Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7. Đi dã ngoại

279 0 0 0

Gần đây chính phủ vì muốn quảng bá cảnh sắc, văn hoá và ẩm thực địa phương nên đã vô cùng chú trọng đẩy mạnh dịch vụ du lịch.

Một công ty chuyên dẫn tour tiên phong đi đầu đã đưa ra một trò chơi nhỏ. Mười người đầu tiên đưa ra được đáp án cho câu hỏi sẽ nhận được một chuyến cắm trại 2 ngày 3 đêm đến một ngọn núi khá nổi tiếng cách trung tâm thành phố 3 giờ đi xe.

Câu hỏi đặt ra chính là: thứ gì mà trước đây người dân cả nước ai cũng có, nhưng bây giờ thì lại khó tìm được.

Đúng lúc Cảnh Hạ Vũ đang được cho nghỉ một tuần để hoàn thành tác phẩm kiểm tra giữa kì. Trên đường đi dạy thêm về tình cờ nhận được tờ rơi do công ty du lịch ấy đi phát.

Cô nghĩ dùng chuyến đi này xem như giải toả căng thẳng, biết đâu lại tìm được cảm hứng hay ho cho đề tài của mình. Cảnh Hạ Vũ quyết định thử xem vận may của mình sẽ thế nào, sau khi chạy đông chạy tây một hồi thì mang đáp án đến cho người giám định thử thách xem qua.

Ai mà có ngờ, đoán mò vậy mà lại trúng thật. Ừm...cũng may là cô chỉ nghèo thôi chứ không có xui.

Bất ngờ hơn chính là trong số 10 người trúng thưởng, không tính Cảnh Hạ Vũ cô thì 9 người còn lại có 2 người trong số đó là người mà cô quen biết.

Không sai, chính là bà chủ của Nhất Niệm – cái quán cà phê kỳ lạ nấp mình trong con hẻm nhỏ kia. Người còn lại là trợ lý nhỏ của nàng, tên gì thì cô lại quên mất rồi.

"Ỏ, Hạ Vũ"

Quý Ninh Hinh trông thấy cô thì vui ra mặt, không chần chừ lao thẳng đến chỗ cô.

Nói thật thì mặc dù đã biết nhau vài tháng rồi nhưng Cảnh Hạ Vũ vẫn bị sự nhiệt tình làm cho choáng ngợp, chưa thích ứng được với nàng. Thấy Quý Ninh Hinh hưng phấn như vậy, Cảnh Hạ Vũ không nhịn được khẽ đưa tay ra đề phòng nàng bị vấp ngã thì còn có thể đỡ được.

"Không ngờ có thể gặp em ở đây, chị có chút mong chờ vào chuyến đi này rồi"

"Chị lại bỏ rơi Nhất Niệm nữa rồi hả?"

Đứng trước câu hỏi của Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh có chút ngượng, cười hì hì trả lời.

"Thì lâu lâu em cũng phải cho chị nghỉ ngơi một chút chứ, đâu thể ở lì trong quán được. Hơn nữa, biết đâu đi về chị lại nghĩ ra món gì đó mới thì sao"

"Chị có thể nào đáng tin cậy một chút được không vậy"

Quý Ninh Hinh bị Cảnh Hạ Vũ ghét bỏ cũng không thèm quan tâm, mặc kệ cô trưng ra vẻ mặt gì cũng hi hi ha ha đứng cười. Có điều nàng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Đợi thêm một chút nữa thì Quý Ninh Hinh rốt cuộc cũng biết thứ bị thiếu đó là gì rồi.

Cộng sự bé nhỏ Lý Niệm Dao bị nàng bỏ rơi nãy giờ cuối cùng cũng chạy đến. Cô nàng hậm hực lên tiếng trách móc Quý Ninh Hinh nôm vẻ uất ức lắm.

"Chị, sao chị lại chạy đi bỏ em vậy. Chính chị bảo em đi mua kem, vừa quay đi đã không thấy chị đâu, hại em phải chạy đông chạy tây đi tìm"

Quý Ninh Hinh cười hối lỗi, bày tỏ sẽ không có lần sau nữa, lúc này Lý Niệm Dao mới xem như tạm bỏ qua cho nàng.

Đợi giải quyết xong vấn đề với chị chủ nhà mình, Lý Niệm Dao lúc này mới phát hiện đứng cạnh Quý Ninh Hinh còn có thêm một người. Vẻ mặt của cô bé giống y chang lúc Quý Ninh Hinh nhìn thấy Cảnh Hạ Vũ.

"Cảnh Hạ Vũ, sao cậu cũng ở đây vậy?"

Cảnh Hạ Vũ không biết lần thứ bao nhiêu phải trưng ra biểu cảm ghét bỏ người khác trong ngày. Cô nhìn Lý Niệm Dao như nhìn một đứa ngốc, chậm rãi lên tiếng.

"Cậu làm thế nào đến được đây thì tôi cũng vậy. Với lại, đừng có gọi cả họ lẫn tên của tôi như vậy"

Thật là, chủ như nào thì nhân viên như vậy, có cần phải ngốc giống nhau như thế không. Cảnh Hạ Vũ có chút hoài nghi hai người trước mặt làm thế nào có thể duy trì và vận hành Nhất Niệm ngày qua ngày được vậy.

Lý Niệm Dao bị nói cho đuối lý, le cái lưỡi nhỏ trêu ngươi về phía Cảnh Hạ Vũ. Nói thật thì cô bé có chút sợ hãi khi đứng đối diện với Cảnh Hạ Vũ, vì cô lúc nào cũng tỏ ra một khí thế như muốn nuốt chửng người ta. Nếu cho Lý Niệm Dao một mình nói chuyện với Cảnh Hạ Vũ thì dù có ăn gan hùm nàng cũng không dám đâu.

Đương lúc Quý Ninh Hinh muốn nói chuyện thì tiếng còi xe vang lên từ xa, xe đón họ đi cắm trại đến rồi.

Mười người lần lượt xách hành lý của mình đi tìm chỗ ngồi. Vì đây là chuyến đi ngắn nên hầu như không ai mang theo quá nhiều đồ, chỉ mang đủ dùng. Người nào có nhu cầu chụp ảnh sống ảo thì phá lệ đem thêm vài bộ quần áo để thay.

Lý Niệm Dao muốn tranh thủ ngồi cạnh chị chủ của mình, ai mà ngờ vừa lên xe Quý Ninh Hinh đã hí hửng đặt mông xuống chỗ trống bên cạnh Cảnh Hạ Vũ ngồi xuống.

"Chị, không ngồi với em hả"

"Em mang nhiều đồ như vậy, tự mình ngồi với chúng đi"

Thấy Quý Ninh Hinh vì sắc quên nhân viên, Lý Niệm Dao biểu thị không còn gì để nói, chỉ biết im lặng nuốt nước mắt vào trong, ôm cái balo tự mình gặm nhấm nỗi đau trong lòng.

"Chị ngồi đây được không?"

Cảnh Hạ Vũ nhìn cái mặt ngáo ngơ của Quý Ninh Hinh cũng hết cách.

"Không phải chỉ đã ngồi rồi hả, còn hỏi nữa chứ"

Xem như người kia đã đồng ý, Quý Ninh Hinh vui vẻ ngân nga một đoạn của bài hát nào đó. Cảnh Hạ Vũ cảm thấy, ừm, thấy cũng có một chút đáng yêu.

Đợi hành khách đã ổn định chỗ ngồi, hướng dẫn viên du lịch nhanh chóng đứng lên khuấy động bầu không khí bằng cách giới thiệu sơ qua về địa điểm mà họ sẽ đến.

Đó là một ngọn núi mới nổi, trước đó nó vẫn là một cái núi hoang. Vì chính phủ bắt tay vào cải tạo, làm nên một khu du lịch mang phong cách mộc mạc giản dị, phù hợp với những người yêu thiên nhiên, muốn nghĩ dưỡng yên tĩnh nên ngọn núi này gần đây cũng nhận được nhiều sự quan tâm.

Đợi nắm bắt được đầy đủ thông tin cần thiết, Cảnh Hạ Vũ bày tỏ muốn nghỉ ngơi một chút. Vị hướng dẫn viên kia nhìn thái độ hành khách trên xe nên cũng đơn giản kết thúc giải thích, trả lại cho họ không gian riêng.

Cảnh Hạ Vũ lấy từ trong túi ra một cái máy mp3 nhỏ, cắm tai nghe định chợp mắt một chút. Quý Ninh Hinh thấy vậy cũng len lén lấy đi một bên tai nghe của cô, bị phát hiện nàng liền trưng ra bộ mặt làm nũng, nhỏ giọng nói.

"Cho chị nghe ké một tí được không, chị cũng muốn nhắm mắt một chút"

Thấy Cảnh Hạ Vũ không nói gì, nàng xem như cô đã đồng ý. Vừa nghe nhạc vừa xem sách trên tay mình.

Một giờ sau, người ta thấy Quý Ninh Hinh cùng Cảnh Hạ Vũ đã tựa đầu vào nhau ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sách trên tay nàng cũng đã rơi xuống đùi.

Lý Niệm Dao ngồi ở phía đối diện nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này, tuy là có hơi sợ Cảnh Hạ Vũ nhưng mà mấy tháng nay cô nàng luôn quan sát chị chủ của mình cùng vị bạn học chung lớp kia. Cảm thấy khi hai người này ở chung với nhau luôn mang đến một cảm giác gì đó kỳ lạ lắm. Ừm, Lý Niệm Dao thấy vậy thôi chứ thật ra lại là một fan girl lâu năm trong giới giải trí. Với kinh nghiệm đu idol, chèo lái bao nhiêu chiến hạm couple như cô nàng thì giờ đây có chút muốn đẩy thuyền hai người này.

Thoả mãn với ảnh chụp trong tay, Lý Niệm Dao lặng lẽ quay lại chỗ ngồi, đeo bịt mắt lên chìm vào giấc ngủ. Trên môi treo một nụ cười mãn nguyện.

**********

Hoan nghênh mọi người góp ý những chỗ không thoả đáng hoặc những chỗ có lỗi. 

Cảm ơn mọi người đã ghé qua ủng hộ, nếu thấy thích hãy để lại cho mình một cmt hoặc một vote làm động lực nhé. Mình sẽ cố gắng mỗi ngày đều ra chương mới. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16