Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

10 0

Tương truyền rằng trong tộc quỷ hút máu, cứ hàng nghìn năm mới xuất hiện một vị Quỷ Vương. Từ khi sinh ra, Quỷ Vương đã khác hẳn với những kẻ khác ,sẽ có dị tượng xuất hiện, một khi Quỷ Vương giáng thế, vạn quỷ đều cúi mình quy phục. Mọi vũ khí, lợi khí trên đời đều không thể làm tổn thương y, chỉ duy nhất sợ một điều, gọi là “rơi vào trạng thái ngủ sâu”.

Tống Niệm Ảnh một tay nhẹ nhàng vuốt lưng em gái Tống Như Hi đang gối đầu lên đùi của mình, tay kia cầm một quyển sách cũ đã phai màu, không có tựa đề, khóe môi khẽ cong lên đọc thành tiếng.

“Chị ơi, ‘rơi vào trạng thái ngủ sâu’ là gì vậy?”

Tống Như Hi còn nhỏ, vừa mới học lớp mười, từ bé đã mê mẩn những tiểu thuyết về ma quỷ, đặc biệt là về quỷ hút máu. Quyển sách này cô vô tình phát hiện ở nhà chị gái, và mỗi lần ghé chơi đều năn nỉ chị đọc cho nghe.

Đôi mắt đen láy của Tống Niệm Ảnh chăm chú nhìn vào những dòng chữ trong sách:

“‘Rơi vào trạng thái ngủ sâu’ chính là kiếp nạn của quỷ hút máu. Mỗi trăm năm hay nghìn năm sẽ gặp một lần, không có quy luật nhất định, giống như cái chết của loài người chúng ta vậy. Khi đó, họ sẽ nằm trong quan tài băng, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại nữa. Trời ban cho quỷ hút máu sức mạnh to lớn và thời gian vô tận, nhưng vạn vật trong trời đất đều phải cân bằng, cái gì quá mạnh mẽ tất yếu sẽ bị hủy diệt.”

Cô vừa đọc vừa khẽ nhướng mày, thầm cảm thán đây đúng là chuyện dọa trẻ con, trên đời này làm gì có quỷ hút máu thật?

Tống Như Hi tò mò hỏi tiếp:

“‘Rơi vào trạng thái ngủ sâu’ rồi thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại sao?”

Ánh mắt Tống Niệm Ảnh lướt qua những dòng chữ trong sách, rồi lại lật thêm vài trang. Ngón tay thon dài, đeo chiếc nhẫn ngọc màu trắng, chỉ vào một đoạn:

“Này, chỗ này viết rằng : cũng có trường hợp đặc biệt. Quỷ hút máu, giống như con người, cũng có ‘sức mạnh của đức tin’. Tình yêu của họ thuần khiết, không vướng tạp niệm. Tương truyền, nếu muốn đánh thức một quỷ hút máu đang ‘rơi vào trạng thái ngủ sâu’, phải đốt vật phẩm thuộc về người họ yêu trước quan tài pha lê, dùng mùi hương quen thuộc ấy để gọi họ trở về. Nhưng cách này chỉ có thể thực hiện trong hoàn cảnh vô cùng đặc biệt, và quỷ hút máu khi tỉnh lại sẽ như một đứa trẻ mới sinh, quên sạch tất cả.”

Nghe đến đây, Như Hi lặng người một lúc rồi khẽ thở dài cảm thán:

“Dùng mùi hương của người mình yêu để đánh thức, mà khi thức dậy lại quên hết tất cả… thật đau lòng và đáng tiếc quá.”

Tống Niệm Ảnh “chậc chậc” hai tiếng, gấp cuốn sách lại, rồi véo nhẹ má em gái:

“Con bé nhỏ xíu như em thì biết gì mà tiếc với nuối. Thôi đủ rồi, hôm nay kể đến đây nha, chị đưa em về.”

Nói rồi, cô đứng dậy, đi lấy chiếc áo khoác treo trên giá.

Tống Như Hi vẫn còn nằm sấp bên cạnh, lưu luyến lật tiếp mấy trang của cuốn tiểu thuyết không tên ấy. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, chị gái đã thay đồ chỉnh tề, đứng đợi ở cửa.

Chiếc áo trench coat Burberry phiên bản mới của mùa này khẽ ôm lấy thân hình thon dài của cô, chỉ để lộ ra đôi chân trắng ngần, mảnh mai và cân đối.

Chiếc thắt lưng ở eo được buộc hờ hững, nhưng lại khéo léo tôn lên vòng eo nhỏ nhắn đến mức một tay cũng có thể ôm trọn, cùng những đường cong gợi cảm mà ngay cả bóng tối cũng không thể che giấu. Đôi khuyên tai kim cương Golconda khẽ đung đưa theo từng động tác khi cô cúi xuống mang giày, toát lên vẻ sang trọng và thời thượng.

Dù là chị ruột của mình, Tống Như Hi vẫn không kìm được mà thốt lên khen ngợi:

“Chị ơi, chị thật sự đẹp quá!”

Tống Niệm Ảnh vừa thay giày xong, khẽ nghiêng người định lấy chìa khóa xe trên bàn. Nghe thấy lời khen của em gái, cô hơi nhướng mày, mái tóc dài màu nâu cà phê theo động tác ấy trượt nhẹ xuống, lướt qua làn da trắng mịn nơi cổ.

Ánh sáng từ trên cao đổ xuống, phản chiếu lên những lọn tóc hơi xoăn, khiến nó ánh óng mượt mà, từ xa nhìn lại chẳng khác nào từng dải rong biển mềm mại trong nắng.

Nếu bỏ qua sắc mặt hơi tái nhợt vì thiếu ngủ dạo gần đây, thì mọi thứ trên người cô gần như hoàn hảo đến không tì vết.

Cô rất hài lòng với lời khen của Tống Như Hi, khóe mắt khẽ cong, trong đôi mắt dường như có những đóa hoa đào e ấp nở rộ:

“Miệng ngọt thế này, lại nhắm trúng món gì rồi, muốn chị mua cho à?”

……

Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Tống Như Hi vẫn còn đang mơ màng nhớ lại nội dung của cuốn sách. Tống Niệm Ảnh vừa nhai kẹo cao su vừa lái xe, hương bạc hà thoang thoảng từ người cô lan tỏa trong không khí, mát lành và dễ chịu.

“Chị ơi, em nghe ba mẹ nói… mấy ngày nữa chị sẽ đi gặp vị hôn thê trong hôn nhân liên minh phải không?”

Khi nói câu này, ánh mắt Tống Như Hi đầy thận trọng, len lén quan sát sắc mặt chị gái. Tống Niệm Ảnh chỉ hơi nhướng mày, không đáp lời.

“Ngày hôm qua, ba mẹ mang ảnh của cô ấy đến cho em xem,” Như Hi tiếp tục nói, “dù chỉ là tấm ảnh cô ấy đang nằm ngủ, nhưng em thấy thật sự rất đẹp, đẹp đến ngỡ ngàng. Mái tóc dài ấy, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ… cứ như là…”

Tống Như Hi đột nhiên đập tay vào đùi, đôi mắt sáng rực lên:

“Quỷ hút máu giữa đời thật!”

Tống Niệm Ảnh khẽ gõ nhẹ lên đầu em gái:

“Em đọc tiểu thuyết đến mức bị mê muội rồi phải không?”

Hai chị em còn đang cười nói thì đèn đỏ phía trước hắt ánh sáng lên kính chắn gió, phản chiếu một màu đỏ rực mờ ảo. Không hiểu sao, thứ ánh sáng nhân tạo ấy lại đột nhiên khiến mắt Tống Niệm Ảnh đau nhói.

Ngay giây sau, một cơn đau như luồng điện chạy dọc từ ngực lan ra khắp cơ thể.

Cô khẽ cau mày, bàn tay nổi gân xanh siết lấy ngực mình, cả bờ vai khẽ run lên, cứng đờ.

“Ưm…”

“Chị ơi, chị sao thế?” - Như Hi phản ứng cực nhanh, hoảng hốt nghiêng người sang nhìn chị.

Tống Niệm Ảnh chỉ khẽ lắc đầu, gương mặt tái nhợt, bàn tay run rẩy xua nhẹ như muốn trấn an em gái. Cô cố gắng mở miệng nói điều gì đó để làm Như Hi yên tâm, nhưng trái tim lại như bị thứ gì đó siết chặt, đau đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Càng cố ôm chặt ngực, chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay phải của cô càng trở nên lạnh buốt, lạnh như một mảnh băng cứng, dường như đang đồng cảm với nỗi đau của chủ nhân.

Chiếc nhẫn đó là món đồ mà Tống Niệm Ảnh luôn đeo kể từ năm cô gặp tai nạn ngã xuống nước và bị thương. Nó rất đặc biệt, nửa làm từ hồng phỉ, nửa từ bạch phỉ. Màu đỏ và trắng vốn tương phản mạnh mẽ, nhưng trên chiếc nhẫn này lại hòa quyện một cách kỳ lạ, vừa mâu thuẫn vừa hài hòa, khiến nó rực rỡ mà vẫn mang nét bí ẩn, độc đáo khó tả. Tống Niệm Ảnh từng nhiều lần thắc mắc, hình như chiếc nhẫn này không giống với những món trang sức bình thường. Nhiều khi, nó dường như mang hơi thở riêng, ấm lên hoặc lạnh đi theo tâm trạng của cô. Có những khoảnh khắc, cô thậm chí cảm giác được chất ngọc ấy không còn rắn chắc nữa, mà như có dòng nước trong suốt len lỏi chảy bên trong, uyển chuyển và sống động đến mức khiến người ta quên mất đó chỉ là một món trang sức.

Chỉ là… vài ngày trước, trong một lần vô ý va chạm, chiếc nhẫn bị nứt một đường nhỏ. Dù chỉ là một vết nhỏ thôi, Tống Niệm Ảnh vẫn thấy lòng đau nhói, tiếc đến mức chẳng nỡ tháo ra.

—— Đau.

Tống Niệm Ảnh gom chút sức lực cuối cùng, gắng xoay mạnh vô lăng, đưa xe tấp vội vào lề đường.

“Chị ơi! Chị! Chị sao thế này?!” - giọng Như Hi run lên, hoảng loạn.

Cơn đau nơi lồng ngực càng lúc càng dữ dội, khiến Tống Niệm Ảnh gần như không thể chịu đựng được nữa. Mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, làm những sợi tóc con bết dính lại. Thân thể cô đổ gục, đầu tựa nặng nề lên vô lăng, hơi thở yếu ớt và rời rạc.

Giữa cơn đau quặn thắt, những hình ảnh mơ hồ tựa ảo ảnh bắt đầu lướt qua trước mắt, giọng nói chồng chéo, xa xăm như vọng lại từ một nơi khác, một thời khác.

—— Tôi cũng không biết tôi là ai, còn em... em có biết không?

—— Đừng đi... đừng rời bỏ tôi.

—— Nếu thế gian này không có em, tôi còn sống làm gì?

—— Đợi tôi... tôi nhất định sẽ tỉnh lại.

……

Tống Niệm Ảnh cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ rốt cuộc đây là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ. Nhưng ánh đèn pha chói lóa từ chiếc xe tải đang lao đến từ xa khiến đôi mắt cô đau nhói, cô theo phản xạ nhắm chặt lại, giọt nước mắt nóng hổi theo đó trượt dài nơi khóe mắt.

Tống Như Hi nhìn thấy chị mình như thế, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cô run rẩy hạ nửa cửa kính xe xuống, không khí lạnh ùa vào khiến đầu óc tỉnh táo đôi chút. Tay cô lóng ngóng tìm điện thoại của chị, bấm vội vào màn hình số 120.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn và đau đớn ấy, một luồng khí từ chiếc nhẫn trên tay Tống Niệm Ảnh khẽ lan ra, men theo khe hở của cửa kính xe, bay ra ngoài. Nó tựa như có ý thức riêng, nhẹ nhàng phiêu đãng như làn khói, trôi dọc theo gió mà vẫn không tan biến, cuối cùng rơi xuống một khoảng đất trống nơi hoang vắng.

Ngay khi nó rơi xuống, mảnh đất vốn vắng lặng không bóng người ấy bỗng rung động lên như mặt hồ gợn sóng. Theo làn sương mù bốc lên từ dưới lòng đất, một tòa lâu đài khổng lồ bằng băng xuyên qua tầng sương dày, hiện ra giữa màn mù mịt, vươn mình xuất thế.

Toàn bộ tòa lâu đài này đều được làm bằng băng, từ những tháp tròn, những khung cửa sổ sát đất dày nặng, cho đến phòng sách bên trong chất đầy các loại sách cổ, tất cả đều tỏa ra luồng hơi lạnh trắng xóa như sương.

Lâu đài từ trong ra ngoài đều mang theo cái lạnh cực độ, bị gió thổi qua liền phát ra tiếng rên rỉ thê lương, lay động trong không gian hoang vắng.

Vào lúc trăng tròn, tinh tú vây quanh, luồng khí không tan kia cùng với ánh trăng mờ như lụa, cùng nhau rơi xuống, phủ lên chiếc giường bằng băng bên trong tòa lâu đài.

Nói là giường, nhưng thực ra nó giống như một chiếc quan tài pha lê được điêu khắc từ băng xanh. Bên ngoài quan tài luôn phủ một lớp sương mỏng mờ ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ được người đang nằm bên trong.

Và tương phản rõ rệt với luồng khí lạnh lẽo ấy, trong lò sưởi của tòa lâu đài lại cháy lên một đống lửa đỏ rực. Trong đêm tối tĩnh lặng, ánh lửa nhảy múa và cuộn trào, xé toạc bầu không khí lạnh buốt của màn đêm.

Một người đàn ông lớn tuổi, tay xách theo một chiếc túi màu trắng, quay đầu lại nhìn kẻ ở phía sau mình, toàn thân mặc đồ đen, đeo mặt nạ Tu La, rồi hỏi: “Bắt đầu phải không?”

Người đàn ông ấy trông khoảng ba, bốn mươi tuổi, làn da trắng bệch, đôi môi đỏ tươi, ánh mắt sâu thẳm, vóc dáng cao lớn, cử chỉ ưu nhã. Gương mặt anh ta tuấn mỹ đến mức như bước ra từ trong tranh, vừa tao nhã vừa lạnh lùng, khiến người ta không muốn rời mắt.

Người đeo mặt nạ Tu La chắp hai tay ra sau lưng, im lặng trong chốc lát, rồi xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng dịu dàng vuốt ve mặt đất. Cô giơ hai tay lên, đan chéo hai bàn tay lại với nhau, sau đó thành kính cúi người quỳ lạy về phía ánh trăng.

Khi cô đứng dậy, ánh trăng xuyên qua từng tầng sương mờ, như một ngọn đèn dẫn đường, gom tụ lại thành một luồng sáng, rồi chiếu thẳng xuống chiếc quan tài pha lê màu xanh nhạt.

Người mang mặt nạ Tu La quay người lại, khẽ gật đầu với người đàn ông kia.

Chiếc túi trắng được ném vào đống lửa, lập tức vang lên tiếng “lách tách” của ngọn lửa đang nuốt lấy vật thể. Cùng lúc đó, một hương thơm nhè nhẹ như bạc hà bắt đầu lan tỏa trong không gian, mỏng manh, quẩn quanh, như có như không, làm cho mắt thường khó nhận ra.

Thế nhưng, người đeo mặt nạ Tu La lại nheo mắt, dường như dễ dàng cảm nhận được điều gì đó khác thường.

Rất nhanh, luồng khí vô hình kia, vốn dường như trôi nổi không theo quy luật, nay dưới ánh lửa đỏ rực lại bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, chậm rãi tụ lại, xoắn vào nhau, hóa thành một quả cầu nhỏ xoay tròn như lốc xoáy. Quả cầu ấy lượn quanh chiếc quan tài pha lê, như đang quan sát hay tò mò dò xét điều gì đó, rồi dừng lại đúng nơi khe hở nhỏ xíu đến mức gần như không thể nhìn thấy ở đáy quan tài.

Người đàn ông nín thở, không dám nhúc nhích, còn đôi mắt sau chiếc mặt nạ Tu La cũng hiếm hoi lóe lên một chút mong chờ điều gì đó sắp xảy ra.

Quả cầu nhỏ ấy như thể phát hiện ra một công tắc vô hình, mang theo luồng khí mạnh mẽ lao thẳng tới, nhưng lại bị lớp sương mỏng bao quanh bên ngoài quan tài pha lê dễ dàng bật ngược trở ra.

Nó không nản chí, lại tiếp tục xông vào lần nữa.

Một lần, hai lần...

Dù quả cầu nhỏ kiên trì không ngừng, nhưng mỗi lần lao tới đều bị sức mạnh từ chiếc quan tài bật trở lại.

Dần dần, luồng khí bao quanh nó yếu đi, ánh sáng trên bề mặt cũng mờ nhạt, quả cầu co lại, thu nhỏ, tựa như đang cạn kiệt sinh lực.

Người đàn ông mím môi, trong mắt ánh đỏ sẫm và sâu thẳm hiện lên, khẽ nói:

“E là... không được rồi.”

Người mang mặt nạ Tu La im lặng một lúc, rồi rút từ trong ngực ra một tấm ảnh, chậm rãi bước đến bên đống lửa, và ném tấm ảnh ấy vào trong ngọn lửa.

Ngay khi bức ảnh chạm vào lửa, ngọn lửa bỗng bùng lên như một con rắn sống, nhảy vọt lên không trung, ánh sáng cuộn trào tạo thành bóng hình mờ ảo của một người phụ nữ, như một khung hình thoáng qua trên cuộn phim, chỉ tồn tại trong vài giây rồi tan biến vào không khí. Nhưng đúng lúc ấy, quả cầu nhỏ vốn đang suy yếu, sắp tan rã lại đột nhiên phát sáng rực rỡ, như thể hấp thu được một nguồn năng lượng mạnh mẽ nào đó. Nó phình to nhanh chóng, xoay tít với tốc độ ngày càng dữ dội, luồng gió do nó tạo ra khiến đèn chùm pha lê trên trần cũng lay động, phát ra tiếng leng keng giòn tan. Khi nó gom hết toàn bộ sức mạnh, chuẩn bị một lần nữa lao thẳng về phía quan tài pha lê, thì một tiếng “rầm” vang dội trời đất đột ngột vang lên. Một đường nứt chạy dọc theo bề mặt chiếc quan tài pha lê màu xanh nhạt, xé toạc lớp băng trong suốt ấy.

Quan tài tự động nứt ra!

Làn khói trắng mỏng manh tỏa ra, mang theo một mùi hương nhè nhẹ của bạc hà, lan khắp không gian, và trong ánh sáng ấy, người phụ nữ đã ngủ say suốt trăm năm trong quan tài chậm rãi mở mắt.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16