Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32

206 0 1 0

"Ra là đi với bạn?"

Cô thở phào một cái, yên tâm ngồi đợi tiếp.

Chờ đợi đúng là một cách dày vò hiệu quả. Cô thấp thỏm đứng lên ngồi xuống đến cả trăm lần, cả thân thể như muốn đóng băng với cái thời tiết này.

Ma sát hai tay, đứng lên ngồi xuống, chạy tại chỗ.... Cô lặp đi lặp lại những hành động đó trước cửa nhà nàng.

Nhưng cô tuyệt đối không chút khó chịu, trái lại vẫn còn mang vẻ mặt háo hức đợi nàng xuất hiện.

Cô đợi nàng cũng đã 5 tiếng đồng hồ. Nếu như nàng đi chơi với bạn thì giờ này chắc cũng nên về nhà rồi chứ.

Bật màn hình điện thoại, gần 1 giờ sáng và cô còn 3% pin. Trò mua vui duy nhất của cô bây giờ là tự thở ra khói, cố gắng để nó thành một hình thù gì đó giống như trong mấy bộ phim mà cô từng xem.

Có vệt sáng mấp mé ở tầm mắt cô. Chắc chắn là đèn pha ô tô. Vậy cũng có thể là nàng đã về. Cô luống cuống, bê đống đồ cồng kềnh kia rồi nấp ở một chỗ khá kín đáo.

- Cảm ơn anh!

Nàng nghiêng người chào anh chàng điển trai trước mặt. Người kia mỉm cười, lấy trong túi áo một hộp quà nhỏ.

- Tặng em!

- Đi ăn và xem phim là đủ rồi, anh không cần phải làm vậy.

Nàng lập tức từ chối, nhưng vẫn cố nở nụ cười xã giao.

Woo-jin cũng không vì thế mà lùi bước, một tay nắm lấy bàn tay nàng rồi đặt hộp nhỏ vào tay.

- Mong là sớm thấy em dùng nó trên truyền hình! Anh về nhé, đến nhà sẽ liên lạc với em! Em vào nhà đi!

Nàng miễn cưỡng nhận, coi như cho anh ta được toại nguyện. Lại nở nụ cười cúi chào người kia lần nữa. Theo phép lịch sự, xe kia đi khuất nàng mới vào nhà.

Cô đứng đó nhìn quan sát nàng từ xa. Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.

Nếu nói cô đã trở thành khối băng thì đúng là không sai. Giờ phút này, người cô lạnh toát, ánh mắt trở nên tăm tối và mù mịt. Quan trọng hơn, cô từ bao giờ đã cắn môi đến ứa máu tươi và có lẽ, máu đỏ chảy ra từ môi cô là sắc tươi duy nhất trên gương mặt cô bây giờ.

Cô thẫn thờ, vô tình nhẵm phải nhành cây khô.

Nàng nghe thấy tiếng động lạ, liền tức khắc đánh mặt về phía phát ra tiếng động đó.

Cô biết chỗ của mình đứng nếu nhìn kĩ là có thể bị phát hiện, không đợi nàng tiến tới, cô tự giác đi ra.

Thấy cô nàng liền kinh ngạc, tròn xoe mắt mà nhìn.

- Tôi mới đến đây. May quá không phải đợi chị quá lâu. Tôi mang chút quà từ Nhật Bản đến!

Cô cố tỏ ra như không có gì, giọng lần nữa lạnh tanh khiến nàng có chút chán ghét.

- Em ở đây bao lâu rồi?

- Chắc gần 10 phút gì đó! Mở cửa đi, tôi bê vào giúp chị!

Cô mệt mỏi nhưng cố tỏ ra thản nhiên, ra dấu bằng ánh mắt.

- Không cần quà đâu, em về sớm đi, chị đưa em về!

- Tôi mất công đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại mang quà về sao?

Giọng chẳng chút gì là tự nhiên hết. Rõ ràng là cố gắng giả tạo đến mức tự bản thân cô cũng cảm thấy mình thật đáng sợ.

-... Được rồi, vào đi!

Nàng mở cửa, cô khẩn trương bê thùng giấy nặng trịch đặt gọn một góc trong phòng bếp.

- Một dạng của nước tăng lực, nhưng là thuốc bổ. Mỗi ngày dùng một chai, vô cùng tốt cho sức khỏe. Nhất khi chị gặp nhiều áp lực trong công việc giống gần đây. Nhớ là dùng sau bữa sáng.

Cô đã nói qua về cái thùng kia rồi. Giờ thì cô đang mở miệng balo ra, một đống thứ là nguyên nhân khiến cái balo kia to như vậy cũng đã được trưng diện.

- Lọ này là thuốc bổ, đều đặn dùng theo hướng dẫn. Chị bị đau bụng là do "ra" quá nhiều. Thuốc này sẽ giúp ích cho chị. Còn đây là máy sấy tóc số lượng có hạn ở bên đó, tôi thấy đẹp nên mua, còn đây là...

Cô lần lượt lôi những món đồ nhỏ từ trong balo ra cho đến hết thì thôi.

"Đừng để bị lừa"

Nhất quyết không tin thành ý của cô. Nàng cố quăng cái nhìn bình thản về phía người trước mắt.

Mọi thứ đều đã trưng ra hết trước mắt cô và nàng, ngoại trừ món quà quan trọng nhất, cô giữ lại trong người.

- Được rồi, tôi về nhé!

Khoác balo rỗng tuếch lên vai, cô hơi nghiêng đầu chào nàng rồi đi mất trước cả khi nàng kịp mở lời đề nghị đưa cô về.

Đêm nay là đêm đầu tiên nàng không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ cô. Cũng là đêm giáng sinh đầu tiên nàng buồn đến vậy.

Khi trở về nhà, việc đầu tiên cô làm là đặt vé máy bay vào 9 giờ sáng ngày mai. Có chút gấp gáp hơn dự tính nhưng đành vậy, cô cũng chẳng muốn ở đây nữa.

Nhắn một tin cho Se-ju thông báo về chuyến bay vào sáng mai rồi lên giường ngủ. Cô cũng không tắm nữa, quá muộn để làm sạch cơ thể vào cái giờ này rồi. Cô không trách nàng, nàng là phụ nữ, cũng giống cô. Việc nàng qua lại với đàn ông vốn dĩ là bình thường, chỉ có qua lại với cô là bất thường mà thôi. Vậy nàng từ bỏ bất thường để chạy theo cái bình thường thì có gì sai trái?

... Cô ... giờ đây không muốn phát sinh tình cảm với một ai nữa. Cô thề sẽ không có tình cảm với bất cứ một ai.

Cô hơi mỉm cười rồi đi vào giấc ngủ.

~

Nàng vốn có thói quen tập thể dục buổi sáng từ khi biết cô ngày nào cũng chạy bộ lúc 5 giờ. Khi n%

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: