Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 49

271 0 1 0

Buổi tối, tôi đúng giờ đến quán ăn, Lý Hiểu Mẫn sớm đã ngồi đợi, cậu ấy đeo thắt lưng tiệp màu với áo gió màu đen, cổ quấn khăn lụa màu chàm, giày cao gáo Dior và quần bò, trang điểm đơn giản, lộ ra dáng người thon thả, nhìn ra, cách cậu ấy ăn mặc là vô cùng dụng tâm.

Nhìn lại chính mình, chỉ là trang phục nghề nghiệp đơn giản, đem ra so sánh thì kẻm cỏi hơn.

Thấy tôi ngồi xuống, Lý Hiểu Mẫn xin lỗi nói "Tớ không cố ý ép cậu đi, nhất thời xúc động nên nói ra, hy vọng đừng để ý."

"Không để ý, bọn tớ tới Lạp Đi cũng không xảy ra chuyện gì, cho dù đồng nghiệp cậu ấy có biết cũng không sao, thanh giả tự thanh, làm sao phải để ý?"

""A, Phương Ngưng, cậu đúng là trước sau không đồng nhất" Lý Hiểu Mẫn nhìn như đùa giỡn nói: "Nếu không để ý, sẽ không đến đây, còn nếu đã đến thì nói lên cậu có để ý. Bạn học mấy năm cũng muốn cố che giấu sao?"

Lý Hiểu Mẫn trực tiếp nói thẳng, để cho tôi khó khăn tiếp nhận, đúng, tôi thực là để ý, nhưng giây phút này dù có như thế nào cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Tôi cười cười nói: "Tớ tới đây không phải vì Điền Hàm, tới là muốn nói cho cậu biết, tớ không thích bị người khác uy hiếp, Hiểu Mẫn, cậu đã thẳng thắn thì tớ cũng sẽ không vòng vo, cậu có tâm ý với tớ, nhưng tớ đã có bạn trai, cậu cũng có bạn gái, chúng ta đã không còn có thể xúc động như trẻ con được, nên ý tứ thì ý tứ một chút"

"Aiz~ tớ và Vương Lan chỉ tính là bầu bạn thôi, cô ấy có cuộc sống của mình, tớ có cuộc sống của tớ, chúng tớ vốn không can thiệp vào chuyện của nhau" Lý Hiểu Mẫn nhướng mi, ánh mắt hơi tối nói "Cậu để ý chuyện tôi và Vương Lan ở cùng một chỗ sao?"

"Không để ý, tớ còn nghĩ hai người thực yêu đối phương"

"Không nói không thích, nhưng cũng không phải yêu, chỉ là đồng bọn mà thôi, bạn trai cậu đâu? Làm gì?"

"Làm kiến trúc" tôi trêu ghẹo nói: "Cậu muốn điều tra hộ khẩu sao?"

"Thì sao? Kết hôn với đàn ông nhưng cũng thích phụ nữ, bởi vì bị khống chế mà tạo ra không ít quỹ LES nha~" Lý Hiểu Mẫn lấy ra thuốc la, châm lửa, chậm rãi hút một hơi sau đó thở ra, động tác cực kỳ tao nhã, cậu ấy cười như không cười nói: "Huống chi tớ đối với đàn ông không có hứng thú, tâm tư của tớ như thế nào, cậu không lẽ không biết?"

"Biết" tôi nhìn Lý Hiểu Mẫn nói: "Những dù có thế nào tớ cũng chỉ muốn nói cho cậu biết, sau này đừng liên lạc gì với tớ, tớ từng nói với cậu, có một vài người, gặp lại không bằng hoài niệm, cứ như vậy đi, bữa cơm này, chúng ta hảo tụ hảo tán"

Lý Hiểu Mẫn có chút không vui, nói: "PhươngNgưng, cậu luôn nói chuyện thẳng thẳn như vậy, không để ý tự tôn của người khác"

"Tớ là học theo cậu, cậu nếu để ý tự ái của tớ đã không lấy Điền Hàm ra uy hiếp tớ, dù là gì thì thẳng thắn với cậu là muốn tốt cho cậu"

"Tớ chỉ muốn cùng cậu ăn cơm, cậu không cần phải nghĩ xa"

"Chỉ mong vậy"

"Chẳng lẽ..." Lý Hiểu Mẫn nhăn lại mi, hỏi: "Cậu thực sự thích Điền Hàm"

"A~ đúng đó, Điền Hàm và Hồng San là bạn tốt của tớ, tớ đương nhiên thích hai người họ."

