Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2 : Lăng Nhị tiểu thư

1299 0 6 0

Hình xăm hoa hồng trên người Lăng Thiên Dục, không phô trương không kiều diễm, lại ẩn giấu sắc bén. Cô sẽ không bao giờ quên, năm cô mười tám tuổi, cha cô, Lăng Quốc Thao qua đời, sau đó ông nội đã đổ hết mọi đau đớn uất ức lên đầu người mẹ Dư Tâm Ngữ của cô, nhát roi đó đáng lẽ phải rơi xuống người mẹ của cô, là cô đến xông đến đỡ thay cho bà ấy.

Đó là một đêm mùa hè, bên ngoài đang mưa, chiếc áo sơ mi trắng của cô bị xé toạc, cảm giác đau đớn khi làn da nứt toác ra khi ấy, cả đời này cô cũng không thể quên được. Đến sau này, vết sẹo ấy cũng không thể mờ đi, nó như một vết bớt dài trên eo cô. Vào năm hai mươi tuổi, cô đã xăm một đóa hoa hồng để che đi vết sẹo, cũng kể từ đó, cô bắt đầu dấn thân vào con đường "tranh giành quyền lực”.

Đóa hoa hồng đỏ của Liễu Tư Dực mềm mại mịn màng, chạm vào cũng không cảm thấy bất kỳ dấu vết nào, Lăng Thiên Dục vuốt ve thắt lưng nàng, đầu ngón tay khẽ mơn trớn qua lại. Liễu Tư Dực nhạy cảm khẽ hóp cơ bụng, đường nét của phần cơ số 11 càng rõ ràng hơn, dáng người lồi lõm hiện ra trước gương không sót một chút nào.

“Cô có biết đóa hoa hồng này có ý nghĩa gì với tôi không?”

Lăng Thiên Dục đè nặng vai nàng xuống, hơi thở nóng hổi tràn ngập bên tai Liễu Tư Dực, hai gò má nàng ửng đỏ, cố gắng bảo trì bình tĩnh: “Biết."

Lăng Thiên Dục nâng tay nàng rồi đặt nó lên hông mình, vòng eo cô mảnh khảnh chỉ vừa một vòng tay, Liễu Tư Dực khẽ nuốt nước miếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng trượt đến chỗ hình xăm nhấp nhô ấy. Đó chính là nơi Lăng Thiên Dục năm đó từng bị roi đánh.

Liễu Tư Dực biết cô đau đớn và hận thù đến mức nào, mà nó còn là biểu hiện của sự sỉ nhục, mấy năm nay Lăng Thiên Dục luôn mang theo nụ cười có chút thâm ý, mà không ai rõ cô có suy nghĩ thâm sâu thế nào.

“Xem cô kìa.”

Lăng Thiên Dục nâng cằm nàng lên, khuôn mặt Liễu Tư Dực phản chiếu qua gương tràn đầy đau lòng, Lăng Thiên Dục dung một tay ôm lấy eo nàng, khóe môi mỉm cười:

“Ánh mắt này của cô, không được để nó xuất hiện trước mặt đại ca, ít nhất hiện tại không được.”

“Ánh mắt của tôi thì sao?” Liễu Tư Dực không biết bản thân sinh ra chút không nỡ ấy từ khi nào, chỉ là tình cảm là thứ không thể khống chế, có những cảm xúc bất tri bất giác lại để lộ ra mất.

“Nhìn tôi đi.”

Liễu Tư Dực và cô nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt Lăng Thiên Dục khẽ nâng lên, hàng mi tinh xảo tự nhiên cong lên, sự quyến rũ vấn vít nơi đuôi lông mày, khóe môi cô khẽ nhếch lên, một nụ cười tản ra muôn vạn yêu kiều, làm cho Liễu Tư Dực như cuộn trào trong lòng, thầm mắng người này yêu nghiệt.

Nếu sinh ra trong thời cổ đại, Lăng Thiên Dục nhất định là kiểu hồng nhan họa thủy hại nước hại dân.

