Tay đánh máy, đánh máy, ghi chép, ghi chép lại những điều cần chỉnh sửa. Xem xong bản báo cáo kế hoạch cho đầu tháng sau một lượt cuối cùng rồi, thì Hoàng Quyên mới nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể một chút, vô thức với tay tới cầm cốc giữ nhiệt thì phát hiện không biết coffe trong đó đã hết từ khi nào. Đưa mắt nhìn đồng hồ, 20 giờ tối hơn rồi sao, tựa hồ tập trung làm việc từ trưa đến giờ đến nỗi quên luôn cơn đói, bữa trưa trong bụng hiện giờ chắc cũng đã tiêu hóa thành bã mấy năm rồi. Cảm thấy có chút đói bụng, cô tháo mắt kính xuống duỗi cơ thể mệt mõi cả buổi ra, xoa xoa đôi mắt vì nhìn laptop quá lâu mà có chút nhứt ngứa, đứng lên sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng rồi mới mở cửa đi ra khỏi văn phòng.
Vào giờ này, hầu như toàn bộ nhân viên ở công ty đã tan làm hết rồi ngoại trừ những người ở bộ phận khác tăng ca, hoặc là ở lại làm hoàn thành nốt công việc giống như cô. Bộ phận Marketing đã về hết, nên văn phòng bên ngoài đã sớm không còn ánh đèn, tiếng giày cao gót không nhanh không chậm từng bước nện trên nền nhà trong bóng tối ra ngoài hành lang, âm thanh giày cao gót cô đơn càng ngày càng một gần đến cửa thang máy. Trong thang máy, ngón tay trỏ thon dài đeo một chiếc nhẫn vàng trắng của PNJ nhấn vào nút xuống tầng đỗ xe.
Tầng đỗ xe lúc này khá là vắng, ngoại trừ xe của nhân viên lao động ra thì còn lại đều trống, rất dễ dàng thấy được chiếc xe quen thuộc của mình. Bước chân trầm ổn từng bước đi đến, tiếng giày cao gót vang lên rõ ràng trong thời điểm này. Mang xe tay ga đi ra khỏi tầng hầm, Hoàng Quyên mỉm cười nhẹ gật đầu chào với người đàn ông trung niên đang còn ở bãi đỗ xe, bác ta cũng gật đầu cười hiền từ chào lộ ra hàm răng đã ngã sang màu vàng đi do tuổi tác.
Bác đã quá quen với cô bé này rồi, làm bảo vệ ở nơi này 2 năm, tựa hồ bác đã quen thuộc với cô bé luôn là người đi về muộn ở công ty này.
Cuối tháng mười, thời tiết dần chuyển sang bản tính khắc nghiệt vốn có của mùa đông. Khí trời ban đêm của Sài Gòn cũng lạnh đi, từng làn gió se se lạnh nhẹ luồn vào ống tay áo, cổ áo của người chạy xe trên đường, ấm áp nhất giữa những cái lạnh đó chắc có lẽ là vòng tay ôm lấy từ phía sau của người bạn yêu đi.
Lạnh là như thế, nhưng Quyên lại không muốn mặc áo khoác, muốn hưởng thụ cái lạnh mang chút cô đơn lên cơ thể của người trẻ 26 tuổi. Chạy khỏi con đường Nguyễn Đình Chiểu của quận 3 để về quận Gò Vấp, ghé vào một quán hủ tiếu ven con đường luôn luôn tấp nập, nhộn nhịp người Quang Trung để gọi một phần mang về. Đã từ lâu rồi Quyên chưa khi nào ăn cơm nhà nấu, thói quen ăn uống của một ngày đều là thức ăn ở bên ngoài.
Đối với một người không câu nệ thức ăn mà nói, họ rất dễ ăn và không kén chọn món nào, là một người dễ tính, Quyên cũng không kén chọn, nhưng cô ấy không phải là người dễ tính, chỉ là cô ấy không quan trọng về vấn đề thức ăn phải ngon như thế nào, hôm nay sẽ ăn món gì, và dành thời gian để lựa chọn đồ ăn đẹp mắt. Quan niệm của cô là ăn để mà duy trì cuộc sống, chứ không phải sống để mà ăn, tâm tư của Quyên không đặt nặng lên bữa cơm của chính mình mà đều dồn tâm tình vào công việc của bản thân. Nên bắt gặp hình ảnh Hoàng Quyên ăn một ly mì ăn liền đơn giản vào giờ nghỉ cùng coffe gói thì đều là chuyện thường tình. Đôi khi dưới một góc nhìn nào đó, đây cũng là một thói quen không tốt.
Về lại căn nhà ở tầng 8 chung cư của mình, cô thay lại dép ở trong nhà rồi đi vào phòng khách. Căn nhà hôm nay vẫn là yên tĩnh như thường ngày, Thục Uyên ─ bạn ở chung nhà của cô về quê thăm người mẹ khó tính của mình rồi, thật ra cũng không hẳn là khác mấy ngày thường cho lắm, trước đây mỗi ngày giờ cô tan làm đi về nhà cũng vẫn là một gian phòng yên tĩnh như thế này, vì công việc của Thục Uyên thường là hơn 3 giờ sáng mới tan làm, về nhà thì mệt mỏi đương nhiên ngủ đến hơn 10 giờ sáng mới dậy, nên hai người bọn họ cũng chỉ gặp mặt nhau vào cuối tuần mà thôi.
Đừng nhầm lẫn công việc của Thục Uyên nhé, công việc của cô ấy là một Bartender trưởng của một quán bar.
Nhắc đến người này kỳ thật cũng là một câu chuyện khá dài, vào cái năm mà Quyên mới chỉ vừa trở về từ Mỹ và được giới thiệu thuê căn hộ ở chung cư này, bản thân chỉ là một mình nhưng căn hộ được giới thiệu này rõ ràng là có hai phòng ngủ, nên cô nảy sinh ý định tìm bạn cũng có nhu cầu ở ghép. Đăng thông tin lên mạng xã hội, yêu cầu giới tính là nữ, độ tuổi trên 18 dưới 30 có đầy đủ năng lực công dân và hành vi dân sự, có công việc ổn định và không mang nợ nần quá nhiều trong người, không dẫn người khác về nhà khi không có sự cho phép của cô, có ý thức vệ sinh chung sạch sẽ và không bê bối, không ồn ào làm ảnh hưởng tinh thần của bạn chung nhà, có tinh thần trách nhiệm,.... Khá dông dài, nhưng đã là bản tính kỹ lưỡng hơi có chút khó khăn của bản thân rồi.
Cứ ngỡ những yêu cầu khó khăn này sẽ không có ai liên hệ, nhưng không ngờ lại có người thật sự liên hệ đến mình nha! Hoàng Quyên cho rằng chắc hẳn người này cũng đang rất cần nơi ở đây, mới chịu khổ sống cùng với một người như mình. Trong thời điểm trao đổi thông tin với đối phương, Quyên cũng không nhận ra điểm quen thuộc cho lắm, nhưng đến cái ngày mà hẹn cùng nhau gặp mặt để đến ký hợp đồng thuê nhà thì cô mới thật sự muốn nhăn mặt, có cảm giác muốn chửi thề một chút. Cái người đứng trước mặt, cao hơn cô gần nửa cái đầu cũng đang sửng sốt này không phải là cái người đã đụng xe vào cô lúc còn ở Mỹ sao! Thục Uyên là bạn của một trong số những người bạn cô quen lúc còn làm phục vụ ở một nhà hàng Việt, vô tình qua lại nhưng để lại cho cô ấn tượng không tốt về cô gái này, là một cô nàng xinh đẹp, hòa đồng và thân thiện nhưng lại một dân chơi. Rất hay rủ rê Lam là cô bạn làm chung của Quyên bỏ ngang việc làm để đi uống rượu với mình, chỉ vì cảm thấy bị tủi thân trong mối quan hệ trẻ con của mình.
Không biết nghĩ cho người khác, trẻ con, cợt nhã. Là những ấn tượng không tốt mà Hoàng Quyên để lại cho cô gái Uyên của chúng ta, ấn tượng là vậy nhưng đương nhiên sẽ không nói ra và cũng không bận tâm người này. Cho đến khi một ngày hôm đó khi tan trường về, Hoàng Quyên vừa xoa đi vẻ mệt mỏi trên lớp ra khỏi khuôn viên trường, đứng ở bãi đỗ xe đợi bạn của mình lái xe ra nhờ chở về, vốn là cô sẽ không nhờ người khác như thế nhưng xui xẻo là ngày hôm đó xe đạp của cô bị anh họ mượn chạy đi rồi còn cô thì lại không có quyền tức giận được. Cho nên Lauren cô bạn mới quen ngỏ ý muốn đưa mình đi học, về nhà. Trước sự đôi mắt chân thành cùng sự nhiệt tình đó, bản thân cũng đang gặp khó khăn nên Quyên đành nhận lời.
Đang đứng đợi Lauren lái xe ra, Quyên mệt mỏi không một chút phòng bị, thì từ phía nơi nào đó không biết một chiếc Ford Ranger bán tải màu cam dán đầy những hình ảnh theo phong cách của một trong số nhóm sinh viên đại học trong trường bốc đồng người Mỹ đâm sầm vào cô.
May mắn là không nguy hiểm gì nhiều, nhưng cũng ngã ra đất hai vòng và trầy xước một chút, chắc người trong xe lạc tay lái loạn xạ đến khi thấy cô thì thắng lại nên mới đâm sầm vào mình. Thời điểm bản thân còn đang chấn động, thì bên tai lại đầy những âm thanh cười đùa bỡn cợt bằng tiếng Anh phát ra từ bên trong xe.
"Đã nói là đừng giỡn nữa mà, đụng trúng người ta rồi kìa!"
"Haha, là do mày không thành thật với tụi tao thôi."
"Đúng rồi, nói mau lên, mày với Riley như thế nào rồi?"
"Có làm gì đó đó quá mức kích thích chưa???"
Kéo theo sau đó là hỗn tạp âm thanh cười đùa của nhóm thanh niên nam nữ, ngôn ngữ khác nhau, nhưng sử dụng chung tiếng Anh. Quyên ghét bỏ bọn sinh viên bốc đồng này, cố gắng đứng dậy, lúc này mới nhận lại được một lời xin lỗi mang theo sự ngưỡng ngùng của thiếu nữ.
"Bạn gì đó cho ơi mình xin lỗi, đây là tiền băng bông, bạn cầm giúp mình nhé." Thiếu nữ cười ngượng ngùng, nhiều phần mất tự nhiên ngoái đầu ra khỏi cửa xe để nói. Gương mặt sạch sẽ, mái tóc nhuộm nâu, đường nét đẹp dịu dàng của con gái người châu á có pha chút phong cách trang điểm của người nước ngoài, những cũng không thay đổi một sự thật rằng cô bạn này rất xinh đẹp, cái đẹp kiều diễm đặc biệt quyến rũ khiến đứa con gái khác phải ghanh tỵ.
"Tụi mày xem nó lại như thế nữa kìa."
"Nè, nè, Riley còn chưa đủ với mày sao Jade?"
Chưa nhận lời xin lỗi từ Thục Uyên, nhưng nghe bọn sinh viên trong xe nói những lời bỡn cợt như thế làm cho Quyên nảy sinh có chút khó chịu, nhưng không thể hiện ra mặt, gương mặt cô vẫn duy trì một cảm xúc phẩy tay từ chối số tiền đó rồi nói câu "Không có có gì".
Đúng lúc này Lauren cũng vừa lái xe đến, đảo mắt qua ngữ cảnh hiện tại, liền hiểu sơ tình hình một chút nên Lauren đỡ Hoàng Quyên lên chiếc xe cũ của mình rồi chạy đi ghé tiệm thuốc ven đường.
Câu chuyện chạm mặt của họ chỉ có vậy, đã từ lâu sau khi tốt nghiệp Quyên cũng đã sớm quên đi cái chuyện đó rồi, có rất nhiều thứ bản thân cô cần phải tập trung. Nhưng không ngờ hai năm sau lại có duyên hội ngộ ở đất nước mình sinh ra như thế này, mà sắp tới còn là quan hệ ở chung nhà.
Thời gian đầu ở chung vẫn còn nhiều điểm ngượng ngùng, thật ra là chỉ có một mình Thục Uyên thôi, còn Quyên thì vẫn một bộ dáng từ trước đến nay không thấy đổi đó là ít nói, biểu tình cũng không lộ ra nhiều, nên phần lớn Thục Uyên đều cảm thấy cô ấy đáng sợ. Nếu chẳng phải cô không còn nơi nào để nương chân, vừa lúc gặp được căn hộ cho thuê giá phải chăng mà view lại đẹp như thế này, chỉ là ở chung thêm với một người, nhưng đối với cô thì không sao, càng ở đông càng vui, có người để mình trò chuyện, biết đâu chừng lại còn gặp được một mỹ nhân nào đó nữa thì sao, nghĩ thôi cũng đã phấn khích rồi.
Như ý của cô ông trời ban cho Thục Uyên một mỹ nhân xinh đẹp, cao ráo làm bạn chung nhà, chỉ có điều tính cách nó tỉ lệ nghịch với gương mặt của người này quá đi thôi. Ấn tượng của Thục Uyên về Hoàng Quyên là người gì đâu mà mặt lúc nào cũng lạnh lẽo không một tia ấm áp nào tỏa ra, luôn có cảm giác điềm đàm đến xa lạ, có vẻ không hứng thú với những sự việc xảy ra xung quanh cô ấy hay gì ấy, đam mê sạch sẽ quá mức khiến cho Thục Uyên chỉ biết nhăn mặt không dám lên tiếng, cùng với một số bất mãn khác nữa làm cho cô có cảm giác đang sống chung với mẹ.
"Cũng cùng bằng tuổi, mà sao sao mình trưởng thành phới phơi, yêu đời còn bả ngày càng nhìn như bà cô thời kỳ mãn kinh vậy."
Kết thúc ấn tượng đầu tiên, Thục Uyên đều nghĩ, cô gái như vậy thì khó có người yêu lắm đây.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)