Chương 2: Chung tình
Tắc Mông mỉm cười, vươn tay tiếp nhận cành hoa, mọi người nhìn thấy Tắc Mông tiếp nhận cành hoa, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vẻ mặt cô gái cũng thả lỏng, nhưng nàng không đứng dậy, vẫn quỳ ở nơi đó như trước. Tắc Mông mỉm cười, nâng tay bảo nàng đứng dậy, cô gái đứng lên, cung kính lui ra phía sau từng bước, mới đi xuống xe ngựa, đứng ở bên hông xe.
Tắc Mông nhìn nàng, nhẹ ngửi cành hoa, một mùi thơm ngát xuyên qua mũi, nàng vui mừng thở phào một hơi, đây là mùa tốt đẹp nhất!
Tắc Mông lên tiếng, người hầu của nàng liền truyền lệnh xuống, thả những người nước ngoài này, cho họ quay về thuyền của mình, nhưng tạm thời không cho bọn họ ra biển, người hầu nghi hoặc hỏi, "Như vậy, Bá tước tính làm sao?" Tắc Mông nói: "Trước hết cho cô gái này quay lại thuyền đợi hai ngày đi, ta tin tưởng bọn hắn sẽ không đả thương Bá tước."
Chờ Y Thụy Kha tỉnh lại, đã thấy mọi người trên thuyền đều trở về. Y Thụy Kha nhìn cô gái đứng bên người mình, mang theo mỉm cười, nàng nhức đầu, một lão nhân trung niên lại lấy thuốc xoa xoa vào chỗ nàng bị đá, không biết là thuốc gì, lành lạnh, làm nàng đỡ đau hơn rất nhiều. Cô gái sau khi trở về một mực ở bên cạnh Y Thụy Kha, không ngừng chỉ vào đồ vật đưa cho Y Thụy Kha xem.
Nàng chỉ vào giường đưa cho Y Thụy Kha xem, Y Thụy Kha dùng ngôn ngữ của mình nói cho nàng biết, "Giường", nàng lại lập lại theo Y Thụy Kha, "Giường". Nàng lại chỉ vào một bình sứ, Y Thụy Kha nói, "bình sứ", nàng cũng lập lại theo Y Thụy Kha. Y Thụy Kha hiểu được ý tứ của nàng, nàng muốn dùng cách này để giải thích ngôn ngữ của mình, vì thế Y Thụy Kha kiên nhẫn chiều nàng, chỉ gì nói đó, nàng học thật sự rất nhanh, hơn nữa còn rất thông minh, chỉ cần Y Thụy Kha nói qua một lần, đều nhớ kỹ.
Cuối cùng, nàng rút kiếm ở bên hông ra, làm một tư thế công kích, nhìn qua Y Thụy Kha, Y Thụy Kha nói: "địch nhân", nàng lại lặp lại "địch nhân" theo Y Thụy Kha, sau đó gật gật đầu, thu kiếm, cầm tay Y Thụy Kha, hai mắt dừng trên mặt Y Thụy Kha, mỉm cười, Y Thụy Kha nói: "bằng hữu", nàng vẫn lập lại "bằng hữu" như vậy, sau đó lập tức nắm chặt tay Y Thụy Kha, ngữ khí mạnh hơn nói, "bằng hữu", Y Thụy Kha hiểu rõ rồi, các nàng chỉ muốn chung sống hòa bình.
Người trên thuyền sau khi trở về biểu tình trên mặt thoải mái hơn. Y Thụy Kha không rõ bên dưới đã xãy ra chuyện gì, nhưng nhìn ra tình thế đang dịu đi rất nhiều.
Y Thụy Kha bị để lại trên thuyền hai ngày, hai ngày qua cô gái này một mực học tập ngôn ngữ của Lai Tạp Cầm, năng lực học tập của nàng rất mạnh, chỉ mới hai ngày đã có thể dùng những từ ngữ đơn giản biểu hiện ý của nàng với Y Thụy Kha. Y Thụy Kha lại phát hiện, cô gái này có uy tín rất cao ở trên thuyền này. Một cô gái chỉ trên dưới hai mươi tuổi, không có năng lực tuyệt nhiên sẽ không thu phục được đám thủy thủ to lớn trên đây.
Y Thụy Kha nghĩ có lẽ thuyền của bọn hắn bị sóng gió thổi lạc đến đây, vì nơi này đá ngầm rất nhiều, nếu không quen thuộc đường thủy, sẽ không thể nào lái vào bến cảng này được, càng không có khả năng rời khỏi nơi này, chỉ có thể nương theo thủy triều mà vào được đây. Nhất định bọn họ ở trên thuyền này lâu rồi, nước đã ngấm vào trong, so với chuyện bị đụng đá ngầm có lẽ còn nghiêm trọng hơn, cho nên mấy ngày này, không cần quan chức nơi này hạ lệnh, bọn họ cũng ngoan ngoãn ở tại chỗ.
Hai ngày sau, Nữ vương Tắc Mông tự mình đi đến thuyền, bên người nàng không chỉ mang theo đội Hoàng binh của mình, còn có Y quan, là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, có một chòm râu trắng thật dài, trên đầu không có tóc, trên sóng mũi là một bộ kính thật tròn, là nhà nghiên cứu học thức, tên Tát Nhãn.
Hắn luôn luôn nghiên cứu y thuật của một quốc gia xa xôi nào đó, hắn không biết nói được ngôn ngữ của quốc gia kia, nhưng lại hiểu được chữ viết của quốc gia đó, Nữ vương Tắc Mông nhất định là đặc biệt dẫn hắn tới. Dưới sự trợ giúp của Tát Nhãn, mọi chuyện được khai thông vô cùng thuận lợi, người nước ngoài này cũng đến từ quốc gia mà Tát Nhãn đang nghiên cứu – Trung Hoa.
Đối với chiếc thuyền có kết cấu xảo diệu trước mắt này, Tắc Mông cực kỳ có hứng thú, muốn đi xem kết cấu bên trong con thuyền, hơn nữa, cũng muốn gặp cô gái tặng hoa cho nàng ngày đó. Tát Nhãn đem ý kiến của Tắc Mông viết ra chữ của bọn họ, cô gái trên thuyền liền được kêu đến.
Tắc Mông nhìn Tát Nhãn nói: "Hỏi xem nàng tên là gì?", Tát Nhãn dùng bút lông ngỗng vạch xuống vài chữ kỳ lạ, cô gái nhìn thấy nở nụ cười nói: "Âu Dương Yên", sau đó nàng lại kêu thủy thủ lấy cho nàng một cây bút kỳ quái, viết ba chữ Âu Dương Yên trên giấy, sau đó chỉ vào từng từ chậm rãi đọc lên, "Âu, Dương, Yên."
Tắc Mông mỉm cười "Âu Dương, ngươi đồng ý làm hướng dẫn cho ta không?", Tát Nhãn rất nhanh đem ý tứ của Tắc Mông viết ra, Âu Dương Yên cười gật đầu, sau đó dẫn nàng đi. Tắc Mông cẩn thận quan sát chiếc thuyền, hoàn toàn được kết cấu bằng gỗ, không hề có một cây đinh làm Tắc Mông sợ hãi không thôi.
Lần này hòa giải cực kìa hòa hợp, nhưng mà ngay lúc Tắc Mông muốn rời đi thì xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn. Chiếc nhẫn nàng đeo trên tay trượt xuống, rơi thẳng xuống biển. Đây chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ, được khảm một viên ngọc, là ngọc lục bảo thượng đẳng, Tắc Mông nhìn xuống mặt biển có chút tiếc nuối, nhưng nàng cũng không có ý định tìm kiếm, xuống biển tìm một chiếc nhẫn nhỏ, cơ hồ không có cơ hội tìm về được.
Lúc này, Âu Dương Yên lại thả người nhảy xuống biển, không sai, là nàng giúp Tắc Mông tìm nhẫn. Tắc Mông chờ ở trên thuyền, đợi một lúc, không thấy Âu Dương Yên thò đầu lên, Tắc Mông bắt đầu có chút bận tâm, nhưng mấy người thủy thủ trên thuyền lại không có bất cứ biểu cảm lo lắng nào, vẫn tự nhiên như vậy.
Vì vậy Tắc Mông kiên nhẫn chờ, Tát Nhãn bên cạnh móc ra đồng hồ bỏ túi bắt đầu tính giờ. Qua một thời gian không tính là ngắn, dưới biển rốt cục lộ lên một cái đầu, Âu Dương Yên dơ tay phất phất, sau đó bơi đến, không bao lâu đã đến bên mép thuyền, ló đầu lên nhìn Tắc Mông, mở bàn tay, trong tay đúng là nhẫn của Tắc Mông.
Tát Nhãn sợ hãi than, "Nàng có thể ở lặn dưới nước gần mười phút."
Tắc Mông nhìn nhẫn trong tay Âu Dương Yên, ánh mắt rơi tới mặt nàng, tóc Âu Dương Yên ướt đẫm dán lên hai má trơn bóng, lông mi còn điểm một giọt nước, ánh mắt trong trẻo nhìn Tắc Mông.
Tắc Mông không có nhận chiếc nhẫn, chỉ đứng ở nơi dó, không có phản ứng. Y Thụy Kha nhìn thấy nàng thất thần, đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tắc Mông cả kinh, tỉnh ngộ lại, theo bản năng nhận lấy chiếc nhẫn, nhưng lại do dự không đeo vào. Âu Dương Yên đã nhanh chóng nhảy lên boong thuyền. Tắc Mông nghĩ một chút, sau đó kéo tay phải Âu Dương Yên lên, đem nhẫn đeo lên ngón giữa của nàng, nhưng ngón giữa của Âu Dương Yên to hơn chiếc nhẫn một chút, nên không đeo vào được, vì thế Tắc Mông đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên kinh ngạc nhìn Tắc Mông, lo sợ nghi hoặc đón nhận chiếc nhẫn này. Chỉ là sau đó nàng mới biết, Tắc Mông đã xem nàng là của mình, giống như lãnh thổ của mình, của cải của mình, muốn đoạt lấy nàng, mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)