Cảnh Hạ Vũ dạo gần đây cảm thấy vô cùng phiền lòng. Kể từ ngày đi khoá quân sự trở về, cô liên tục bị nhiều người tìm đến đòi thêm bạn. Giảng viên thì mang các tác phẩm cô đã vẽ trong khi học mang đi giới thiệu khắp nơi. Những thanh niên yêu thích việc học cứ thế tìm đến Cảnh Hạ Vũ đòi xem tranh của cô, còn hỏi bí quyết học tập. Với một người không thích ồn ào như Cảnh Hạ Vũ thì thật sự bị ảnh hưởng rất nhiều.
Quý Ninh Hinh nằm vùi trên sô pha phòng khách ở nhà nghe Cảnh Hạ Vũ than vãn, thỉnh thoảng bật cười khúc khích. Quý Kim Ngọc ở bên bên nhìn con gái mình mặt mài như gió xuân đang về thì chịu không được, đi đến đá nàng một cái.
“Mẹ làm gì vậy”
Thình lình bị tấn công, Quý Ninh Hinh giật mình hét lên.
“Sao hôm nay không mở quán vậy”
“Lâu lâu mới nghỉ một ngày, ở nhà với mẹ mà mẹ cũng ý kiến nữa hả”
“Ai mà nói cái đó, mắc gì nằm đó nhìn điện thoại cười mãi vậy”
“Có làm gì đâu, con chỉ trò chuyện với bạn thôi”
“Bạn nào, trai hay gái?”
“Mẹ hỏi chuyện này làm gì”
“Người đưa con về lần trước hả?”
“…”
“Bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở đâu, gia đình thế nào?”
Quý Ninh Hinh cảm thấy đau đầu với mẹ già nhà mình, bị bà lắc tới lắc lui, lượn trước vòng sau không ngừng tra hỏi. Để bảo vệ đôi tai của mình, Quý Ninh Hinh đành giơ tay đầu hàng, kể với mẹ những gì nàng biết về Cảnh Hạ Vũ.
“Đúng là đứa trẻ đáng thương mà”
Quý Kim Ngọc sau khi nghe Quý Ninh Hinh kể xong, không biết bị đụng trúng chỗ nào lại hu hu khóc lên. Quý Ninh Hinh hết cách bèn tiến lên dỗ bà.
“Mẹ bị làm sao vậy chứ, người ta không nói gì thì thôi, mẹ lại ở đây khóc lên”
“Con không thấy con bé quá đáng thương hay sao hả, bất hạnh như vậy mà”
Quý Ninh Hinh không phủ nhận điều này, hoàn cảnh của Cảnh Hạ Vũ đúng thật có chút khác biệt. Chính vì vậy nên nàng mới có cảm giác khác lạ với cô chăng? Hay vì điều gì khác nữa?
“Con gái à, hay mời con bé đến nhà ăn một bữa cơm đi. Mẹ muốn nhìn thấy nó như thế nào”
Quý Ninh Hinh không từ chối, lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Cảnh Hạ Vũ.
[Hôm nay em có rảnh không?]
[Cũng không bận lắm, có việc gì sao?]
[Ừ, mà cũng không có gì. Mẹ chị muốn mời em đến nhà ăn cơm]
[Có tiện không?]
[Không sao mà, dù gì em cũng còn lời hứa làm lẩu cho chị ăn mà]
Nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, Cảnh Hạ Vũ suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
Vì nghĩ đến mẹ của Quý Ninh Hinh, Cảnh Hạ Vũ quyết định không nấu những món lẩu quá cay gây ảnh hưởng đến sức khoẻ người lớn tuổi. Cô đạp xe đến khu chợ gần nhà, thông thạo đường đi tìm đến các sạp hàng quen thuộc mua nguyên liệu cần thiết.
Kiểm tra một lần nữa những túi đồ trên tay, thấy đã đầy đủ tất cả Cảnh Hạ Vũ mới quay xe về khu chung cư cũ của Quý Ninh Hinh.
Lần trước đưa nàng đến trước cổng liền đi nên Cảnh Hạ Vũ không biết rõ vị trí cụ thể căn hộ nhỏ của Quý Ninh Hinh, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi nàng xuống đón mình.
Nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh không khỏi nhíu mày.
“Em mua nhiều như vậy làm gì”
“Không phải nói muốn ăn lẩu sao, em mua đồ đến nấu”
“Thật là, đến đây rồi cùng chị đi mua không được à. Với lại, nấu cái gì đơn giản thôi, em mua lắm thế không sợ cháy túi hay sao”
Miệng càm ràm nhưng trong lòng lại chân thật hơn nhiều, Quý Ninh Hinh tới gần định chia sớt một phần với Cảnh Hạ Vũ, để cô xách nhiều như thế nàng thật sự không muốn.
Cảnh Hạ Vũ biết được ý đồ của nàng, chỉ nhẹ nhàng lách qua một chút, ý muốn không cho Quý Ninh Hinh hỗ trợ. Thấy nàng cắn môi ra chiều sắp dỗi, cô cười trừ.
“Được rồi, dẫn em lên đi”
Không lay được Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh chỉ đành hậm hực đưa cô lên nhà. Biết thế không mời đứa ngốc này đến cho rồi, tốn kém như vậy làm gì cơ chứ.
Quý Kim Ngọc nghe tiếng động ở cửa liền từ trong bếp ló đầu ra nhìn, thấy con gái mình lúc đi vui vẻ lúc về giận dỗi thì không hiểu chuyện gì, đến khi thấy người đi sau nàng trong tay lỉnh kỉnh đồ đạc xem như đã biết được nguyên do.
“Hạ Vũ đến sao, cháu mua nhiều như vậy làm gì, đến chơi là được rồi”
“Đó, em nghe mẹ chị nói chưa”
Cảnh Hạ Vũ tâm tính tốt cũng không khó chịu với nàng, chỉ cười cười hướng Quý Kim Ngọc chào hỏi, tỏ ý không có gì to tát.
Quý Ninh Hinh tức đến muốn cười, đi đến giành hết đồ trong tay Cảnh Hạ Vũ mang vào bếp.
Quý Kim Ngọc đưa cô đến sô pha trò chuyện một hồi lâu. Người như Cảnh Hạ Vũ thật ra lại rất được các cô các bác yêu quý, một đứa trẻ lễ phép, hiểu chuyện, nói chuyện luôn chọc người lớn cười, mẹ già thích cô rồi.
Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, Cảnh Hạ Vũ bày tỏ muốn vào bếp múa dao trổ tài. Quý Ninh Hinh xung phong làm phụ bếp. Quý Kim Ngọc cũng không tranh giành với tụi nhỏ làm gì, đồng ý giao hết lại cho hai bạn trẻ.
Ngồi ở phòng khách mà tâm tư mẹ già đã trôi về phương nào rồi chẳng hay. Bà thấy thích Cảnh Hạ Vũ, sau khi nghe Quý Ninh Hinh kể, rồi tiếp xúc với cô từ nãy đến giờ, bà cảm thấy thương cô vô cùng. Ừm, có chút muốn làm mẹ đứa trẻ này, cho nó biết hơi ấm của tình thương.
Định bụng chỉ ghé ngang bếp xem hai đứa nhỏ đang làm gì, nào ngờ bị bầu không khí hoà hợp vô cùng trong này ảnh hưởng.
Cảnh Hạ Vũ làm bếp chính, Quý Ninh Hinh đứng một bên phụ cô rửa rau. Tay làm nhưng miệng không ngừng nói chuyện.
“Hôm nay em làm món gì vậy”
“Lẩu hoa cúc đó”
“Hửm, sao lại làm lẩu hoa cúc, chị còn tưởng được ăn cái lẩu thật cay làm ấm người trong cái thời tiết lạnh lẽo này chớ”
“Mẹ chị lớn tuổi rồi, ăn cay quá không tốt đâu đó”
“Xì, không nói chị còn tưởng em mới là con của mẹ chị”
Cảnh Hạ Vũ chỉ cười không đáp.
“Nghe nói món này ngày xưa được Từ Hy thái hậu thích lắm nhỉ?”
Cảnh Hạ Vũ gật đầu tiếp lời.
“Là người có lối sống xa hoa và luôn tìm cách giữ gìn nhan sắc, Từ Hy thái hậu luôn thận trọng với việc ăn uống của bản thân. 3 thực phẩm yêu thích được bà thường xuyên sử dụng để làm đẹp chính là bột ngọc trai, sữa bột và hoa cúc. Vì vậy vào mùa đông, bà thường sai các cung nữ hái hoa cúc tươi, sau đó lấy các cánh hoa rắc vào nồi lẩu của mình”
“Đúng là thú vui xa hoa của những người quyền quý ngày xưa mà”
Thấy Quý Ninh Hinh chậc lưỡi cảm thán không thôi, Cảnh Hạ Vũ không bài tỏ ý kiến gì, nói tiếp.
“Hơn nữa, em quyết định làm món này là vì không chỉ giúp món ăn thêm hấp dẫn, hoa cúc còn là một thảo dược nhiều tác dụng tốt cho sức khoẻ như chống lão hoá, thanh lọc cơ thể, bổ khí huyết, an thần… Cánh hoa cúc còn có thể giúp chúng ta nuôi dưỡng làn da, giải nhiệt cơ thể và giải phóng độc tố. Đối với chúng ta đề là có lợi đó”
‘Hạ Vũ tri kỷ quá đi mất”
Quý Kim Ngọc đứng nghe lén nãy giờ cảm thấy vô cùng hài lòng, nhìn hai đứa nhỏ tương tác hoà hợp, tự nhiên như đã thân thuộc nhau từ lâu khiến bà rất vui. Quý Ninh Hinh không thấp, nhưng đứng bên Cảnh Hạ Vũ cảm giác nàng có chút nhỏ bé, vừa hay Cảnh Hạ Vũ lại mang đến cho người ta suy nghĩ cô là nơi vững chắc để tựa vào.
Ừm, bây giờ bà vẫn muốn làm mẹ của Cảnh Hạ Vũ, nhưng là bằng cách gả Quý Ninh Hinh cho cô. Nghĩ mà xem, mình vừa có thêm đứa con hiểu chuyện, con gái của mình cũng được ở bên một người đáng tin như vậy, hoàn hảo biết mấy. Bị suy nghĩ của mình làm vui vẻ, Quý Kim Ngọc ha ha cười không ngừng trong đầu.
“Thế bây giờ chúng ta làm gì?”
“Chế biến thôi, chị chỉ cần ở một bên nhìn là được”
Quý Kim Ngọc nhìn đủ, lặng lẽ quay về phòng khách xem ti vi của mình, không quấy rầy không gian riêng của những người trẻ nữa.
“Ừm, em sẽ làm theo phương pháp cũ của trước đây”
“Còn có phương pháp khác nhau nữa sao?”
“Đúng vậy. Trước đây, sau khi thái lát cá, người ta sẽ lấy phần xương và đầu cá mang đi hầm nước dùng. Sau đó thêm hoa cúc và kỉ tử vào để nước lẩu có vị hấp dẫn và tốt cho sức khoẻ hơn”
“Thế bây giờ thì có gì khác”
“Hiện nay người ta chú trọng đến mùi hương hơn. Nên nước dùng sẽ được làm từ xương gà hoặc xương heo hầm kĩ giống như các loại lẩu thông thường. Xương sau khi mua về sẽ được mang đi sơ chế và thêm gừng, hành để nước lẩu thơm hơn”
“Ồ, kiến thức này tại hạ xin được tiếp thu”
Cảnh Hạ Vũ bị dáng vẻ ôm quyền của Quý Ninh Hinh chọc cười, nàng thấy cô vui như vậy cũng ha ha cười lên, phòng bếp thoáng chút ngập tràng tiếng cười.
“Không cần chị giúp gì thật sao”
“Vậy…chị giúp em rửa sạch hoa cúc và để ráo nước đi. Sau đó mang chúng đi ngâm với nước cốt chanh cho bớt độ hăng nồng khi nhúng lẩu.Tí nữa khi ăn chỉ cần tách các cánh hoa ra và thả vào nồi là được”
Quý Ninh Hinh nghe lời, làm theo những gì cô nói.
“Vậy để chị rửa nhiều một chút, tí nữa ăn cho nhiều”
“Không được đâu”
“Sao vậy?”
“Nếu cho quá nhiều hoa cúc sẽ làm nồi lẩu bị hăng và khó ăn đó”
Quý Ninh Hinh bày tỏ đã hiểu, thu tay lại chỉ lấy phần vừa đủ ăn. Số còn lại mang đi cất, định bụng sẽ phơi khô, để dành dùng làm trà uống dần.
Nồi nước dùng thơm ngon chớp mắt một cái đã xong, Quý Ninh Hinh phụ trách dọn ra bàn, sau đó mời mẹ mình vào thưởng thức.
Quý Kim Ngọc nhìn thức ăn bày đầy bàn, vẻ mặt vô cùng thưởng thức. Trong lòng yên lặng thả cho Cảnh Hạ Vũ ngàn cái like.
Lẩu hoa cúc có vị ngọt thanh, thơm dịu lại thêm cá thái lát, thịt gà, nấm đông cô, đậu phụ tươi ngon hoà quyện với nhau tạo thành món lẩu hoa cúc vô cùng bổ dưỡng. Những cánh hoa cúc chín tái có vị dai dai và mùi thơm dịu kết hợp cùng các món rau thanh đạm hay thịt ngọt thơm hấp dẫn.
Quý Kim Ngọc vừa ăn vừa tấm tắc khen không ngừng, Quý Ninh Hinh ra vẻ tự hào như thể nàng mới chính là người làm ra nó.
Cảnh Hạ Vũ không vội ăn, cô đi vào bếp một lần nữa, lúc trở ra trên tay cầm thêm một khay đồ uống.
“Món mới của cháu, mọi người uống thử rồi cho cháu cảm nhận đi”
Mẹ con Quý Ninh Hinh không chần chừ, vươn tay nhận lấy uống một ngụm. Một thứ nước kì lạ, vừa uống vào đầu lưỡi đã cảm nhận được vị đắng ngắt đến khó tả, sau đó một vị cay nồng ập tới lấn át cái đắng. Những tưởng khó uống đến vô vị, nhưng bất ngờ chính là hậu vị thanh mát, làm cho người ta thấy thư giãn hẳn ra.
Lẩu thanh đạm, nước uống có đắng có cay, đệm thêm thanh mát lại hoà hợp với nhau không tưởng. Làm hai người vừa ăn vừa uống không ngừng, bàn ăn tràn ngập tiếng cười nói.
Hôm nay Cảnh Hạ Vũ thực sự đã mang đến cho họ mỹ thực nhân gian. Vô cùng hài lòng.
“Con nói cho mẹ biết, tay nghề của Hạ Vũ không tồi đâu. Em ấy còn biết nhân giống những thứ cây kỳ lạ để làm ra những loại thức uống lạ kỳ nữa. Món hôm nay chúng ta uống chỉ là một trong số đó thôi”
Quý Kim Ngọc nghe con gái nói vậy thì hứng thú nổi lên không ngừng.
“ Nếu mọi người thích, lần sau con lại mang đến. Có cả thảy hơn mười món lận”
Tất nhiên là mẹ con Quý Ninh Hinh nhiệt tình đồng ý. Cứ thế mỗi người một câu vừa trò chuyện vừa xử lý nồi lẩu.
Quả thật vô cùng có không khí của một gia đình, ấm áp và hạnh phúc.
---
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)