- Tôi cho chị ba giây để tái hiện cái ôm đó!
- Hả?
- Một!
- Từ từ... chờ...
- Hai!
- Chờ đã, Ji-soo...
- B...!
Nàng lúng túng, lập tức ôm chặt lấy cô. Giờ hai người dính chặt lấy nhau đúng nghĩa đen, mặt nàng thậm chí còn trực tiếp áp sát ngực cô nữa.
Cô hài lòng, nạt nàng đúng là thú vị thật.
- Trong MV chị cũng ôm người ta chặt vậy sao? Thế này sao gọi là lấy cảnh được?
Cô giọng vô cùng khiêu khích. Nàng đỏ bừng mặt, lắc đầu liên tục, mặt cứ thế quệt qua quệt lại trước ngực cô.
- Không có... không chặt như vậy.
- Tôi bảo chị tái hiện, vậy ra giờ chị đang làm lố sao?
- A...!
Nàng bị gài rồi. Đỏ bừng mặt vội vàng thu tay về.
- Em... đáng ghét!
Nàng giận đỏ bừng mặt, cô trên môi đã nở nụ cười từ bao giờ.
- Tôi vốn là con người đáng ghét mà...
Cô luồn tay qua cổ nàng, một cái kéo nhẹ nhàng, nàng đã nằm gọn trong lòng cô, mặt lại lần nữa sát cạnh ngực cô.
- Phòng chị không có gối ôm, tôi không quen nên rất khó ngủ. Đêm nay chị chịu khó để tôi ôm một chút nhé!
Một cái cớ đáng yêu vô cùng.
Cô mỉm cười, lại là ôm nàng thật chặt, rồi nhẹ nhàng đặt cái cằm lên đỉnh đầu nàng.
Ngọt ngào như vậy là muốn giết nàng rồi.
Chẳng biết cô ghen hay không nữa, nàng không bận tâm. Chỉ biết là cái cảm giác nằm ngủ trong vòng tay cô khiến nàng quá đỗi hạnh phúc. Nàng nguyện đánh đổi mọi thứ để nắm bắt được mãi cái cảm giác ấm áp này.
Một đêm đông duy nhất ấm cúng, ấm từ tận sâu trong tâm hồn trong suốt 26 năm.
Nàng vòng tay ôm lấy eo cô. Cả hai cùng đi vào giấc ngủ. Trên môi mỗi người đều nở nụ cười vô cùng thỏa mãn.
~
Ji-soo thản nhiên ngồi vào hàng ghế khách mời. Hôm nay cô diện một bộ Vest nữ vô cùng độc đáo, cũng là lần đầu tiên cô mặc mấy bộ đồ kiểu như này. Cánh nhà báo lại có một buổi tối "thú vị" nữa đây.
Lần thứ tám Ji-soo được làm khác mời VIP của chương trình trao giải thưởng "Bài hát được yêu thích nhất tháng". Nếu không có cái sự việc kia, chắc bây giờ mọi người cũng chẳng biết mấy bài hát được vào Top Hit kia là do ai sáng tác. Từ ngày đó, tháng nào đến lễ trao giải thưởng, chỉ cần là bài hát của Ji-soo thì tất lẽ dĩ ngẫu cô sẽ nằm trong danh sách khách mời đặc biệt của chương trình.
Vì không biết rõ bao giờ chương trình kết thúc nên cô đã đặt vé máy bay đi Nhật Bản lúc 1 giờ sáng. Cô cũng không thể đến chỉ xem tiết mục của nàng rồi về được, quá kém lịch sự. Tốt nhất đặt vé muộn chút cho thoải mái thời gian, xem hết chương trình rồi đi cũng được.
Dù nàng đã diễn đến 8 năm nhưng đây có lẽ là lần đầu nàng hồi hộp đến vậy. Không phải đây là lần đầu tiên nàng nhận giải thưởng này nhưng cũng đã rất lâu rồi nàng mới có cơ hội nhận nó lần nữa. Cũng chừng ba năm nay rồi.
Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng hơn là hôm nay cô đến xem nàng nhận giải. Nàng có hơi áp lực, cũng có chút bồn chồn nữa. Nếu nàng làm không được tốt thì sẽ ra sao đây?
Suốt cả nửa chương trình, nàng thỉnh thoảng lại ngó đến hàng ghế khách mời. Cô với vẻ lãnh đạm quan sát sân khấu tỉ mỉ, khi kết thúc gì đó cũng lẳng lặng vỗ tay tán dương.
Sao nhìn cô... quả là "ngầu" mà.
Nàng đỏ bừng mặt. Cô nhìn lịch thiệp và sang trọng vô cùng.
Tự nhiên nàng lại thấy phổng mũi tự hào.
Hít một hơi thật sâu. Cô gái mình yêu đang ở dưới quan sát, phải cố gắng thể hiện thật tốt mới được.
Nàng mỉm cười bước lên sân khấu khi tên mình được xướng tên. Gì thì gì, nhìn nét mặt cô đầu tiên đã.
A, lại cái vẻ thản nhiên lạnh lẽo kia. Quả là khiến người ta phát ghét mà.
Nhưng nàng rất nhanh nở nụ cười. Không phải vì vậy mà nàng mới yêu cô sao?
"..."
Tuyệt tác này mà không nhận được giải thưởng thì chắc chắn có vấn đề với cơ cấu chương trình rồi.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay mỗi lúc một lớn hơn.
Cô hài lòng, mỉm cười cũng bắt đầu chậm rãi nâng hai bàn tay lên mà vỗ vỗ.
Đúng 12 giờ đêm mới kết thúc chương trình, và bài hát của nàng cũng chính là tiết mục cuối cùng và là hạng mục được nhận giải cuối cùng.
Có lẽ là cô nên về trước, nghe nói bên công ty nàng còn tổ chức một buổi ăn đêm liên hoan. Cô chắc là không thể gặp nàng lúc này được rồi.
Nàng diễn xong lập tức thay đồ rồi tìm kiếm bóng dáng cô. Khi xác định là cô rời khỏi nhà hát thì lại khẩn trương, vội vã "truy tìm" cô.
- Ji-soo!
Cô nâng mày nhìn lên, là Se-ju đang tươi cười vẫy tay chào. Cô bước nhanh về phía người kia, lại là cái nâng mày khó hiểu.
- Không phải đã xin nghỉ phép dài hạn cho chị rồi sao?
- Nếu là chuyện đó, em đừng lo. Tôi hủy phép rồi!
Cô nhăn mày nhìn Se-ju, gương mặt rõ ràng bất mãn.
- Lý do?
- Muốn thôi, không có lý do gì đặc biệt.
Ji-soo trầm ngâm, người kia vẫn nở nụ cười với cô.
- Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi chị. Tùy chị thôi!
- Ha ha, đúng là đáng yêu mà!
Se-ju đưa hai tay lên nhéo hai cái má người đối diện. Ji-soo dường như đã quen rồi, không chút phản ứng.
- Tôi còn đi Nhật. Nhanh lên đi quản lý Gang!
- A~ Biết rồi cô thần đồng lớn!
Se-ju mỉm cười cùng Ji-soo bước lên xe ô tô.
Từ phía xa, một người đang căm phẫn nghiến chặt răng. Nhưng rồi bất lực chẳng thể làm gì, chỉ mỉm cười nhạt thếch như là hận cả thế giới này vậy.
Se-ju cũng nhanh chóng mua được vé máy bay. Tuy là không ngồi cùng như mọi khi nhưng có thể trên cùng một chuyến là may rồi.
Tư trang của Ji-soo khá ít, thậm chí còn ít hơn lần trước quá nhiều bởi cô đã để kha khá quần áo ở Nhật rồi, giờ chỉ mang chút đồ dùng cá nhân theo mà thôi.
Máy bay vừa dừng lại, việc đầu tiên Ji-soo làm là tìm vị trí của Se-ju và giúp quản lý của mình mang cái đống hành lý cồng kềnh của chị ta xuống.
- Kì thực, để chị làm!
Se-ju cố gắng kéo lấy cái vali về phía mình. Ji-soo nhướn mày.
- Tôi cho chị đi theo là may rồi, đừng có đòi hỏi nữa.
- Như này mà gọi là đòi hỏi sao? Tôi đang làm đúng bổn phận của mình đấy!
Se-ju tức khắc cãi lại cô. Cô nghĩ một chút rồi dừng bước, đưa cái túi nhẹ tênh của mình ra trước mắt Se-ju.
- Đấy, cầm đi và đừng nói nữa.
- Đây là túi của em mà!
- ... Nói ít thôi!
Ji-soo bước đi, chẳng đoái hoài gì phía sau nữa. Se-ju nhìn cái túi mà Ji-soo đưa, khẽ thở dài rồi mỉm cười.
"Sao cứ tốt với tôi vậy chứ?"
- Chị đi công tác hay chuyển sang Nhật ở hẳn vậy?
Ji-soo một tay xách vali, trên vai là cái balo to sụ của ai kia thì nóng đến phát bực, không nhịn nổi liền lên tiếng, có chút than vãn.
- Công việc lần này dự tính đến một tháng. Tôi mang sẵn đồ sang để lần tới di chuyển không cần mang thêm đồ nữa.
Nghe vô cùng hợp lý nhưng Ji-soo bực nên cố gắng nói moi móc.
- Sang đây thì sao không mua luôn đồ ở đây mà dùng?
- Không có thời gian!
- Tôi mới không có thời gian, chị làm gì mà không có?
Ji-soo lại đốp lại lời Se-ju. Se-ju vốn đã ngờ ngợ về thái độ này nhưng cách nói chuyện càng lúc càng giống... ngày trước khiến cô càng thêm khẳng định, Ji-soo đang dần "trở về".
- Ji-soo!
- Cái gì?
Đã bực sẵn rồi nên đương nhiên đáp cái gọi kia phải là cái giọng thái độ ngất trời rồi.
- Em... đã giống trước hơn rồi!
Ji-soo giật mình đánh mặt sang nhìn Se-ju. Cô cũng hơi bất ngờ về câu nói này của người bên cạnh.
- Là ý gì?
- Không có ý gì. Chí ít thì đây là tin tốt, không phải sao?
Se-ju tươi cười bước nhanh về phía trước. Ji-soo lại đăm chiêu, hoàn toàn ngờ vực về bản thân mình.
Năm giờ sáng, cả hai đã có mặt ở khách sạn.
Ji-soo sau khi đặt chân vào phòng lập tức gửi một tin nhắn với nội dung "Tôi đến nơi rồi, ngủ ngon nhé!" cho "người nào đó".
Màn hình điện thoại khi hiện lên chữ "đã gửi" cô mới nhẹ nhàng đặt mình xuống giường.
Hôm nay cô nhất định sẽ không tập thể dục buổi sáng nữa, quá mệt mỏi rồi.
Điện thoại kêu âm báo tin nhắn lúc 5 giờ 13 phút sáng. Nàng liếc ánh mắt lạnh lẽo về phía đặt điện thoại rồi vươn tay tóm lấy nó.
Nếu là nàng của mọi hôm đã vui sướng biết bao khi nhận được cái tin nhắn như vậy từ cô. Nhưng hôm nay thì khác. Hình ảnh tượng đài về cô trong mắt nàng như sụp đổ vậy.
Cuối cùng thì với cô, nàng cũng chỉ như món đồ chơi thôi sao?
Tùy tiện thân thiết với nàng quá mức, khiến nàng đắm chìm trong thứ tình cảm tưởng chừng như vô cùng chân thật kia để rồi ngày hôm nay, khi mà nàng cố gắng để có thể được nhìn thấy cô trước khi cô ra sân bay thì cái cảnh tượng không thể tin nổi hiện ra trước mắt nàng.
Xem chứng cái nhéo má cùng ánh mắt tình tứ từ quản lý của cô là đả kích quá lớn với nàng. Nàng không giận cô, chỉ hận bản thân sao có thể ngu ngốc si mê một người đã có người khác ngự trong tim từ bao năm nay.
Nếu là đơn phương với cô thì không nói rồi, nhưng cô lại làm ra mấy hành động khiến nàng nghĩ, cô quả thực cũng có tình cảm với nàng, để rồi nàng nuôi hi vọng quá nhiều từ cô.
Làm sao nàng lại ngu ngốc đến mức chấp nhận chờ đợi người ta đến với mình, trong khi bản thân nàng cũng biết cô không dễ gì có thể quên đi mối tình kia?
Một đống câu hỏi "tại sao", vô vàn lời tự trách cứ.
Nàng giận bản thân đến phát khóc, để rồi nấc từng tiếng nghẹn ngào đến đau lòng.
Nàng không giận cô. Cô không sai, là do nàng.
Nhưng cái ôm tối hôm đó, ... làm sao nàng có thể chịu được đây?
Nàng yêu cô, thực sự đã yêu cái con người mang tên Lee Ji-soo kia nhiều quá rồi...
~
Hai ngày nay cô cảm giác nàng hơi lạ. Cô vẫn cố gắng giữ liên lạc nhưng phải gọi nhiều lần thì nàng mới bắt máy, mà cuộc gọi chỉ gói gọn trong một phút là cùng. Nhắn tin nàng cũng đến muộn lắm mới trả lời. Có chút ngờ vực.
Cô gần như là bị phân tán, tâm trí dành hết cho nàng mất rồi. Ngồi họp mà như ở trên mây vậy, cứ một chốc là lại để Se-ju nhắc nhở khéo bằng mấy cái huých chân.
Đêm thứ ba cô ở Nhật, không nhịn nổi, cô chắc chắn hôm nay sẽ hỏi rõ.
Tút tút...
Cô suốt ruột, đứng ngồi không yên.
- Alo?
Cuối cùng cũng bắt máy.
- Ngủ chưa?
- ... Cũng sắp rồi!
- Ừm, tôi có chút chuyện muốn hỏi. Mấy bữa nay chị hơi khác. Có gì không ổn sao?
Cô không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng cho đỡ mất thời gian.
- ... Thật sao? Chắc nhiều việc nên căng thẳng chút. Cũng không có gì, em đừng lo lắng!
- Có chắc không?
- Chắc chắn!
- Vậy được rồi. Nếu nhiều việc quá hãy bảo anh Min-ho sắp xếp lại công việc. Cũng trễ rồi, ngủ đi!
- Ừ, ngủ ngon!
- Được!
Tít
Nghe giọng đúng là giống mệt mỏi thật. Cô đâm ra càng lo lắng thêm. Cô nhấn gửi một tin nhắn cho nàng rồi nhanh chóng ngồi vào bàn máy tính. "Thực phẩm bổ dưỡng giảm áp lực công việc".
Ting
Hờ hững vớ lấy điện thoại. Môi hiện lên ý cười ngạo nghễ.
"Nghỉ ngơi tốt. Tôi sẽ sớm về - Từ Lee Ji-soo"
"Sớm về... để làm gì chứ?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)