Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3 : Nữ hoàng của trò chơi xúc xắc

1581 0 2 0

 Mặc dù chủ nhân trên danh nghĩa của bar Rose là Liễu Tư Dực, nhưng từ lúc mua đến khi trang trí lại, thậm chí người xử lý phiền toái sau này vẫn luôn là Lăng Thiên Dục.

Quán bar là do cô đưa cho Liễu Tư Dực, tất cả doanh thu đều để nàng quản lý, chuyện kinh doanh như thế nào Lăng Thiên Dục không hỏi đến, bắt đầu từ khi quản lý quán bar, Lăng Thiên Dục không còn đưa tiền cho Liễu Tư Dực nữa, cũng nhờ có quán bar đó mà Liễu Tư Dực bắt đầu thể hiện ra thiên phú kinh người.

Cho dù học pha chế rượu, nhạc cụ hay võ thuật, thậm chí học chơi xúc xắc, nghe xúc xắc… với nàng đều là chuyện đơn giản.

Người mà Lăng Thương Âm coi trọng chính là Trương Tiểu Vũ, quản lý của quán bar Rose, anh ta là trợ thủ đắc lực của Liễu Tư Dực, phụ trách quản lý các vấn đề liên quan đến quán, mỗi lần quán bar xảy ra chuyện đùa giỡn khách hàng nữ hoặc là đánh nhau ẩu đả, anh sẽ đích thân ra mặt dạy dỗ những tên gây chuyện, cho nên Lăng Thương Âm mới trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên.

“Nhị tỷ, chị có biết quán bar nổi tiếng này không?”

“Có nghe qua chứ chưa bao giờ đến đó, sao nào? Chỗ đó vui lắm à?” -Lăng Thiên Dục cố ý hỏi.

“Cũng không hẳn là vui, đấy là một quán bar không giống những bar bình thường, vào đó rồi sẽ không muốn ồn ào mà chỉ an tâm thưởng thức âm nhạc, nếm rượu vang, cuộc sống về đêm ở đó rất khác lạ, khách hàng đến đó không phải vì muốn giải phóng áp lực, mà nó có một sức ảnh hưởng kỳ diệu, có thể làm cho mọi người đắm mình trong đó. Nói chung là bầu không khí ở đó rất thần kỳ, quan trọng nhất là chủ nhân chỗ đó rất đẹp.” Lăng Thương Âm hớn hở miêu tả, Lăng Thiên Dục chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, chủ bar đó có đẹp hay không, tất nhiên cô biết rất rõ.

Lăng Thiên Dục chăm chú nghe Lăng Thương Âm khen ngợi Liễu Tư Dực.

“Hồng tỷ kia có tiếng ở quán bar đấy lắm, nàng ấy có phong cách pha chế rượu rất riêng, lạnh lùng nhưng không câu nệ tiểu tiết, thỉnh thoảng còn uống rượu cùng khách hàng , còn biết chơi nhạc cụ, mấu chốt là nàng ấy còn độc thân. Chị không biết có bao nhiêu người mơ tưởng đến nàng ấy đâu, cả nam cả nữ, rất nhiều người đều đến nơi đó chỉ vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của nàng.”

Lăng Thương Âm lại thao thao bất tuyệt, Lăng Thiên Dục nghe cũng thấy hưởng thụ, cô vô thức nhếch khóe môi, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác vô cùng tự hào.

Thời gian chầm chậm trôi đi, người giúp việc thấy hai vị tiểu thư trở về bèn pha một ấm trà ngon, lại bưng thêm đồ ăn nhẹ tinh xảo lên mời. Lăng Thương Âm thấy có người liền dừng lời, sau đó bắt đầu chuyển đề tài sang khen ngợi Trương Tiểu Vũ đỉnh ra sao, man ra sao, lại còn giỏi võ, mê mẩn giống hệt những lần trước đây.

