Bách Hợp Tiểu Thuyết

Thay đổi

93 0 0 0

Thừa Nhu tỉnh dậy bởi tiếng báo thức. Đêm qua khóc nhiều khiến mắt nàng sưng lên, đầu cũng nặng trĩu. Nàng lê thân xác mệt mỏi vào trong nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, kí ức về đêm hôm qua bắt đầu ùa về.

Nàng nói

"Chị mệt rồi."

Nàng nói

"Mình tạm thời tách ra đi."

Thật sự trong suốt bảy năm bên nhau, nàng chưa bao giờ có suy nghĩ tách ra như vậy. Hôm qua rốt cục là xúc động đến mức nào mới có thể nói ra lời như vậy ? Hôm nay phải đối mặt với Tĩnh Văn như thế nào ?

Còn đang đắm chìm trong cảm xúc tự trách thì tiếng gõ cửa phòng vang lên. Gia Ý ghé đầu vào nhìn nàng, trên tay còn đang xách túi đồ đã chuẩn bị cho sáng nay.

" Em ổn chứ ? Chị có pha ít trà gừng, em ra uống đi."

" A, em ra ngay."

Thừa Nhu nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Khi nàng bước ra thì chỉ thấy Gia Ý và Diễm An trong phòng. Nàng theo thói quen tìm kiếm bóng hình cô, Gia Ý cũng nhạy bén phát hiện.

" Tĩnh Văn đi mua đồ ăn sáng rồi."

Vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa. Diễm An dẫn đầu ra mở cửa, khi nhìn thấy cô thì liền đứng hình, ú ớ không nói được câu gì. Gia Ý thấy vậy cũng qua xem, nhìn cô bước vào phòng, nàng cũng trợn tròn mắt, lắp bắp:

" Tĩnh...Tĩnh Văn, sao em lại..."

Cô mặc áo somi trắng, hai cúc trên cùng không cài, để lộ cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, quần âu xám tôn lên đôi chân thon dài, tay áo xắn cao, cổ tay đeo chuỗi hạt bồ đề, tóc dài được vuốt lệch sang một bên, khoe trọn gương mặt góc cạnh, sống mũi cao được tôn lên bởi cặp kính gọng vàng, vừa gợi cảm lại vừa cấm dục, xinh đẹp đến mức Thừa Nhu cũng phải sững sờ.

Tĩnh Văn bình thường mà mọi người biết luôn ăn mặc đơn giản, quần áo thể thao hoặc những loại rộng rãi, thoải mái, cũng thường đeo khẩu trang hoặc kính gọng to để che đi gương mặt, chỉ khi cùng nàng tham gia sự kiện hoặc hoạt động lớn thì cô mới ăn mặc nghiêm túc. Nhưng mỗi lần như thế đều là âu phục cao cổ, tóc cũng buộc gọn gàng, mười phần lãnh đạm.

Không thể không nói, phong cách bảy phần cấm dục, ba phần gợi cảm này thật sự rất phù hợp với cô, nó khoe trọn mọi lợi thế ở Tĩnh Văn, khiến cô mềm mại hơn nhưng vẫn không mất đi sự cao lãnh.

Nhưng mà tối qua còn mới cãi nhau, sáng nay sao nhìn cô không có nửa điểm chật vật ? Nếu không phải Gia Ý ở bên cạnh cô lúc sáng sớm thì nàng cũng tin là cô đã ngủ thẳng cẳng đến giờ nên mới tràn đầy sinh lực như vậy.

Tĩnh Văn hai tay cầm đồ ăn, khẽ nhướng mày, " Hai người không ai tính cầm đồ giúp em à ?"

" À à chị đưa em." Diễm An vội bước lên xách một túi đồ.

" Đồ ăn sáng của khách sạn này chủ yếu là kiểu âu nên chắc không hợp khẩu vị mọi người, em ra ngoài mua được bánh quẩy, bánh bao, cháo và sữa đậu nành. Mỗi thứ một ít, mọi người thích ăn gì thì lấy nhé."

Từ giọng điệu cho đến thái độ đều không có gì khác lạ, phải gọi là bình thường đến kỳ quặc. Tĩnh Văn thấy mọi người cứ nhìn mình, liền thở dài, "Rồi có định ăn sáng không vậy ? Không phải bảy giờ là phải có mặt ở trường quay rồi sao ?"

Nói xong còn thản nhiên quay qua nhìn Thừa Nhu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, "Chị vệ sinh cá nhân chưa ? Ra ăn sáng đi."

" À, được."

Tất cả ngồi ăn sáng mà cứ lén lút nhìn hai người. Bình thường khi ăn sáng Tĩnh Văn sẽ đều dính lấy Thừa Nhu không đút thì cũng đòi đút. Hôm nay cô lại dán mắt vào máy tính bảng, nghiêm túc làm việc của một quản lý, không có tương tác nào dư thừa giữa hai người.

" Gia Ý, chị chuẩn bị đủ đồ chưa ? Hôm nay Thừa Nhu có cảnh diễn dưới hồ nước, nhiệt độ hôm nay cũng thấp nữa."

" À đủ rồi. Chị có mang theo áo khoác lông và đồ để em ấy thay rồi. Còn có cả miếng dán giữ nhiệt, túi chườm và máy sưởi cầm tay nữa."

" Ừm vậy được rồi. Thừa Nhu, nay lịch trình của chị dự kiến sẽ kết thúc trước bảy giờ tối. Chị có muốn đi đâu không hay quay về khách sạn ?"

" Hả?"

Bị điểm tên, Thừa Nhu giật mình, liền trả lời theo phản xạ.

" Chị có lịch trình gì khác không ?"

" À không. Chị muốn về nghỉ ngơi thôi."

" Ừm em biết rồi."

Bữa sáng cứ thế trôi qua một cách " bình thường" như vậy.

Đúng bảy giờ cả nhóm có mặt ở trường quay. Trước khi bước vào, Gia Ý kéo cô lại, do dự hỏi, " Tĩnh Văn, em định mặc vậy vào hả ? Không định...khoác thêm áo à ? Nay cũng lạnh mà."

Tĩnh Văn cúi đầu xuống nhìn một lượt, thấy không có vấn đề gì liền trả lời, " Ừm, em không lạnh lắm. Em có mang theo áo trên xe rồi. Nếu tí lạnh em sẽ ra lấy."

Nhiệt độ hôm nay là 18 độ. Không lạnh lắm.

" Vậy...vậy à."

" Sao vậy ? Em mặc như này có vấn đề gì à ? Sáng nay chị với Diễm An cứ nhìn em suốt."

" Không...không có vấn đề gì. Chỉ là..."

" Nếu không có vấn đề gì thì vào thôi."

Chỉ là nếu em mặc như thế đi vào, mấy em gái nhỏ trong đoàn phim chắc sẽ không chịu được nổi đâu...

Tĩnh Văn và Thừa Nhu mang hai vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau. Dương Thừa Nhu nổi tiếng có thể diễn tất cả các thể loại nhân vật, nàng có rất nhiều tác phẩm để đời nhưng nhân vật thành công nhất, đưa nàng từ một diễn viên hạng B thành ảnh hậu chính là vai yêu phi trong một bộ phim cổ trang, một vai diễn giống như được tạo ra, đo ni đóng giày cho nàng. Một vẻ đẹp hại nước hại dân.

Còn Tĩnh Văn, cô có ngũ quan thanh tú, hài hòa, làn da trắng sáng như băng, xương quai xanh thanh mảnh như ngọc. Nếu Thừa Nhu cao 1m73 coi như đã khiến nhiều người con gái ao ước thì cô cao 1m8 có thể nói là làm mọi người phải vừa đi vừa ngước mắt nhìn. Eo thon, vai rộng, chân dài, mặc áo somi quần âu có thể nói là đòi mạng. Đặc biệt ấn tượng đầu tiên mà mọi người có được khi tiếp xúc cô là đôi mắt hẹp dài đa tình, mỗi khi cô nhướn mày hoặc nhìn chăm chú vào ai đó, thật sự khiến người ta tim đập chân run.

Lại thêm cái kiểu ăn mặc hở cổ, tay đeo hạt bồ đề, nửa cấm dục nửa gợi cảm thế này,...

Hừm

Giống như Gia Ý dự đoán, khi cô bước chân vào trường quay lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn. Cô không làm gì, chỉ đứng đấy, lưng thẳng tắp, tay cầm máy tính bảng lướt lướt cũng đủ khóa chặt ánh mắt của mọi người.

Thừa Nhu là nữ chính nên độ nhận diện cao, dù xinh đẹp nhưng ngày nào cũng gặp nên mọi người cũng đã quen. Nhưng vị quản lý tài năng bên cạnh rất hiếm khi lộ mặt, chỉ có dáng người của cô là để lại ấn tượng. Hôm nay cô ăn mặc như thế này, khiến không ít người trồng hoa si. Ngay cả hai thợ trang điểm của nàng cũng phải vừa làm vừa lén lút nhìn cô.

Tĩnh Văn giống như không hề nhận ra những ánh mắt nóng rực xung quanh, cô vẫn bình thản sắp xếp đồ và điều chỉnh lịch làm việc của nàng.

Trọng tâm của hôm nay là cảnh quay thân mật của hai diễn viên chính, những cảnh sáng nay chỉ cơ bản là khởi động.

Sau khi diễn xong ba cảnh buổi sáng, Thừa Nhu cũng đã thấm mệt. Không biết có phải do ảnh hưởng của ngày hôm qua không nhưng nàng cũng bắt đầu chú ý hơn đến cử chỉ và hành động bạn diễn ảnh đế của mình. Lúc đầu bởi tinh thần chuyên nghiệp nên nàng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ để ý mới thấy quả thật Triệu Vĩnh Lâm có chút...hơi nhiệt tình thái quá thì phải.

Cảnh kết thúc buổi sáng là cảnh diễn dưới nước. Lúc lên khỏi mặt nước, cả người nàng run lên vì lạnh. Tĩnh Văn đã cầm khăn đứng sẵn bên ngoài, cô tiến lại muốn phủ khăn cho nàng thì một bàn tay đã nhanh hơn. Triệu Vĩnh Lâm mang theo một chiếc khăn lông lớn, phủ lên người nàng, còn nhẹ nhàng xoa đầu như muốn giúp nàng lau tóc, anh nở một nụ cười nhẹ, giọng cũng ấm áp như nụ cười đấy, "Dùng khăn của anh luôn đi."

Các nhân viên xung quanh vì sự hỗ động của hai người mà yên lặng thét chói tai. Có vài người còn lén lút quay video, cộng đồng fan cp ảnh đế x ảnh hậu lại được phen hú hét. Nhưng nàng dường như không chú ý đến những điều này, nàng chỉ kịp nhìn cô, kịp nhìn cánh tay cứng ngắc khựng lại, nhìn thấy hàng lông mi khẽ run rẩy, nhìn thấy đôi mắt thoáng giận giữ rồi lại nhanh chóng biến mất, thay bằng vẻ lãnh đạm, cô bình tĩnh trở lại phía sau.

Quá mức bình tĩnh.

Ngay cả Triệu Vĩnh Lâm cũng thấy bất ngờ vì thái độ của cô. Anh vẫn nhớ hôm trước khi anh đưa cho nàng khăn lau mồ hôi, Tĩnh Văn đã đi lại giật lấy chiếc khăn trả cho anh, còn nói gì mà "khăn tôi đã chuẩn bị cho chị ấy rồi, dừng mấy suy nghĩ không trong sáng của anh lại đi."

Ừ thì quả thật anh có suy nghĩ không được "trong sáng" lắm với nàng thật. Dương Thừa Nhu hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, nếu được anh muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ với em ấy. Nhưng mà con đường cũng gian nan lắm. Cô nàng Tĩnh Văn kia luôn ở bên cạnh canh chừng, chỉ cần anh có một ít hành động thân mật là cô sẽ xù lông liền. Nhưng mà nàng thì có vẻ không cự tuyệt hoàn toàn nên xem ra anh vẫn còn cơ hội.

Thừa Nhu nói cảm ơn với Triệu Vĩnh lâm rồi quay trở lại phòng nghỉ. Trong phòng chỉ thấy Giai Ý, Diễm An và hai nhân viên trang điểm.

" Tĩnh Văn đâu rồi ?"

" Em ấy ra ngoài rồi. Em vào thay đồ đi."

Thừa Nhu khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Sau khi thay đồ xong ra ngoài thì thấy cô đã quay lại nhưng lại có thêm một người bên cạnh. Đúng hơn là bốn người. Cố Trì Dao - nữ phụ một, ba người còn lại là trợ lý và thợ trang điểm của nàng.

Tĩnh Văn để hai túi đồ xuống bàn, chầm chậm giải thích, " Nãy em đi lấy đồ ăn buổi trưa, tình cờ đi qua phòng của Cố tiểu thư thì phát hiện phòng nghỉ của chị ấy gặp sự cố, đạo diễn đang cho người đến xử lý, chắc phải mất hai, ba ngày để sửa nên tạm thời chị ấy sẽ ở cùng phòng nghỉ với chúng ta."

Cố Trì Dao ngại ngùng lên tiếng, "Đã làm phiền mọi người rồi. Trần nhà phòng thử đồ bên chị không biết tại sao lại sụp xuống, phải mất vài ngày mới sửa được. Trong thời gian đấy xin phép cho chị được dùng chung phòng này với mọi người nhé. "

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: