Tiếng chuông lúc nửa đêm vang vọng trên đường phố Tuyên An, quán bar Rose bước vào cuộc sống về đêm, uống rượu, chơi xúc xắc, ca sĩ diễn xướng, mỗi loại lại có một thú riêng, Trong phòng riêng trên tầng hai, mấy người đàn ông đang chơi ném thẻ vào ống tre, vì để Lăng Thương Bắc cảm thấy vui vẻ mà bọn họ dốc hết khả năng để cùng chơi cùng uống với cậu ta.
Nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn có vẻ không hứng thú gì mấy, tâm trạng cũng có vẻ là tốt hơn chút nào. Trong phòng có một mặt kính vừa hay có thể nhìn xuống quầy bar phía dưới, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang pha chế rượu, một đám người đứng xúm quanh nàng ấy, nàng tựa như tinh linh chói lóa trong bóng tối. Các loại cốc pha chế và chai rượu vang bay nhảy giữa hai tay nàng, nhưng không rơi bất kì một giọt rượu nào, xung quanh vang lên từng trận hoan hô.
“Hồng tỷ! Hồng tỷ! Hồng tỷ!” Bầu không khí trong quán bar nhờ có sự xuất hiện của nàng mà trở nên phấn khích, Lăng Thương Bắc nhớ lúc anh ta đi vào còn chưa thấy bartender này, chắc chắn nàng chính là nguyên nhân khiến mọi người phấn khích như vậy.
“Đại thiếu gia, đó chính là chủ của quán bar này, mọi người gọi cô ta là Hồng tỷ, một tuần chỉ xuất hiện ngẫu nhiên vài lần, không ít người tới nơi này là vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của cô ta, quán này nổi tiếng như thế cũng nhờ có Hồng tỷ.” - Trợ lý Hồng Nguyên có năng lực lại có mắt quan sát, nhìn thấy trong mắt Lăng Thương Bắc lộ ra vẻ tò mò liền khơi lên hứng thú của ông chủ.
Quán bar Rose, người Tuyên An thích cuộc sống về đêm thì không còn xa lạ gì nữa, bà chủ này, pha chế, chơi nhạc cụ và thậm chí nhảy múa, không có gì là nàng không biết. Có đủ cả nhan sắc và tài năng, nhưng vẫn độc thân, vô số cậu ấm con nhà giàu theo đuổi vẫn không có kết quả.
Từ trước đến nay, dù quán bar có đụng phải rắc rối lớn hay nhỏ cũng được giải quyết một cách dễ dàng, nhiều người tò mò người đứng sau lưng cô ta là ai? Cũng có người phỏng đoán cô ta được nhà giàu bao nuôi, sau lưng chắc phải có một ông lớn rất có quyền thế.
Cả đêm không nhấc nổi chút hứng thú nào, quả nhiên chỉ có mỹ nữ đặc biệt mới có thể thu hút sự chú ý của anh ta. Nghĩ đến đây, Hồng Nguyên đi về phía cô gái sau quầy bar.
Nét đẹp của việc pha chế rượu vang là cao trào ngắn ngủi của đêm tối. Ba ly “Dạ Chi Mân Côi", màu đỏ đến trong suốt, giống như một đóa hồng nhỏ máu, Liễu Tư Dực sai người đưa ba ly rượu vang cho những khách hàng may mắn tối nay.
Nàng không thường xuất hiện ở quán bar, có đến hay không thì còn xem tâm trạng, pha chế rượu hay đến chơi, tất cả đều tùy tâm.
Nhưng hôm nay, nàng cố tình nán lại quầy bar thêm một chút.
“Hồng tỷ, người của Lăng đại thiếu gia xuống rồi.” Quản lý quán bar Trương Tiểu Vũ ghé tai nói nhỏ, Liễu Tư Dực gật đầu, mím môi uống một ly rượu, nàng tính thời gian rồi đứng dậy rời khỏi quầy bar.
“Hồng tỷ!”
Hồng Nguyên cười tươi bước lại gần: “Hồng tỷ, đại thiếu gia của chúng tôi muốn mời chị một ly rượu.”
“Xin lỗi, tôi tan làm rồi.”
Liễu Tư Dực từ chối thẳng thừng, Hồng Nguyên sửng sốt một lát, lại tiến lên nói: “Hồng tỷ còn không biết đại thiếu gia của chúng tôi là ai mà đã từ chối như thế, e là có chút thất lễ.”
Khóe môi Liễu Tư Dực nhếch lên một nụ cười nhạt, con ngươi lạnh lẽo như hồ sâu không thấy đáy, mặc dù nàng nở nụ cười nhưng vẫn lộ ra sự lạnh lùng của đầu đông:
“Đại thiếu gia nhà cậu là ai thì có liên quan gì đến tôi? Đây là địa bàn của tôi, tôi đi đâu cũng không cần phải giải thích với cậu. "
“Chị...”
Hồng Nguyên đang muốn nói ra tên ông chủ của mình thì bị người đè bả vai xuống, Lăng Thương Bắc có chút hứng thú nói:
“Đồng nghiệp của tôi không biết nói chuyện, kính xin Hồng tỷ tha thứ, tôi thật lòng muốn mời Hồng tỷ uống một ly. Không biết có thể nể mặt hay không?”
Ánh đèn mờ mịt, ngoại trừ bóng lưng thon dài của Liễu Tư Dực thì anh ta không nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa. Ngay khi nàng xoay người lại, ánh mắt Lăng Thương Bắc liền sững sờ, người phụ nữ trước mắt mặt mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt nhỏ xinh tinh tế, đường nét mi mắt rõ ràng, trong suốt như nước mùa thu, rõ ràng đang ở chốn ăn chơi như quán bar lại có một loại khí chất độc đáo đầy thoát tục.
“Lăng đại thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu.”
Liễu Tư Dực vươn tay, Lăng Thương Bắc thất thần nhìn nàng không có phản ứng, đến tận khi Hồng Nguyên ho nhẹ một tiếng thì anh ta mới hoàn hồn rồi nắm chặt bàn tay nàng.
Ngón tay nàng mảnh khảnh, nắm trong tay lại mềm mại mang theo một chút lạnh lẽo, nhưng chưa kịp cảm nhận rõ hơn thì Liễu Tư Dực đã rút tay về.
“Thật sự là thất lễ, không bằng tôi uống một ly coi như tạ lỗi với Hồng tỷ, thế nào?”
Lăng Thương Bắc đã 32 tuổi, là con trai của chi trưởng nhà họ Lăng, không chỉ cao lớn đẹp trai, có khả năng sẽ được kế thừa tài sản trăm tỷ, mà đến nay chưa lập gia đình. Không có scandal lung tung với mấy bóng hồng, không có bạn gái, là huyền thoại trong giới kinh doanh, còn là người đàn ông chất lượng tốt mà rất nhiều thiên kim tiểu thư muốn lấy làm chồng.
Người ngoài đồn rằng anh ta rất có thể sẽ trở thành người thừa kế Tập đoàn Lăng thị, nắm trong tay cổ phần của tập đoàn Lăng Duệ nằm trong top 500 toàn cầu.
“Được.” Liễu Tư Dực nói ngắn gọn, hờ hững, không buồn không vui, như có một khoảng cách xa xôi luôn cách xa người lạ.
“Mời qua bên này.” Lăng Thương Bắc rất phong độ vươn tay làm tư thế mời, Liễu Tư Dực theo anh ta lên phòng riêng trên tầng hai.
Phòng này có thể nhìn từ trên xuống tầng dưới, Lăng Thương Bắc vẫn luôn quan sát Liễu Tư Dực, thấy nàng tỏ ý từ chối mới tự mình xuống lầu, anh ta chưa bao giờ hứng thú với những thứ dễ dàng đạt được.
“Quán bar của Hồng tỷ đúng là danh bất hư truyền, hôm nay đến đây quả thật không giống với những nơi khác.”
Thứ Lăng Thương Bắc gọi đều là rượu ngon hàng cao cấp, loại khách hàng lớn như vậy đáng lẽ Liễu Tư Dực phải xun xoe hết mức mới phải, nhưng nàng lại là người dầu muối không vào, cho dù biết thân phận người trước mắt này, nàng cũng không kiêu ngạo không tự ti, hết sức bình tĩnh.
“Khách hàng nể mặt mũi mà thôi, kiếm miếng cơm rau ấy mà.” Liễu Tư Dực nâng một ly rượu lên, cạn trước coi như mời.
“Hồng tỷ thật là hào sảng.” Lăng Thương Bắc cười uống xong chén rượu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi nàng, người phụ nữ này có vẻ rất lãnh đạm với anh ta, anh đã gặp qua vô số phụ nữ, cho dù là khách sáo, cũng sẽ trò chuyện vài câu. Nhưng trong mắt nàng lại tràn đầy kiêu ngạo, nhưng kỳ lạ là, nàng càng không coi Lăng Thương Bắc ra gì thì anh ta lại càng cảm thấy hứng thú.
Hồng Nguyên ghé vào tai anh ta thì thầm một hồi, ánh mắt Lăng Thương Bắc khẽ biến đổi, dựa vào sofa, nói: “Nghe nói Hồng tỷ có thể nghe xúc xắc đoán số, không biết hôm nay tôi có cơ hội chứng kiến hay không?”
“Rượu nên uống cũng uống rồi, tôi nên quay về thôi, muốn chơi xúc xắc thì để ngày khác.” Liễu Tư Dực không cần suy nghĩ liền từ chối ngay khiến Hồng Nguyên cũng phải giật mình, Lăng gia có địa vị ra sao, đừng nói là một cái bar nhỏ, mua lại một doanh nghiệp lớn cũng là chuyện đơn giản, thế mà nàng ta dám từ chối đại thiếu gia thẳng thừng như thế.
“Cô…Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Câm miệng đi!” Lăng Thương Bắc giận dữ trừng Hồng Nguyên: “Sau này tôi nói chuyện với Hồng tỷ thì cậu đừng có mà xen lời!”
“Vâng thưa thiếu gia.” Hồng Nguyên lui về phía sau vài bước, đứng gọn sang một bên, không dám hé răng.
“Vậy thì ngày khác đi, quấy rầy rồi.” Lăng Thương Bắc đứng lên, đưa mắt nhìn theo bóng Liễu Tư Dực rời đi.
“Tạm biệt."
Đi đến cửa phòng, Liễu Tư Dực cố ý chậm bước chân, chỉ để anh ta biết mặt nàng còn chưa đủ, chiêu lạt mềm buộc chặt này của nàng không biết có hiệu quả hay không. Lăng Thương Bắc đa nghi, thông minh lại có thủ đoạn, mặc dù sinh ra hứng thú với một người phụ nữ, cũng sẽ không dễ ra tay.
Nhưng Liễu Tư Dực thì khác.
“Hồng tỷ!” Quả nhiên có người gọi nàng lại.
Cô quay đầu lại, Hồng Nguyên cầm một tấm danh thiếp, đưa tới: “Đây là danh thiếp đại thiếu gia tôi đưa cho chị, mong chị cất kĩ, người bình thường muốn cũng không có đâu.”
Đưa danh thiếp cho nàng là có ý gì, nghĩa là bước đầu tiên đã thành công. Một tấm danh thiếp của Lăng Thương Bắc giá trị đến mức nào thì người trong giới kinh doanh đều biết, để có thể hợp tác với anh hoặc xin được phương thức liên lạc phải thông qua vô số mối quan hệ mới có thể hẹn gặp.
Vì ra ngoài chơi nên Lăng Thương Bắc ăn mặc đơn giản, khiêm tốn, cũng không để lộ thân phận, nhưng hôm nay anh ta lại đồng ý tặng tấm danh thiếp để biểu hiện thành ý. Liễu Tư Dực biết, muốn đối phó người này, phải tiến lui có độ, khi cần thì phải nhận, nên từ chối thì phải dứt khoát. Nắm giữ vừa phải, đến lúc cần thì phải dừng mới khiến người khác tâm thần xôn xao.
