Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 52

262 0 1 0

Về tới nhà, tôi mệt mỏi nằm xuống giường, không muốn thay quần áo, cứ như vậy mà ngủ.

Mộng lung tung, tôi cảm giác trên mặt có chút lạnh, chậm rãi mở mắt, ra là Diệp Lê đang cầm khăn lau mặt cho tôi.

"Dậy rồi sao?" Diệp Lê nhỏ giọng hỏi

"Ưm" tôi dụi dụi mắt, xoay người ôm cậu ấy: "Diệp Lê, rất nhớ cậu"

"A~ Sao lại không đợi tớ mà một mình đi về? Điện thoại cũng không nghe."

"Tớ ngủ không biết gì luôn"

"Ưm, thấy rồi, quần áo còn không thay cứ vậy mà ngủ mà, mệt lắm sao?"

"Một chút thôi" tôi nhấc đầu chôn ở ngực cậu ấy, rầu rĩ nói: "Diệp Lê, hôm nay mẹ cậu nói muốn tớ khuyên cậu mau mau tìm đối tượng"

"Cậu nói sao?"

"Tớ chỉ có thể cười thôi, nhưng mà không muốn dì thất vọng, nên tớ nói tớ sẽ cố, cậu nói coi tớ có phải nói chuyện rất dị không?"

"Đứa ngốc, không có, vừa rồi tớ thấy cậu và mẹ nói chuyện, cũng đoán được mẹ sẽ kêu cậu đi khuyên tớ, Phương Ngưng, trừ cậu ra ai tớ cũng không cần"

Tôi trong lòng ngọ lim nhưng lo lắng hỏi: "Vậy còn mẹ cậu...làm sao bây giờ?"

"Mẹ cũng có tuổi rồi, không lo hết chuyện của tớ được, yên tâm đi, được không?"

"Ưm, chỉ là...nhìn cậu và Cao Lập Tam cùng một chỗ..."

"Không được nghĩ nhiều" Diệp Lê cắt lời, nghiêm túc nói: "Lặp lại lần nữa, trừ cậu ra, tớ sẽ không cùng một chỗ với ai, Phương Ngưng, tớ hiểu cậu lo lắng cái gì, trên đời này, có rất nhiều người chưa từng hạnh phúc thực sự, bọn họ dùng hết tâm lực đi dẹp bỏ cả một đại đội, bản thân không biết đã có bao nhiêu chuyện liên quan, việc này, giải quyết được một việc thì việc khác sẽ ập đến, vĩnh viễn không được ngừng nghỉ, mà người cũng vĩnh viễn mệt mỏi, bởi vì bọn họ không tin tương lại, chúng ta không cần phải như bọn họ. Cậu nếu cứ tiếp tục suy nghĩ nhiều, tớ sẽ cho là não cậu có vấn đề đó nha~"

Tôi cười ha hả: "Được, tớ không nghĩ nhiều"

"A~ đúng rồi, tớ quên nói với cậu, công ty của tớ có lẽ sẽ cùng công ty Hải Đào hợp tác hai hạng mục"

"Hải Đảo?" Tôi nhất thời quên hắn là ai, nghĩ một chút mới nhớ ra hắn là em trai của Hải Bình, tôi hỏi: "Cậu không phải nói trình độ của hắn không ra gì sao? Sao lại cùng hắn hợp tác?"

"Hải Bình giờ là chị dâu của tớ, em trai cô ấy nhì lần tìm tớ rồi, cha mẹ tớ cũng nói vào, nói giúp được cứ giúp, tớ làm sao cự tuyệt."

"Ưm, chỉ là trong nhà có nhiều người thân cũng phiền phức, quan hệ bên ngoài thì dễ ứng phó hơn nha~"

"Đúng đó à mà tớ tiết lộ cho cậu biết, có phải công ty cậu sang năm muốn mua đất vùng ngoại thành để quy hoạch thiết kế biệt thự không?"

"Chính xác, kế hoạch thiết kế bản kiến trúc công ty cậu cũng tham dự hả? Có chuyện gì?"

"Không phải, Hải Đào lúc đó cũng muốn mua, đúng rồi, Lý Duy Duy là cháu gái chủ thích công ty cậu, hình như cùng hắn có quen biết, trước đây không lâu tớ còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau ăn cơm, coi ra quan hệ không tồi nha~"

"Nhìn ra mà, hôn lẽ của anh cậu Hải Đào và Lý Duy Duy còn đứng chung một chỗ đó."

"Ưm, công ty của Hải Đào cũng là tham khảo từ công ty của cậu, hắn hiện tại mở công ty kêu là Công ty thiết kế Hải Đào, còn cùng tớ hợp tác, tới một mức độ nào đó mà nói, có lẽ sẽ là đối thủ gián tiếp cạnh tranh với bên cậu."

"Không sao, khó được có thể cùng cậu cạnh tranh, cơ mà đối thủ trực tiếp của tớ là Hải Đào, không phải cậu, mọi người đều vị bát cơm thôi, ai cạnh tranh được, kế hoạch tốt thì có cơm ăn"

"Aiz~ cậu nghĩ vậy tớ yên tâm rồi, còn sợ cậu sẽ trách tớ"

"Sao lại trách? Không có đâu"

"được rồi, bất quá...cậu đêm nay thật đẹp nha~ ngày thường rất ít khí thấy cậu mặc đồ dạ hội, hôm nay mặc làm tớ nhịn không được suy nghĩ muốn ăn cậu"

Diệp Lê tay áp lên ngực tôi, đầu ngón tay nhẹ chơi đùa, như là đang đàn một bản nhạc, ngón tay chợt dừng lại rồi đột nhiên dùng sức, tôi kêu lên một tiếng đau đớn, nghiêng người ngăn cản "Vô lại!!! tớ sao lại không phải hiện ra cậu có thể sắc như vậy?" (dê - râm đó :)) ~)

"A~ ẩm thực của nam nữ, người lớn luôn tồn tại dục vọng, chính là" Diệp Lê nói từng chữ "Thực, sắc, tính!"

"Câu xuyên tạc bổn ý của Mạnh Phu Tử, hắn sẽ nhảy ra giết cậu nha~"

"Tớ chỉ xuyên tạc có một ý, đợi hắn tới giết tớ hả? hắn bây giờ không vội đâu, chúng ta mới vội."

Ngón tay mãnh khảnh của Diệp Lê như có lửa, đồ dạ hội mềm nhẵn bị lột ra, da thịt gợi lên từng đợt ấm áo, ánh mắt Diệp Lê quỷ mị, nổi lên chờ mong, hiện lên sóng tình dạt dào, tôi khôn kịp giãy dụa liền như cá năm trên thớt.

Lễ phục trên người của Diệp Lê cũng rớt xuống đất, nhìn thấy cậu ấy một thân kiều mị, tôi có chsut choáng váng, vón là người đang mệt mỏi bây giờ lại hưng phấn, có cái gì đó được sinh ra, có gì đó đang chuyển động, không thể ngăn lại dòng nước xiết, ở trong phòng tràn ngập hương thơm, vừa giống giếng sâu lại vừa giống lốc xoáy, một khi nhảy vào, có điên khùng giãy dụa cũng không thoát ra được.

Bên ngoài một ít ánh đèn mờ nhạt xuyên qua khe hở bức màn, có chút sặc sỡ, ánh sáng dịu dàng hắt qua cửa sổ, hăt lên tủ quần áo, lên sàn nhà, đem nay, có bao nhiều phần ngọt ngào mê người, đêm nay, chúng tôi cùng nhau nở rộ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: