- Min-kyung... Min-kyung... Min...
Quản lý Cho hớt hả chạy vào phòng nghỉ trưa của nàng, thậm chí còn vội đến mức chẳng thèm gõ cửa nữa.
Nàng nhăn mày, mãi mới được nghỉ một chút thì bị quấy phá.
- Có gì sao anh?
- Em... nhìn đây, nhìn đây!
Quản lý Cho reo lên sung sướng, đưa cho nàng chiếc Notebook vẫn sáng màn hình. Nhướn mày đón lấy, ban đầu nàng vẫn hơi giận quản lý, nhưng sau đúng ba giây để nhìn xem rút cục có chuyện gì thì nàng tức thì tròn xoe mắt, vẻ mặt không giấu nổi hạnh phúc.
- Một giờ... 4 triệu lượt xem, 6 triệu lượt nghe, 1 triệu lượt tải về. Là một giờ đấy Min-kyung. Một giờ... MỘT GIỜ!!!
Nàng sung sướng đến tột cùng, bật dậy tức khắc, lần nữa coi lại mấy con số vẫn không ngừng tăng vọt.
"Min-kyung, chị hát hay quá, thật tuyệt vời"
"Lại một tác phẩm của Ji-soo, còn thêm MV lần này do đích thân đạo diễn Dong đứng ra. Thật sự là kiệt tác"
"Quan trọng là Min-kyung thể hiện tuyệt vời. Chị xứng đáng nhận danh hiệu ca sĩ của năm 2016"
"Album lần này quá xuất sắc, chúc mừng chị, Min-kyung!"
Hàng triệu lượt đánh giá, đa phần là mấy lời khen ngợi và động viên. Tuy nhiên cũng có vài đánh giá tiêu cực mỉa mai trình độ của nàng không phù hợp với bài hát do Ji-soo viết. Bao giờ cũng có mặt trái, một thần tượng mà để những lời như vậy làm suy sụp thì sẽ mãi mãi không thể phát triển. Tốt nhất là tránh xa mấy lời ác ý đó để không tự làm tổn thương bản thân.
Nàng hạnh phúc đến run người, tức khắc gọi điện cho cô, quên hoàn toàn chuyện cả tuần trước cố gắng tránh né cô đến mức nào sau cái đêm nàng gọi điện vào nói muốn biết thêm nhiều về cô.
- Alo?
- JI-SOO!
Nàng reo tên cô trong sung sướng, cũng may nhà vệ sinh lúc này không có ai, không thì nàng sẽ bị người khác nhìn ngó mất.
- Ừ?
- Album mới... MV bài "Please"... nhiều người theo dõi và tải về lắm. NHIỀU LẮM!!!
Cô ngơ ngác, lần đầu cô thấy nàng vui sướng đến mức hét lên như vậy. Lặng lẽ ra dấu xin phép rời khỏi phòng họp trong ánh mắt tròn xoe của mọi người. Cô đứng ở một góc hành lang, môi tự nhiên nở nụ cười.
- Vui vậy sao?
- Ừ, chị rất vui. Cảm giác này lần đầu tiên chị có, dù đã Debut 8 năm nhưng là lần đầu tiên phá vỡ mọi kỉ lục bản thân như bây giờ. Thực sự... rất hạnh phúc!
Nàng đã vỡ òa từ bao giờ, cô ở đầu dây bên kia còn nghe rất rõ tiếng nghẹn ngào của nàng.
- Chắc bên chị sẽ tổ chức ăn mừng, tôi nghĩ tôi sẽ gặp chị sớm thôi. Vậy hẹn đến lúc đó gặp lại! Giờ tôi bận chút việc!
- A, cuộc họp lúc 2 giờ, xin lỗi em, chị quên mất, làm phiền em rồi!
- Không có gì, chào!
- Ừ... chào!
Mới hạnh phúc được một chút, giờ lại cảm thấy bản thân ngốc nghếch đến nhường nào. Vỗ bốp bốp vào má mấy cái, nàng thở dài, trong đầu không ngừng trách bản thân sao quá là không giữ ý tứ như vậy. Bản thân cũng nắm rõ lịch làm việc của cô mà lại khiến cô mất thời gian vì mình, thật đáng trách.
- Xin lỗi! Em có chút chuyện!
- Không sao, chúng ta đang nói đến...
Ji-soo gương mặt khá thoải mái, nếu chăm chú còn thấy cô nhoẻn miệng cười. Và người duy nhất chăm chú nhìn cô trong phòng họp này chỉ có một mà thôi.
Se-ju hơi trầm ngâm nhìn cô, ngạc nhiên hiện trong mắt, cũng có chút buồn. Trong đầu cô chỉ nghĩ, ai có thể làm người kia nở nụ cười như vậy mà thôi.
- Có gì vui sao?
Se-ju mỉm cười đưa cốc sữa mới pha cho Ji-soo, ánh mắt hoàn toàn là quan tâm. Cô thản nhiên đón lấy thành ý kia, không biểu đạt gì khác.
- Không! Có gì à?
- Tại thấy mặt em nom khá thoải mái, không như mọi khi nên nghĩ vậy! ... Mà... Dạo gần đây lịch trình của em tôi chỉ nắm bắt được một chút, tôi chẳng xứng làm quản lý của em nữa rồi!
-...
Ji-soo im lặng nhìn gương mặt trùng xuống kia. Cô đặt nhẹ cốc sữa nóng lên bàn, ngồi khoát tay vô cùng lạnh lùng.
- Giờ chị cứ chạy theo tôi sẽ không tốt cho sức khỏe. Vả lại, tôi cũng có thể tự lo được rồi. Vậy nên, công việc chị yêu thích, giảng viên thanh nhạc, hãy cân nhắc quay lại.
- ... Em đang ... là muốn sa thải tôi sao?
Se-ju cười yếu ớt, Ji-soo quét ánh mắt sang nhìn, đau lòng nhưng lại bưng kín không lộ ra.
- Mục đích tôi đến đây làm việc, chị biết là gì không?
- ... Tôi...
Se-ju mím môi, cô quả thực mơ hồ không đoán ra.
- Trước đây, tôi có nói với chị, tôi muốn làm giảng viên thanh nhạc, ngày đó những lời kia là thật. Tôi không nói dối chị.
- Vậy... vậy còn lời hôm đó?
- Hôm đó tôi nói dối. Tôi không phải vì đam mê sáng tác mà theo làm ở đây! Tôi ngày đó chỉ muốn giúp chị trả nợ nên mới nói vậy để chị không áy náy. Giờ mục đích của tôi đã xong, chị trả sạch nợ, tôi cũng không ép chị ở đây làm việc. Chị có thể về trường được rồi!
Se-ju tim đau nhói, cô muốn khóc nấc lên vì đau, nhưng cô phải kìm nén bằng được. Cô sợ... sợ sẽ ôm chầm lấy người đối diện mất.
Phải, mối tình đầu, cái rung động đầu tiên của Se-ju là dành cho Ji-soo.
Éo le là, cả hai yêu thương nhau, nhưng chẳng ai mở lời, cũng không ai biết đối phương cũng có cảm xúc tương tự bản thân để rồi nghĩ rằng người kia không yêu mình mà từ bỏ. Nhưng, người từ bỏ lại chính là Se-ju.
Se-ju vội vã nhận lời kết hôn, cũng là muốn quên đi bóng hình cô. Nhưng gặp mặt thường xuyên, mỗi lần nhìn thấy cô là tim như muốn nát vụn. Se-ju tự cho mình có tài diễn xuất, mà đúng là có tài thực sự, cô đau nhưng vẫn luôn mỉm cười, vậy không là có tài chẳng lẽ là may mắn sao?
- Em từ bỏ ước mơ vì tôi, rồi giờ bảo tôi kệ em rồi tiếp tục theo đuổi đam mê của mình sao?
- ... Có lẽ chị hiểu nhầm rồi! Tôi đúng là trước đây không muốn bước chân vào con đường này. Nhưng giờ đây, tôi thực sự muốn hiểu thêm về nó. Tôi, từ giờ đã bắt đầu yêu công việc này rồi! Nên dù hết hạn hợp đồng tôi vẫn sẽ kí thêm bản hợp đồng nữa mà thôi!
Ji-soo hơi mỉm cười đứng lên, kiếm vội cái áo khoác dày cộp rồi bước ra ngoài.
- Tôi có chút việc, gặp sau!
Cửa phòng khép lại cũng là lúc Se-ju buông thõng đặt mình xuống ghế sofa. Cô nâng bàn tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn cưới nhỏ xinh trên tay mình. Nở nụ cười tự giễu, bất lực đặt bàn tay xuống.
"Không có tình cảm... sau này phải làm sao mới tốt cho anh ta và đứa nhỏ đây?"
Cô không biết tại sao lại muốn gặp nàng. Ban nãy dù rằng biết nàng khóc vì hạnh phúc, nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng và muốn ngó nàng một lần.
Lập tức đón taxi, hiển nhiên là hướng tới Công ty giải trí S.S.E rồi.
Nàng vẫn đang không ngừng nhìn vào màn hình điện thoại với vẻ sung sướng. Con số kia đã tăng lên gấp rưỡi so với 40 phút trước, và vẫn đang không ngừng tăng với tốc độ chóng mặt.
Ngay cả tiếng mở cửa phòng cũng không làm nàng phân tán, cứ nhìn cái con số kia mà thôi.
- Có lẽ chỉ cần vài ba bữa là lên đến 20 triệu lượt xem thôi!
- Vậy sao? Mong là vậy ~!
Giọng nàng rõ ràng là vui rồi. Nhưng gượm chút, là ai đang nói vậy!?
Nàng giật mình, từ từ ngẩng mặt lên. Một gương mặt khác cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại nàng theo hướng ngược lại.
- JI-SOO?
Giật mình ngả người ra phía sau. Bộ mặt thật tức cười. Khóe môi cô run run rồi giả vờ ho để che mất nụ cười gần như sắp lộ.
- Nghe quản lý nói chị ngồi trong phòng này hơn 40 phút rồi. Chỉ ngồi nhìn cái này sao?
Ji-soo tay chống hông, nhướn mày như chọc ghẹo nàng vậy. Mặt nàng đỏ bừng, lập tức lắc đầu.
- Không... không có. Chị còn nhiều việc, không phải...không phải mỗi coi cái này! Không có... (đặt điện thoại xuống bàn) không hề có!
- Tôi nghe nói mai chị sẽ có buổi hát Live quảng bá Album nên qua đây một chút. Có vẻ sẽ ổn thôi! Vậy là được rồi, tôi về!
Ji-soo quan sát gương mặt nàng rồi buông một lời đánh giá như vậy. Nàng vẫn tròn mắt, chẳng lẽ cô sang đây chỉ nói mấy lời như vậy? Ý nàng là, sao lại mất công mất sức sang đây chỉ để nói như vậy kia chứ?
- Từ... từ đã, em về thật sao? Sớm vậy?
- Ừ, tối nay tôi phải sang Nhật, chị quên sao?
- A... đúng rồi...!
Mặt nàng trùng xuống. Cô sẽ đi gần một tuần. Nàng khi biết lịch đó của cô vào mấy bữa trước cũng đã buồn, nhưng lần này, cô ở trước mắt nói lời như vậy mới khiến nàng đạt trạng thái đỉnh điểm của nuối tiếc.
Cô cuối cùng cũng sẽ về thôi, sao nàng lại phải như vậy?
Không ngừng chất vấn bản thân, rồi tự đưa mình vào cảnh éo le không lối thoát. Nghĩ đến chia xa, dù không là gì của nhau, nhưng vì nàng thích cô nên mấy lời từ biệt như này khiến nàng vô cùng buồn bã, mà hơn nữa, nàng lại là một người giàu tình cảm, rất dễ bị xúc động.
- Cái vẻ mặt đó, là sao đây?
Cô nhướn mày, nàng giật mình, ngơ ngác rồi yếu ớt nhìn cô.
- Nếu không có gì...
- Ji-soo!
Tên cô lần nữa được người kia gọi bằng một tông giọng vô cùng... vô cùng mềm mại. Lần thứ hai cô được nghe như vậy.
- Ừm?
- Chị có thể...ôm em không?
Kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt nàng. Rõ ràng nàng không có đùa. Cô thì như người mất hồn, không nghĩ lại nhận được cái lời đề nghị... kì lạ như này từ nàng.
- A, không có gì, chị đùa thôi! Em đi nhanh kẻo trễ giờ!
Chắc chắn không phài đùa.
- Này!
Vút qua như một cơn gió. Nàng chưa kịp bình tĩnh, khi tỉnh táo thì thực sự đã được gói gọn trong vòng tay của ai kia.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)