Chương 12: Mệnh lệnh: Ngươi thuộc về ta
Y Thụy Kha nhìn Âu Dương Yên thở dài lên tiếng, "Vì sao không giải thích với Nữ Vương, nói cho nàng biết đây chỉ là ngoài ý muốn?"
Âu Dương Yên chỉ nhẹ giọng, "Ta giải thích, nàng sẽ tin sao? Nàng luôn luôn nghĩ rằng ta lúc nào cũng muốn rời khỏi nàng."
Y Thụy Kha nheo mắt nhìn Âu Dương Yên, lâu rồi nàng chưa nhìn thấy Âu Dương Yên cười, chẳng biết tại sao, nàng bỗng nhiên cực kỳ hoài niệm đến Âu Dương Yên trên thuyền ngày đó, tươi mát như một làn gió biển, nụ cười tươi tắn như hoa.
Y Thụy Kha nhìn biểu tình hờ hững của Âu Dương Yên bỗng nhiên nói, "Âu Dương, ngươi có nghĩ đến hay không, sao nàng lúc nào cũng cho rằng ngươi luôn muốn rời khỏi nàng? Có nghĩ đến hay không, thái độ của ngươi biểu hiện ra ngoài, đều có mong muốn rời đi như vậy?"
Âu Dương Yên cười lạnh một tiếng, không nói gì. Y Thụy Kha rầu rĩ ngồi ở đó, thật ra nàng thực hy vọng, Âu Dương Yên có thể sống thoải mái một chút, nhưng có lẽ lời nói này Âu Dương Yên sẽ nghe thành châm chọc.
Thái độ của Âu Dương Yên biểu đạt đến Tắc Mông chính là muốn rời đi sao? Chẳng qua nàng chỉ có thói quen hờ hững với Tắc Mông mà thôi, đối mặt với tất cả chuyện này, nàng hờ hững với Tắc Mông cũng là chuyện bình thường không phải sao?
Bởi vì Tắc Mông từng nhục nhã nàng rất nhiều lần, mà vẫn còn có thể tiếp tục nhục nhã nàng, đây là cách Tắc Mông yêu, với kỳ vọng được yêu của Âu Dương Yên kém xa vô cùng, xa đến mức Âu Dương Yên đã hoàn toàn mất hết khát vọng với tình yêu.
Sau đêm tân hôn của La Vũ, Tắc Mông ra lệnh cho Âu Dương Yên thu thập một ít đồ vật, đem đến tẩm cung của nàng. Nàng tự mình chỉ huy người hầu sửa lại nơi ở cho Âu Dương Yên. Lúc sửa sang lại, Tắc Mông lại nhìn thấy cái gương nhỏ kia, nàng thấy Âu Dương Yên nâng niu cái gương, không để người khác đụng vào, trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên một đoàn lửa giận.
Nàng đi qua nói với Âu Dương Yên, "Yên, những đồ vật cũ này vứt bỏ đi." Âu Dương Yên rõ ràng khẩn trương, có chút không biết phải làm sao, càng ôm chặc cái gương, Tắc Mông đưa tay muốn bắt lấy, Âu Dương Yên lại dùng sức ôm, sắc mặt Tắc Mông trầm xuống, "Yên, ngươi quên ta nói với ngươi những gì sao?"
Âu Dương Yên nhìn nàng, cắn môi, trong mắt mang theo một tia cầu xin, trong lòng Tắc Mông bỗng nhiên đau xót, buông tay xuống, nhưng vẫn nhìn cái gương kia, vẫn chướng mắt như vậy. Âu Dương Yên nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng có chút khẩn trương, nhẹ nhàng nói với Tắc Mông, "Ta xin ngươi, để ta giữ lại nó."
Nhưng âm thanh khẩn cầu này lại chọc giận tới Tắc Mông, nàng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Yên, "Yên, ngươi xin ta? Không phải ngươi rất kêu ngạo sao, tình tình quật cường như vậy, lại có thể vì mấy thứ này van xin ta, Yên, nàng ở trong lòng ngươi mới là người quan trọng nhất đúng không?" Tắc Mông đưa tay muốn lấy cái gương, nhưng sức lực Âu Dương Yên rất lớn, nàng không thể lấy được.
Tắc Mông hoàn toàn nổi giận, muốn quát Âu Dương Yên, "Yên, người nhà của ngươi, bằng hữu của ngươi, chỉ cần ta nói một câu, là có thể để bọn họ chịu nhiều đau khổ."
Thân thể Âu Dương Yên run lên một cái, nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, rốt cục cũng chậm rãi buông cái gương ra, Tắc Mông đem cái gương này lấy ra những thứ Âu Dương Yên không cần, đưa cho người hầu vứt vào đống rác.
Sắp xếp xong mọi thứ, Tắc Mông lại trở nên săn sóc, nàng nói với Âu Dương Yên, "Y Thụy Kha đang chờ ta ở trước sảnh, ta muốn nói chuyện với nàng một chút, ngươi không cần đi với ta, nghỉ ngơi đi, muốn cái gì, chỉ cần nói một tiếng, thị nữ sẽ lấy cho ngươi."
Tắc Mông đi vào phòng, Y Thụy Kha đã sớm đợi nàng, nhìn thấy Tắc Mông đi đến, quỳ gối hành lễ một cái. Tắc Mông xua tay cho toàn bộ người hầu lui xuống, kéo Y Thụy Kha ngồi lên ghế, "Y Thụy Kha, đêm qua, vì sao lại không giống như ngươi nói?"
Y Thụy Kha cười cười, "Sao không giống? Ngươi nói chút chi tiết cho ta nghe, ta mới biết ngươi làm chỗ nào không tốt."
Tắc Mông có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn nói, "Y Thụy Kha, ở trên người nàng. Ngươi dạy ta những thứ kia không có thứ nào áp dụng được, ta không biết nói như thế nào, nhưng nàng giống như không thích ứng."
Y Thụy Kha nở nụ cười, "Tỷ tỷ, có rất nhiều chuyện, cần một quá trình để thích ứng. Một nữ nhân, nếu như ngươi có thể khiến nàng vui vẻ trên giường, nàng có thể thân cận với ngươi hơn."
Tắc Mông thở dài lắc đầu, Y Thụy Kha lại nhún nhún vai, "Nữ nhân, có yêu mới có cảm xúc, nếu ngươi có thể thỏa mãn cảm xúc của nàng, nàng sẽ yêu ngươi, nữ nhân, cho đến bây giờ đều rất khó đem tình yêu và cảm xúc tách ra."
Tắc Mông nghe vậy có chút đưa đám lên tiếng, "Tối hôm qua ta thực sự rất kích động, cực kỳ kích động, mà nàng lại không thấy như thế."
"Hơn nữa..." Tắc Mông lại nói tiếp, "Đến sáng hôm nay, nàng vẫn còn là xử nữ."
Y Thụy Kha không phải không kinh ngạc, tròn mắt nhìn nàng, "Tỷ tỷ thân ái, sao có thể như vậy?"
Tắc Mông giống như rất bất đắc dĩ, còn có chút xấu hổ, "Nàng không giống như ngươi nói, ngươi biết không, thân thể của nàng luôn khô khốc, nếu ta đi vào, sẽ dùng rất nhiều sức, mà ngươi nói, lần đầu tiên của nữ nhân đều rất đau, nếu thô lỗ, sẽ làm nàng bị thương nặng hơn."
Từ những lời nói này, Y Thụy Kha biết Tắc Mông tràn đầy thương tiếc với Âu Dương Yên. Nhưng đối với Âu Dương Yên mà nói, những chuyện đó căn bản tính là sỉ nhục, mà bị ép buộc quan hệ càng khiến cho tôn nghiêm của Âu Dương Yên bị giẫm nát dưới chân. Tắc Mông lên tiếng hỏi Y Thụy Kha, "Sao lại như vậy?"
Y Thụy Kha nghĩ nữa ngày, đối với hiểu biết về nữ nhân của nàng, không có người nào giống với Âu Dương Yên. Nàng cũng làʍ ŧìиɦ với những người không thương, nàng cảm thấy nếu không yêu vẫn có thể dùng kỹ thuật để bù đắp thiếu sót, bởi vì con người đều có du͙ƈ vọиɠ, chỉ cần dùng kỹ thuật thành thục khiêu khích du͙ƈ vọиɠ của đối phương, yêu, là chuyện có thể không quan trọng.
Y Thụy Kha lại nói, "Ngươi cảm thấy mình có đủ kiên nhẫn không, chậm rãi, từng chút, từng chút khiêu khích nàng."
Tắc Mông mở hai tay ra, thở dài, "Có thể nói như vậy, ta khiêu khích nàng một đêm, chỉ cần đối mặt nàng, ngươi phải biết, không cần phải nói ta cũng sẽ có hứng thú tìm hiểu nghiên cứu mỗi bộ phận trên thân thể của nàng, nhưng ta cũng không thành công."
Y Thụy Kha bất đắc dĩ nói, "Xem ra ta cũng không giúp được gì cho ngươi, nếu nàng không có chút phản ứng nào, ta chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, nàng cực kỳ chán ghét ngươi."
Theo suy nghĩ của Y Thụy Kha, trừ bỏ lý do này ra, nàng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì sẽ làm một nữ nhân dưới mọi sự trêu đùa cũng không có phản ứng.
Tắc Mông lại uể oải vạn lần, chờ tiễn Y Thụy Kha xong rồi, Tắc Mông xử lý đống công vụ chồng chất, mới quay về tẩm cung.
Âu Dương Yên mặc một bộ áo ngủ, ngồi trên cửa sổ phòng ngủ xuất thần. Tắc Mông bỗng nhiên có chút sợ hãi, nàng sợ Âu Dương Yên thất thần sẽ không cẩn thận ngã nhào xuống, vì phòng ngủ của nàng ở trên lầu, cách mặt đất rất cao.
Nàng phân phó thị nữ đem đến cho nàng ly cà phê, thị nữ này là một nữ nhân xinh đẹp, có mái tóc màu vàng, ánh mắt xanh thẳm, luôn luôn ở bên người nàng, tên là An Nghê Á.
Tắc Mông đi đến bên người Âu Dương Yên, nhẹ nhàng lên tiếng, "Yên, đừng ngồi ở đây, nơi này gió thật to." Âu Dương Yên nghe vậy, tỉnh hồn lại, từ trên cửa sổ bước xuống, hờ hững đi đến đứng bên bàn trà.
An Nghê Á đem cà phê đến rất nhanh, còn có một ly sữa, là cho Âu Dương Yên, bởi vì Âu Dương Yên không quen uống cà phê. An Nghê Á đưa cà phê cho Tắc Mông, lại đưa sữa cho Âu Dương Yên, vì Âu Dương Yên vẫn thất thần, lúc đón nhận ly sữa lại không cẩn thận làm đổ, rơi hết lên người Âu Dương Yên.
Tắc Mông nhíu mày, nhìn An Nghê Á, An Nghê Á vội vàng buông ly, "Thực xin lỗi, Đội trưởng đại nhân, thực sự xin lỗi, ta sẽ tìm một bộ y phục khác cho ngài thay."
Âu Dương Yên không thèm để ý đến, cười cười nói, "Không có gì", nàng đối với ai cũng thật hiền hòa, chỉ trừ Tắc Mông. Đối với An Nghê Á khẩn trương, nàng cũng không nói gì, vì nàng chính là người làm đổ ly sữa.
Tâm tình Tắc Mông bỗng nhiên cực kém, nhớ đến lời nói của Y Thụy Kha, nhìn Âu Dương Yên hiền hòa với An Nghê Á, nàng có chút tức giận, vì sao? Âu Dương Yên lại có thể tươi cười với người khác, lại đơn độc đối với nàng coi thường đến cực điểm. Nàng bỗng nhiên đem ly cà phê ném xuống mặt đất, nhìn An Nghê Á kinh hoàng bất an quát lên, "Ngươi đi ra ngoài!"
An Nghê Á đi ra ngoài, Tắc Mông đi đến bên cạnh Âu Dương Yên, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận. Âu Dương Yên không hiểu, nàng sao lại chọc giận đến Tắc Mông?
Tắc Mông nắm lấy bả vai của Âu Dương Yên, trầm giọng nói, "Yên, nói cho ta biết, có phải ngươi cực kỳ chán ghét ta?"
Âu Dương Yên tránh ánh mắt của Tắc Mông, nhìn đi chỗ khác, không nói lời nào, Tắc Mông lại như ra lệnh, "Yên, nhìn ta, nói cho ta biết, có phải ngươi cực kỳ chán ghét ta hay không?"
Âu Dương Yên vẫn không nói lời nào, chuyện này còn phải hỏi sao? Tắc Mông đem đến cho nàng rất nhiều khuất nhục, nàng có thể không chán ghét sao?
Tắc Mông bỗng nhiên cởi áo ngủ của nàng xuống, dưới áo ngủ Âu Dương Yên không có mặc gì, nàng nhắm hai mắt lại, trên thân thể lõa thể, vẫn còn dấu vết Tắc Mông tàn sát bừa bãi.
Tắc Mông nắm lấy tay Âu Dương Yên đặt lên vết cắn trên người mình, "Nhìn nơi này xem, Yên, ngươi nên hiểu rõ, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi đều là của ta, mỗi một phân, mỗi một chút, cho dù là nụ cười, cũng chỉ có thể cho ta xem!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)