Chương 6
Biệt thự của Trì gia ở phía đông thành phố, và là một nơi yên tĩnh giữa cuộc sống hỗn loạn. Đó là nơi do chính chị gái cô ấy chọn năm đó.
Lần cuối cùng cô trở về là tết Nguyên đán.
Biệt thự này vẫn được quản lý rất tốt, cây cảnh trong sân được cắt tỉa tỉ mỉ, cũng không vì linh đường đông đúc trong đại sảnh và âm nhạc tang thương mà thất bại.
Bộ quần áo đen và quần tây đen của người đến muộn không cần thay đổi, trực tiếp tiến vào linh đường liền có thể nhanh chóng dung nhập vào không khí áp lực, bi thương này.
Tất cả các phòng đều là những người thân và bạn bè đến chia buồn.
Thấy Trì Ngộ trở về, tất cả mọi người dừng lại nói chuyện, nhìn về phía cô.
Cô không nhìn bất cứ ai và đi thẳng đến bức chân dung của chị gái mình.
Bức ảnh chân dung này, đây là một bức ảnh mà chị gái cô rất hài lòng.
Trì Ngộ ra nước ngoài năm đầu tiên, Trì Lý không chịu nổi suy nghĩ của em gái, cùng Nhiễm Cấm bay đi tìm cô.
Bức ảnh này đã được Trì Ngộ chụp ở trường cho chị gái của mình.
Hai chị em trông rất giống nhau, một đôi mắt xinh đẹp một khi mang theo ý cười, là đa tình nồng đậm lộng lẫy.
Trì Ngộ chạm vào bức ảnh.
Vuốt ve nhưng không còn là làn da ấm áp của chị nữa, mà là cảm giác lạnh như băng.
Không có quan tài, trước mặt chỉ có bình tro cốt đen trầm trầm đặt ở trước di ảnh.
Hai bên hộp tro cốt bày những vật dụng chị gái thường xuyên sử dụng trong suốt cuộc đời, gậy đánh golf, ô dù, dây chuyền...
Nhìn những thứ tràn ngập hơi thở của chị gái, sự lướt qua nhau như một đoàn tàu phi nước đại, lao qua trái tim cô một cách mãnh liệt.
Cô ôm một góc bức chân dung, véo các khớp ngón tay của mình trắng bệch, và mắt cô đã nhòe đi.
"Chị, em đến trễ rồi." Trì Ngộ quỳ trên đệm, cúi xuống lạy xong cắm nén hương lên mép lư hương đã bốc khói nghi ngút.
Nhiễm Cấm không đi theo Trì Ngộ vào phòng, đứng dưới một gốc cây đa cũ trong viện, nhận được điện thoại của Lộ Tư Kình.
"Cậu còn chưa ngủ?"
"Mình nghe được âm nhạc của Linh Đường, cậu quả nhiên vẫn đi Trì gia. Mình nói, cậu đã chia tay với Trì Lý, vì sao còn phải tiếp tục quản chuyện nhà các nàng? Không phải em gái cô ấy đã trở lại sao? Tất cả đều giao cho em gái cô ấy xử lý không tốt sao? ”
Nhiễm Cấm nói: "Tiểu Ngộ vừa trở về, bay hơn mười tiếng đồng hồ, phỏng chừng chênh lệch thời gian còn chưa chịu được. Người thân của Trì gia đều đến, người ở một viện cô ấy khẳng định không bận rộn được. Hơn nữa cô ấy còn nhỏ, không xử lý được loại chuyện này, chuyện trong nhà và công ty cũng không hiểu rõ lắm, có thể không ứng phó được loại tình huống này. ”
Lộ Tư Kình: "... Cậu không sợ bị đột tử sao? ”
Nhiễm Cấm cười nhạt một tiếng, nói: "Được rồi, đi ngủ đi. Mình sẽ trở lại căn hộ sau khi mình đã xử lý mọi thứ ở đây. ”
Lộ Tư Kình tức giận đến mức không chọn lời, để lại một câu "Lười để ý đến cậu" sau đó cúp điện thoại.
Bị Nhiễm cấm kéo trở lại, nói với cô: "Chuyện mình chia tay với Trì Lý, cậu tạm thời đừng nói với cô ấy. ”
"Cậu có nghĩ rằng đến lượt mình nói? Cả thế giới đều biết điều đó. "Cảnh sát Kình nói: "Được rồi, mình đi ngủ, bởi vì trường của cậu mình còn phải tránh hiềm khích, ngày mai phải đi công tác, ngày mai mình sẽ bị máy bay tra tấn lúc 8 giờ. Này, cúp máy đi. ”
"Chúc ngủ ngon."
Nhiễm Cấm cúp máy, quay trở lại đám đông.
Lúc này Trì Ngộ mấy đoạn còn mang theo tro hương bị cô đụng xuống những tia lửa lấp lánh, rơi xuống trên mu bàn tay.
Nhiễm Cấm đứng ở phía sau đám người, vẫn luôn giống như bóng dáng im lặng, giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình. Nhưng khi nàng nhìn thấy mu bàn tay Trì Ngộ bị nóng bỏng còn hồn nhiên không thèm để ý, trước mắt hai vết nước mắt cũng không lau, tình cảnh này, làm cho trong mắt nàng tĩnh như chỉ thủy sinh ra một tia gợn sóng.
"Meo meo."
Một tiếng mèo mềm mại kêu lên, Lộ Lộ yên lặng đi đến bên chân Trì Ngộ, ngửi ngửi mùi của cô, xác định là quen biết sau đó đứng lên, dùng móng vuốt trước túm lấy ống quần của cô.
Đây là tín hiệu của Lộ Lộ muốn cô ấy ôm.
Nhìn thấy Lộ Lộ, Trì Ngộ không khỏi rơi lệ.
Mười sáu năm trước, mẹ cô bệnh nặng qua đời, bố cô quá mức lo lắng chưa tới nửa năm cũng theo mẹ cùng nhau đi, lưu lại Trì Lý chỉ hơn hai mươi tuổi, cùng với Trì Ngộ sáu tuổi.
Trì Lý biết mình nên gánh vác hết thảy những gì một người chị gái nên gánh vác, cô ấy từ bỏ lý tưởng của mình, bán xưởng vẽ của mình, tiếp nhận Trì thị lúc ấy đã rách nát không chịu nổi, một bên chiếu cố em gái, một bên cố gắng đem sản nghiệp cha mẹ lưu lại phát huy, coi như là giữ lại người nhà nhớ tới.
Năm đó hai chi em cô nghèo đến mức muốn chết, trong nhà nhiều thân thích như vậy, chỉ có dì và chú vốn cũng không quá giàu có tiết kiệm dùng để giúp đỡ hai người, vốn là không có tiền dư thừa nuôi mèo hoang ven đường.
Ngày đó chi gái đến đón muộn học, Trì Ngộ nhìn thấy Lộ Lộ bị mưa lớn tưới ướt đẫm, hơi thở hấp hối ở ven đường chờ chết, không đành lòng, nhưng lại không muốn gây phiền toái cho chị gái, cô liền đem bánh mì vẫn không nỡ ăn ở bên cạnh nó.
Sau khi nhìn thấy, Trì Lý hỏi cô: "Làm thế nào, em thích con mèo đó?"
Tiểu Trì Ngộ không trả lời, nắm tay chị gái hỏi: "Bố mẹ nó đâu?" ”
"Có lẽ đã chết đi."
"Khó trách." Trì Ngộ nói: "Vậy thì nó giống như chúng ta, sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ nữa." ”
Đại khái là lúc ấy Trì Ngộ nói những lời này xúc động Trì Lý, Trì Lý ôm Lộ Lộ lên, không để cho nó tiếp tục ở bên ngoài, cho nó một ngôi nhà che mưa, tìm lại một sinh mạng nhỏ.
Nói như vậy, chị gái vẫn luôn rất có lòng trắc ẩn, vô luận đối với Lộ Lộ, hay làNhiễm Cấm người năm đó thiếu chút nữa chết trong ngõ nhỏ.
Cái tên "Lộ Lộ" là Trì Ngộ đăt.
Ôn nhu vuốt ve Lộ Lộ, Lộ Lộ trước sau như một ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, thấy cô khóc, giống như là thông nhân tính, nhẹ nhàng liếm nước mắt của cô đi.
Vết đâm ngược trên đầu lưỡi Lộ Lộ cạo đến mức gặp phải có chút đau đớn, Trì Ngộ điều chỉnh tâm tình một chút, buông nó xuống.
Những người xung quanh thật sự quá nhiều, mèo lại là động vật phi thường mẫn cảm, nghe thấy tiếng bước chân hơi vội vàng một chút sẽ bị kinh hãi, lập tức chạy trốn.
Lộ Lộ đã sống trong ngôi nhà này trong nhiều năm, quen thuộc với tất cả các đường di chuyển ở đây, nó nhảy lên và nhảy lên lưng ghế sofa, lướt qua, linh hoạt chui vào giữa tủ sách và trần nhà, ẩn trong im lặng.
Năm đó Khi Lộ Lộ đến Trì gia dẫn nó đi kiểm tra, bác sĩ nhìn qua răng của nó, tính toán nó hẳn là đã hai tuổi, đến năm nay Lộ Lộ mười tám tuổi, dựa theo tuổi mèo đã là tuổi cao, thân thủ vẫn cường tráng như trước đến mức không nhìn ra tuổi thật.
Ánh mắt chậm chạp đi theo Lộ Lộ một đoạn đường, phong trần mệt mỏi chạy về, cô còn chưa thích ứng với sự khác biệt về thời gian bởi vì mệt mỏi, trong đầu nhất thời trống rỗng, chỉ cùng di ảnh của chị gái cách nhau một tầng thủy tinh nhìn nhau.
Thẳng đến khi tiếng đối thoại càng ngày càng ồn ào phía sau chen vào lỗ tai cô, cô mới dần dần lấy lại tinh thần, nhìn về phía sau.
Tại lối vào của nhà tang lễ, một nhóm họ hàng xa của Trì gia vây quanh Nhiễm Cấm, không để cho nàng đi tới, cũng không để cho nàng lui về phía sau.
Nhiễm Cấm trong tay cầm một túi khăn giấy, sắc mặt như sương nhìn về phía trước, từ góc độ Trì Ngộ vừa vặn có thể phát hiện, Nhiễm Cấm cũng không nhìn bất kỳ một người nào của Trì gia.
"Nếu em gái đã trở về, cô cũng nên đi. Tất cả mọi người đều là người đàng hoàng, cô cũng không muốn làm cho nhau xấu hổ trước mặt chị gái chứ?" Người nói chuyện chính là bác của Trì Ngộ.
Ông ấy ngậm một điếu thuốc, thỉnh thoảng hít một ngụm, khuôn mặt rộng lớn mà tối tăm tràn ngập dấu vết lưu lại từ năm tháng, đầu tóc đã bạc trắng đi rất nhiều, cổ họng đã bị tổn thương bởi khói thuốc từ lâu, khàn khàn không chịu nổi.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Trì Ngộ bốn năm qua gặp người bác này.
Dì nhỏ đứng ở một bên nhận lời của bác: "Đúng vậy, cô Nhiễm, hai ngày nay nhờ cô, bận rộn bên ngoài, người nhà họ Trì của chúng tôi sẽ ghi nhớ tấm lòng của cô. Tôi nghe nói cô và Tiểu Lý của chúng tôi không phải đã cắt đứt quan hệ sao? Sao còn làm chủ tịch tập đoàn Trì thị? Ai, tôi nói một nữ hài tử tuổi còn trẻ, trên thương trường nhiều như vậy lừa gạt tôi thật sự quá nguy hiểm, Trì thị là tập đoàn lớn như vậy cô cũng không thể nắm được. Vì hôm nay cô tới, chúng tôi cũng đỡ cần tìm cô, cô cùng Tiểu Lý chia tay, luận tình vẫn là luận lý, vị trí chủ tịch này cũng không thể là của cô. Tôi thấy giao cho người tuổi nhất trong nhà là thích hợp nhất. ”
Người bác cả nghe xong, nâng cằm lên, lộ ra ý cười đương nhiên.
Dì nhỏ nói: "Những chuyện trong công ty của cô tôi cũng không hiểu lắm, chuyện bàn giao còn phải chịu khó chịu của cô Nhiễm, chờ đưa Tiểu Lý đi, chúng ta sẽ đi công ty làm việc này. ”
Người thân xung quanh phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, bác cả có thể, bất kể là tuổi tác hay tầm mắt đều thích hợp nhất. ”
Bác cả nhấp một ngụm rồi ném tàn thuốc xuống nền nhà, chân giẫm lên xoa xoa qua lại, tàn thuốc bẹp dúm và lá thuốc chưa cháy ngay lập tức bị dập nát.
Trì Ngộ nhìn thấy trên sàn gỗ đàn hương yêu thích của chị cô để lại một dấu vết xấu xí.
Bác cả khoát tay nói: "Chuyện này không sốt ruột, vẫn là đưa Tiểu Lý quan trọng. Người đó, Nhiễm tiểu thư đi, mấy ngày nay nhìn cô cũng rất bận rộn, hiện tại nơi này đều là người Trì gia, cô cũng không nói nên lời, cô về trước. Ngày sau đi, ngày sau tôi trực tiếp đến công ty tìm cô..."
"Không có khả năng." Nhiễm Cấm lãnh đạm cắt đứt lời nói của bác cả, mở miệng trong một mảnh ánh mắt kinh ngạc, thanh âm bình tĩnh nhưng không thể khoan nhượng cái miệng: "Tập đoàn Trì thị không có khả năng giao cho ông. ”
"Cô đang nói về cái gì vậy?" Bác cả cùng hai đứa con trai bên cạnh ông ta đi tới trước mặt Nhiễm Cấm, cúi đầu nhìn nữ nhân đơn bạc này: "Cô nói thêm một câu tôi nghe một câu. ”
Nhiễm Cấm ngẩng đầu, bóng tối rơi trên ánh mắt hàm chứa ánh sáng và lưỡi dao của nàng, cơ hồ bao phủ cả người nàng.
Nhưng nàng không có ý nửa phần lui lại.
"Tập đoàn Trì thị không có khả năng giao cho các người." Giọng điệu Nhiễm Cấm bình ổn lặp đi lặp lại một lần nữa.
"Cô là cái gì vậy? Cô có họ Trì không? Trì gia chuyện liên quan đến cô! Đúng là đồ vô liêm sỉ?! "Con trai cả của bác cả đột nhiên bạo thanh quát, ở trong linh đường yên tĩnh giống như bình bạc phá vỡ, đâm vào màng nhĩ của mỗi người ở đây.
Nhiễm Cấm thản nhiên, bình tĩnh nói: "Tôi không mang họ Trì, nhưng tôi cùng Trì Lý ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Trì thị trên dưới tất cả việc làm ăn ngoại trừ cô ấy ra, chỉ có tôi mới có thể tiếp nhận. Đưa nó cho bất cứ ai trong các người, các người có thể hiểu không? ”
Mắt thấy cảnh tượng sắp mất khống chế, dì nhỏ kêu "Ai nha" đứng ở một bên chậm chạp một tiếng, đi lên kéo Nhiễm Cấm, muốn đưa cô sang một bên nói vài câu "thân thể".
Nhưng Nhiễm Cấm nửa bước cũng không nhúc nhích.
"Sao lại quật cường như vậy? Còn không đi vào.” Dì nhỏ kéo không nhúc nhích cũng không kéo, tức giận nói, "Tôi đều là vì cô, sao cô lại không biết lòng người tốt chứ? Cô nói ngươi cùng Trì Lý ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, nữ nhân cùng nữ nhân cùng nhau tính là chuyện gì? Không có tên không phân biệt, ngoại trừ những lời đàm tiếu, những người khác nhận ra cô à? Cho dù cô cùng nàng cả đời ngươi cũng không đổi được họ Trì. Cho dù chính cô nhận ra cái chết này, nhưng cô cũng đã chia tay Trì Lý không phải sao? Sao còn chiếm lĩnh ngành công nghiệp của Trì gia không giao ra được đây? ”
Dì nhỏ nói đến chuyện cô và Trì Lý chia tay, Nhiễm Cấm theo bản năng nhìn về phía Trì Ngộ.
Trì Ngộ đang quay lưng về phía nàng, không biết nghe được hay không, đang mò mẫm cái gì trước linh đường của chị gái cô ấy.
Người cô chịu đựng hai đêm thân thể vốn không tốt lắm, thấy một nhà bác cả muốn gây sự ở linh đường, vừa ho khan vừa tiến lên kéo bác cả: "Anh cả, Tiểu Nhiễm mấy năm nay giúp Tiểu Lý bao nhiêu, tôi là nhìn thấy trong mắt. Các người ở xa tương đối ít tới đây, nhưng sự tình không phải các người nghĩ như vậy..."
Con trai thứ hai của bác cả chỉ vào Nhiễm Cấm: "Đừng nói những thứ vớ vẩn này, chị họ rốt cuộc là tự sát hay là cô ta giết còn không biết. Nhìn bộ dáng cô ta nắm di sản của chị họ không buông tay phỏng chừng đã sớm nhìn chằm chằm vào tiền của chị ấy. Mẹ kiếp, cô ấy sẽ không phải là kẻ giết người, phải không? ”
Một đám người vây quanh Nhiễm Cấm bảy miệng tám lưỡi, hận không thể phá vỡ nàng ra, hóa thành bột mịn cũng muốn từng hạt từng hạt chất vấn.
Nhiễm Cấm cũng không muốn nói nhiều với họ nữa.
Vốn tưởng rằng mình ở lại có thể giúp một chút, không nghĩ tới thêm loạn.
Linh đường ầm ĩ cũng không phải bản ý của nàng, đối với Trì Lý mà nói nhất định là bất kính.
Nhiễm Cấm định tạm thời rời đi.
Nhưng những người này vây quanh nàng, trừ phi nàng nguyện ý lập tức giao nộp tập đoàn Trì thị, người có chắc chắn sẽ không để cho nàng rời đi hay không.
Một bóng người từ xa lắc lư lại, đôi mắt vốn đã cúi xuống bị một vật màu bạc hấp dẫn.
Cây gậy đánh gôn Trì Lý từ giữa hai đứa con trai của bác cả duỗi vào, hai người vốn còn đang chiến đấu trên môi lưỡi bị thứ này lóe lên lệ khí sợ tới mức trong nháy mắt im lặng.
Trì ngộ dùng cây đánh gôn để đẩy đám đông ra, đối mặt với bác nói: "Đã lâu không gặp bác, đã bốn năm rồi. Hãy nhớ lần cuối cùng bác đến nhà chúng tôi, tôi là một học sinh trung học, bác đến để vay tiền từ chị gái tôi. 200.000 trả lại cho chị gái tôi? ”
Bác cả bị cô nói như vậy, nhất thời nghẹn ngào.
"Còn nữa, dì, dì ngược lại đến rất cần cù, ba ngày hai đầu liền đem những bằng hữu của dì dẫn đến trước mặt chị gái tôi, để chị gái tôi giới thiệu công việc. Cũng chính là chị gái tôi hoài niệm, có thể dung túng cho dì, đổi thành tôi đã sớm quét rác. Nói dì cũng không mang họ Trì, như thế nào, dì út, khi nào dì đổi họ Trì? ”
Dì út mở miệng kết lưỡi, soạn thảo một chữ "em", nửa ngày không tiếp được hậu văn.
Những khoản lợi mà Trì Lý nhận được từ ra đình, Trì Ngộ bao năm qua đã được đếm ngược từng người một, không ai bỏ sót.
"Trì thị là của chị gái tôi cùng chị dâu tôi một tay liều mạng mà ra, chịu đựng bao nhiêu ngày đêm tôi đều nhìn thấy trong mắt. Mà trong số các người, chỉ có cô và chú nhìn hai chị em chúng tôi đáng thương liền chiếu cố. Bên cạnh đó, bác, dì, dì đã làm gì? Tro cốt của chị gái tôi còn chưa lạnh, ngược lại ai nấy đều nhớ tới gia sản của chị ấy. Nhưng mà là họ cùng một họ mà thôi, các người muốn chơi kiểu gì tôi cũng đều có thể trả lại. Tôi đã không ở nhà trong những năm qua, các người có thể không biết nhiều về tính khí của tôi. Hôm nay nếu thực sự đến để đưa chị gái tôi đi chuyến đi cuối cùng, sau đó tôi xin hoan nghênh các người. Nếu các người muốn sinh sự...cái gì đến sẽ đến"
Trì Ngộ giơ tay lên nhảy múa, gâu đánh gôn trong tay hướng về phía đầu em họ nàng "hô" một tiếng vung đi.
Em họ sợ tới mức lập tức ôm đầu ngồi xổm sâu, "ba" tiếng nổ lớn, Trì Ngộ đem bình hoa bên cạnh cậu ta đánh vỡ vụn.
"Vậy tôi sẽ để cho các người biết rõ tôi."
Mái tóc dài của Trì Ngộ có vài sợi vì động tác của cô lộn xộn đặt trước mặt cô.
Lời nói tàn nhẫn, nụ cười âm trầm cùng với trọng lượng xuống tay, rốt cục để linh đường khôi phục lại sự nghiêm túc và yên tĩnh mà nó xứng đáng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)