Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trương Minh hôm sinh nhật vợ hắn có nói về thiết kế dành cho người lớn tuổi, cách nhìn của hắn cho tôi một chút linh cảm, sang năm công ty mới đi quy hoạch mấy vùng ngoài thành để thiết kế mấy căn biệt thự, hiện tại tuy vẫn còn sớm nhưng vẫn nên chuẩn bị tốt mọi giai đoạn, dung hòa nhiều yếu tố để trở nên hoàn mỹ luôn là đều mọi nhà thiết kế hướng tới.
Đang rảnh rỗi nên tôi xem một ít tài liệu tâm lý và cơ thể của người lớn tuổi, công việc sau này nhiều ít gì cũng sẽ dựa vào những thứ này, dù sao thì bây giờ người thành công trong sự nghiệp phần lớn đều là những người trung niên, có thể mua nổi nhà, lo chu toàn cho công ty, trang trí nhà cửa, cũng là những người lớn tuổi chiếm đại đa số. Tôi sửa lại tư liệu một chút, chia những người trẻ tuổi ra làm mấy loại, nhắm vào tuổi trẻ và tầng lớp bất đồng để thiết kế tác phẩm, việc này đúng là làm ít nhưng hiệu quả cao
Bây giờ nghĩ lại, ban đầu ở nhà Trương Minh ăn cơm đúng là có chút khó chịu nhưng thu hoạch trong công việc lại rất lớn
Kế hoạch này có thể không cần thực thi nhưng nếu so sánh nhiều mặt khác thì không cần phải bỏ một kế hoạch tốt như vậy
Có được ắt có mất, người trí tuệ ở Trung Quốc đâu đâu cũng có, giống như tôi, công việc thuận lợi nhưng cảm xúc bấp bênh
Trước kia không biết Cao Lập Tam hoàn hảo, nhưng một khí đã biết thì sự tồn tại của hắn làm tôi có chút cố chấp, mỗi lần đi tìm Diệp Lê, đều nhìn thấy bóng dáng của hắn, mà công ty của Diệp Lê cũng tự nhien đem hai người bọn họ ghép thành một đôi.
Đôi với loại tình huống này, lòng dạ đương nhiên có chút đả kích, cũng có chút khúc mắc, tôi một bên tin Diệp Lê, tin tình cảm của chúng tôi, một bên lại miên man suy nghĩ, tôi và Diệp Lê có thể thực sự giống như hai vợ chồng bình thường, nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời sao?
Cố gắng lấy được dũng khí nhất thời không khó, khó chính là đem suy nghĩ này duy trì phấn đấu cả đời. Những lời này thực thích hợp với tình hình của tôi bây giờ.
Giống như mỗi khi đi làm, sáng sớm tinh thần hưng phấn, tối về mệt mỏi, trạng thái hiện tại cũng tôi cũng y như vậy, ở cùng Diệp Lê, tôi tựa hồ có thêm động lực đối mặt khó khăn, nhưng mỗi khi Diệp Lê không ở bên cạnh tôi lại nghĩ đến cha mẹ của Diệp Lê, khó tránh sinh ra một ít cảm giác đưa đám. Tôi né trách cảm giác lo lắng của mình nhưng hoài công vô ích.
Hôm nay tôi lại đi tìm Diệp Lê, vừa mới dừng xe liền thấy cậu ấy và Cao Lập Tam ở trước cửa văn phòng vừa nói vừa cười, không thể phủ nhận tên đàn ông Cao Lập Tam này thực xuất sắc, hắn và Diệp Lê đứng chung một chỗ đẹp đôi kinh người, đứng ở xa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Lê, một tia đau đớn chậm rãi lướt qua tim tôi, cậy ấy thoạt nhìn rất vui vẻ, nhịn không được suy nghĩ nếu cậu ấy và Cao Lập Tam ở cùng một chỗ, có thể có đứa con của mình, có thể được cha mẹ ủng hộ. Ngược lại nếu cùng tôi ở một chỗ, tất cả những chuyện này đều không thể xảy ra, tôi cúi đầu, tự hỏi chính mình, tôi cùng cậu ấy, thực sự có thể sao?
Có người gõ cửa kính xe, tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười thật to của Ngụy Tử Minh xuất hiện trước mắt làm tôi hoảng sợ, vội vã áp tay lên ngực, bình tâm lại mới hạ cửa xe xuống túy ý hỏi: "Tan việc sao?"
"Đúng vậy, xe của tôi ngay cạnh xe cô, gọi mấy lần cô không có nghe, nghĩ gì mà chú tâm vậy?"
"A~ Là đang suy nghĩ về công việc" Từ lúc ăn cơm ở nhà Trương Minh, tôi và Ngụy Tử Minh không tính là bạn nhưng cũng dần dần tốt hơn trước một chút, mỗi lần đi tìm Diệp Lê, nếu đụng trúng hắn, tổng cũng cười hỏi tán gẫu vài câu.
Tôi mở cửa xe đi xuống, xa xa nhìn Diệp Lê và Cao Lập Tam rồi vờ như vô ý hỏi: "Cao Lập Tam thường tìm Diệp Lê lắm hả?"
"Ừm, từ lúc mẹ Diệp Lê kêu hắn chiếu cố Diệp Lê thì hắn mỗi ngày đều chịu khó đến đây" Ngụy Tử Minh trào phúng nói: "Làm giáo viên đúng là tốt, có nhiều thời gian theo đuổi phụ nữ"
Tôi trêu ghẹo nói: "Cậu là đang ghen sao? Cậu thân thể nhìn cũng tốt mà"
"Haiz, Diệp Lê nếu theo tôi thì cái gì cũng không tốt, tôi nào có tư cách để ghen" Ngụy Tử Minh lắc đầu rồi hỏi: "Cô cũng đến tìm Diệp Lê sao?"
"Đúng a~ chuyện làm ăn, muốn tìm cậu ấy bàn bạc một chút" Tôi nhìn Diệp Lê và Cao Lập Tam, đột nhiên lại muốn một người tìm đến yên lặng, liền nói với Ngụy Tử Mình: "Cũng không phải chuyện gì lớn, lần sau bàn cũng được, tôi về trước đây"
"Cô nếu không có gì làm thì cùng nhau ăn cơm đi" Ngụy Tử Minh nói "Từ lúc biết cô đến giờ, hai chúng ta chưa cùng ăn cơm cùng nhau, hôm nay đột nhiên muốn tìm người để trò chuyện, Phương Ngưng, cô...có rãnh không?"
Tôi và Ngụy Tử Minh không tới nỗi thân thuộc, tùy tiện cùng nhau ăn cơm thì biết nói cái gì đây? Nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt khổ vì tình kia lại không đành lòng, do dự một chút nói: "Được thôi"
"A~ thật tốt, cô muốn ăn gì? Cơm Tây hay đồ ăn Trung Quốc?"
"Đồ ăn Trung Quốc đi."
Tôi và Ngụy Tử Minh đi vào một quán chuyên đồ ăn cay Tứ Xuyên, nơi này không tính lớn nhưng sạch sẽ, bên trong trang trí theo phong cách nông gia Tứ Xuyên, bầu không khí cũng ấm áp, người phục vụ đưa ra thực đơn, bởi vì không đói nên cũng không biết nên ăn gì, tùy tiện chọn đại một món, Ngụy Tử Minh gọi hai món, nhìn thấy hắn còn muốn gọi thêm tôi liền ngăn cản: "Đừng gọi nữa, hai người chúng ta ăn không hết đâu, đừng lãng phí"
Ngụy Tử Minh khép lại thực đơn, cười nói: "Diệp Lê từng nói cô rất mộc mạc, đúng là sự thật"
"Haha, chỉ là thói quen thôi"
"Vậy gọi thêm hai chai bia đi"
"Ừm"
"Quán này tôi rất thường ăn, chủ quán là người Tứ Xuyên, làm món Tứ Xuyên rất tốt."
"Vậy lát nữa tôi phải hảo hảo nếm thử rồi"
Tôi và Ngụy Tử Minh đều có tâm sự nên không có nói lời nào, sau khi uống hai ly bia, Ngụy Tử Minh nói nói nhiều một chút, hắn nói: "Phương Ngưng, cô nhất định biết tôi thích Diệp Lê, cô là bạn tốt của cô ấy, cô ấy đối với tôi có cái nhìn ra sao?"
Diệp Lê với tôi rất ít khi nhắc tới Ngụy Tử Minh, nói cho đúng là không thèm để ý biểu hiện, nhưng nhìn thấy Ngụy Tử Minh nhăn mày, tôi cười cười nói: "Có nói qua, cậu ấy nói cậu làm việc rất xuất sắc, là một thanh niên rất có tương lai"
"Chỉ nói công việc thôi sao? Còn phương diện khác thì sao? Chẳng hạn như về mặc cảm tình thì sao?"
"Aiz~ mặt cảm tình, cậu so với tôi phải rõ hơn chứ"
"Đúng vậy, biết rõ nhưng không cam lòng, tôi chờ mong ngày nào đó Diệp Lê có thể nhận ra" Ngụy Tử Minh lắc đầu thở dài: "Vẫn là quên đi, mỗi ngày làm việc có thể nhìn thấy cô ấy là tốt lắm rồi"
"Hiểu được buông bỏ được là chuyện tốt" Nhìn thấy tính trẻ con của Ngụy Tử Minh thoạt nhìn phúc hậu đáng yêu tôi đối với hăn lại có thể vài phần hảo cảm: "Ngụy Tử Minh, haiz, tên ba chữ dài quá, có thể gọi cậu là Tử Minh không?"
"Có thể, đồng nghiệp bạn bè đều gọi tôi là Tử Minh" Ngụy Tử Minh vui đùa nói "Ba chữ đã cảm thấy dài sao? Tôi nếu như là người ngoại quốc chỉ sợ cô một hơi đọc không được nha"
"Cũng đúng đó, tôi nhớ hồi trung học sơ cấp có cùng Diệp Lê xem 'Sắt thép luyện thành như thế nào' Diệp Lê đọc tên tác giả một hơi, tôi thì phải phân khẩu khí ra làm ba làm bốn mới có thể đọc Nicola, Aust, lạc phu, tư cơ"
"Haha, Phương Ngưng , nhìn cô tỉ mỉ trong công việc nhưng không nghĩ tới cô cũng là người thú vị như vậy nha~"
"Hắc hắc, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, phải tách hai thứ đó ra, không lại có thêm nhiều mệt mỏi nha~"
"Cái này đúng, cô và Diệp Lê là bạn học trung học cơ sở sao?"
"Đúng đó, khi đó chúng tôi ở cùng một khu, cho nên từ tiểu học lên tới trung học sơ cấp cùng là bạn học, sau đó lên trung học thì cậu ấy học chính quy tôi học khoa xa hội nên mới tách ra"
"Khó trách hai cô cảm tình tốt như vậy, tôi nhớ là hồi thi trung học rất chú ý đến văn vẻ, cô làm sao lại chọn khoa xã hội học vậy?"
"Cũng không phải lựa chọn gì, khi đó trường cao đẳng mỹ thuật tạo hình chỉ tuyển những môn khoa học xã hội, tôi chỉ là thuận gió đẩy thuyền thôi, còn cậu thi sao? Cái gì thúc đẩy cậu vào khoa học tự nhiên?"
