Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

358 0 2 0

Thời gian đầu còn khó tiếp nhận nhau, nhưng dần dần ở chung thì lại hòa hợp. Lúc đó Thục Uyên vẫn còn là một nhân viên bartender nhỏ, có thời gian rãnh ở nhà nhiều nên trong nhà cũng có không khí vui vẻ hơn. Hai người bọn có mối liên kết với nhau bắt đầu từ những bữa sáng Uyên nấu cho hai người cùng ăn, hay là cái bánh, ly nước mà mỗi cô thường chừa lại cho Quyên vào mỗi tan giờ làm về, hay như những lúc đấu khẩu. Những buổi tối hai người thường ngồi chung ở sofa xem đá banh, và trao đổi với nhau những chuyện ở chỗ làm. 

Hoàng Quyên không phải là người dễ mở lòng, nhưng cô bạn ở chung nhà này lại là một thái cực trái ngược hoàn toàn lại với bản thân, nhưng gì Thục Uyên có thì bản thân mình thiếu cũng như ngược lại. Nhưng các bạn có công nhận là chúng ta thường bị hấp dẫn bởi những thứ chúng ta không có không? Hoàng Quyên cũng thế, tính cách vui vẻ, thân thiện của Thục Uyên đã phần nào khiến cô cảm thấy muốn gỡ lớp phòng bị bản thân xuống mà mở lòng nhiều hơn. Và cũng không biết từ khi nào mà cả hai trở thành bạn bè tốt của nhau, trừ những lúc đấu khẩu mấy chuyện không quan trọng ra còn lại thì hòa hợp với nhau rất tốt.

Ở chung với nhau lâu ngày Hoàng Quyên cảm thấy kỳ thật tính cách của Thục Uyên không phải quá tệ như mình tưởng, cô rất nhiệt tình và tốt bụng, sống cũng rất ngăn nắp và tính tình khá là bộc trực, là một người hướng ngoại vui vẻ điển hình, nhưng cái bản tính cợt nhã của mình thì vẫn không thay đổi. Ngoài ra, rất đáng để nói rằng là Thục Uyên có một cái tật khiến cho Quyên cảm thấy rất khó chịu, đó là dẫn phụ nữ lạ về nhà.

Bạn không đọc nhầm đâu, đó là phụ nữ, xu hướng tính dục của Thục Uyên thiên về nữ. Ngoại trừ lâu lâu dẫn mấy cô gái nóng bỏng về nhà vào trong phòng riêng của mình, thì còn lại Quyên không có ý kiến gì, thời đại mới rồi, cộng đồng LGBT từ lâu đã được công nhận rồi, ai cũng có quyền sống thật với chính xu hướng của mình không cần phải sống vì một ai cả. Mặc dù tính cách có phần bảo thủ, nhưng dù sao Quyên cũng đang sống trong thời đại phát triển, nên có những thứ từ nhỏ được nghe lại từ miệng phụ huynh thì thấy đáng sợ, nhưng khi lớn lên lại thấy điều đó là bình thường.

Thời gian sau đó mọi thứ đều thay đổi, chẳng mấy chốc cũng đã sống chung được 4 năm, lúc này sự nghiệp cả hai đã phát triển rất khá. Hoàng Quyên được giám đốc tín nhiệm giao cho trức trách trưởng phòng Marketing sau mấy năm kinh nghiệm, Thục Uyên cũng đột phá với sự sáng tạo trong nghiệp pha chế mà tiến thẳng lên chức bartender trưởng.

Từ ngày cả hai lên chức mới, Hoàng Quyên vốn đã luôn dành sáu mươi trên một trăm phần trăm cuộc sống cho công việc, thì nay lại tăng lên tám mươi phần trăm, một ngày trời của cô mà nói chỉ có sau 8 giờ tối đến 7 giờ sáng thì cô mới chính thức có mặt ở nhà. Giờ giấc của Uyên thì ngược lại, cô bắt đầu ca từ 5 giờ chiều đến 5 giờ sáng mới được tan làm, nên mới bảo họ ít khi nào hội ngộ nhau. Nhưng không phải vì giờ giấc trái ngược đó mà tình bạn của họ sẽ thay đổi.

Một thoáng nhớ lại chuyện trước đây, khiến cho tâm tình của Hoàng Quyên lắng đọng lại một chút. Cô mang phần hủ tiếu đi đến sau bếp đun sôi lại cho nóng, rồi đổ ra cái tô mang ra phòng khách, bật ti vi lên chuẩn bị ăn tối. Ăn được 3 đũa bún thì âm thanh thông báo của ứng dụng Messenger phát ra từ điện thoại, Quyên với tay lấy kiểm tra thì thấy tin nhắn từ Thục Uyên.

Thiếu nữ ngây thơ: "Ăn gì chưa bồ?" kèm theo biểu tượng mặt cười lớn.

Suy nghĩ một chút, cô trượt đến camera quay lại tô hủ tiếu của bản thân, cùng tivi đang dừng lại ở kênh tin tức 24h.

Bà già đi làm: "Đang ăn đây." ngón tay thon dài gõ chữ.

Đừng thắc mắc với những biệt hiệu trẻ con này, mọi thứ đều là do một tay Uyên đặt. 