Liễu Tư Dực biết lời cô vừa nói là có ý gì, nàng bắt chước ánh mắt của đối phương, đôi mắt như giận như hờn, nụ cười khéo léo tiếu cùng mặt mày như một viên ngọc chưa qua qua mài dũa. Nói về tài quyến rũ người thì Liễu Tư Dực không bằng Lăng Thiên Dục, nói về khả năng học tập thì có tài năng ở mọi phương diện. Giống như giờ phút này, dáng vẻ kiều diễm ướt át của nàng khiến Lăng Thiên Dục cũng phải mê say.

Cô gật đầu hài lòng: “Cô quá đẹp, thậm chí còn câu hồn hơn cả những ngôi sao hạng nhất trong công ty, không ai có thể so sánh với cô."

“Vậy sao...” Giống như một lời độc thoại nhạt nhẽo, không thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy tự hào. Liễu Tư Dực cười như không cười, lúc này, nàng chỉ có thể nhìn thấy sự tán thưởng từ trong mắt Lăng Thiên Dục, cho dù trong mắt tràn đầy huy hoàng đến thế nhưng tuyệt không có lấy một chút tình yêu.

Lăng Thiên Dục buông nàng ra, hơi ấm khi hai người dựa vào nhau chợt biến mất khiến Liễu Tư Dực cảm thấy lạnh lẽo.

“Đại ca của tôi là người tự phụ kiêu ngạo, coi trời bằng vung, , làm việc hết sức cẩn thận, Mấy năm gần đây tôi cũng thử vài lần nhưng vẫn không thể tiếp cận anh ta, mà chính anh ta lại là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường đoạt lấy quyền thừa kế của tôi, tôi nhất định phải cài người đến bên cạnh anh ta, nhưng đại ca sẽ thích cô chứ?” Cô quay lại nhìn Liễu Tư Dực.

Trầm mặc một lát, Liễu Tư Dực nhìn cô rồi cười khẽ một tiếng: “Tôi sẽ làm cho anh ta thích tôi.”

“Tôi cũng tin kết quả sẽ như vậy, đáng tiếc ~” Lăng Thiên Dục thật sự xem nàng như vật báu, đáng tiếc, lại làm lời cho tên Lăng Thương Bắc kia rồi, chờ cô chiếm được hết thảy của Lăng gia, đến lúc ấy chắc chắn sẽ không bạc đãi Liễu Tư Dực.

Nếu có thể, cô vẫn hy vọng Liễu Tư Dực có thể bảo vệ tốt bản thân, cô cũng sẽ cố gắng dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành nghiệp lớn.

Liễu Tư Dực vẫn chờ nửa câu sau của cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể nghe được cô đang tiếc cái gì? Cô ấy sẽ cảm thấy tiếc, thậm chí đau lòng sao? Không, mấy năm nay ngoại trừ vị trí mà cô ấy luôn muốn giành được kia, có lẽ trong lòng không còn bất cứ thứ gì khác.

“Tôi đi tắm đây.” Liễu Tư Dực thản nhiên nói một câu, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót, đã biết rõ đáp án mà vẫn không kìm được sự đau lòng.

Phòng ngủ được thiết kế rất tinh tế, Lăng Thiên Dục nằm trên giường, liếc mắt có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của Liễu Tư Dực đang tắm rửa, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô nằm sấp trên giường, suy nghĩ dần dần đi xa.

Cô đã bày mưu suốt tám năm, cuối cùng thì trận đánh chân chính cũng sắp khai màn, Liễu Tư Dực là át chủ bài mà cô bồi dưỡng đã lâu, hôm nay mới chính thức dùng đến, hy vọng kết quả sẽ không làm cô thất vọng. Nhìn tấm danh thiếp của Lăng Thương Bắc ở đầu giường, Lăng Thiên Dục lại không có ý cười, cô quay mặt về hướng nhà tắm, dần dần thiếp đi.

Chủ quán bar nổi tiếng trên mạng, được gọi là "Hồng tỷ” Liễu Tư Dực, nàng sở hữu vóc dáng và vẻ đẹp khiến phụ nữ hâm mộ, khiến vô số công tử nhà giàu điêu đứng. Từ khi quán bar khai trương đến nay, nàng không thể nhớ nổi mình đã nhận được bao nhiêu bó hoa hồng và lời mời hẹn hò, ngay cả ca sĩ và nhân viên cũng có phần, cuối cùng đã bị sự lạnh lùng và xa cách của nàng bỏ lại phía sau.

Tác phong của nàng phóng khoáng, thỉnh thoảng lại dứt khoát đến mức mê hoặc, bất kể đối mặt với kẻ có thân phận nào đều có chung một thái độ, điều này cũng vô tình đắc tội với không ít người, vì muốn ép nàng phải thỏa hiệp mà quán bar không chỉ một lần bị người ta gây rắc rối, nhưng cuối cùng vẫn bị giải quyết thật nhẹ nhàng.

Từ sau đó, mọi người đều đoán Hồng tỷ có bối cảnh rất khủng, cũng không ai dám gây phiền toái cho nàng nữa. Nhưng số người theo đuổi nàng thì vẫn không dừng lại.

Có nhiều vệ tinh hơn nữa, thì sao.

Người mà nàng muốn, từ đầu đến cuối chỉ có một. Nhưng kẻ đó lại là tên ngốc điển hình trong tình yêu, sợ là không bao giờ có thể nhận ra tình cảm của nàng được.

Nước lạnh xối xả trên cơ thể, lạnh đến thấu xương, đôi môi của Liễu Tư Dực tím xanh lại, trái tim hoảng loạn vì bị Lăng Thiên Dục trêu chọc cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nên cất những cảm xúc dư thừa vào thôi, mỗi lần nghĩ đến Lăng Thiên Dục đã từng đau khổ như vậy là nàng lại thề, trước tiên sẽ ẩn giấu hết tình cảm vào sâu trong đáy lòng, dốc hết khả năng giúp cô lấy được tất cả.

Sấy tóc xong, quấn khăn tắm ra ngoài lại thấy Lăng Thiên Dục đã ngủ từ bao giờ. Cô quay mặt hướng về phòng tắm, mái tóc dài theo mép giường đổ xuống, dưới dây thắt eo của váy ngủ là dáng người gợi cảm như ẩn như hiện. Liễu Tư Dực đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm bên giường nhìn cô mà thất thần.

Khuôn mặt yêu nghiệt này đã lấy đi trái tim mình từ khi nào? Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau, có lẽ là khi nàng phát hiện ra rằng cô ấy không hề lạnh lùng và vô tình như vẻ bề ngoài, hoặc có lẽ vì nhìn thấy sự yếu đuối và nỗi buồn khác với ngày thường của cô. Bao năm bên nhau, Lăng Thiên Dục đã sớm lấp đầy trái tim nàng, suốt bao năm tháng, tất cả những chờ đợi của nàng đều có liên quan đến Lăng Thiên Dục.

Đã từng sống mà không có mục tiêu, không có phương hướng, nhưng khi gặp Lăng Thiên Dục, tất cả đều thay đổi.

“Em luôn nói tôi quyến rũ, nhưng đến khi nào tôi mới có thể quyến rũ được em đây?”

Liễu Tư Dực gạt nhẹ sợi tóc trước trán cô, nhìn dáng ngủ bình yên của cô, trong mắt nàng đong đầy sự yêu chiều, nếu giờ khắc này có thể đứng yên thì đó chính là món quà tuyệt nhất mà ông trời tặng cho nàng rồi. Cũng chỉ có những lúc như thế này thì Liễu Tư Dực mới có thể nhìn cô thật lâu thật lâu, đáng tiếc, số lần như vậy trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù nàng có xinh đẹp đến đâu, nếu Lăng Thiên Dục không có ở đây, cũng không có ý nghĩa gì. Liễu Tư Dực chạm vào trán cô, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc thân cận này, tận tình phóng thích nỗi nhớ nhung và lưu luyến của mình.

Gió từ điều hòa thổi vào cơ thể thật ấm áp. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Liễu Tư Dực cuộn tròn trên giường, cứ thế dựa vào Lăng Thiên Dục hồi lâu mới đứng dậy.

Nàng sửa lại tư thế ngủ của Lăng Thiên Dục rồi cũng nằm xuống. Lăng Thiên Dục xoay người, chui vào trong ngực nàng, ý thức và thói quen thật đáng sợ, Lăng Thiên Dục không biết sau khi mình ngủ, sẽ theo bản năng lưu luyến Liễu Tư Dực như vậy.

Liễu Tư Dực ôm cô, đầu ngón tay chạm vào cánh tay mảnh khảnh của Lăng Thiên Dục, không nhịn được phải vuốt ve vài cái, cho dù chỉ là triền miên trong giây phút thôi, cô cũng có thể cảm giác được niềm hạnh phúc vô bờ. Liễu Tư Dực không buồn ngủ, hai người cứ kề sát vào nhau như vậy, cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ tối đen, hy vọng buổi tối hôm nay có thể lâu hơn một chút, trời hãy sáng muộn hơn một chút.

Sáng sớm, ánh bình minh đạp lên sương sớm nhô lên, Lăng Thiên Dục ngủ suốt một đêm không mộng mị, vô cùng an ổn, cô trở mình, sờ sang bên cạnh đã không còn một bóng người. Cô vẫn còn buồn ngủ, lấy điện thoại ra xem mới thấy đã đến chín giờ.

“Hồng Tâm~~~.” Đây là “nghệ danh” cô đặt cho Liễu Tư Dực, tối hôm qua bất ngờ quyết định tới nơi này, rửa mặt xong cũng mặc tạm đồ ngủ của Liễu Tư Dực chứ không mang theo bất kỳ quần áo nào để thay.

Hôm nay là “thứ bảy” là ngày gia đình, cô nên trở lại sắm vai một cô gái ngoan ngoãn để kề cận bên ông nội mình.

“Quần áo ở trong tủ, tự tìm đi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục ngồi dậy, lảo đảo di chuyển đến tủ quần áo, khó có dịp được ngủ nướng mà càng ngủ càng mệt.

Cô vỗ nhẹ vào mặt rồi bắt đầu chọn quần áo. Tủ quần áo gọn gàng và có trật tự, quần áo mùa xuân, mùa hè, mùa thu và mùa đông được đặt riêng ra, áo gió, âu phục, áo khoác, váy liền được treo lên ngay ngắn; quần với chân váy cũng được phân loại rõ ràng; tủ giày đặt một bên, giày cao gót, giày bệt, giày thể thao, kiểu, nhìn cái là tìm được ngay.

“Hôm nay phải nhẹ nhàng xíu...” Cô chọn một chiếc áo khoác tương đối giản dị, kết hợp với quần jeans và giày trắng, mặt trắng hướng ra ngoài, về nhà không thể ăn mặc quyến rũ như bình thường được.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, Liễu Tư Dực cũng vừa hay bưng đồ ăn sáng đi ra khỏi phòng bếp, nàng kinh ngạc nhìn Lăng Thiên Dục một cái, lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn mặc giản dị như vậy, cho dù là trang phục bình thường không có gì lạ thì khoác lên người cô cũng thành thời trang.

Phong thái là trời sinh là có thật, Liễu Tư Dực cười cười, không nói gì. Dáng người cả hai khá tương đồng, khi nàng mua quần áo cũng nhiều lần đều chọn theo phong cách của Lăng Thiên Dục, cô ăn mặc đẹp như vậy, có lẽ cũng sẽ thích đồ mình mặc.

Trên bàn ăn là bữa sáng nóng hổi kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, Lăng Thiên Dục rửa mặt xong lại không muốn ăn uống một chút nào.

“Ăn chút cháo đi ~” Liễu Tư Dực múc cháo kê cho cô, Lăng Thiên Dục ăn cơm cũng không đều, dạ dày vẫn không tốt, Liễu Tư Dực đặc biệt dậy sớm đi mua gạo kê về, nấu thật lâu mới xong.

Lăng Thiên Dục cầm thìa khuấy khuấy, trong đầu thì đang nghĩ hôm nay phải ở chung với ông nội như thế nào, nói chuyện gì, làm gì, ở nhà bao lâu? Làm thế nào để chặn được mấy câu công kích của kẻ khác, dùng thái độ gì khi đối diện với mấy người chi khác trong nhà?

“Đừng nghĩ nữa!” Liễu Tư Dực khẽ chạm vào ót cô, cũng kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện thực. Cô sờ trán, giả vờ tức giận: "Còn chưa thành chị dâu tôi mà đã dám đối xử với tôi như vậy?”

Nụ cười của Liễu Tư Dực biến mất ngay tức khắc, bận rộn cả buổi sáng, làm không biết mệt mỏi, nhưng vừa nghe được hai chữ “chị dâu” này thì giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh, trái tim nàng lạnh ngắt. Nàng không trả lời, chỉ gặm bánh mì mà không tỏ vẻ gì hết.

Lăng Thiên Dục phát hiện nàng không vui, nhưng lại không biết sự lạc lõng thoáng qua đó là vì sao?

Cô đang vội nên cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng hớp vài miếng cháo rồi nói: "Tôi đi đây, hôm nay phải về Ngự Viên.”

Liễu Tư Dực vẫn trầm mặc như cũ, tự mình ăn sáng, tựa như không nghe thấy.

Lăng Thiên Dục đi tới cửa nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cô bực bội dừng bước, sau đó quay đầu lại nói: "Tôi nói tôi đi đây!”

Liễu Tư Dực vẫn không có phản ứng.

Vẻ mặt Lăng Thiên Dục tràn đầy khó hiểu, sao lại cảm thấy nàng ấy đang giận mình nhỉ?

Cô còn đang mơ màng khó hiểu thì nghe thấy Liễu Tư Dực thản nhiên nói: “Trên đường chú ý an toàn.”

Nàng cũng không quay đầu lại, như đang tập trung vào bữa sáng, nhưng thật ra đã không còn nếm được mùi vị gì nữa rồi.

Lăng Thiên Dục nhíu mày: "Được rồi. Hôm nay thứ bảy, đừng muộn quá đấy.”

Mãi đến khi Lăng Thiên Dục đi ra ngoài, Liễu Tư Dực mới tức giận ném bánh mì trong tay. Nàng ngồi cạnh bàn ăn trầm mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được, đi tới bên cửa sổ quan sát, không bao lâu sau liền nhìn thấy một chiếc xe màu trắng chạy ra, Liễu Tư Dực nhìn bóng xe Lăng Thiên Dục càng xa, cho đến khi biến mất.

Chị dâu.... Haizz...

Biệt thự Ngự Viên, nằm cách trung tâm thành phố 10 km, toàn bộ khu biệt thự kết hợp công viên được tạo thành từ 20 căn biệt thự, sân golf, trường đua ngựa, sân bóng đá, sân tennis và các cơ sở khác. Người sống ở đây không giàu có thì cũng là kẻ quyền cao chức trọng.

Chủ tịch của tập đoàn Lăng Duệ, cũng chính là người cầm trịch của gia tộc Lăng thị ở thành phố này, Lăng gia tổng cộng có bốn chi, thứ bảy hàng tuần là ngày gia đình, các chi phải về nhà thăm hỏi lão gia tử theo thứ tự, nhưng những anh chị em họ kia luôn bởi vì xã giao, bận rộn hoặc không ở trong nước mà không thể trở về, chỉ có Lăng Thiên Dục phải về nhà vào thứ bảy hàng tuần, không bao giờ vắng mặt.

Trong gia tộc trọng nam khinh nữ, cô chỉ là một đứa cháu gái của chi thứ hai không được yêu thương, dưới danh nghĩa cũng chỉ có một công ty nhỏ của Thiên Lăng Entertainment, so với tài phú bạc triệu của vương quốc Lăng Duệ thì Thiên Lăng còn không bằng một công ty con trong chuỗi tập đoàn, càng không nằm trong bốn hướng kinh doanh lớn của công ty.

Lăng Thiên Dục vẫn luôn đóng vai người bình thường không có gì đặc biệt, nhất là trước mặt Lăng Xương Tiếu, cô không thể để lộ bất cứ điểm mạnh nào được, mấy năm nay cô cũng đã hiểu rõ ông nội của mình. Ông ta đã già rồi, giống như một lão hoàng đế luôn luôn nghi ngờ con cháu mình muốn mưu quyền soán vị, ông ta muốn lui về, nhưng vẫn không chọn ra người kế thừa giang sơn mà ông đã dựng lên.

Còn chưa vào nhà, Lăng Thiên Dục đã bị một cô gái từ phía sau bịt mắt! Dựa vào bước chân cùng mùi nước hoa trên người thì cô đoán được ngay đó là ai: “Ngọn gió nào đã thổi Lục tiểu thư nhà chúng ta trở lại thế.”

“Ơ? Nhị tỷ, sao chị biết là em?” Lăng Thương Âm buông tay ra, cảm thấy chán muốn chết, lại đánh lén không thành công. Cô ta chính là tiểu thư chi thứ tư, là người thứ sáu trong các anh chị em họ, cũng là người nhỏ tuổi nhất.

Lăng Thương Âm đảo mắt, nói: “Em trở về thăm ông nội mà!”

Lăng Thiên Dục nhíu mày, bình tĩnh nói: “Nói đi, vừa ý anh chàng tươi ngon nào của công ty chị rồi, để chị liên lạc giúp cho.”

Cô em gái này không uy hiếp đến Lăng Thiên Dục, cô ấy chỉ là một thiên kim nhà giàu có cá tính đơn thuần, tiêu tiền như nước, thích trai đẹp, thay bạn trai như thay áo, không ít lần mập mờ với các ngôi sao nam trong công ty cô.

“ Này, nhị tỷ! Em nào có lăng nhăng đến vậy! Ba tháng trước em mới nhờ chị giúp em quen một người mà."

“Ồ, không phải thế à? Vậy chị đi tìm ông nội đây.”

“Ấy ấy ấy! Không phải không phải…” Lăng Thương Âm ngày thường thì không thấy mặt đâu nhưng khi xuất hiện thì chắc chắn có việc, nói chung cũng không ngoài mấy việc trai gái kia. Bị người ta đoán ra thì hơi ngại đó, nhưng vẫn muốn nói ra ý đồ của mình, cô nàng nhìn quanh bốn phía, xác định không có người ở bên cạnh mới kéo Lăng Thiên Dục nói:

“Nhị tỷ, lần này là thật, tôi thích một người, thật lòng vô cùng.”

“Thật lòng vô cùng? Có lần nào em không nói vậy đâu...”

“Lần này là thật, chị nghe em nói này, anh ấy không phải mấy ngôi sao bình thường, anh ấy thực sự rất Man đấy! Chị nhất định phải giúp em!”

Lăng Thiên Dục nheo hai mắt lại, cô ngồi xuống băng ghế trong sân, mắt tràn đầy ý cười nhìn Lăng Thương Âm: “Nói đi.”

“Nhị tỷ là tốt nhất!” Lăng Thương Âm ngồi xuống bên cạnh cô, thao thao bất tuyệt kể một hồi câu chuyện về việc cô đã ngâm mình trong quán bar thế nào, rồi làm sao mà lại xung đột với bàn bên cạnh, sau đó gặp được cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, miêu tả sự đẹp trai đến điên đảo chúng sinh là thế nào.

Lăng Thiên Dục trực tiếp lướt qua những miêu tả dài dòng kia, hỏi: “Nói thẳng quán bar nào là được rồi.”

Lăng Thương Âm đỏ mặt, hưng phấn không biết làm sao, lại còn có chút thẹn thùng: “Chính là quán bar tên Rose rất hot trên mạng ấy."

"Rose?” Lăng Thiên Dục khẽ biến sắc, đây không phải là quán bar của Liễu Tư Dực sao, chẳng lẽ người mà em ấy muốn lại là quản lý Trương Tiểu Vũ?

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: