—— Cùng với một làn hương thơm nhè nhẹ mang vị bạc hà khuếch tán ra, người phụ nữ đã ngủ say trăm năm trong quan tài chậm rãi mở mắt.
Trong khoảnh khắc, lớp sương mỏng bao phủ quanh quan tài pha lê biến mất hoàn toàn. Mọi vật trong lâu đài dường như được ban cho sinh mệnh, nước trong hồ băng thoát khỏi lực hút của trái đất, vui sướng nhảy múa bắn tung tóe; đèn chùm pha lê trên trần đung đưa mạnh, phát ra âm thanh trong trẻo du dương. Lâu đài băng giữa gió cũng rung lắc như muốn tách khỏi nền đất, cuồng phong gào thét, những bông tuyết xanh biếc trong suốt theo ánh trăng rơi xuống, tựa như muôn vàn vì sao rơi xuống nhân gian.
Tầm mắt nhìn tới đâu, nơi đó đều là một sắc lam thanh khiết tuyệt mỹ.
Bên ngoài lâu đài băng, những thành viên của tộc quỷ hút máu đang ẩn mình trong màn đêm chờ tin tức, đều kích động quỳ rạp xuống nền tuyết xanh, trong mắt họ tràn đầy hưng phấn và xúc động.
—— Tương truyền rằng, trong tộc quỷ hút máu, hàng nghìn năm mới xuất hiện một vị Quỷ Vương.
Một khi Quỷ Vương ra đời, vạn quỷ đều quy phục.
Người đàn ông tuấn mỹ đứng gần đó hiện rõ vẻ vui mừng, không kìm được mà ngước nhìn người mang mặt nạ Tu La đang đứng bên cạnh.
Còn người đeo mặt nạ Tu La thì không rời mắt khỏi người phụ nữ trong quan tài pha lê, giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt cô, quả cầu nhỏ vẫn luôn bay quanh và va đập vào quan tài, bỗng chốc tan biến, hóa thành vô số tia sáng li ti rồi biến mất trong không trung.
Mọi náo động dần dần trở lại tĩnh lặng.
Người mang mặt nạ Tu La chắp một tay ra sau lưng, thân người khẽ nghiêng về phía trước, ghé sát bên tai người phụ nữ trong quan tài, giọng nói khàn khàn, trầm thấp như vang lên từ vực sâu:
—— “Nữ Vương, người đã tỉnh rồi.”
Lời vừa dứt, luồng khí phát ra từ chiếc nhẫn ngọc liền vút đi như tia chớp, rút khỏi căn phòng, rồi lặng lẽ trở về chốn yên bình của nó.
Cùng lúc ấy, trong xe, ngón tay Tống Như Hi vừa chạm đến điện thoại định gọi 120, thì bị chị gái nắm chặt.
Cơn đau vẫn dữ dội và dồn dập, nhưng Tống Niệm Ảnh đã dần lấy lại được ý thức. Cô gắng gượng, giả vờ bình tĩnh, giọng run run nói:
“Chị… chị không sao đâu…”
Tống Như Hi rưng rưng nước mắt, giọng run lên:
“Còn nói là không sao? Vừa rồi… vừa rồi chị làm em sợ muốn chết đấy!”
Tống Niệm Ảnh lắc đầu, gương mặt vẫn tái nhợt, đưa tay ra hiệu cho em gái bình tĩnh lại. Cô hít sâu một hơi, cố lấy lại nhịp thở, rồi thành thục lấy một lọ thuốc nhỏ từ túi ra, đổ vài viên thuốc màu vàng sẫm vào lòng bàn tay, đưa lên miệng uống : “Bệnh cũ thôi, không sao đâu.”
Mặc dù tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng với Tống Niệm Ảnh, cơn đau ấy dài dằng dặc như một thế kỷ.
Trong mắt Như Hi tràn đầy lo lắng:
“Nhưng sắc mặt chị đáng sợ lắm, thật sự không sao hả? Hay là… mình đến bệnh viện đi.”
Dù biết chị mình từng bị đau thắt ngực nhiều lần và đã đi khám không ít lần, nhưng lần này cô thật sự sợ hãi.
Tống Niệm Ảnh vẫn chỉ lắc đầu, giọng điềm tĩnh nói:
“Không phải là chưa đi khám qua… chỉ là bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.”
Cơn đau thắt ngực của Tống Niệm Ảnh đã là bệnh cũ, cứ cách một thời gian lại tái phát, đặc biệt là hai năm gần đây thì xuất hiện thường xuyên hơn. Trong nước, ngoài nước, các bệnh viện lớn nhỏ cô đều từng đến, bác sĩ nổi tiếng trong ngành cũng gặp không ít, máy móc, phương pháp điều trị đủ loại đều đã thử qua, vậy mà vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Tống Như Hi vẫn còn sợ hãi nhìn chị mình, ánh đèn đỏ phản chiếu trên kính chắn gió khiến gương mặt tái nhợt của Tống Niệm Ảnh càng thêm mệt mỏi, phờ phạc.
Cô biết rất rõ, chị gái mình không phải người dễ kêu đau, mà phản ứng vừa rồi chắc chắn là vì đau đến mức không thể chịu nổi.
Sau vài phút, thấy sắc mặt của chị dần khá hơn, Tống Như Hi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhỏ giọng nói: “Bảo sao ba mẹ lại muốn sắp đặt mối hôn sự kia cho chị… Chị à, chị thật sự nên tìm một người để chăm sóc cho mình.”
Nghe đến mối hôn sự được sắp đặt, Tống Niệm Ảnh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của em gái, giọng dịu dàng:
“Nhóc con, em thì biết gì ?”
Dù khóe môi vẫn giữ nụ cười, nhưng trong đôi mắt cô thoáng qua một chút lạnh lẽo.
Tống Như Hi cẩn thận quan sát chị gái, khẽ hỏi:
“Chị à, em nghe nói gia tộc mà chị được sắp đặt kết hôn là nhà họ Nhan, đây là một gia tộc lớn, người con gái đó… rất xinh đẹp, cô ấy…”
“Được rồi.”
Tống Niệm Ảnh ngắt lời em gái, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt lại, khẽ thở dài một hơi:
“Trong mắt em, chị là kẻ mê sắc đẹp à? Cho dù cô ta có xinh đẹp đến đâu… thì có bằng chị
không? Em còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu là gì đâu.”
……
Khi về đến nhà, Như Hi vẫn như thường lệ, trước tiên nhào vào lòng mẹ làm nũng, rồi rất biết điều đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng khách sáng đèn, cha mẹ Tống ngồi trên ghế sofa, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng và do dự, cùng nhìn về phía Tống Niệm Ảnh.
Tống Niệm Ảnh vắt chéo chân ngồi trên sofa, một tay theo thói quen nghịch nhẹ lọn tóc dài, khẽ cong môi cười: “Sao thế? Gả con gái đi là chuyện vui mà, sao ai nấy lại cau mày như thể đang bán con gái vậy?”
Ba chữ “bán con gái” khiến trong mắt mẹ Tống thoáng hiện lên một chút bối rối, bà cúi đầu xuống, dù được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng năm tháng vẫn để lại những nếp nhăn mảnh như sợi tơ nơi khóe mắt bà. Còn cha Tống, lông mày nhíu chặt, dập tắt điếu thuốc trong tay, rồi thở dài nặng nề: “Ba biết… chuyện hôn sự này đến với con có hơi vội vàng. Nhưng bên kia… bất kể là về thế lực hay gia cảnh, đều thuộc hàng đứng đầu. Nếu lần này có thể được nhà họ Nhan giúp đỡ, thì xưởng dược của ba sẽ có cơ hội sống lại, còn con và Như Hi thì…”
“Được rồi.”
Một lúc sau, hàng lông mày đang nhíu chặt của Tống Niệm Ảnh dần giãn ra, thay vào đó là đôi mắt khẽ cong lên, cô nhìn thẳng vào mắt ba mình, mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng từng chữ:
“Ba à, sinh mạng của con là do ba và mẹ ban cho. Cho dù đối phương chỉ là một người đàn bà đanh đá ở nơi chợ búa tầm thường, thì con cũng sẽ lấy.”
Cô vẫn đang cười, nhưng mỗi lời thốt ra lại sắc bén như dao cắt, khiến bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.
Cha Tống mím môi, không nói thêm lời nào, chỉ đưa cho cô một phong bì: “Đây là ảnh của cô ấy, con xem đi.”
Ánh đèn màu cam vàng từ chiếc đèn pha lê chiếu xuống, phản chiếu trong đôi mắt của Tống Niệm Ảnh, tựa như mặt hồ vỡ nát. Cô cười lạnh, nhận lấy phong bì, khinh thường mở ra.
Trong phòng ngủ, Tống Như Hi khẽ nằm rạp xuống trước khe cửa, len lén nhìn ra ngoài, lén quan sát sắc mặt của chị gái.
Tống Niệm Ảnh lạnh nhạt liếc một cái, bàn tay khẽ run, thân thể cứng đờ lại.
Trong phong bì chỉ có một tấm ảnh, vẫn là bức ảnh đối phương nằm ngủ trên giường.
Góc chụp của bức ảnh có chút kỳ lạ, được chụp từ trên xuống dưới, góc chụp khá xấu dễ dàng để lộ khuyết điểm cằm chia thành 3 ngấn, góc chụp này ngay cả ngôi sao trong giới giải trí cũng khó lòng chịu nổi, huống chi là một người bình thường.
Thế nhưng, người con gái trong ảnh lại cứ yên tĩnh nằm đó, dù góc chụp không đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn thanh hòa, tĩnh lặng, mang theo một sự an yên khó tả.
Mái tóc đen nhánh của nàng xõa như thác nước bên vai và gò má, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Hàng mi dày khẽ đổ bóng xuống gò má khi đôi mắt khép lại yên bình, còn chiếc mũi cao thanh tú dường như vẫn còn phảng phất hơi thở ấm áp, dịu dàng của giấc ngủ.
Không biết là do ánh sáng trong ảnh hay vốn dĩ người này đã như vậy, rõ ràng chỉ là đang ngủ, nhưng đôi môi đỏ tươi của nàng lại được phủ lên một lớp trong suốt như phủ nước, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót, muốn ôm nàng vào lòng để vỗ về, che chở.
Tựa như Bạch Tuyết nằm trong quan tài pha lê, chỉ đợi một nụ hôn để tỉnh lại, vừa thu hút, vừa cám dỗ đến mê hoặc.
Người mẹ nãy giờ vẫn im lặng vì sợ chọc giận con gái, cẩn thận lên tiếng: “Cô ấy tên là Nhan Sở Ngu, vừa du học nước ngoài trở về. Ba mẹ đã cho người điều tra rồi nhưng không thu được bất kỳ tin tức nào, nhà họ Nhan bảo vệ rất kỹ. Chỉ là… nghe nói từng bị tai nạn xe, sau khi tỉnh lại thì mất một phần trí nhớ, nhưng đang dần hồi phục.”
Tống Như Hi đang nấp nghe trộm thoáng giật mình:
Bị tai nạn xe? Mất trí nhớ?
Vậy chẳng phải cô ấy chỉ là một kẻ ngốc thôi sao?
Tống Như Hi chợt nhớ lại lời chị từng nói trên xe:
“Trong mắt em, chị là kẻ mê sắc đẹp à? Cho dù cô ta có xinh đẹp đến đâu… thì có bằng chị không? Em còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu là gì đâu.”
Cô thầm nghĩ - chị gái hiểu rõ tình yêu như vậy, e rằng lần này sẽ nổi trận lôi đình.
Mẹ Tống thấy Tống Niệm Ảnh im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, tưởng rằng con gái đang tức giận, liền nói nhỏ , giọng run run:
“Ba con và mẹ cũng đã bàn rồi… trước mắt chỉ là giai đoạn sống thử trước khi kết hôn thôi. Nếu con không đồng ý, thì chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, Tống Niệm Ảnh bất chợt ngẩng đầu lên.
Đôi mắt vốn luôn tràn đầy giễu cợt và lạnh lùng mỗi khi trở về nhà, lúc này lại rực sáng lên.
Mẹ Tống khẽ sững người.
Tống Niệm Ảnh siết chặt tấm ảnh trong tay, giọng bỗng cao lên, tràn đầy háo hức:
“Cô ấy ở đâu? Khi nào con có thể gặp cô ấy?”
Ba Tống: “……”
Mẹ Tống : “……”
Tống Như Hi: “???”
Cứ như thể sợ Tống Niệm Ảnh đổi ý, ngày gặp mặt được sắp xếp vội vàng trong vòng bảy ngày sau đó.
Tống Niệm Ảnh chọn một quán cà phê quen thuộc, cô đến sớm, gọi một ly cà phê, rồi thản nhiên cúi đầu xem điện thoại.
Chỉ là liên tiếp lướt qua mấy bản tin, ánh mắt cô chỉ dừng lại thoáng chốc rồi lướt đi, nói là thản nhiên, chẳng bằng nói rằng cô đang bồn chồn, nôn nóng, mượn động tác lướt điện thoại để che giấu sự háo hức đang trào dâng trong lòng.
Trên màn hình TV, bản tin thời sự đang phát về hiện tượng thời tiết bất thường tại nhiều khu vực, nơi thì mưa, nơi thì tuyết, thậm chí ở miền bắc xa xôi còn xuất hiện cực quang và mưa sao băng hiếm gặp. Cục khí tượng quốc gia đã cử người đến điều tra, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Xung quanh, khách trong quán vừa xem vừa bàn tán xôn xao, nhưng tâm trí của Tống Niệm Ảnh hoàn toàn không đặt ở đó.
Từ ngày hôm ấy, sau khi nhìn thấy bức ảnh của Nhan Sở Ngu, cô nhận ra một điều về bản thân mà trước đây chưa từng nghĩ đến.
Trước kia, cô luôn cho rằng mình không phải là người để tâm đến vẻ ngoài.
Thế nhưng giờ đây, chỉ vì một cái nhìn thoáng qua, suốt ba ngày nay cô không thể ngủ yên, trằn trọc lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng lại lấy tấm ảnh ra ngắm đi ngắm lại, thậm chí nhiều lần nảy ra ý định muốn đẩy sớm ngày gặp mặt.
Đúng là một kẻ “mê sắc” chính hiệu.
Thời gian gặp được ấn định vào mười giờ sáng.
Theo lời ba mẹ Tống, hai người gặp mặt trước, nói chuyện trước, nếu thấy hợp, có thể bắt đầu giai đoạn sống thử trước khi cưới, nếu mọi việc suôn sẻ, thì hai nhà sẽ tổ chức hôn lễ trong vòng nửa năm.
Thời đại nào rồi, mà vẫn còn kiểu hôn nhân sắp đặt như thế này.
Vừa suy nghĩ, Tống Niệm Ảnh vừa tra cứu thông tin về Nhan Sở Ngu trên mạng.
Nhà họ Nhan khởi nghiệp từ bất động sản, là một trong những nhóm tư bản đầu tiên thu lợi khổng lồ trong cơn sốt nhà đất. Về sau, họ lại chuyển hướng sang lĩnh vực giải trí, trò chơi điện tử, cứ như thể có khả năng tiên đoán, bất cứ ngành nào sắp bùng nổ, họ đều kịp chen chân vào đúng thời điểm vàng.
Một tập đoàn ở đẳng cấp như vậy, trong mắt Tống Niệm Ảnh, khác xa với xưởng dược nhỏ của ba cô, như một trời một vực, như phượng hoàng và quạ đen. Cô thậm chí không hiểu nổi hai gia đình kết nối với nhau bằng cách nào, còn mục đích thật sự của cái hôn nhân liên minh này là gì, cô cũng chẳng buồn hỏi tới.
Bởi đối với Tống Niệm Ảnh, những điều đó đều không còn quan trọng, cô đã quá quen với việc bị lợi dụng, dù những người đó là cha mẹ ruột của mình.
Tống Niệm Ảnh vừa suy nghĩ đến mối hôn sự kia vừa vô thức xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay. Đó là thói quen cô đã có từ nhiều năm nay, mỗi khi cần tập trung suy nghĩ, cô lại nghịch chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua bề mặt nhẫn, rồi Tống Niệm Ảnh chợt khựng lại, cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc nhẫn này đã như một phần cơ thể cô, ngày đêm ở bên, từng đường vân, từng chỗ gồ lên trên mặt ngọc, cô đều thuộc làu như lòng bàn tay.
Mấy hôm trước, vì sơ ý làm rơi, cô đã phát hiện một vết nứt nhỏ, khiến cô tiếc nuối bấy lâu nay, còn nghĩ khi nào rảnh sẽ mang đi tìm thợ lành nghề sửa lại. Thế nhưng — giờ đây khi chạm vào…
Tống Niệm Ảnh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc, nâng tay phải lên nhìn dưới ánh đèn, chăm chú quan sát kỹ.
Vết nứt biến mất rồi!
Trên chiếc nhẫn ngọc chỉ còn lại một đường mảnh như sợi tóc.
Đúng lúc ấy, cánh cửa quán cà phê bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một luồng không khí mát lạnh ùa vào, mang theo mùi hương nhẹ thoang thoảng, lạ mà thanh khiết, khiến mọi người trong quán vô thức quay đầu nhìn lại.
Người bước vào là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Làn da của nàng trắng đến mức không tưởng, trắng hơn cả người bình thường, một loại trắng lạnh như cẩm thạch, ánh lên sắc sáng của men sứ, còn màu đỏ trên đôi môi thì rực rỡ như ngọn lửa, càng nổi bật làn da ấy.
Chiếc áo khoác xanh lam nhạt khoác hờ trên vai, áo sơ mi bên trong được cài kín từng cúc đến tận cổ, toát lên vẻ lạnh lùng, dè dặt nhưng quyến rũ một cách kiêu kỳ.
Nàng có dáng người cao ráo và mảnh mai, một tay đặt ra sau lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, ánh mắt thẳng tắp, không liếc ngang liếc dọc.
Mái tóc đen buông nhẹ che nửa bên tai, để lộ chiếc tai nghe màu đen ẩn hiện bên trong.
Không biết nàng đang nghe gì, đôi mày khẽ nhíu lại.
Trong quán cà phê, mọi người như được huấn luyện trước, ánh mắt đều đồng loạt dõi theo nàng.
“Thuộc hạ đã xem qua ảnh của Tống Niệm Ảnh, vị hôn thê của người, quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc, quyến rũ mê người, nhưng người cũng biết, nhân gian bây giờ đã khác với thời đại của Nữ Vương rồi. Bây giờ ai cũng thích chỉnh sửa ảnh chụp cho riêng mình , kỹ thuật làm đẹp ảo ở nhân gian giờ khéo đến mức như phép biến hình.”
“Nữ Vương, thuộc hạ vẫn phải nói nhiều một câu, nhất định phải kiềm chế dục vọng của bản thân, đừng dễ dàng hút máu, kẻo rơi vào cơn cuồng loạn.
Con người thời nay bệnh tật nhiều vô số kể: tiểu đường, máu đông, sốt, bệnh 3 cao … máu của bọn họ phần lớn đều có mùi kỳ quái, vừa không bổ dưỡng lại vừa mất vệ sinh.”
“Thời đại đã thay đổi rồi, tuyệt đối đừng để con người phát hiện thân phận quỷ hút máu của người. Từ khi các bộ phim truyền hình về quỷ hút máu nổi lên, trong mắt con người, chúng ta chẳng khác gì Đường Tăng, một đám chỉ muốn hiến thân đổi lấy tình yêu lãng mạn và trường sinh bất tử, phải cẩn thận mấy kẻ cố tình va vào ngài chỉ để có cớ tiếp xúc và lợi dụng ngài.”
“Còn nữa, điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất muốn nhắc nhở Nữ Vương: Tuyệt đối đừng bao giờ trao trái tim của mình cho con người.”
……
Nhan Sở Ngu không để tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh, nhưng vẫn bị làm phiền bởi giọng nói đang lải nhải trong tai nghe.
Chủ nhân của giọng nói đó là Hoa Bách Nhu.
Vì lo lắng chuyện Nhan Sở Ngu vừa mới tỉnh lại sau “giấc ngủ say” đã lập tức đến nhân gian, Tu La Diện liền phái Hoa Bách Nhu đi theo bảo hộ.
Cô ta đã sống lẫn trong nhân gian nhiều năm, hành vi cử chỉ không khác gì con người. Theo lời cô ta tự nói thì bản thân làm quỷ hút máu bao nhiêu năm, thì cũng đã làm người bấy nhiêu năm rồi. Giả vờ riết đến mức, chẳng còn biết mình là người hay là quỷ nữa. Cô ta là người phụ trách hướng dẫn cho tất cả các quỷ hút máu có địa vị tôn quý khi bước vào thế giới loài người.
Giọng Hoa Bách Nhu vẫn liên tục vang lên ở đầu dây bên kia, khiến đôi mày của Nhan Sở Ngu mãi chẳng giãn ra được, cuối cùng, nàng lạnh giọng đáp:
“Loài người cũng có thể mê hoặc được tôi sao?”
Cũng giống như nhân loại ngày càng phát triển với công nghệ tân tiến, tộc quỷ hút máu cũng không ngừng tiến hóa. Giờ đây, máu người đã không còn là nhu cầu thiết yếu, chỉ cần ăn Thánh Quả được tinh luyện từ huyết dịch, là có thể kiềm chế cơn khát máu, không còn quá mê luyến hương vị của máu tươi nữa.
Rất nhiều quỷ hút máu theo đuổi máu tươi chẳng qua chỉ vì ham thích cảm giác săn mồi và giết chóc.
Dù mới tỉnh lại không lâu, nhưng quỷ hút máu vốn không cần nghỉ ngơi, khả năng học tập và tiếp thu vượt xa con người. Dẫu chưa thể ngay lập tức nắm bắt hết quy tắc ứng xử của nhân loại, nhưng được các trưởng lão chỉ dạy và học qua sách vở trong bảy ngày đêm, Nhan Sở Ngu cũng đã hiểu biết được rất nhiều.
Dù tạm thời mất đi ký ức, thậm chí quên cả bản thân là ai, nhưng sự cao quý và kiêu ngạo khắc sâu trong linh hồn của nàng vẫn còn nguyên vẹn.
Một con người nhỏ bé, sao có thể khiến nàng phát cuồng vì máu, lại càng không thể khiến nàng mà trao gửi trái tim?
Bực bội trước giọng nói lải nhải của Hoa Bách Nhu, Nhan Sở Ngu tháo tai nghe xuống, bước đến chỗ hẹn.
“Chào cô.”
Giọng nói trong trẻo, lạnh như ngọc vang lên bên tai, khiến Tống Niệm Ảnh đang mải mê quan sát chiếc nhẫn ngọc trên tay giật mình, cô vội ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn dịu dàng, ánh mắt của hai người giao nhau trong khoảnh khắc.
Âm nhạc trong quán dường như bỗng chốc ngừng lại, người phục vụ đang bê khay cà phê cho khách, bà chủ đang cười đùa trước quầy với mấy vị khách quen, tất cả dường như bị đứng hình trong không gian, thậm chí hương cà phê trong không khí cũng như đông đặc lại, tất cả mọi thứ dừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Tống Niệm Ảnh sững sờ nhìn Nhan Sở Ngu, còn Nhan Sở Ngu, dáng người thẳng tắp như cây tùng, bỗng khẽ chao đảo, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chiếc tai nghe trong lòng bàn tay vỡ vụn thành bột mịn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)