Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

583 0 1 0

Dì kỳ kế nhà rất hung.

Nhìn đến tên Tả Tĩnh U, Doãn Bạch lại không tránh khỏi nghĩ tới Tiêu Niệm.

Lại nói tiếp, cũng là ở trên lễ trao giải Hoa Gai 6 năm trước, khi Tiêu Niệm cùng Tả Tĩnh U đều được đề cử chung hạng mục nữ diễn viên xuất sắc nhất. Nhưng trận chiến này thì Tiêu Niệm thất bại.

Năm ấy Tả Tĩnh U 24 tuổi, sau khi nhận giải thưởng lớn đã nhận lời cầu hôn của đạo diễn Hạ Chí Văn bước vào con đường hôn nhân.

Hạ Chí Văn lớn hơn Tả Tĩnh U mấy tuổi, nghe nói hai người còn miễn cưỡng xem như thanh mai trúc mã. 6 năm trước, khi Hạ Chí Văn trước vô số truyền thông cao điệu tuyên bố Tả Tĩnh U là "Muse của tôi" thì cũng đắc ý giống như là Lộ Thanh mấy ngày trước đây.

Không khí sau khi nhận giải lập tức tuyên bố chuyện bạn đời cũng là từ chuyện Hạ Chí Văn mang tới.

Ngày Tả Tĩnh U được cầu hôn thì Doãn Bạch cũng ở đó. Chẳng qua khi đó cô không rảnh nhìn trên sân khấu mà chỉ nắm tay Tiêu Niệm xụ mặt vụng về mà dỗ nàng: "Không sau, chúng ta còn có những lần sau."

Tiêu Niệm nhìn về phía cô, biểu tình ngược lại so với cô còn nhẹ nhàng hơn: " Ừm, còn có lần sau. Chẳng qua lúc này không đoạt được giải đã làm cô thất vọng rồi."

Doãn Bạch khi đó còn có chút trầm mặc ít lời, trong lòng nghĩ "Không, chị không có làm tôi thất vọng, ở lòng tôi thì chị chính là tuyệt vời nhất" các kiểu , nhưng khi nói ra lại biệt nữu: " Ừm."

Nghĩ đến đây, Doãn Bạch hận không thể trở lại quá khứ, tự nắm cổ áo mình lên tự lây cho bản thân tỉnh táo, nhìn lại xem lúc trẻ trong óc mình rốt cuộc là muốn diễn bao nhiêu.

"Mày thật ra nên khen chị ấy, khen chị ấy a!"

Ngay cả một câu ca ngợi khích lệ cũng không nói, một lần lựa chọn làm sai rồi nhiều lần làm sai như vậy cũng khó trách bản thân sẽ bị người ta đá.

Hiện tại nhớ lại lúc ấy, mỗi khi Tiêu Niệm có chuyện gì cũng có thể làm cô hối hận đến chặt đầu.

Doãn Bạch hít sâu một hơi, tập ném đi những chuyện cũ làm bản thân thương tâm lập tức bỏ lực chú ý lên trên người Tả Tĩnh U.

Chồng Tả Tĩnh U là Hạ Chí Văn, là nhị công tử tập đoàn Lai Đạt. Anh ta là người cũng xem như có chút thiên phú nghệ thuật, quay vài bộ phim nghệ thuật lấy mấy giải thưởng rồi ở trong giới xem như đạo diễn trẻ nổi danh.

Càng quan trọng hơn là thân là nhị công tử tập đoàn Lai Đại thì anh ta có tiền, rất có tiền.

Tập đoàn Lai Đại là làm về nhà đất. Ở trong lòng Doãn Bạch, làm nhà đất trên cơ bản đều là "Nhà tư bản" cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân. Ở đáy lòng cô có chút coi thường, cho nên rất ít qua lại với Hạ gia.

Hạ gia có tiền như vậy, thậm chí bởi vì Hạ Chí Văn đi vào giới điện ảnh còn sáng lập công ty điện ảnh riêng. Tuy rằng lực ảnh hưởng so ra kém hơn Doãn Bạch, nhưng đầu tư cho Tả Tĩnh U làm điện ảnh thì dư dả. Có chỗ dựa lớn như vậy thì Tả Tĩnh U không cần tới tìm tới cô kêu gọi đầu tư đi.

Chẳng lẽ bên kinh tế đã làm giá cổ phiếu Hạ gia bốc hơi, phá sản?

Không phải a, nếu là như vậy thì cô đã sớm nghe được tiếng gió kêu Kim Tương Ngọc ra tay tàn nhẫn đi thu mua Hạ gia rồi.

Doãn Bạch không nhịn xuống thú vui hơi ác của mình rồi mở trình duyệt ra, sau đó đánh chữ bấm tìm tin tức: "Nhà Hạ Chí Văn phá sản!"

Kết quả không thấy tin tức phá sản lại tìm được hot search vừa nóng hôm nay: Tin đối tượng hẹn hò của Lâm Tiêu.

Đầu Doãn Bạch quả thật đầy dấu chấm hỏi.

Cô biết Lâm Tiêu, đây là nam diễn viên mới ra mắt mấy năm trước, lúc trước còn cùng Tiêu Niệm diễn chung.

Đối tượng hẹn hò của Lâm Tiêu thì cùng chồng Tả Tĩnh U -- Hạ Chí Văn có liên quan gì? Trình duyệt hôm nay làm sao vậy, sao có liên kết như thế? Khó trách công ty internet ngày sau càng không bằng ngày trước, giá cổ phiếu cả ngày đều rớt!

Nhưng rất nhanh Doãn Bạch đã phát hiện này hai người thật đúng là có liên quan. Bởi vì đối tượng hẹn hò của Lâm Tiêu hình như chính là chồng của Tả Tĩnh U, là đạo diễn đã đạt giải thưởng trẻ xuất sắc Hạ Chí Văn.

Doãn Bạch bỗng nhiên cảm thấy đau răng.

Cả Tả Tĩnh U cùng Lâm Tiêu này Doãn Bạch đều đã chính mắt thấy qua. Cho dù Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U có ác cảm thì cô cũng không thể không thừa nhận, vô luận là từ bề ngoài hay là khí chất ăn ảnh thì Tả Tĩnh U đều cách xa Lâm Tiêu một khoảng  lớn.

Cho nên Hạ Chí Văn bị mù sao? Trong nhà cưới được một đại mỹ nhân như vậy, còn muốn đi niêm hoa nhạ thảo*. Phải biết rằng khi cô cùng Tiêu Niệm ở bên nhau bảy năm, vô số oanh oanh yến yến đi lại hót líu lo cô đều thờ ơ hết a!

(*Niên hoa nhạ thảo: Chỉ các chàng trai chơi bời phong lưu.)

Quả nhiên, đàn ông đều là chó! Mắt mù, phi!

Doãn Bạch nhàn rỗi nhàm chán lại ôm tư thái ăn dưa lập tức mở Weibo ra bấm vào hot search. Trên Hot search tất cả đều là ảnh chụp không rõ lắm Lâm Tiêu cùng một người đàn ông ở trước khách sạn, rồi ở trong xe, ở nơi công cộng ái muội cứ nắm, kéo, ôm, hôn.

Phỏng chừng là ngại với thế lực của Hạ gia, nên ảnh chung thì mặt Hạ Chí Văn luôn là mơ hồ không rõ, hoặc là là sườn mặt, hoặc là chỉ là bóng dáng các loại.

Doãn Bạch click mở ảnh rồi cẩn thận nhìn một chút, phát hiện có một ảnh chụp hơn ba tháng trước mà địa điểm chính là ở tiệc tư nhân cô kéo Tiêu Niệm đi tham gia.

Cô nhớ rõ tiệc tư nhân kia thì Tả Tĩnh U và Hạ Chí Văn không xuất hiện cùng nhau. Còn bức ảnh thì biểu hiện Hạ Chí Văn cùng Lâm Tiêu một trước một sau từ xe đi xuống rồi nắm tay chậm rãi tiến vào hội trường.

Xem ảnh chụp sườn mặt hai người ngọt ngào, nhìn đã biết hai cẩu nam nhân này đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.

Doãn Bạch nhẹ mắng một tiếng, không khỏi nghĩ đến buổi tối ngày đó cô bị Tiêu Niệm đá, nằm xoài trên trên mặt đất hồn phách thì thất lạc rồi còn bị Tả Tĩnh U kia thấy hết một màn.

Lần đầu tiên cô cùng Tả Tĩnh U lần đầu tiên tiếp xúc lại ở dưới cảnh ngộ xấu hổ như vậy, mà Tả Tĩnh U lại biểu hiện đến thập phần khoan dung cùng bình tĩnh.

Doãn Bạch nhớ tới cảnh Tả Tĩnh U đưa khăn tay qua, chỉ trong nháy mắt cô lại có một tia đồng tình với Tả Tĩnh U dâng lên trong tâm.

Cho nên lúc ấy Tả Tĩnh U có biết người bên gối đã xuất quỹ (come out) hay chưa? Là đã biết, hay là chưa biết?

Nếu Tả Tĩnh U biết rồi thì khi nhìn đến cô bị Tiêu Niệm bỏ, có phải là cùng ôm tâm thái người lưu lạc thiên nhai đưa tay ra giúp hay không đây?

Ý niệm này cùng nhau tới tựa hồ làm trong lòng Doãn Bạch bởi vì hai lần bị Tả Tĩnh U thấy hai cảnh xấu hổ kia mà thấy hơi chút thoải mái một chút.

Cô cầm con chuột trượt màn hình xuống vừa lúc nhìn đến account marketing* đang so sánh hai màn cầu hôn của Lộ Thanh Tiêu Niệm cùng Hạ Chí Văn Tả Tĩnh U.

(*Tài khoản này trong giới giải trí thường lan truyền tin đồn xấu, tổn hại đến các vị nghệ sĩ dù có bằng chứng hay không.)

Cuối cùng thấy được chuyện Hạ Chí Văn xuất quỷ trong hôn nhân hư hư thật thật, âm dương quái khí mà nói hy vọng Lộ Thanh cùng Tiêu Niệm sẽ là hôn nhân đồng tính chân ái, có thể sẽ luôn đi đến cuối con đường.

Lúc Doãn Bạch nhìn đến bốn chữ "Hôn nhân đồng tính", suýt nữa sắp tức chết rồi!

Cái quỷ "Hôn nhân đồng tính" gì! Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh cũng còn chưa có kết hôn đây lại nói không chừng còn sẽ chia tay rồi sao, nơi nào sẽ tới "Hôn nhân đồng tính"!

Trong lòng Doãn Bạch suy sụp đến không được, tâm tư ăn dưa cũng toàn không còn. Đơn giản tắt Weibo đi rồi đặt lực chú ý ở trên kịch bản này.

Có lẽ con người chính là như vậy, một khi có hơi chút mâu thuẫn cùng với bản thân đã trải qua bi thảm, gộp những chuyện đó lại thì bản thân đối với cảm xúc trái chiều sẽ yếu đi.

Giờ này khắc này Doãn Bạch nhìn đến tên Tả Tĩnh U lại nghĩ thầm phỏng chừng cô ấy đã biết chuyện chồng mình xuất quỹ từ lâu bằng không cũng sẽ không tới tìm cô đầu tư.

Nghĩ đến đây, Doãn Bạch không khỏi có chút thổn thức.

Bởi vì cô cũng chú ý số liệu hàng năm của Tiêu Niệm, cho nên Doãn Bạch đối với đối thủ lâu năm của Tiêu Niệm -- Tả Tĩnh U vẫn có một chút hiểu biết. Nếu nói Tiêu Niệm bởi vì gương quá mức minh diễm mà bị người đời nói là bông hoa phú quý thì Tả Tĩnh U ở trong lòng các fans điện ảnh thì cô ấy chính là bạch nguyệt quang, là thủy tiên, là tinh linh, là thiên sứ tuyệt sắc nhân gian.

Mọi người nhìn xem, người giống Tả Tĩnh U này thật đẹp như vậy sao chồng lại chơi gay. Có thể thấy được cũng không phải cô ấy đủ tốt thì có thể có được một phần chân tình.

Doãn Bạch một bên cảm khá một bên lại cảm thấy Tả Tĩnh U cũng có thể coi như là một người liên minh trên trận tuyến thất tình với cô.

Cô nghĩ đến khăn tay của Tả Tĩnh U cùng với hai câu nói làm cô thật để ý "Cái gì tôi cũng không nhìn thấy" kia, lúc này xem xét thật là có loại cảm giác hiểu được làm cho cô thoải mái.

Doãn Bạch nghĩ nghĩ lại trả lời email đó. Cô quyết định đầu tư bộ điện ảnh này nhưng cụ thể đầu tư nhiều hay ít thì cũng chỉ có chờ Kim Tương Ngọc đi đánh giá, sau khi khảo sát đánh giá thì mới có thể quyết định.

Sau khi xử lý xong tất cả thư thì bác sĩ tư nhân Kim Tương Ngọc hẹn cho cô cũng đã đến biệt thự.

Nữ bác sĩ kiểm tra đôi mắt cho Doãn Bạch rồi lại đưa thuốc nhỏ mắt cho cô dặn dò cô sau này phải nghỉ ngơi nhiều hơn rồi lập tức rời đi. Sau khi bác sĩ rời đi thì Doãn Bạch chui vào trong ổ chăn mạnh mẽ ngủ một đêm.

Sau khi cô tỉnh lại lần nữa thì ánh mặt trời đã xuyên qua bức rèm chiếu vào.

Doãn Bạch nằm ở trong ổ chăn, híp mắt nhìn ánh sáng mặt trời chiếu vào chỉ cảm thấy đôi mắt mình mới vừa nghỉ ngơi tốt càng thêm đau.

Trong lòng có việc đè nặng nên một đêm này cô cũng ngủ rất không an ổn. Thân thể vẫn buồn ngủ như cũ nên Doãn Bạch trở mình, sau đó kéo mền qua khỏi đầu rồi lại tiếp tục ngủ.

Nhưng ở trên giường nằm một hồi lâu thì Doãn Bạch lại cảm thấy ánh sáng sau lưng như bóng với hình, sáng đến làm nhân tâm không yên. Cô nhịn rồi lại nhịn, thật sự là nhịn không được nên đã xốc lên chăn đứng dậy nhảy xuống giường, cuối cùng vẫn đi phòng tắm rửa mặt.

Sau khi kêu người mang bữa sáng đến thì Doãn Bạch ăn không ngồi rồi pha bình hồng trà, mang theo bánh kem nhỏ ra vườn hoa tử đằng phía sau đọc sách.

Đã là cuối tháng tư, hoa hồng các màu trong hoa viên tu bổ rất khá đã nở đến muôn hồng nghìn tía. Doãn Bạch ngồi ở trên giàn hoa tử đằng lật tập thơ trong tay, tận lực làm chính mình không thèm nghĩ tới chuyện của Tiêu Niệm, hiếm khi đạt được một tia bình tĩnh.

Nhưng bình tĩnh như vậy cũng không có kéo dài được bao lâu, chỉ một hồi đã bị thanh âm mấy đứa nhỏ kế nhà vui đùa ầm ĩ đánh vỡ.

Hôm nay là cuối tuần, thời tiết tốt đến không thể tốt hơn. Tôn giáo thụ cách vách đang chơi cùng cháu ngoại, tựa hồ hai đứa nhỏ này đến thăm lão nhân gia. Mà hai đứa nhỏ kia đang ở sân sau chơi đánh cầu vui vẻ đến không được.

Thanh âm vui vẻ của hai đứa nhỏ ở cách vách tường truyền tới: "Cho em cho em, đánh cầu cao một xíu."

"A, em có thể đón được!"

Doãn Bạch nghe thanh âm non nớt của mấy nhóc con chỉ cảm thấy bên tai như có một đàn vịt đang cạc cạc mà kêu, đau đầu đến không chịu được. Ở trong lòng cô, con nít là sinh vật làm cho người khác đau đầu không gì sánh nổi.

Cô cúi đầu, Mắt nhìn dòng chữ trên tập thơ: "Từ ngày mai bắt đầu làm một người hạnh phúc. Lái xe, mua sắm, chu du thế giới. Từ ngày mai trở đi, quan tâm thức ăn cùng rau dưa, tôi mua một căn nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở..."

Tốt, cô quyết định ngày mai bay đi đảo nhỏ của mình ở nước ngoài, trải qua một cuối tuần không có con nít.

Doãn Bạch hít sâu một hơi, khép sách mình lại sau đó nâng gậy cùng sách khập khiễng đi vào trong biệt thự.

Kết quả cô mới vừa đi khỏi hoa tử đằng không bao xa, bỗng nhiên một trái cầu màu trắng bay qua bức tường hai mét,  thẳng tắp bay tới chỗ của cô.

Hai tai Doãn Bạch nghe được tiếng gió ở phía xa, theo bản năng nghiêng người né một cái. Kết quả vừa lúc liền dùng cái ót mình đón trái cầu lông kia.

Cầu lông bị chắn một chút, nháy mắt bắn bay lại dừng ở phía sau cách Doãn Bạch không xa.

Doãn Bạch bị một kích, chỉ cảm thấy cái ót có chút đau. Cô chống gậy xoay người nhìn về phía cầu lông nằm trên mặt đất rồi híp mặt lại.

Cái gì đây, giết người bằng cầu lông?

Cô chống gậy đi qua, khom lưng nhặt cầu lông trên mặt đất lên. Đúng lúc này, hai thanh âm non nớt cùng xuyên qua tường truyền tới lỗ tai Doãn Bạch: "Ai nha Đồng Đồng, cầu bay qua đó rồi, làm sao bây giờ a?"

Một đứa bé gái thập phần nôn nóng mà nói: "Dì ở cách vách rất quái lạ, lúc chị lỡ điều khiển máy bay nhỏ qua đó thì chị qua tìm dì ấy muốn nhặt thì dì vẫn luôn nhìn chị rất hung."

Tay Doãn Bạch nắm cầu lông đang cứng đờ. Dì? Rất quái lạ? Dì cái quỷ gì a! Rõ ràng cô là tiểu tiên nữ!

Doãn Bạch cầm trái cầu này rồi hạ quyết tâm, nếu một hồi mấy đứa bé đó qua đây tìm cô mà không nói chuyện cho đàng hoàng thì cô nhất định sẽ không cho lấy về!

Đúng lúc này, lại một thanh âm mềm mại nhuyễn thanh vang lên: "Chị Văn Văn, dì ấy rất hung sao? Không sao đâu, em có cách."

Doãn Bạch nghe thanh âm mấy nhóc con mềm giọng nói chuyện với nhau, tay còn cầm cầu lông hừ lạnh một tiếng. Cô thật ra lại muốn nghe nghe xem, đứa nhỏ đối diện có cách gì.

Vì thế Doãn Bạch chống gậy, lại đi trở về giàn hoa tử đằng lại quang minh chính đại nghe lén bọn nhỏ nói chuyện.

.......................

Tác giả có lời muốn nói: Con gái cô đến rồi!

.......................

-Biệt nữu: là trong đầu suy nghĩ cái này nhưng bên ngoài làm cái khác, thường là trong lòng nhiệt tình nhưng bên ngoài lại cố tình tỏ ra lạnh lùng.

-Hot search là công cụ ở trên Weibo để đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó.

-Ăn dưa: tiếng lóng trên mạng TQ, dùng để chỉ hành vi nghe ngóng tin đồn giới giải trí.

-Bên lề: mấy tài khoản mkt bên trung đang bị triều đình khóa mõm =))

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16