Lăng Thiên Dục thản nhiên uống trà, ăn bánh, trông thì có vẻ kiên nhẫn lắng nghe nhưng thật ra vào tai trái lại ra tai phải, cô nàng rào đón nhiều như vậy nhưng mục đích cuối cùng chỉ có một:

“Cho nên nhị tỷ này, tối nay chị đi cùng em đi?” Cuối cùng Lăng Thương Âm cũng chịu vào vấn đề chính.

“Đêm nay không được, chị phải ở nhà xem chương trình đấu cờ tướng với ông nội.” Lăng Thiên Dục trực tiếp từ chối, thứ bảy hàng tuần chỉ có cô ở nhà, cô phải cùng Lăng Xương Tiếu chơi cờ vua, xem thời sự, thảo luận về chuyện xã hội, hoặc là làm thính giả cùng nghe kinh kịch với ông ta. Ba năm như một, không bao giờ vắng mặt.

Là cô cháu gái "nhàn rỗi", cô luôn cống hiến hết sức cho đúng cái thân phận này, bị người chi ba chi bốn châm chọc cô chỉ đang nịnh hót, nhưng bọn họ vẫn không nắm được điểm yếu nào của cô. Cô chôn vùi tất cả dã tâm và thủ đoạn của mình xuống nơi sâu nhất, không ai có thể nhìn trộm, ngay cả Lăng Xương Tiếu cũng vậy.

“Thì ngày mai chị hãy ở nhà với ông, ở ít đi một đêm cũng đâu có việc gì.”

“Ngày mai là chủ nhật, thứ hai đi làm thì chị phải về nhà của mình.”

Lăng Thương Âm gãi gãi đầu, bực bội nói: “Vậy em đi xin ông nội!”

Dứt lời liền gọi quản gia Lâm Hoàn tới: “Chú Lâm, ông nội ở đâu? Đưa cháu đi tìm ông nội.”

“Lão gia ở sân golf, để tôi sẽ dẫn cô chủ đến đó.” Lâm Hoàn kính cẩn trả lời, làm quản gia lâu năm của Lăng gia, ông ấy luôn tận tâm với công việc, trước khi dẫn Lăng Thương Âm đi còn nhìn chằm chằm Lăng Thiên Dục một lúc.

Lăng Thiên Dục ngồi xuống ghế dài bên cạnh với một nụ cười nhẹ, cô tránh vị trí của camera trong sân, có vẻ như cô đang thảnh thơi lướt điện thoại di động nhưng thực tế là đang kiểm tra camera của Rose ngày hôm đó.

Điện thoại di động của cô được kết nối với hệ thống theo dõi của Rose, mỗi ngày đều có thể giám sát những gì đang xảy ra trong quán bar, vì vậy có xảy ra chuyện gì cô cũng có thể kịp thời giải quyết. Đa số thời gian cô cũng không động đến nó, chỉ khi Liễu Tư Dực đến Rose, cô mới có thể mở màn hình giám sát.

Hình ảnh của ba ngày trước rất dễ tìm, căn cứ theo thời gian Lăng Thương Âm nói, Lăng Thiên Dục nhìn thấy mọi chuyện quả thật đúng như lời của Thương Âm. Nha đầu này không hay nói dối, nhưng tính tình lại bộp chộp, nhưng Lăng Thiên Dục luôn giữ thái độ đề phòng với tất cả mọi người trong nhà này, cho dù cô em gái này thoạt nhìn không uy hiếp đến bản thân thì cô vẫn không thể thả lỏng hoàn toàn, dù sao chi bốn vẫn còn ngũ đệ.

Cô mở cửa sổ messenger, click vào khung chat của Trương Tiểu Vũ : “Tối nay cô ấy có đến không?”

Trương Tiểu Vũ trả lời: Có, Đại thiếu gia muốn tới.

Con ngươi Lăng Thiên Dục hiện lên một chút kinh ngạc, cô chậm rãi ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc, không một ai phát hiện ra biểu cảm của cô vừa thay đổi.

Cô đăm chiêu suy nghĩ, hành động này không giống tác phong ngày thường của đại ca, hôm qua mới gặp được Hồng Tâm mà hôm nay lại muốn đi? Anh ta không nên xiêu lòng nhanh như vậy mới phải...

“Đặt chỗ hay là hẹn Hồng tỷ?”

“Đặt chỗ, đã thông báo cho Hồng tỷ rồi.”

Lăng Thiên Dục đọc xong liền xóa toàn bộ nội dung tin nhắn, cô biết Trương Tiểu Vũ cũng sẽ làm y như vậy, còn sửa cài đặt thành chế độ vĩnh viễn không thể khôi phục. Cô chưa bao giờ đến Rose với tư cách là khách, nếu trùng hợp lục muội muốn cô hỗ trợ em ấy theo đuổi vị soái ca kia, vừa lúc đại ca cũng ở đây, thật đúng là dịp khó có được.

Cô cũng có lý do hợp lí để đến đến đó, trở thành khách hàng, sau này cũng dễ hành động.

Lăng Thiên Dục nghĩ đến đây, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

Có vẻ như cô đã đánh giá quá cao người anh trai đó của mình rồi.

Đợi nửa ngày không thấy Lăng Thương Âm quay lại, Lăng Thiên Dục trở về phòng mình thay một bộ quần áo thể thao rồi đi về sân golf.

Buổi sáng Lăng Xương Tiếu thích chơi bóng, hôm nay hiếm khi có nhàn nhã lại muốn chơi golf.

Bầu trời xanh biếc, mênh mông vô tận, từ xa nhìn lại, Lăng Thương Âm đang đuổi theo phía sau lão gia tử nói cái gì đó.

"Hừ, lão già này làm sao có thể đồng ý với em ấy dễ như vậy được, mặc kệ là cầu xin cái gì?”

Lăng Thiên Dục cầm gậy golf đi về phía hai người, cô đã tìm hiểu rõ tính cách của Lăng Xương Tiếu, dù là chuyện lớn nhỏ, muốn ông ta giúp đều cần dùng vật khác trao đổi, người nhà cũng không ngoại lệ.

Ông ta luôn coi nhẹ tình thân, đối đãi với con cháu hà khắc, mỗi người đều phải sống theo mục tiêu và hy vọng của ông ta, ai theo ý ông ta thì mới được đối xử dịu dàng một chút. Đáng tiếc, trong số mấy đứa con bốn trai một gái, đứa con trai ông ta yêu thương đã chết. Đó chính là cha của Lăng Thiên Dục, Lăng Quốc Thao.

Sự lạnh lùng và chán ghét của Lăng Thiên Dục đối với gia đình này, bắt đầu từ ký ức về mỗi lần tụ họp của gia đình, người của các chi khác luôn mỉa mai cha mẹ cô, đặc biệt là mẹ cô, bà luôn phải chịu đựng sự lạnh lùng và bắt nạt.

Sau khi mẹ qua đời, dã tâm và sự trả thù của Lăng Thiên Dục cũng được kích thích trỗi dậy, hiện tại, cô phải bấm bụng nén giận, giả vờ hiếu thảo, để có thể kiểm soát tất cả mọi thứ trong tương lai.

“Ông nội, để con chơi với ông vài ván.” Cô cầm theo gậy đi đến, trên môi nở một nụ cười tươi rói, nhưng cô biết, nụ cười đạo đức giả này xấu xí như thế nào.

Lăng Xương Tiếu đã tám mươi tuổi, nhưng thân thể cường tráng, chỉ có râu tóc trắng xóa để lộ tuổi tác thật, nụ cười nằm giữa vô số nếp nhăn khiến người khác không phân biệt được thật giả. Mỗi lần tiếp xúc với ông ta, Lăng Thiên Dục luôn phải tập trung tinh thần cao độ, vì chẳng biết câu nào của ông ta sẽ đẩy cô xuống hố sâu.

Ông ta nhìn Lăng Thiên Dục, hỏi: "Lục muội của con muốn con đi cùng con bé đến quán bar, con, có muốn đi hay không?”

“Thứ bảy là ngày gia đình, đi đến quán bar gì chứ, huống chi trừ lúc cần xã giao ra thì con không thích động đến bia rượu.”

Lăng Xương Tiếu cười cười quay đầu lại: “Con thấy đó, là nhị tỷ của con không muốn đi, không phải ông nội không đồng ý.”

Lão cáo già...... Lăng Thiên Dục bên ngoài cười nhưng trong lòng lại rất căm ghét thái độ làm bộ làm tịch của Lăng Xương Tiếu với cháu gái của mình, không phải ông ta luôn muốn cô ngoan ngoãn, không lấy chồng sao, tốt nhất là luôn tỏ vẻ an phận thủ thường ở trước mặt ông ta.

Ông ta thích kiểm soát tất cả mọi thứ, kiểm soát tất cả mọi người trong gia đình, đặc biệt là đứa con gái của cậu con trai mà ông ta yêu quý nhất, đứa cháu gái đã bị ông ta bỏ rơi.

“Con hả, con nghe theo ông nội.” Lăng Thiên Dục nói xong liền tiến lên trước vung gậy, tiếc là phát bóng này lại lại lệch khỏi lỗ.

“Trình độ giảm xuống rồi.” Lăng Xương Tiếu híp mắt vuốt râu nói.

 "Haiz, vẫn là gừng càng già càng cay, con làm sao so được với ông nội.” Cô lắc đầu có vẻ bất đắc dĩ, thừa dịp Lăng Xương Tiếu giơ gậy liền quay sang nhìn Lăng Thương Âm, hai ngón tay vuốt dọc cánh mũi, ám chỉ em ấy mau dùng chiêu khóc lóc xin xỏ.

Lăng Thương Âm lập tức hiểu được ám chỉ của cô, nhưng nặn không ra nước mắt, chỉ có thể len lén nhéo eo một cái, đau đến rơi lệ. Từ nhỏ cô ấy đã sợ đau, muốn khóc không phải việc khó, chỉ cần đau là được rồi.

“Hu hu hu, hu hu hu! Thì ra con ở trong nhà này chẳng được ai yêu thương cả, hu hu hu, quả nhiên là con gái thì không được quan tâm mà, quả nhiên là không có tiếng nói nhất, vô dụng nhất.”

Lăng Thiên Dục nhịn cười, cô nàng khóc vừa thật vừa đẹp, còn có cảm xúc hơn mấy cô diễn viên ấy. Lăng Xương Tiếu nhíu mày, thấy cô khóc đáng thương như vậy cũng mềm lòng.

“Chẳng phải đã lâu lắm rồi con không gặp nhị tỷ nên muốn cùng chị ấy đi quán bar chơi một chút thôi sao, ông nội thương cháu trai mà không thương mấy đứa cháu gái gì cả.”

Lăng Thiên Dục che miệng cười trộm, chiêu này tuyệt vời, Lăng Thương Âm cũng thông minh đấy, biết tìm điểm yếu của đối phương mà đâm.

Lăng gia trọng nam khinh nữ, nhưng Lăng Xương Tiếu chưa bao giờ thừa nhận điểm này. Lăng Thiên Dục làm bộ an ủi, kì thực muốn xem mình đoán có chính xác hay không, chiêu này hẳn là sẽ có hiệu quả với lão già đó.

“Được rồi được rồi, ông nội trọng nam khinh nữ khi nào, ông đối xử với mấy đứa không tốt hay là đối xử với cô của mấy đứa không tốt?

“Ông có mà, hu hu hu.” Lăng Thương Âm vẫn nức nở, Lăng Xương Tiếu đỡ trán, bất đắc dĩ vung tay: “Đừng khóc đừng khóc, nhị nha đầu đi cùng nó đi, hiếm khi trở về còn làm ầm lên với ông.”     

“Nhưng…” Lăng Thiên Dục ra vẻ khó xử.

“Đừng nhưng nữa, nhưng nữa là ông không đánh nổi quả bóng này đâu, chỉ biết làm ông đau đầu.”

“Được rồi, Lục muội, đừng làm phiền ông nội nữa, để Nhị tỷ đi cùng em là được rồi chứ gì.” Lăng Thiên Dục giúp cô nàng lau nước mắt, Lăng Thương Âm trực tiếp tóm lấy tay áo cô lau nước mũi.

Lăng Thiên Dục mở to hai mắt, chỉ thấy quần áo thể thao màu trắng bị dính một lớp nhầy nhầy dính dính, Lăng Thiên Dục lập tức cảm thấy như bị sâu bò lên thân thể, khó chịu vô cùng, cô siết chặt nắm đấm giơ lên trước mặt Lăng Thương Âm, cuối cùng lại bất đắc dĩ buông xuống. Con nhóc chết tiệt này... Thật! Ghê! Tởm!

“Hừ!” Lăng Thương Âm cố ý ngẩng đầu lên, ai bảo ban đầu chị không đồng ý cơ, chẳng phải kết quả vẫn giống nhau sao.

Lăng Thương Âm tùy hứng nhưng không điêu ngoa, tuy thích những người đẹp trai nhưng không lăng nhăng, chỉ là thích đổi bạn trai, nếm thử người mới thôi.

Lần này không biết cô nàng sẽ thích Trương Tiểu Vũ, trong bao lâu.

Chuyện gì cũng có mặt tốt xấu, Lăng Thương Âm thích Trương Tiểu Vũ thì sẽ thường xuyên đến Rose, như vậy thì Lăng Thiên Dục cũng có thể đi đến đó một cách danh chính ngôn thuận, nhưng thường xuyên lộ diện sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô với quán bar bên kia, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng tạo thành phiền toái.

Lăng Thiên Dục không muốn lợi dụng Lăng Thương Âm, cô muốn giữ lại một chút thuần khiết và chân thành cuối cùng ở trong căn nhà này.

Trên đường đến quán bar, Lăng Thương Âm không kìm nén được vui mừng và phấn khích, Lăng Thiên Dục nhìn con đường quen thuộc ngoài cửa sổ, tâm trạng rất khó nói. Cô đã lái xe con đường này rất nhiều lần, khi cô mệt mỏi, lúc cô buồn nhất, lúc cô dễ bị tổn thương nhất… đều lái xe qua con đường này, dù cô có bắt đầu ở đâu thì điểm đến cuối cùng luôn luôn có Liễu Tư Dực đứng chờ.

“Nhị tỷ, chị xem bộ quần áo này của em có ổn không?” Hôm nay Lăng Thương Âm hôm nay trang điểm khá nhẹ, ngày đó cô trang điểm đậm, sợ không để lại ấn tượng tốt cho Trương Tiểu Vũ nên hôm nay đặc biệt ăn mặc dịu dàng một chút.

“Có, đẹp.”

“Nhị tỷ, em cảm thấy chị mặc màu đỏ rất đẹp ấy, nhưng bộ màu đen này cũng không tệ đâu.” Lăng Thương Âm chuyển sang đánh giá Lăng Thiên Dục, trước kia không để ý, hiện tại nhìn chiếc áo khoác dài cô mặc lại cảm thấy hết sức xinh đẹp.

Từ trước đến nay, Lăng Thiên Dục luôn tỏ ra khiêm tốn trước mặt người nhà, màu đỏ thích hợp với Liễu Tư Dực, gợi cảm mà mãnh liệt, bản thân cô thích màu đen hơn, phù hợp với tâm tình hiện tại.

Lúc 11 giờ đêm, Rose trở nên sôi động, không giống như sự yên tĩnh trước đó, quán bar hôm nay vô cùng sôi động. Vừa mới vào liền nhìn thấy mọi người vây quanh góc phía đông bắc, Lăng Thương Âm nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của người thương.

“Thưa hai cô, hôm nay không còn chỗ ngồi nữa, thật lòng xin lỗi.” Cô đang bận tìm kiếm thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Trương Tiểu Vũ, Lăng Thương Âm hưng phấn không biết làm sao, lại có chút căng thẳng, thành ra không biết tiếp lời như thế nào, đành phải nắm chặt khuỷu tay Lăng Thiên Dục.

“Hôm nay quán bar có sự kiện gì sao?” Lăng Thiên Dục hỏi.

“Vâng, bên kia đang chơi xúc xắc, hai cô có thể đi xem, nhưng xin lỗi, không còn chỗ ngồi nữa.”

“Xúc xắc? Đáng xem đấy, phiền anh đưa chúng tôi qua.” Lăng Thiên Dục và Trương Tiểu Vũ tỏ ra xa lạ giống như khách hàng và nhân viên, như không hề quen biết, cô biết để Trương Tiểu Vũ dẫn đường thì Lăng Thương Âm mới không từ chối, mà cô chỉ muốn đi xem Liễu Tư Dực.

Huống chi, người có thể làm cho Liễu Tư Dực chủ đụng bày xúc xắc không nhiều lắm, người này hẳn là đại ca.

Từ bàn xúc xắc truyền đến hàng loạt tiếng hô to, thỉnh thoảng có người gọi tên "Hồng tỷ", Lăng Thiên Dục và Lăng Thương Âm tiến lại gần, sau đó tìm được vị trí quan sát thích hợp ở bên cạnh.

Một người phụ nữ mặc áo đỏ ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Lăng Thương Bắc đã bị phạt vô số chén rượu. Người phụ nữ kia vô cùng bình tĩnh, một bàn tay nàng ta phủ lên cốc lắc xúc xắc, khóe môi tựa như có ý cười, khí chất của nàng thoát tục, xinh đẹp tựa như cô gái trong những áng thơ, giữa nụ cười nhạt nhẽo lại ẩn giấu nét gì đó vừa lạnh lùng lại vừa hớp hồn, không biết đã cướp đi trái tim của bao người.

Đôi mắt nàng ta nhạt như nước, nàng nhấc cốc gieo xúc xắc lên liền thấy sáu con xúc xắc xếp chồng lên nhau, cả sáu viên xúc xắc cùng quay về một chiều, trên đỉnh chỉ có duy nhất một chấm màu màu đỏ.

Tất cả mọi người sợ ngây người, có người không nén được kêu lên: "Mẹ nó, đây là chiêu Nhất Trụ Kính Thiên đó!” Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, có người còn phấn khích huýt sáo, ngay cả Lăng Thương Âm cũng cảm thấy ngạc nhiên, lại có người gieo xúc xắc ra được sáu con một giống hệt trong phim ư?

“Một điểm, anh lại thua rồi.” Liễu Tư Dực giơ tay lên, nhân viên phục vụ thêm hai ly rượu cho người người đối diện.

“Ha ha! Được rồi! Lần này tôi thua tâm phục khẩu phục!” Lăng Thương Bắc đã hơi say, Lăng Thương Âm cảm thấy giọng nói này rất quen, xoay mặt nhìn lại liền ngạc nhiên kêu lên: “Đại ca?"

Tiếng đại ca này làm cho Lăng Thương Bắc tỉnh một nửa, cũng làm cho Liễu Tư Dực đang đắm chìm trong đống xúc xắc phát hiện ra hai người. Lăng Thiên Dục nhìn cô, khóe miệng lộ ra một chút đường cong, Liễu Tư Dực nhìn cô, cũng cười khẽ, chớp mắt cái, tất cả sự lạnh lẽo vừa rồi của nàng như được hòa tan, ánh mắt nàng dịu dàng như nước. Khung cảnh ồn ào và mọi người đều trở thành bối cảnh, trong mắt nàng chỉ có Lăng Thiên Dục.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: