấy, tất cả đều sẽ không thay đổi......"

Doãn Bạch nói năng lộn xộn, bất chấp tất cả giống nhau, làm điều cuối cùng giữ lại: "Cho nên chị có thể, có thể đừng rời khỏi tôi hay không?"

Tiêu Niệm lẳng lặng mà nhìn cô, đôi mắt chứa nước mắt thập phần nhu hòa: "Đừng như vậy...... Đừng như vậy...... Doãn Bạch......"

"Em đáng giá với những gì tốt hơn...... Tôi không yêu em...... Tôi không đáng......"

Cuối cùng Tiêu Niệm vẫn đẩy tay Doãn Bạch ra, để cô lại đây rồi cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi.

Doãn Bạch rốt cuộc hiểu rõ sự kiên quyết của người kia, lời bản thân nói lại hoang đường buồn cười như vậy nhưng Tiêu Niệm cũng thờ ơ, vô luận cô lại làm cái gì cũng không thể giữ đối phương lại.

Cô đứng tại chỗ nhìn theo Tiêu Niệm rời đi, đầy ngập chua xót không thể phát tiết. Cô muốn khóc nhưng lại quá chật vật. Cô thậm chí muốn buông lời hung ác nói nếu Tiêu Niệm rời khỏi cô cô sẽ làm Lộ Thanh cùng nàng thân bại danh liệt.

Nhưng một khi nghĩ đến bộ dáng kiên quyết lúc Tiêu Niệm nói ra cái gì cũng không sợ thì Doãn Bạch liền bắt đầu nhụt chí.

Cô rõ ràng biết, vô luận cô làm cái gì thì Tiêu Niệm vĩnh viễn cũng không có cách nào yêu cô.

Doãn Bạch chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tiêu Niệm đi xa, thẳng đến thân ảnh của nàng biến mất ở trong tầm nhìn mình, Doãn Bạch đến nhặt gậy lên cũng hướng cảnh quan chung quanh nhìn quét qua.

"Đáng giận!"

Kết quả một gậy này đập xuống, thân thể cô không vững liền trực tiếp trượt xuống bên dưới, cả người đều ngã ở trên mặt đất. Khi cái ót đụng tới mặt đất thì đầu Doãn Bạch phát ngốc một mảnh.

Cô bắt lấy gậy nhưng cả người nằm xoài trên trên mặt đất, chật vật mà nằm giống như bánh trên mặt nồi. Cả người đều rất lạnh còn trong lòng thì vừa rát vừa đau...... Nước mắt không tiền đồ mà từ khóe mắt chảy xuống, cô giơ tay dùng tay áo bưng kín mắt muốn ngăn lại bản thân chật vật. Nhưng nước mắt lại càng rơi càng hung. Cô như chó con không ai cần, khó có thể kiềm chế mà ô ô ô khóc lên.

Lúc Doãn Bạch không hề có cảm giác thì có thanh âm giày cao gót lặng lẽ tới gần. Hai tai Doãn Bạch nghe được thanh âm lập tức giơ tay lau nước mắt, một tay chống thân thể mình lên từ trên mặt đất đứng lên.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, Doãn Bạch chống gậy một thân chật vật đứng ở trong hoa viên u ám, ánh mắt hung ác mà nhìn về phía người đang đi tới.

Tiếng bước chân người tới dừng lại, trên tay nàng cầm một cái khăn tay, trên mặt là trang dung tinh xảo đang đối diện với tầm mắt Doãn Bạch còn trong mắt thì hàm chứa một chút kinh ngạc: "Doãn Đổng......"

Doãn Bạch lẳng lặng mà nhìn người kia cứ không mặn không nhạt gật đầu: "Ân." Cô chống gậy đi về phía trước, thần sắc lạnh nhạt mà đi qua cô gái bên cạnh, dùng mặt nạ không chút nhân tình mà che giấu xấu hổ của chính mình.

Khi đi ngang qua nhau cô gái kia vẫn gọi cô lại: "Doãn Đổng......"

Doãn Bạch dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái kia mà ánh mắt càng thêm tàn nhẫn: "Tả tiểu thư có việc sao?"

Tả Tĩnh U nhìn trên mặt cô chật vật, có chút không đành lòng mà đem khăn tay đưa qua: "Hay là lau một chút đi Doãn Đổng...... Một hồi ngài đừng đi hội trường mà hãy đi WC xử lý một chút. Quần áo trên người ngài đều đã vấy bẩn."

Tả Tĩnh U dừng một chút, thực nghiêm túc mà cùng Doãn Bạch nói: "Tôi không phải người nhiều chuyện, chuyện đêm nay, cái gì tôi cũng chưa thấy."

Ở một khắc này Doãn Bạch cảm thấy tim mình bỗng dưng ngừng lại, hít ngược một hơi khí lạnh. Tay cô siết chặt gậy trong tay, nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp trước mặt chỉ cảm thấy chính mình như là tù phạm bị phán tử hình vậy, hận không thể lập tức chết ngay.

Đây thật sự là một buổi tối không xong.

Mỗi khi nhớ tới, Doãn Bạch đều hận không thể đi chết một lần.

Nhớ đến đây, cảm xúc khổ sở vốn có của Doãn Bạch đều phải bị xấu hổ của bản thân giết chết. Cô giơ tay bưng kín mặt còn trong lòng dâng lên vài phần hối hận.

Giết người diệt khẩu còn kịp không? Không kịp đâu ha? Được, vẫn là để người kia tìm đến cái chết đi!

Doãn Bạch hít sâu một hơi, buông lỏng tay đang che lại mặt của chính mình sau đó hướng Trương Ngọc phân phó một câu: "Đem toàn bộ lịch trình tháng này của tôi hủy bỏ hết đi, tất cả hợp đồng hợp tác đều kêu họ trực tiếp liên hệ Kim Tương Ngọc."

Trương Ngọc: "Được."

Doãn Bạch cảm thấy vận số của mình năm nay không may mắn lắm, bắt đầu năm này không phải bị người ta bỏ rơi, chính là làm chuyện xấu hổ sự bị người ta thấy. Cho nên năm này cô không nên thường xuyên ra ngoài.

......................

Tác giả có lời muốn nói: bắt đầu văn mới a!

Lần này là cái một câu chuyện của Đồng Tử Phát Tiền nổi danh coi tiền như rác cùng Bạch nguyệt quang của rất nhiều người!

Hì hì hì hi......

Tuy rằng văn án đã gỡ mìn, nhưng vào chính văn vẫn là muốn nói một lần: Tả lão sư đã kết hôn qua, có con nữa. Còn Doãn Bạch thật sự từng yêu Tiêu Niệm......

Không song khiết, hì hì ~

......................

-Bình thường Muse là chỉ nàng thơ, đặc biệt trong trường hợp tình nhân nói với nhau thì sẽ hay nới You are my Muse : Em/anh là niềm cảm hứng của tôi!

-Tài nguyên: Là bao gồm những gì trong hoạt động ngành giải trí đem lại sự nổi tiếng cho người nổi tiếng. Như Tiêu Niệm làm diễn viên thì bao gồm: Kịch bản, gameshow, chương trình thực tế, bìa báo,...

-Biệt nữu: là trong đầu suy nghĩ cái này nhưng bên ngoài làm cái khác, thường là trong lòng nhiệt tình nhưng bên ngoài lại cố tình tỏ ra lạnh lùng.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16