Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3: Trốn

145 0 0 0

Chỉ cần dùng sợi xích ở giữa hai còng cổ tay này...siết chặt lấy cổ của cô ta, sợi xích đã tròng vào cổ, chỉ cần siết chặt lại là cô ta sẽ chết ngay lập tức, nhưng...ta lại không làm.

Một đặc chủng mà đi giết sĩ quan cấp cao của nước mình thì có vẻ nực cười thật, ngồi trên giường mà tự mở khóa cổng tay, vì sao ta lại mở được thì ta được đội trưởng binh chủng quân đội của chính phủ đặc cách huấn luyện đặc biệt cho ta, rất ít ai bên ngoài biết đến trừ các lãnh đạo cấp cao của chính phủ.

"Chết tiệt...!" ta chửi thầm trong miệng, nhẹ nhàng mà mặc lên quần đen jogger, áo thun đen ngắn, liếc nhìn cô ta đang nằm ở trên giường, nghiến răng: "Cô ta không cho ta mặc nổi một cái quần đàng hoàng hay sao chứ, đúng là ả đàn bà biến thái!!", sau đó xoay lưng đi lại về phía cánh cửa.

Cánh cửa sắt nặng nề này không làm khó được ta, ta ra ngoài một mình để mặc cho cô ta ở lại nằm đó, ta đi ra ngoài một cách thản nhiên với mấy tên sĩ quan cai ngục khác.

Khi còn ở sư đoàn 777, có rất nhiều đồng đội biết được tính cách của ta, cho dù không chung đội nhưng lại chung tình cảm sâu đậm về tình anh em chinh chiến nhiều năm qua.

Họ cho ta ra vào một cách lặng lẽ tự do, mỗi khi có tâm trạng thì ta thường vào đây tìm kiếm thú vui gì đó từ những tên tội phạm, tù nhân ở đây...

Ta thuận tiện đi đến gặp Hàn Nhược, tại phòng quân y....

Ngồi chờ Hàn Nhược hết lượt thăm khám để điều trị, phòng khám có vẻ hơi đông hơn thường ngày.

Gần 10 giờ sáng, Hàn Nhược mới xong hết công việc, Hàn Nhược hướng ta mà hỏi: "Lần này em lại đến điều trị gì nữa đây!", tay cầm lên bảng điều trị để chuẩn bị ghi chép tình trạng sức khỏe của ta.

Ta xoay lại mà vén áo lên, đưa lưng về phía Hàn Nhược xem xét, Hàn Nhược vội nhíu mày đến đáng sợ sau chiếc kính trắng không gọng, ngồi trên ghế mà gác cằm lên bàn, tay cầm bút mực mà xoay xoay, hỏi: "Sao lại bị bầm tím đến nghiêm trọng như vậy, Dực Lang!?", cảm giác câu hỏi như tra hỏi tội phạm vậy.

Ta như cũ mà đáp, trong giọng còn pha chút giận dữ khi hồi tưởng lại cô ta: "Hôm qua gặp một nữ nhân biến thái tên là Tổng Vệ gì đó, cô ta đưa ra những yêu cầu kì quái dành cho em nên em đã từ chối, thế là cô ta quật em xuống sàn, trúng mấy thứ linh tính bị vứt dưới sàn trong phòng cô ta!".

Hàn Nhược từng là đại tá trong quân đội Nga, nhưng giờ đã nghỉ việc và chuyển vào làm việc ở khu quân y Việt Nam, Hàn Nhược quan tâm Lãnh Dực như một người chị, trong đây ai cũng biết Lãnh Dực khá thân thiết chỉ riêng đối với một mình Hàn Nhược.

Hàn Nhược mái tóc dài vàng tây tông lạnh, kính trắng không gọng, khoác lên áo blouse dài xuống ngang đầu gối, đang bôi thuốc lên chỗ bị bầm của tôi, ghi chép gì đó mà nói với Lãnh Dực đang nằm trên giường: "Thể chất của em cũng tốt hơn những người bình thường khác, sẽ mau lành ngay thôi!".

Hàn Nhược suy nghĩ trầm mặc: "Nghe em ấy nói thì có lẽ là cô ta rồi!", Hàn Nhược thấy Lãnh Dực có vẻ ngủ ngon hơn thường ngày, lẽ nào em ấy bị con ngốc đó hành hạ đến cả trong những giấc ngủ thường ngày.

Hàn Nhược lướt lướt tay trên trán Lãnh Dực, bỗng có người tiến vào và nói trêu chọc: "Hóa ra cảnh khuyển của ta đang trốn ở đây sao!?", Tổng Vệ từ từ tiến lại giường, cảnh phục làm toát lên uy nghiêm của bản thân.

Hàn Nhược đứng đối diện Tổng Vệ, một tay ngăn cản Tổng Vệ qua đó phá rối giấc ngủ của Lãnh Dực, nói trầm ổn: "Là cậu đúng không, cứ làm mấy việc kinh thiên động địa mới vừa lòng cậu à!?".

Tổng Vệ ngồi trên ghế của Hàn Nhược, gác chân nhếch mép nói: "Ta chỉ yêu cầu em ấy làm cảnh khuyển cho ta thôi mà, ta còn đặc biệt tặng quà, em ấy còn nhận nó nữa mà!", Tổng Vệ vừa nói vừa chỉ vào cổ của Lãnh Dực đang nằm trên giường.

Hàn Nhược đút hai tay vào túi áo bên hông và liếc nhìn theo hướng chỉ tay của Tổng Vệ, nhìn cái vòng đeo cổ dành cho cảnh khuyển, Hàn Nhược nhíu mày liếc nhìn Tổng Vệ suy nghĩ ghê sợ: "Nãy giờ cứ tưởng Dực Lang thích mấy loai trang sức này, nhưng xem ra khẩu vị của cô ta còn nặng hơn Dực Lang thì đúng hơn!".

Ta tỉnh dậy trong chốc lát sau mấy phút ngắn ngủi, nhận thấy có người đang đối thoại với Hàn Nhược, một lúc lâu sau thì ta vội ngồi bật dậy phòng thủ trên giường, gằn lên giận dữ với cô ta: "Ngươi làm cái quái gì ở đây vậy hả!?".

Tổng Vệ nghiêng người nhìn qua sau Hàn Nhược, mỉm cười nói: "Câu đó phải là ta nói với ngươi mới đúng, tự ý trốn khỏi trại giam, nói chuyện với cấp trên không tôn trọng, cãi lại chỉ thị cấp trên...mấy tội này cũng đủ phạt ngươi ở trong đó thêm mấy năm nữa đấy!".

"Ngươi muốn tử hình ta cũng được nữa!" ta là người cùng sinh ra tử trên chiến trường, đối với mấy thứ tra tấn hay chết chóc gì thì ta cũng chẳng sợ cô ta đâu.

"Ngoài ra, còn có...!" Tổng Vệ gác tay lên cằm, vuốt vuốt ngón tay lên khuôn mặt một cách bâng quơ, vô tư...câu nói ngắt quãng mất ý tứ, tự nhiên khiến cho Hàn Nhược và Lãnh Dực có cảm giác bất an trong lời nói của Tổng Vệ.

"Cô ấy sáng sớm đã chạy trốn đến đây sau khi ngủ cùng với ta!", Tổng Vệ nói xong khiến cho cả hai phải kinh ngạc hoảng hốt tột độ.

Để kiểm chứng lời nói của mình, Tổng Vệ đưa cả hình ảnh di động ra cho cả hai xem, trong hình...Lãnh Dực đang ôm Tổng Vệ nằm ngủ ngon lành, cả hai đều không có một mảnh vải che thân.

Ta nhận ra đó là hình ảnh lúc ban sáng, thế quái nào mà cô ta lại cả gan chụp lại và cho Hàn Nhược xem vậy hả, bộ cô ta không thèm giữ thể diện, cảm xúc xấu hổ của cô ta đâu mất rồi chứ??

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16