Chương 14: Lốc xoáy
Sau khi toàn bộ cơn giận phát tiết ra ngoài, Tắc Mông lại lâm vào tự trách thật sâu. Nàng ngàn lần không ngờ đến, mình sẽ nặng tay với Âu Dương Yên như vậy. Ham muốn giữ lấy với Âu Dương Yên là mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức chính bản thân mình cảm thấy có chút khủng hoảng. Nàng ôm chặt Âu Dương Yên đang hôn mê, không ngừng lập lại lời xin lỗi bên tai nàng.
Âu Dương Yên không nghe được, trong hôn mê nàng cảm giác mình giống như đang ở trong lò lửa, toàn thân đều đau như bị thiêu đốt. Trong mơ màng, nàng cảm thấy mình đụng đến một chỗ thật êm, thật mềm, không tự chủ được, theo bản năng cố gắng dựa đến chỗ kia. Chỗ kia không chỉ mềm, mà còn mang theo hương thơm, hương thơm làm người ta thấy dễ chịu ấm áp.
Tắc Mông ôm Âu Dương Yên thật chặt, áy náy và tự trách tràn ngập trái tim mình, nàng đau lòng phát hiện thân thể nhỏ bé yếu ớt của Âu Dương Yên đang cố gắng, hay vô ý dán chặt mình, giống như đêm lạnh đột nhiên phát hiện đống lửa, cả người mãnh liệt muốn đến gần đống lửa đó vậy.
Tắc Mông càng không tự chủ được ôm chặt Âu Dương Yên, trong lòng nàng chưa từng hy vọng Âu Dương Yên chịu thương tổn. Nhưng nàng cũng không hiểu tại sao, lại phẫn nộ đến choáng váng đầu óc, mà đi thương tổn Âu Dương Yên.
Tát Nhãn trị thương cho Âu Dương Yên, tiêm thuốc cho nàng. Cũng có lẽ xuất phát từ áy náy, hôm sau trước khi đi thư phòng làm công vụ, nàng tự mình thoa thuốc lên những vết thương của Âu Dương Yên. An Nghê Á đã rời khỏi Hoàng Cung, hơn nữa Tắc Mông cũng ra lệnh cho thị nữ, sau này khi tắm rửa không cần các nàng hầu hạ, trừ bỏ dọn dẹp ra, bất cứ ai cũng không được phép vào hồ tắm. Tắc Mông không hy vọng bất cứ kẻ nào nhìn đến cơ thể xích lõa của Âu Dương Yên.
Sau lần đó, Âu Dương Yên thay đổi rất nhiều, từ đầu đến cuối gương mặt nàng đều rất lạnh lùng, hờ hững với bất kỳ người nào. Nàng không hiểu Tắc Mông, lần lượt tổn thương nàng rồi lại càng chăm sóc nàng hơn. Khi đó, Âu Dương Yên cũng không để ý Tắc Mông vì nàng làm hết thảy, nhưng nếu nàng nghĩ kỹ lại, nàng sẽ phát hiện ra. Tắc Mông biết từng sở thích của nàng, biết rõ những vết thương cũ của nàng lúc đấu với hải tặc lúc trời mưa sẽ phát tác đau đớn, mà sai người hầu lúc trời mưa sẽ đem hỏa lô vào phòng nàng, hun đến ấm áp dễ chịu.
Hơn nữa, không biết vì nguyên nhân gì, nguyệt sự của Âu Dương Yên luôn không có quy luật, thầy thuốc trên thuyền cũng bốc cho nàng rất nhiều thuốc, nhưng cũng không có hiệu lực. Vì không theo quy tắc nào, nên chính bản thân Âu Dương Yên đôi khi cũng không nhớ rõ những ngày kia, nhưng Tắc Mông lại nhớ rõ, nhớ rõ hơn so với bản thân nàng, hơn nữa lại rất chú ý đến điểm này, bắt đầu tích cực tìm phương pháp điều dưỡng cho nàng.
Dù công việc có bận rộn đến thế nào, Tắc Mông vẫn chăm sóc Âu Dương Yên tỉ mỉ, đáng tiếc chính là Âu Dương Yên lại không quan tâm. Nàng cường thế, mạnh mẽ đả thương Âu Dương Yên, bức bách tự tôn Âu Dương Yên. Có lẽ Tắc Mông nghĩ, mình vì Âu Dương Yên đã đánh đổi rất nhiều, nếu đánh đổi, Tắc Mông muốn được hồi báo, nhưng mà Âu Dương Yên hết lần này đến lần khác lạnh nhạt cự tuyệt nàng, đẩy nàng cách xa đến ngàn dặm, khiêu khích uy quyền của nàng, nàng thường xuyên khắc chế chính mình, dần dần cũng thích ứng với sự lãnh mạc của Âu Dương Yên.
Nhưng đại khái là vì bản thân tích lũy quá nhiều thống khổ, đến một lúc nhất định, nàng lại không thể tự kiềm chế bản thân mà đi thương tổn Âu Dương Yên, mà tính Âu Dương Yên lại quật cường như vậy, chưa bao giờ hiểu được cái gì là cúi đầu nhượng bộ, hoặc rõ ràng, Âu Dương Yên cố ý lúc Tắc Mông tức giận mà đi chọc giận nàng, có lẽ khi nhìn thấy Tắc Mông vì chính mình tức giận, Âu Dương Yên mới tìm được chút tự tôn ít ỏi còn xót lại của mình.
Tổn thương trên người Âu Dương Yên còn chưa được tốt, vết roi trải rộng toàn thân, vừa động nhẹ liền đau đớn. Nàng nằm trên giường mềm mại, trong tay cầm một chiếc vòng ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, lâm vào trầm tư. Vòng ngọc này là của hồi môn của La phu nhân lúc trước, lúc La Vũ mười lăm tuổi năm đó, La phu nhân đưa vòng này cho La Vũ và Âu Dương Yên, mỗi người một chiếc.
Hiện tại, đồ vật còn liên hệ đến La Vũ cũng chỉ còn lại chiếc vòng này. Chiếc vòng này của nàng, giống chiếc vòng của Vũ nhi như đúc. Vì trên thuyền thường xuyên gặp hải tặc tập kích, nàng lại làm đội trưởng hộ vệ, phải chiến đấu rất nhiều, cho nên nàng cẩn thận cất giữ chiếc vòng này, chưa từng mang qua, vì sợ bị hư.
Vua của một nước, nếu muốn làm một minh quân, tất nhiên sẽ không tránh khỏi bận rộn. Tắc Mông mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi. Nhưng từ khi Âu Dương Yên bị thương, mỗi sáng sớm, mỗi chiều tối, nàng đều rút bớt một chút thời gian đi gặp Âu Dương Yên. Đối với hành vi của mình Tắc Mông hối hận không thôi, hy vọng có thể dùng hành động để đền bù tâm tình áy náy của mình.
Lúc vào phòng ngủ, Âu Dương Yên vẫn còn đang sững sờ, nhìn chăm chăm vào chiếc vòng. Tắc Mông đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Âu Dương Yên, nhìn thấy chiếc vòng trên tay Âu Dương Yên, giống như đã gặp ở nơi nào rồi, cực kỳ quen mắt. Là loại ngọc thượng đẳng, trong suốt thông thấu, làm nàng nhớ lại trong hôn lễ của La Vũ ngày hôm đó, nàng thấy La Vũ mang trên tay một chiếc vòng, giống như vòng Âu Dương Yên đang cầm trên tay, giống nhau như đúc!
Tắc Mông nhẹ nhàng đi qua, lên tiếng, "Yên, ngươi đang nhìn cái gì?" Âu Dương Yên đang ngẩn người nháy mắt bừng tỉnh, tựa hồ có chút khẩn trương hoảng sợ, theo bản năng muốn đem chiếc vòng giấu đi, nhưng lại rất nhanh trấn định trả lời, "Chỉ là một chiếc vòng." Tắc Mông ôn nhu nói, "Có thể cho ta xem không?"
Âu Dương Yên có chút khẩn trương, nhưng vẫn là đem chiếc vòng đưa cho Tắc Mông. Tắc Mông ngồi lên giường, nhìn chiếc vòng nói, "Ngọc rất đẹp, Yên, ai đưa cho ngươi?" Âu Dương Yên tựa đầu vào giường, vẻ mặt có chút mệt mỏi, "Đây là bá mẫu cho ta." Tắc Mông nhìn nàng, trên vẻ mặt nàng không có bất kỳ biểu cảm nào, Tắc Mông lại trầm giọng, "Không còn gì nữa sao?"
Âu Dương Yên không tiếp tục trả lời, nàng cảm giác nếu mình nói nữa có lẽ sẽ chọc giận Tắc Mông, thì ngay cả cái vòng này cũng không thể giữ lại. Tắc Mông nhẹ nhàng lên tiếng, "Yên, ta thấy La Vũ cũng có một chiếc vòng, rất giống chiếc vòng này."
Trong mắt Âu Dương Yên hiện lên một tia kinh hoàng thoáng qua, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Đó là một đôi."
Tắc Mông nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, "Yên, hôm nay có tốt hơn không?" Âu Dương Yên không nói gì, vì thế Tắc Mông lại lên tiếng, "Yên, không cần tức giận, ta cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, thật sự."
Âu Dương Yên lại xoay mặt nói, "Ta không có tư cách tức giận."
Tắc Mông thở dài, Âu Dương Yên đưa tay muốn lấy lại chiếc vòng kia, lại bị Tắc Mông né đi, ôn nhu hỏi nàng, "Yên, nói cho ta biết, ngươi yêu nàng có phải không?"
Vẻ mặt Âu Dương Yên không lộ cảm xúc rốt cục cũng thoáng ra kinh ngạc, "Ai?"
Tắc Mông nhìn vào ánh mắt của nàng, "La Vũ, chỉ có thể là cô Mèo Ba Tư đó, ngươi yêu nàng đúng không?"
"Không!" Âu Dương Yên phủ định rất rõ ràng, nhưng trong lòng nàng lại lo sợ nghi hoặc, nàng yêu La Vũ sao? Chẳng lẽ tình cảm không thể dứt bỏ với La Vũ là tình yêu? Chính bản thân nàng cũng không hiểu.
Tắc Mông bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Âu Dương Yên, "Là vậy đúng không? Yên, hoặc chính bản thân ngươi đều không có ý thức được người ngươi luôn yêu đúng là một nữ nhân."
Âu Dương Yên quay đầu nhìn Tắc Mông, "Không, ta không yêu nàng, không yêu nàng." Âu Dương Yên luôn luôn hờ hững ngay lúc này lại có chút kích động. Tắc Mông lại cười nói, "Yên, ngươi nói như vậy, có phải chỉ muốn bảo vệ nàng hay không?" Âu Dương Yên lại lâm vào trầm mặc, nàng biết mình giải thích sẽ chỉ làm Tắc Mông suy nghĩ càng nhiều.
Tắc Mông mỉm cười đứng dậy, gọi một người thị nữ đến, "Đi mời Bỉ Sắc phu nhân đến, ta muốn gặp nàng."
Âu Dương Yên ngồi dậy, nhanh chóng hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"
Tắc Mông chỉ mỉm cười, "Sau khi nàng kết hôn, ngươi không có đi gặp nàng, vừa lúc nên gọi nàng đến đây gặp mặt", tuy nói như thế, nhưng trong ánh mắt của nàng lại hiện ra một tia tối tăm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)