“Cảm ơn cậu.” Liễu Tư Dực vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, thậm chí không có vẻ gì là mừng rỡ. Khi Hồng Nguyên nói lại cho Lăng Thương Bắc phản ứng của nàng, anh ta không tức giận mà ngược lại, nở một nụ cười đầy ẩn ý, người phụ nữ như vậy mới thú vị, cũng đáng để anh đưa ra tấm danh thiếp này.
“Đại thiếu gia, có muốn điều tra chi tiết về nàng ta hay không?
“Không cần thiết.” Người khiến Lăng Thương Bắc chú ý thì cần phải điều tra chi tiết, nhưng hắn ngăn lại ý muốn điều tra Liễu Tư Dực. Vì anh ta không thể sinh ra suy nghĩ đặc biệt nào với một người phụ nữ xa lạ mới chỉ gặp một lần. Đó không phải là phong cách của anh ta.
Tuy nhiên, người phụ nữ kiêu ngạo này khá thú vị đó.
Chuẩn bị lâu như vậy mới đợi được cơ hội này, toàn bộ quá trình Liễu Tư Dực đều căng thẳng thần kinh, lúc nàng đối diện anh ta, mỗi câu nói, mỗi một biểu cảm của nàng đều trải qua tính toán tỉ mỉ, nước cờ này phải đi thật cẩn thận.
Đi ra khỏi quán bar, ngửi hơi thở của đêm mờ, hơi lạnh xông vào mũi nàng, Trương Tiểu Vũ đuổi theo sau rồi ghé vào tai nàng:
“Nhị tiểu thư tới rồi."
Ánh mắt Liễu Tư Dực sáng lên, sự lạnh lẽo hoàn toàn biến mất: “Biết rồi.”
Rose là một khu nhà độc lập, tiếp giáp với nó là một quán đồ uống, ban ngày Liễu Tư Dực ở đó đọc sách, nấu trà, pha cà phê, thỉnh thoảng mới xuất hiện ở quán bar vào ban đêm. Tầng hai của quán là nơi ở của nàng.
Bố cục ở đây thanh lịch, không có nhiều chỗ ngồi, cũng không mở cửa để kinh doanh, chỉ là một nơi để bản thân nàng thư giãn, là nơi nàng sống chậm lại để trải nghiệm cuộc sống. Nơi này vào đêm vô cùng yên tĩnh, trên lầu được xây giống như nhà ở, hai phòng ngủ và hai phòng khách, Liễu Tư Dực mở cửa, đèn đêm trong phòng ngủ sáng lên, mờ ảo và quyến rũ.
Nàng đứng một lát, thở ra một hơi thật sâu, vô thức vươn tay sửa sang lại tóc và kéo thẳng lại góc áo, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng khi đi tới cửa phòng ngủ, niềm vui này đã bị nàng dằn lại.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, để lại một khe hở, giống như đang đợi một người nào đó. Liễu Tư Dực rón ra rón rén, sợ đánh thức người đang nghỉ ngơi bên trong, nhưng người nọ cũng không ngủ.
“Lấy được danh thiếp không?”
Trên giường truyền đến một giọng nữ lười biếng, một tay cô chống xuống đỡ lấy thân thể, mái tóc dài mềm mại tự nhiên buông xuống, trong con ngươi lóe lên gợn sóng như có như không. Khuôn mặt kia tinh xảo và lập thể như điêu khắc, đôi môi đỏ ướt mềm, gợi cảm mà quyến rũ, váy ngủ màu đỏ thấp ngực lộ ra làn da trắng nõn không tỳ vết của cô.
Cô ngồi trên giường, hai ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc, khói mù lượn lờ, ánh mắt quyến rũ dừng lại trên mặt Liễu Tư Dực.
“Lấy được rồi.”
Liễu Tư Dực trốn tránh ánh mắt của cô, rất tự nhiên cởi áo khoác ra, dù trong lòng có dao động đến đâu thì nàng cũng không dám để lộ ra biểu cảm quá đỗi vui mừng, khả năng tự khống chế mạnh mẽ khiến nàng trông có vẻ nghiêm túc, nhưng thực tế thì trái tim lại bề bộn như sóng vỗ.
“Tốt lắm. không hổ danh là người tôi chọn, không bao giờ làm tôi thất vọng.”
Đôi mắt của Lăng Thiên Dục ẩn chứa ý cười, gương mặt tuyệt thế kia giống như yêu nghiệt bước ra khỏi các vở kịch, mỗi một động tác đều tản ra vẻ đẹp khiến người ta không thể kháng cự.
Cô chính là tiểu thư dòng thứ hai của gia tộc Lăng thị, người ta gọi là Lăng nhị tiểu thư, cha mẹ đều mất, là người không được sủng ái nhất trong số các con cháu. So với vị trí cháu đích tôn dòng chính của Lăng Thương Bắc, sự tồn tại của cô tựa như đứa con được phi tần trong lãnh cung sinh ra, từ nhỏ đã không được đánh giá cao, cũng chịu hết khổ sở cùng nhục nhã.
Ánh mắt Liễu Tư Dực dừng lại trên người cô một lát rồi bất đắc dĩ thu hồi. Nàng hiểu rõ mình nên làm đến mức độ nào, thậm chí cũng rõ Lăng Thiên Dục muốn cái gì. Cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng của Lăng gia sắp bắt đầu, cuối cùng ai là người chiến thắng vẫn chưa biết.
Không một ai biết, vị nhị tiểu thư này đã lên kế hoạch suốt tám năm, từ hai bàn tay trắng đến khi sở hữu một công ty giải trí, cô hao hết tâm huyết mới có được thành tựu như bây giờ, mà những thứ này đối với số cổ phần dung để khống chế Lăng Duệ có giá trị trăm tỷ mà nói, chỉ là phần nhỏ của tảng băng trôi.
Mà thứ cô muốn, là cả tập đoàn.
“Hôm nay có muốn ngủ lại đây không?” Liễu Tư Dực cởi áo khoác ra, một câu hỏi có vẻ bình thản, lại ẩn chứa bao nhiêu chờ mong và khát vọng của nàng.
“Ừ. Mai là cuối tuần, muốn ở chỗ của cô ngủ nướng một chút.”
Lăng Thiên Dục dập tắt tàn thuốc lá, hệ thống lọc không khí trong phòng nhanh chóng xua tan mùi thuốc lá, chỉ còn lại cả phòng tràn ngập hương hoa. Liễu Tư Dực đang định thay quần áo tắm rửa, hình xăm nổi bật trên thắt lưng nàng lại đập vào trong mắt Lăng Thiên Dục.
“Chờ một chút.”
Cô rời giường đi đến bên cạnh Liễu Tư Dực, đường cong hoàn mỹ của bụng phản chiếu trong tấm gương toàn thân đặt trong phòng, một đóa hoa hồng đỏ nở rộ được xăm trên đường cong của bụng trái.
Những cánh hoa màu đỏ sống động như thật, giống như đã ăn sâu vào cơ thể vô cùng kiều diễm.
Đầu ngón tay Lăng Thiên Dục chạm vào cánh hoa: “Xăm từ lúc nào vậy?”
Liễu Tư Dực căng cứng cơ bắp trên người, trái tim đập thình thịch: “Khoảng thời gian trước.”
“Rất đẹp.”
Lăng Thiên Dục không muốn dừng tay, tựa như đang chơi đùa, Liễu Tư Dực vô thức siết chặt nắm tay của mình, Lăng Thiên Dục lại nghiêng đầu dựa vào vai nàng, cô nhìn vào tấm gương, nâng cằm Liễu Tư Dực lên, nói:
“Cô cố ý đúng không?”
“Cô nghĩ thế nào thì nó như thế.”
Lăng Thiên Dục nhìn hình ảnh nàng được phản chiếu trong gương, một con người cao ngạo, quật cường, không buồn không giận, ý cười của cô càng sâu. Cô nhấc váy ngủ lên lộ ra vòng eo thon chỉ vừa một vòng tay, trên bụng phải của cô có một hình xăm hoa hồng giống hệt như của nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)