Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

9 0

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tống Niệm Ảnh dường như nhìn thấy được một tia đỏ như máu thoáng qua rồi nhanh chóng tan biến trong đôi mắt dịu dàng của Nhan Sở Ngu.

Cô sững người trong giây lát, một nỗi ấm ức mạnh mẽ dâng lên, lan khắp ngực rồi nghẹn lại nơi tim, khiến nước mắt suýt trào ra.

Cảm xúc này đến thật đột ngột, vừa dữ dội vừa khó hiểu.

May mà Tống Niệm Ảnh giỏi nhất là che giấu cảm xúc. Cô chỉ khẽ cúi đầu xuống, chờ đến khi ngẩng lên, ánh mắt lại mang theo nụ cười quen thuộc thường ngày.

Chết tiệt, rốt cuộc là cô bị làm sao thế này?

Tống Niệm Ảnh không phải là người duy nhất cảm thấy bất thường..

Có lẽ vì xấu hổ e thẹn trước vị hôn thê của mình, hoặc vì lý do gì đó, Tống Niệm Ảnh có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của Nhan Sở Ngu. Nàng ấy giữ thẳng lưng, cả người như đang ở trong trạng thái căng cứng, tựa như đang cố gắng kiềm chế bản thân, cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi mới kéo ghế ngồi xuống.

Chỉ mới vừa rồi, một cảm giác mãnh liệt đã dâng trào trong lòng, như dòng điện chạy khắp cơ thể, khiến nàng rất muốn lao tới.

Siết chặt cô, trói buộc cô, cắn lấy cô, xâm chiếm cô…

Dòng chất lỏng ngọt ngào chảy ra từ trong huyết quản của Tống Niệm Ảnh, chính là sự cám dỗ nguyên thủy chết người nhất của tộc quỷ hút máu.

Toàn bộ cơ thể như đang bừng cháy, đang cuồng loạn, đang gào thét.

Nhan Sở Ngu nắm chặt tay rồi từ từ thả lỏng, bụi phấn từ tai nghe tan biến theo làn gió.

Trong máu của con người đều có một mùi vị riêng biệt.

Dù Nhan Sở Ngu mới nhập thế không bao lâu, nhưng nàng cũng đã cảm nhận được nhiều mùi vị khác nhau, một mùi vị mà không có bất kỳ loại nước hoa nào có thể che giấu được. Mùi dễ chịu không nhiều, có thể là hoa, cỏ, trái cây... Nhưng điều khiến nàng cảm thấy thoải mái nhất chính là mùi hương của em bé vừa chào đời, một mùi sữa ngọt ngào, thanh thoát và thuần khiết. Còn lại, hầu hết mọi người đều có một thứ mùi hôi tanh như cá mặn, mùi mồ hôi nồng nặc, và cái mùi thối rữa của thịt động vật chưa tiêu hóa hết trong dạ dày.

Nhưng Tống Niệm Ảnh thì khác, máu của cô... có mùi bạc hà.

Mùi bạc hà ấy như đến từ nơi sâu thẳm nhất đại dương, mang theo một sự tươi mát và dễ chịu.

Mùi hương này mát mẻ, nhưng đối với Nhan Sở Ngu thì đó lại là sự cám dỗ chết người. Nàng cảm nhận được cơ thể mình như đang cháy bừng lên, gần như muốn nổ tung vì sự cám dỗ ấy.

Bên ngoài quán cà phê, bầu trời vừa mới nắng rực rỡ, không hiểu sao đột nhiên mây đen kéo đến dày đặc, trong những đám mây đó ẩn chứa những tia chớp u ám, như phản ánh một bầu không khí ngột ngạt.

Đang trò chuyện với một người quen, bà chủ quán cà phê ngồi thẳng lưng, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi: "Dự báo thời tiết hôm nay không phải nói là trời sẽ nắng đẹp à? Sao lại thế này, có phải sắp mưa rồi không?"

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên: "Vừa nãy còn thấy mặt trời mà."

Khi Tống Niệm Ảnh đang đánh giá Nhan Sở Ngu từ trên xuống dưới, thầm cảm thán vì sao em gái của cô lại gọi nàng là "Quỷ hút máu giữa đời thật", quả thật là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng cô hoàn toàn không hay biết ánh mắt của Nhan Sở Ngu đã dừng lại trên chiếc cổ thon thả trắng ngần của cô rất lâu, không chịu rời đi.

Nàng thật sự muốn để răng mình cắm sâu vào đó, cắn một miếng, thưởng thức vị ngọt của máu, để làm dịu cơn khát cháy bỏng trong người.

Tống Niệm Ảnh nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Cô là Nhan Sở Ngu phải không?"

Một câu nói kéo trái tim đang rất khát máu và tàn nhẫn của Nhan Sở Ngu trở lại với thực tại. Cô cầm lên ly thủy tinh trên bàn, kiềm chế bản thân, uống một ngụm nước.

Tống Niệm Ảnh nở một nụ cười quyến rũ, đôi mắt phượng đầy mị hoặc nhìn nàng.

Vừa rồi trong cơn kích động, Nhan Sở Ngu đã làm hỏng tai nghe, không còn sự trợ giúp từ bên ngoài, cô lấy lại bình tĩnh, nhớ lại những lời của Hoa Bách Nhu đã nói trước khi cô đến đây.

—— Cô ấy là vị hôn thê trên danh nghĩa của người.

Thông thường,  người phụ nữ sẽ cảm thấy xấu hổ, e thẹn khi gặp vị hôn thê của mình, không biết nên mở lời như thế nào, nhưng trong những lúc như thế, nhất định phải nắm chắc quyền chủ động.

Nắm chắc quyền chủ động…

Làm sao để mở lời đây?

Có phải ngay từ đầu mình nên nói thẳng với cô ấy rằng sau khi kết hôn, mình sẽ là chủ gia đình này?

Hay là nên nói rằng, nếu muốn làm vị hôn thê của mình, cô ấy nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc?

Hay là phải cảnh báo cô ấy rằng, nếu không muốn bị bẻ gãy cổ, thì đừng cười quyến rũ mình như vậy, đừng nghiêng người về phía mình, cũng đừng lại gần quá?

...

Tống Niệm Ảnh đang nghịch một lọn tóc, ánh mắt không bỏ sót bất kỳ sự căng thẳng và bối rối của Nhan Sở Ngu.

"Ha."

Một tiếng cười nhẹ, đầy ẩn ý trêu chọc và chế giễu, ánh mắt của Nhan Sở Ngu bất chợt rơi trên người Tống Niệm Ảnh.

Nàng là nữ vương của muôn loài quỷ.

Mặc dù mất đi ký ức, nhưng từ khi tỉnh lại, những kẻ dưới quyền đều cung kính, tuân lệnh tuyệt đối. Thậm chí có những con quỷ hút máu vừa gặp nàng liền run sợ, quỳ xuống đất không dám đứng dậy.

Vậy mà giờ, một con người bình thường lại dám cười nhạo nàng?

Cô gái này không chỉ cười nhạo nàng.

Mà còn có những hành động quá đáng hơn nữa.

Tống Niệm Ảnh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt vào nàng, nở nụ cười như có như không, hỏi: "Cô rất căng thẳng à?"

... Quá gần rồi.

Trong đôi mắt của Nhan Sở Ngu chỉ nhìn thấy chiếc cổ dài trắng ngần của Tống Niệm Ảnh đang tỏa ra hương thơm quyến rũ, đó là cám dỗ lớn nhất mà nàng cảm nhận được từ sau khi tỉnh lại. Thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của máu mình,sự kiềm chế trong mắt gần như sắp trào ra.

—— Tôi không căng thẳng, chỉ là muốn cắn vào cổ cô, vặn gãy đầu cô.

Nhìn thấy nàng không trả lời, nụ cười trên môi Tống Niệm Ảnh càng trở nên tươi hơn. Cô lại nghiêng người về phía trước thêm một chút, ánh mắt như sóng biển dập dờn: "Không cần căng thẳng đâu, sau này tôi sẽ là vị hôn thê của cô, là người bên gối của cô~"

Một chút hồng nhạt dần dần phủ lên gương mặt ngọc ngà của Nhan Sở Ngu, nàng lùi người lại, tựa sát vào ghế. Tống Niệm Ảnh không thể kiềm chế kẻ tiểu nhân trong lòng mình đang âm thầm reo hò trong vui sướng.

—— Nàng ấy thật dễ thương.

"Đã là thời đại nào rồi, vẫn có người vì một câu nói mà đỏ mặt?"

Có phải nàng ấy cũng đã yêu mình ngay từ lần đầu gặp mặt không?

Nếu không thì tại sao lại luôn cắn môi chịu đựng như vậy?

Bên ngoài quán cà phê, sấm chớp vang rền, những đám mây u ám không thể che nổi cơn mưa lớn đang trút xuống.

Nhan Sở Ngu nhìn nụ cười nơi khóe môi Tống Niệm Ảnh cùng ánh mắt đầy vẻ đắc ý của cô, trong khi ly cà phê trong tay của nàng đang dần dần đóng băng.

—— Tránh xa tôi ra.

Dùng hết sức để kiềm chế cơn khát máu trong lòng, Nhan Sở Ngu cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật tự nhiên: "Cô Tống, hai gia đình đã quyết định để chúng ta gặp nhau trước, nếu hợp nhau, sẽ thử sống chung."

Cô vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trỏ của Tống Niệm Ảnh, thoáng chút nghi hoặc.

Tống Niệm Ảnh thu lại nụ cười, người hơi ngả về phía sau, nghiêm túc gật đầu.

Dù không còn cười mỉm đầy ẩn ý, dù ngồi thẳng lưng, nhưng đối với Nhan Sở Ngu, nàng vẫn cảm thấy Tống Niệm Ảnh như một con hồ ly tinh. Không chỉ vì mùi máu dưới lớp da của cô quyến rũ, mà toàn thân của cô cũng toát lên sự quyến rũ khiến Nhan Sở Ngu cảm thấy không thoải mái.

Người như vậy, không nên đến gần, nếu không chắc chắn sẽ chết dưới hàm răng sắc bén của nàng...

Nhan Sở Ngu suy nghĩ một lát, cẩn thận mở lời: "Nếu cô cảm thấy quá nhanh, chúng ta có thể..."

Hoa Bách Nhu đã nói qua, hầu hết phụ nữ đều nhạy cảm và e dè, có lẽ chuyện sống thử trước khi kết hôn là điều khó chấp nhận với Tống Niệm Ảnh cũng như với bản thân nàng. Nếu vậy, nàng có thể chọn một cách khác để đạt được mục tiêu.

Nhưng Tống Niệm Ảnh đã trực tiếp cắt ngang lời nàng.

“Không cần, không quá nhanh đâu.”

Tống Niệm Ảnh trả lời một cách tự nhiên và thoải mái, cô cúi đầu xé hai gói nước đường đổ vào cà phê, dùng ống hút khuấy nhẹ, rồi bình thản nói: "Cứ theo kế hoạch ban đầu, trước thử sống chung, sau đó mới kết hôn. Tất nhiên…" Cô cố tình kéo dài âm cuối, tay chỉ vào đầu mình: "Tôi nghe gia đình nói, mấy năm trước cô đã gặp phải tai nạn xe, bị thương ở đây, rất nhiều sự tình không nhớ rõ, rất nhiều nhiều người cũng không nhớ được."

Nhan Sở Ngu: ...

Cô ta thật quá đáng!

Tống Niệm Ảnh mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, giọng điệu có chút trầm ổn và nghiêm túc: “Cô yên tâm, có tôi ở đây—”

Nhan Sở Ngu nhìn cô.

Yên tâm cái gì?

Tống Niệm Ảnh cười nhẹ, ánh mắt dừng lại trên người nàng: “Cô cứ yên tâm làm 0 đi, mọi chuyện cứ để tôi lo.”

Nói xong, cô cầm chiếc túi xách Parda trên bàn, đứng dậy: “Cứ như vậy đi, bốn ngày sau gặp ở nhà chúng ta nhé. À, đúng rồi …” Cô nhìn Nhan Sở Ngu:"Tôi nghe ông già nói, căn nhà mới của chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn sửa chữa, cho nên trong thời gian thử sống chung, phải làm phiền cô ở lại nhà tôi."

……

Bên ngoài quán cà phê, những đám mây đen không có dấu hiệu tan biến, cơn mưa lớn đổ xuống như thác, những người đi đường vội vã tránh né cơn mưa bất ngờ. Chỉ có Tống Niệm Ảnh, cô cầm chiếc dù lên, đặt nó trên cổ, thong thả bước đi dưới mưa, dáng người thướt tha, chiếc eo nhỏ uốn lượn, không quên quay đầu lại, mỉm cười với Nhan Sở Ngu qua cửa kính.

Còn trong quán cà phê.

Có lẽ vì ảnh hưởng của cơn mưa, ánh sáng trong quán cũng mờ đi vài phần.

Nhan Sở Ngu ngồi bất động như một pho tượng, lạnh lùng nhìn về phía trước, trong khi đối diện nàng, Hoa Bách Nhu mặc chiếc váy dài màu hồng rực rỡ, cẩn thận ngồi xuống.

Cô khẽ mím môi, lén lút quan sát sắc mặt của Nữ Vương.

Mặc dù không có tai nghe, nhưng vì lo lắng cho Nữ Vương, cô đã xâm nhập vào hệ thống giám sát của quán cà phê và nghe được không ít chuyện.

Tống Niệm Ảnh thật sự quá to gan, dám nói ra những lời sỉ nhục người như vậy.

Dù là một người có thân phận cao quý như vương tộc, hay chỉ là con gái của một gia đình giàu có bình thường, làm sao có thể chịu được việc Không nói đến chuyện người là một vị vua có thân phận cao quý và kiêu kỳ, ngay cả một tiểu thư con nhà giàu bình thường cũng không thể chịu đựng nổi việc bị bắt làm 0 sau khi kết hôn?

"Nữ Vương... Thực ra những lời nói của người hiện đại không cần phải quá để tâm, họ thường chỉ là nói cho vui thôi."

Đến lúc này, Hoa Bạch Nhu cũng chỉ có thể cố gắng an ủi lòng tự trọng của Nữ Vương, "Tôi thấy cô ấy còn quá trẻ, chưa hiểu chuyện, nên mới nói vậy. Dù lời nói không dễ nghe, nhưng tôi cảm thấy cô gái này vẫn... vẫn khiến người ta cảm thấy an tâm."

Dù sao, người ta muốn Nữ Vương yên tâm làm 0 thì cũng không thể xem thường.

Ngoài cửa sổ, một tia chớp bất ngờ xẹt qua bầu trời, trong tiếng sấm ầm ầm, nó hung hãn xé rách những đám mây đen.

Hoa Bạch Nhu nhẹ run theo ánh chớp, tim đập mạnh, xung quanh cô những cánh hoa trong suốt nhẹ nhàng bay lên, bao quanh cô như một lớp bảo vệ.

Im lặng một lúc lâu, Nhan Sở Ngu khẽ chớp mắt, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại trên người Hoa Bách Nhu.

Hoa Bách Nhu hít một hơi thật sâu, lo lắng nhìn nàng, thử suy đoán:

Nữ Vương sẽ hỏi gì tiếp theo? Sẽ nói gì? Hay là sẽ sắp xếp cô làm gì?

Suốt gần trăm năm qua, Hoa Bách Nhu luôn phải phục vụ bên cạnh Ma Vương, đã quen với những thủ đoạn bá đạo của nàng, không khỏi cảm thấy tiếc thương cho Tống Niệm Ảnh.

Một cô gái đẹp như vậy thật đáng tiếc, sao lại không biết giữ miệng thế này?

Lần này thì xong rồi, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Trong khi Hoa Bách Nhu còn đang lo lắng, Nhan Sở Ngu khẽ mở môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, hỏi một cách nghiêm túc: "Làm 0 nghĩa là gì?"

Hoa Bách Nhu: ……

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16