Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

1599 0 20 0

Chương 10

Trên tầng 18 của tòa nhà U.P, văn phòng của Nhiễm Cấm ở đây.

Sự xuất hiện của Trì Ngộ khiến tập đoàn bất ngờ không kịp đề phòng.

Có một số nhân viên trung cấp và cao cấp lập tức nhận ra cô, buông tay đang làm việc xuống nhanh chóng đi tiếp đãi, những người mới đến đều có chút mờ mịt không biết người ở đây là ai, lại xảy ra một trận chiến lớn như vậy.  

Giám đốc Từ của bộ phận lập kế hoạch dẫn Trì Ngộ vào trong phòng khách mời, nói: "Nhiễm tổng vừa rồi có việc đi ra ngoài, tôi liền liên lạc với cô ấy. ”

Trì ngộ cười nhạt với Từ quản lý: "Tôi đến văn phòng chị Nhiễm chờ chị ấy. ”  

Thân là Nhị tiểu thư Trì gia, đừng nói là cựu chủ tịch, cho dù hiện tại Nhiễm Cấm cũng đều đem nàng nâng trong lòng bàn tay, toàn bộ tòa nhà U.P này tạm thời còn liên kết chặt chẽ với họ "Trì", Nhị tiểu thư nói muốn đi đâu, Từ quản lý không có khả năng không đáp ứng.  

Quản lý Từ đưa cô đến văn phòng của Nhiễm Cấm, lại tự mình đưa vào một tách trà nóng.

Ngay sau khi đi ra đã bị Tiểu Dương cùng bộ phận kéo lại.  

"Chị Từ, chị Từ, người kia là ai? Sao lại để cô ấy vào văn phòng của Tổng giám đốc Nhiễm? ”

Từ quản lý dùng thư mục vừa cầm lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Dương, kéo cô đến góc không người, nhẹ giọng nói với cô: "Đó là em gái của Trì tổng vẫn luôn học tập ở nước ngoài. ”

"Ah? Đó có phải là cô ấy không? ”  

Cho dù là nhân viên mới của tập đoàn Trì thị, chưa từng thấy qua Trì Ngộ bao giờ, nhưng chủ tịch hội đồng quản trị có một em gái đau lòng như mắt, tất cả mọi người đều nghe nói qua.  

Đối với em gái, luôn luôn chỉ nghe thấy người khác, chưa từng thấy qua bản tôn, lúc này Trì tổng xảy ra chuyện, lại có rất nhiều tin đồn, em gái trực tiếp giết tới, không biết sẽ có loại gì triển khai, trong đầu Tiểu Dương đã nổi lên gió tanh mưa máu khắp trời.  

Trì Ngộ đi vào văn phòng Nhiễm Cấm, nơi này hướng về phía nam, đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng sủa yên tĩnh, có thể thu hết mạng lưới đường cao tốc của thành phố.  

Ngoài tài liệu công việc và máy tính, trên bàn làm việc còn có một khung ảnh.

Trong khung là hình ảnh của Trương Tuyết Sơn , đỉnh núi tuyết trắng trải dài tạo thành một vòng ôm sâu thẳm, còn có một hồ nước xanh như ngọc như một viên ngọc quý ôm vào lòng. 

Trì Ngộ cầm khung ảnh, cảm thấy phong cảnh này cô có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra đây là địa phương nào, có lẽ là trong một bộ phim tài liệu nào đó từng thấy qua.  

Đặt khung ảnh xuống, ngồi xuống ghế và bật máy tính cá nhân của Nhiễm Cấm.

Không có gì đáng ngạc nhiên, mật khẩu là cần thiết.  

Trì Ngộ nhanh chóng nhập ngày sinh nhật của chị gái, sai.

Nhập lại sinh nhật của Nhiễm Cấm, cũng không đúng.  

Đầu ngón tay lơ lửng trên bàn phím, suy nghĩ một phen, lần lượt nhập ngày Nhiễm Cấm đến Trì gia, cùng với tất cả những ngày quan trọng của Nhiễm Cấm và chị gái.

Tất cả đều không đúng.

Chuyến đi này của cô chính là đặc biệt đến xem, có thể đào ra cái gì đó từ máy tính của Nhiễm Cấm.  

Tề Đồng nói đúng, chi gái trước khi lâm chung chống đỡ một hơi cuối cùng để gọi điện thoại, nhưng thay vì gọi cho cô, mà là gọi cho Nhiễm Cấm, có thể chị gái đối với Nhiễm Cấm thật sự có quyến luyến cực sâu, điểm này Trì Ngộ mấy năm nay cũng đều nhìn thấy, cũng không kinh ngạc.  

Còn Nhiễm Cấm thì sao?

Nghĩ đến Nhiễm Cấm, Trì Ngộ nghĩ đến chính là gương mặt đã vạn năm không cười của nàng ấy, và một đôi mắt lặng như núi vắng.  

Trì Ngộ vẫn cảm thấy Nhiễm Cấm mặc dù đối với người nhà ôn hòa, toàn không nên, nhưng luôn rất khó đọc được nội tâm thật sự của nàng.

Lần này chuyện của chị cô, càng làm cho thái độ của Nhiễm Cấm trở nên khó hiểu.  

Có thể một máy tính cá nhân có thể để lại một số dấu vết tình cảm.  

Trì Ngộ ôm tâm lý thử một lần, chọn một lúc Nhiễm Cấm không có ở đây đến văn phòng của nàng, đáng tiếc không mở khóa được máy tính.  

Trì Ngộ nặng nề tựa lưng ghế, tâm tình có chút nóng nảy.  

Mật khẩu có ý nghĩa biểu tượng nhất định đối với hầu hết mọi người, chủ yếu là bất cứ lúc nào mà không cần suy nghĩ, với bản năng có thể nhớ những ngày.  

Nếu mật khẩu thực sự là sinh nhật của chị gái, điều đó có nghĩa là Nhiễm Cấm vẫn có tình cảm nhất định với chị gái.

Nhưng cô đã thử tất cả về ngày của chị gái mình, không thể mở được máy tính bị cấm.  

Vì vậy, mật khẩu của Nhiễm Cấm có thể không liên quan gì đến chị gái cô.  

Nghĩ đến cảnh sát họ Lộ kia, sắc mặt Trì Ngộ lại khó nhìn vài phần.  

Không đợi Nhiễm Cấm trở về, Trì Ngộ liền từ trong văn phòng của nàng đi ra.  

Quản lý Từ nói: " Giám đôc Nhiễm luôn nói cô ấy còn phải một lát nữa mới trở về, bảo cô đợi thêm một lát nữa. ”

Trì Ngộ: "Vậy tôi phải về trước." 

"Ồ, vậy ngài..."

Hai chữ "đi chậm" còn chưa nói ra, Trì Ngộ cũng đã đẩy cửa rời khỏi khu vực văn phòng.  

Lúc Trì Ngộ đi xuống lầu đầu có chút choáng váng, cũng không biết là do sốt còn chưa hết, hay là hạ đường huyết.

Tầng dưới cùng của tòa nhà là trung tâm mua sắm, cô dự định đi đến cửa hàng tiện lợi để mua một ít sô cô la để ăn.  

Đi qua một quán cà phê trên đường đến cửa hàng tiện lợi.

Trì Ngộ đi ngang qua quán cà phê rồi lại lui về, xuyên qua cửa sổ kính nhìn vào trong, cô xác định người ngồi trong quán cà phê là Nhiễm Cấm.  

Nhiễm Cấm mặc bộ đồ làm việc màu đen chính trực, trên mặt là lạnh lẽo, mái tóc dài màu đen thẳng trên vai, làm cho nàng nhìn qua rất không dễ thân cận.  

Mà người ngồi đối diện nàng, Trì Ngộ nhận ra, là mẹ Nhiễm Cấm, Hạ Chi.  

Trì Ngộ đã gặp Hạ Chi hai lần, một lần chính là ở tòa nhà U.P, một lần ở Trì gia, hai lần đều là bà ta chủ động tới tìm Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm cũng không để ý tới bà ta, để bà ta đợi một tiếng đồng thời, biết không gặp được con gái, bà mới rời đi.  

Nhắc mới nhớ, Trì Ngộ không phải là người rất nhạy cảm với sự xuất hiện của người khác, huống chi nhìn thấy Hạ Chi hai lần cô cũng chỉ liếc mắt vài lần.

Nhưng ấn tượng của Hạ Chi đối với cô vẫn rất sâu sắc.  

Ngoại trừ bà là mẹ ruột mà Nhiễm Cấm chưa bao giờ gặp, còn có một điểm nữa, chính là trang phục kỳ quái của bà.  

Hạ Chi hích loại phấn nền quá trắng và đậm, làm cho khuôn mặt của bà nhìn qua tái nhợt không giống người sống.

Kính râm là tiêu chuẩn, kể cả lúc ở trong nhà hay ngoài trời bà cũng không tháo nó ra.

Khi trời nóng hơn, bà ấy sẽ quấn mình ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, và bà ấy sẽ đội một chiếc mũ rộng vành. Chiếc mũ có vành mềm thường trùm qua mặt, che gần hết khuôn mặt, độ rộng lớn luôn khiến Trì Ngộ nhớ đến nhà hàng thích phục vụ hai món salad trên những chiếc đĩa khổng lồ.  

Trì Ngộ đối với Hạ Chi rất kỳ quái, đã từng nhiều miệng hỏi chị gái, vì sao mẹ chị Nhiễm lại muốn ăn mặc kiểu này.

Cô chỉ nhớ rằng chị gái cô đã mỉm cười và nói: “Điều đó có gì đáng xấu hổ ?”  

Khi đó Trì Ngộ không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của chị gái, hiện giờ ngẫm lại, mình đã từng thật sự là hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.  

Lúc này mặc dù là mùa đông, nhưng trong trung tâm thương mại hệ thống sưởi ấm vô cùng đầy đủ, buồn bực đến mức không thích đổ mồ hôi đều có chút khô khan, mà Hạ Chi trong quán cà phê vẫn mặc áo lông vũ, đem cả người bọc thành ma cà rồng.  

Thì ra Nhiễm Cấm đến gặp mẹ nàng.

Kết hợp với thái độ trước kia của Nhiễm Cấm đối với Hạ Chi tránh không thấy, cuộc gặp gỡ hôm nay khiến Trì Ngộ rất kỳ lạ.  

Cô lặng lẽ bước vào quán cà phê và ngồi lặng lẽ vào chỗ ngồi phía sau Nhiễm Cấm.  

Đối thoại giữa hai người đã tiến hành được một nửa, không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Chi đột nhiên nắm tay Nhiễm Cấm, thanh âm có chút gấp gáp, thấp giọng nói: "Đã là chuyện nhiều năm trước... Khi đó chúng ta cũng không thể làm gì được, con còn hận chúng ta sao? ”  

Trì Ngộ nghĩ, Nhiễm Cấm cùng gia đình của nàng quả nhiên có vấn đề, năm đó ba mẹ nàng hẳn là đã làm chuyện gì có lỗi với nàng.  

Nhiễm Cấm rút tay ra, sử dụng tin tức để phát sóng cùng một giọng nói không có cảm xúc nói: "Cô Hạ, tôi thấy cô đã nhầm lẫn." ”

Cô Hạ?

Trì ngộ không thể không cân nhắc xưng hô kỳ lạ này.  

Theo như Trì Ngộ biết, Nhiễm Cấm cũng không thích để ý đến mẹ cô, cơ hồ chưa từng nói lời liền dùng bạo lực lạnh lùng đuổi người đi, Trì Ngộ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô và Hạ Chi mặt đối mặt trao đổi.  

Xem ra Nhiễm Cấm và Nhiễm gia thắt chặt sâu sắc, ngay cả mẹ ruột cũng không kêu, thay vào đó là "Hạ phu nhân" phi thường xa lạ.  

Trì ngộ tụ tinh hội thần chờ nghe các nàng tiếp theo đối thoại, không nghĩ tới Nhiễm Cấm không nói chuyện với Hạ Chi nữa.  

"Tiểu Ngộ?"

Thanh âm Nhiễm Cấm từ phía sau Trì Ngộ vang lên.

Trì Ngộ quay đầu lại nhìn, đầu Nhiễm Cấm từ phía sau sofa tựa lưng dò xét ra, đang tò mò nhìn cô.

Từ hình ảnh phản chiếu của ô cửa kính, Nhiễm Cấm nhìn thấy Trì Ngộ: "Làm thế nào em có thể ở đây?" ”  

Trì Ngộ nghe lén bị phát hiện tại chỗ, không có biện pháp, đành phải lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, giả vờ kinh ngạc nói: "Ai? Chị Nhiễm, vừa rồi em đến văn phòng chị đợi nửa ngày chị cũng không về, em khát nước, liền xuống uống chút gì đó. ”  

Ánh mắt Trì Ngộ ở trên không trung va chạm với ánh mắt Hạ Chi xuyên thấu qua kính râm đang đánh giá nàng.  

Mặc dù Trì Ngộ lại nhìn thấy Nhiễm Cấm, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nhưng vì không lộ ra sơ hở, cô vẫn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Cấm, lễ phép kêu lên với Hạ Chi: "Chào dì. ”  

"Xin chào..." Thanh âm Hạ Chi có chút chần chờ, rất nhanh liền nói: "Vậy hai người nói chuyện đi. Tiểu Cấm, sinh nhật của con sắp đến, nếu có thời gian rảnh rỗi, hãy nhớ về nhà ăn cơm. Mẹ và... Cha con nhớ con rất nhiều. ”  

Lần này thâm tình làm cha mẹ không nhận được bất kỳ phản ứng nào, Nhiễm Cấm giống như không nghe thấy, thậm chí không có cự tuyệt ngay tại chỗ, chỉ làm Hạ Chi là không khí.  

Hạ Chi xấu hổ cười cười với Trì Ngộ, rất nhanh đứng dậy rời đi.

Hạ Chi rời đi quá nhanh, thậm chí còn có chút ý tứ trốn tránh.  

Trì Ngộ còn đang cân nhắc những lời vừa rồi của Hạ Chi, Nhiễm Cấm đã thay đổi giọng điệp, ôn nhu hỏi Trì Ngộ:

"Em đã đỡ sốt chưa? Làm thế nào mà em lại chạy ra ngoài? ”

"Đã không còn việc gì nữa." Trì Ngộ nhớ tới Nhiễm Cấm trong video giám sát, thanh âm không thể khống chế lạnh được.  

Nhiễm Cấm không lập tức tin lời cô nói, mà nghiêm túc quan sát mặt cô: "Mặt còn đỏ, hẳn là không hạ sốt. ”

Nàng giơ tay lên và hỏi: “Tôi có nên sờ trán em không?”

Trước kia khi gặp phải bệnh tật, Nhiễm Cấm thân là trưởng bối, dùng bàn tay dò xét nhiệt độ trên trán cô là chuyện rất bình thường, chưa bao giờ hỏi qua.

Nhưng hiện tại, đại khái là bởi vì nàng đã cùng Trì Lý chia tay, không còn là "chị dâu" Trì Ngộ, cũng có thể là xuất phát từ nguyên nhân khác, nàng trước khi chạm vào Trì Ngộ, bắt đầu tìm kiếm ý kiến Trì Ngộ.  

Trì Ngộ không muốn để Nhiễm Cấm chạm vào cô, hai tay này dính máu của chị gái cô, mặc dù hiện tại nhìn trắng nực mảnh khảnh, nhưng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Trì Ngộ luôn có thể ngửi được mùi máu tanh khiến cô không thoải mái.  

"Không cần." Trì Ngộ tận lực khắc chế cảm xúc của mình: "Em không sao. ”  

Nhiễm Cấm có một chút lúng túng thu lại bàn tay của mình: "Không có gì là ổn rồi."   

Trì Ngộ biết Nhiễm Cấm đi theo chị cô ở trung tâm thương mại liều mạng nhiều năm như vậy, không phải là người bình thường suy nghĩ chậm chạp, nếu cảm giác chán ghét biểu hiện quá mức rõ ràng, có thể làm cho nàng tăng cường phòng bị, không có lợi cho việc tiếp theo muốn làm.  

Không giống như đối mặt với Hạ Chi lạnh như băng sương, Nhiễm Cấm đối mặt với Trì Ngộ mặc dù bị cự tuyên một lần, vẫn sẽ chủ động tìm đề tài:

"Cho dù bây giờ vừa mới hết sốt, cũng không tiện vẫn ở bên ngoài đi lại. Trời lạnh đến, tôi sẽ đưa em về. ”  

Trì Ngộ nói: " Công ty không có nhiều chuyện sao? Em tự một mình đi về." ”  

"Không sao, tôi lái xe đưa em về nhà, lát nữa sẽ về công ty."  

Trì Ngộ ở trong nước ngược lại không có xe, trong khoảng thời gian trở về, cô đều lái xe của chị gái.

Nhưng mà Nhiễm Cấm người bận rộn này chủ động yêu cầu làm tài xế của cô, vẫn quan tâm cô như trưởng bối, sủng ái cô, vừa lúc tạo cho cô cơ hội ở chung một mình, Trì Ngộ định lợi dụng cơ hội này để thăm dò Nhiễm Cấm.  

Nhưng trên đường về nhà không quá nhiều thời gian.  

Trì Ngộ điều chỉnh tâm tính tốt nắm lấy cánh tay Nhiễm Cấm, nũng nịu nói như trước:

"Chị Nhiễm, em thật sự không sốt nữa, lúc ra ngoài dì Tô làm một bàn thức ăn lớn, khi đó em không có khẩu vị, liền ăn một chút, bây giờ có chút đói bụng. Chị Nhiễm đưa em đi ăn tối được không? ”  

"Ồ, phải không? Em muốn ăn gì? "Nhiễm Cấm bởi vì Trì Ngộ đột nhiên đến gần, thanh âm có chút biến sắc rất nhỏ, nhưng Trì Ngộ không phát hiện.  

"Ăn bữa cơm ở nhà trên lầu, chính là nhà trước kia chị em cùng chị thường xuyên dẫn em ăn. Mấy năm nay em ở nước ngoài dạ dày này bị tàn phá, liền muốn ăn một miếng gà cung bảo đích thực. ”  

"Được, đi thôi."  

Trì Ngộ cùng Nhiễm Cấm cùng nhau lên lầu, Trì Ngộ toàn bộ quá trình kéo Nhiễm Cấm, lấy biểu đồ hai người không có ngăn cách, tận lực để Nhiễm Cấm thả lỏng cảnh giác.  

Trì Ngộ định lợi dụng thời gian ăn cơm để làm mọi chuyện.

  

Nhiễm Cấm bị mắc kẹt bởi cuộc gặp gỡ với Trì Ngộ, đã được ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cô và mùi thơm của dầu gội đầu, lưng cô thẳng tắp, như một người lính gác cờ đỏ đang đi giương cao lá cờ Tổ quốc. 

Sự khác biệt duy nhất là cô ấy gần như đã quay sang một bên vài lần.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16