"Cái này thì dài dòng lắm, tôi kỳ thực từng cố gắng thích môn khoa học xã hội, trước đó còn có ước mơ làm tác giả, chỉ là cha mẹ tôi cảm thấy những môn khoa học xã hội rất khó tìm được việc làm, mà lúc ấy có một câu nói 'Học tốt toán lý hoa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ' sở thích không thể thay cơm, dơ dự mãi cuối cùng vẫn là chọn hoa học tự nhiên."
"A~ câu nói đó bây giơ lỗi thời rồi, hiện tại có một câu khác là 'Học tốt toán lý hóa, không bằng một hảo ba ba"
"Haha, đúng vậy, có một 'Hảo ba ba' thì cả đời này không cần lo, chỉ cần an tâm tận hưởng là được rồi' Ngụy Tử Minh hướng tôi ly bia nói "Phương Ngưng, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm, cám ơn cô đã đi với tôi, cạn một lý nào"
"Khách sáo rồi"
Hai chai bia rất nhanh đã cạn đáy, Ngụy Tử Minh lại kêu thêm mấy chai, vừa uống vừa nói không có bia lời nói không cao hứng, nên rất khó để làm người khác không cùng uống, chỉ là lúc này Ngụy Tử Minh đã ngà ngà say, bia không say là người tự say, nhìn Ngụy Tử Minh một ly lại một ly, tôi biết, hắn là chịu áp lực lâu lắm rồi nên mới như vậy.
Cồn kích thích làm ánh mắt của Ngụy Tử Minh bắt đầu hơi đục lại, hắn lầm bầm lầu bầu giống như nhỏ giọng than "Cô nói xem làm sao có thể hết thích một người đây? Tôi quen biết Diệp Lê lâu như vậy, thích cô ấy lâu như vậy, cô ấy sao có thể làm bộ như không nhìn thấy? Aiz~ bất quá tôi vẫn có thể lý giải được, Cao Lập Tam là người tốt, gia đình cũng tốt, còn từng cùng cô ấy trải qua một mốt tình, cô ấy đối với Cao Lập Tam cũng có cảm tình, năm đó không hiểu tại sao lại chia tay, có lẽ bởi vì tuổi trẻ khí thịnh, hiện tại hai người đều trưởng thành, môn đăng hộ đối, hơn nữa lại nặng duyên nợ, cái gì cũng tốt, aiz~ tôi đây là tự chuốc đau lòng, đáng lắm a~..."
Ngụy Tử Minh không nói thì thôi, nhưng hắn vừa nói liền làm tâm tình của tôi đã tối lại càng tối, tôi lại kêu thêm hai chai bia, chậm rãi uống, nghĩ là chính mình cũng không nên nói gì.
Đời nói phần lớn phiền não là tự mình chuốc lấy, chuyện tình cảm đều rất giống nhau, một khi đã suy nghĩ nhiều thì sẽ không có cách nào ngăn lại. Suy nghĩ miên man là thiên tính của con người rồi.
Người sống cả đời đương nhiên không thể thiếu áp lực, cái gọi là áp lực phần lớn đều là chuyện học hành hoặc công việc, những áp lục đó thì không sao , những gánh nặng có thể tự nhiên vơi bớt, dù có lẻ loi một mình, không có trách nhiệm với ai, một người ăn no, cả nhà không đói bụng, vô luận là chuyện gì cũng có thể bình thản bước qua, bữa cơm ở nhà Trương Minh, cảm thấy áp lực này không nặng, tôi không thể không đứng dưới góc độ của Diệp Lê mà suy nghĩ, càng không thể xem nhẹ thái độ của người thân và bạn bè của cậu ấy, giấy không gói được lửa, vạn nhất quan hệ của chúng tôi một ngày nào đó bị cha mẹ của cậu ấy nhìn thấu, máu không thể hơn nước lã...Chuyện tình này thực sự làm người khác đau đầu.
Có lần tôi và Điền Hàm, Hồng San cùng nhau ra ngoại thành chơi thì Điền Hàm có nói: "Chúng ta trước đây là áp lực đối với bài vở học tập, trưởng thành, áp lực từ việc đó không còn, vào nghề thì áp lực công việc, áp lực gia đình, người đã già áp lực bao nhiêu cũng có thể buông xuống, nhưng khi sắp mất thì áp lực lại lần nữa sinh ra... Nhân sinh là gì? Nhân sinh là áp lực tiếp nối áp lực, tuần hoàn lặp lại không có hồi kết"
Hiện tại xem ra, lời Điền Hàm nói thực kinh điển.
Lỗ Tấn dưới ngòi bút của a Q từng nói: "Tôi đến cuối cùng lại bị con mình đánh, thế gian này thật không có công bằng" Tôi hiện tại cũng nói "Tôi cuối cùng lại bị phiền não tìm tới, mọi người thực không giống nhau." Tôi không lại thể giống vơi a Q, nói xong câu đó có thể tiêu sái thoải mái, khoảng cách cảnh giới của tôi và a Q đúng thực là rất xa xôi.
Tửu lượng của tôi không thể nói là kém, nhưng cũng không quá tốt, đầu tôi bắt đầu có chút nặng, tự biết nên không thể tiếp tục uống, đặt ly bia xuống, tự nói với chính mình không thể uống nhiều lát nữa còn phải lái xe, nhưng mà lý trí bây giờ mất tác dụng rồi, càng không muốn uống lại càng uống.
Mặt trời đã muốn xuống núi, cửa sở nhìn hướng ra ngoài, còn một ít ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở của lá cây, theo ngọn cây tỏa ra một tia nhiệt lượng, làm màu xám của mây tô thành một màu đỏ sậm.
Trong nhà hàng người càng lúc càng nhiều, những người đến sau tìm không được chỗ ngồi đành phải tức giận rời đi. Cảm thấy có chút khó chịu, quay đầu nhìn, ra là Ngụy Tử Minh châm lửa hút thuốc, sương khói màu lam vòng quanh ở gần hắn, nhìn rất tịch liêu, làm cho người ta không khỏi cảm thán, thế giới náo nhiệt này, chỉ có thể làm người cô độc càng thêm cô độc, tâm mất mát lại càng thêm mất mát.
Muốn tâm lặng xuống, tôi liền lấy từ hộp thuốc ra một điếu thuốc, châm hút một hơi, hơi thở có chút vội, đầu lại có chút quay quay, cười lắc đầu, lâu rời không hút thuốc, bây giờ hút có chút muốn ngất, tiếp tục bưng lên ly rượu uống, cuối cùng trong bụng một phen điên đảo, tôi chạy nhanh đến toilet phun hết ra ngoài.
Hất nước tới tấp lên mặt, nhìn chính mình trong gương rồi cười khổ, aiz~ tôi từ khi nào không tự tin như vậy? Có thể mọi người khi yeu, trước mặt đều có rất nhiều áp lực, làm sao có thể luôn luôn tự tin đây?
Xin cho tôi một lần phóng túng, nếu cứ mãi tiếp tục kiên cường, rồi cũng sẽ lúc chính mình trở nên yếu ớt.
Cảm giác ở miệng hơi nóng, mới giật mình nhìn thấy chính mình đang khóc, bởi vì trên mặt có nước nên không biết rõ đâu là nước mắt đâu là nước, giơ tay lên, ở trên gương chậm rãi viết lên năm chữ "Đừng khóc, hãy vui vẻ" vừa định cười một cái thì năm chữ này hóa thành dòng nước, theo kính trơn nhẫn chảy xuôi xuống dưới. Giống như mặt kính đang khóc...rất giống nước mắt
Mẹ ơi, vì cái gì mỗi lần con nói với chính mình "Đừng khóc, hãy vui vẻ" lại lại rất muốn khóc, làm sao luôn vui vẻ đây?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)