Thiếu nữ ngây thơ: "Đi làm về còn chưa đi tắm đã ăn rồi nhỏ này, tắm tối nguy hiểm lắm trời ơi." chắc có lẽ Thục Uyên thấy được một mảnh ống quần baggy của Hoàng Quyên qua video vừa rồi, nhanh tay trả lời lại.

Bà già đi làm: "Biết rồi, chừng nào lên vậy?"

Thiếu nữ ngây thơ:" Nói thôi xong cũng không làm." qua lời nhắn cũng có thể biết Uyên đang biểu tình bất mãn như thế nào, chẳng mấy chốc nhắn lại tiếp:"Thứ sáu này tao lên, để còn đi làm nữa chứ."

Bà già đi làm:"Mà tao cũng chưa biết lí do tại sao, bỗng dưng bác gái kêu mày về ngoài đó làm gì vậy?"

Thục Uyên có gốc là người Hà Nội, nhưng sinh ra là ở tại Sài Gòn, chuyển qua Mỹ sống một mình với ba cùng dì vào năm 10 tuổi, Thục Uyên sống ở Mỹ trước Hoàng Quyên 6 năm. Nói về người phụ nhà Uyên, bác gái này là một người khó tính, ba mẹ Thục Uyên chia tay nhau từ lúc cô còn học lớp mẫu giáo, bác gái nhà sống chung với bà ngoại tới nay cũng gần 10 năm rồi, quan hệ của hai con mẹ tương đối tốt, thường xuyên liên lạc qua điện thoại cùng nhau, một năm Tết Thục Uyên bay ra Hà Nội xum vầy cùng gia đình ngoại. Nhưng không biết có cớ sự gì phát sinh mà tối hôm thứ hai vừa rồi, bác gái lại gọi cho Thục Uyên, bảo nếu không bận việc gì thì về nhà chơi đi, nếu người khác nghe qua sẽ nghĩ đây rõ ràng là một câu nói bình thường của mẹ mà mình có thể từ chối được, nhưng Thục Uyên hiểu rõ tính mẹ, đây vốn dĩ là một câu hỏi chỉ có một đáp án, và buộc cô phải vào tình thế không thể từ chối được. Cũng vừa dịp được nghỉ phép hiếm có 3 ngày, sáng thứ ba hôm sau Uyên đã đặt vé bay về Hà Nội.

Đã xem tin nhắn, có chút ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng Uyên cũng trả lời: "Chuyện cũng không có gì, để nào về tao kể cho nghe."

Bà già đi làm: "Cũng được, nào về Sài Gòn nhớ mua quà."

Thiếu nữ ngây thơ: "Cũng được, để tao mua cho một em chó tặng mày."

Đọc xong dòng này Quyên như muốn đen mặt, giương camera chụp lại bàn tay đang giơ ngón giữa, gõ vài dòng bất mãn rồi để điện thoại xuống, tiếp tục ăn phần hủ tiếu, tivi lúc này cũng đã chuyển sang một chương trình khác.

Ăn xong Quyên mang tô bẩn ra sau nhà bếp để rửa, nhà bếp vốn hai người ít sử dụng nên hầu như rất gọn gàng và sạch sẽ, trong tủ lạnh cũng không có rau củ quả gì nhiều, chỉ đơn giản có sữa hộp loại lớn, với sữa chua, phần lớn là bia chiếm diện tích nhiều hơn. Không thể không nói, ngoài sự hòa hợp bù đắp về tính cách, cả hai còn là bạn "nhậu" hợp lí nữa.

Hoàng Quyên bắt đầu đi vệ sinh ngôi nhà không mấy dơ chút nào, quét nhà, lau nhà xong cũng đã 10 giờ, lúc này cô mới chuẩn bị đi tắm. Căn hộ ở chung cư cô thuê là căn hộ cao cấp, tiện nghi đầy đủ, nội thất cũng hiện đại, hai người cũng chưa có ý định sẽ mua nhà ở riêng, nên tiếp tục sống nương nhau ở đây.

Cô tắm xong cũng đã 10 giờ rưỡi, đi vào căn phòng có ram màu chủ đạo là xám của mình, cô mệt mỏi ngã lưng xuống chiếc giường gỗ pallet.

Tâm tình yên tĩnh trong chốc lát, bỗng dưng lơ đãng nhớ đến bà ngoại của mình, có chút cảm xúc muốn cầm điện thoại gọi cho bà. Nhưng lại suy nghĩ với giờ giấc này hẳn là bà đã đi ngủ rồi.

Kiểm tra một chút tin nhắn trong nhóm chat của công ty, lướt lướt cảm thấy không có gì đặc biệt, cô tắt điện thoại để sang một bên. Bàn tay đưa sang lấy hộp thuốc ở kệ tủ cạnh giường, lấy ra 1 viên thuốc an thần, cầm ly nước ban nãy mình đã mang vào mà uống. Gần đây cô hơi khó ngủ, không biết có phải là do vấn đề áp lực trong công việc hay là thời tiết thay đổi, khiến cơ thể không thoải mái đây nữa.

Lướt điện thoại để xem tin tức một chút, sau đó cơn buồn ngủ cũng đến gõ cửa thần kinh của bản thân.

Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo cô vào một giấc mộng dài, chạm vào nơi ký ức đã bị quên lãng của Hoàng Quyên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16