"Cậu biết rõ cái thích của tớ đang nói, cần gì phải nháo"

"Không nháo, cậu hỏi tớ thích hay không, tớ chỉ trả lời thôi"

"Chẳng lẽ hôm đó các cậu tới Lạp Đi là trùng hợp? Không có chuyện đó, cậu và Điền Hàm lúc còn đi học rất ám muội, cậu ấy cũng hay đến ký túc xá của chúng ta tìm cậu, cậu cũng thường đi tới ký túc xá của cậu ấy ngủ, lúc đó tớ cũng không có để ý quan hệ của hai cậu, giờ ngẫm lại, hai người đúng là có thể. Phương Ngưng, tớ cũng là đem lời nói thẳng, cậu vừa nói cậu nghĩ tớ và Vương Lan là song phương yêu nhau, nhưng cậu nói sai rồi, tớ cùng Vương Lan ở bên nhau là bởi vì cô ấy có chút giống cậu, không chỉ có Vương Lan, tớ trước cũng có trải qua cùng mấy người, những người đó đều có phần giống cậu. Tốt nghiệp mấy năm, tớ nghĩ tớ đối với cậu đã sớm phai nhạt, nhưng lần trước gặp ở quán bar, tớ phát hiện ra từ đầu tới cuối, người tớ yêu chỉ có một người, nếu cậu thích đàn ông, tớ không thể đi theo chân bọn họ phân cao thấp, nhưng chỉ cần cậu thích phụ nữ, tớ sẽ không buông bỏ, tớ biết làm vậy cậu sẽ phản cảm, nhưng chuyện đã rồi, tớ không cần phải nghĩ nhiều như vậy" Lý Hiểu Mẫn ánh mắt kiên quyết, làm trong lòng tôi hơi run, trực giác cho biết, sau này của tôi sẽ không thiếu phiền phức, nhưng cậu ấy có thể đem tôi và Điền Hàm ghép thành một đôi thì đúng là thiên tài rồi.

Tôi nhìn Lý Hiểu Mẫn, thản nhiên nói: "Thứ nhất, bọn tớ lần trước tới Lạp Đi chính là trùng hợp, tin hay không tùy cậu, thứ hai, nơi này là Trung Quốc, bạn bè thuộc giới tính nữ thân mật một chút là bình thương, nếu theo logic của cậu, nếu hai người phụ nữ cùng ngủ chung là loại quan hệ này, thì Trung Quốc đã không có hơn mười triệu người, thứ ba, tớ thích đàn ông là thật, chuyện tình yêu của Điền Hàm tớ tin cậu cũng đã nghe qua, đừng nói tớ và Điền Hàm không có khả năng, tớ với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có khả năng", a, Diệp Lê, xin cậu tha thứ cho tớ, thời khắc này tớ không thể xem cậu là phụ nữ được, còn có Điền Hàm, cũng mong cậu thứ lỗi, dù chuyện tình yêu của cậu không nhiều, 30 tuổi trước sau chỉ có ba người bạn trai, 10 năm một người, nhưng mà vì mọi người yên ổn, xin cho tớ phóng đại chuyện này lên.

Tôi xoa xoa cái trán, nói tiếp: "Hiểu Mẫn, tớ không cần phải gạt cậu, tớ tới đây chỉ muốn nói cho cậu biết, đừng lãng phí tâm tư lên người tớ, đi tìm một người thực yêu yêu cậu đi, đừng vì một cây mà bỏ cả khu rừng"

"Đừng giảng đạo lý với tớ" Lý Hiểu Mẫn cười khổ, "Phương Ngưng, tớ nghe nhiều đạo lý lắm rồi, bình thường tớ còn dùng mấy cái đạo lý đó tự an ủi chính mình, nếu những điều đó là thật, thì tớ đây rõ ràng biết cậu không thích vẫn cứ gọi điện liên tục cho cậu. Được rồi chúng ta không nói việc này nữa, ăn cơm trước đi"

Tôi thái độ đã rất rõ ràng, mặc kệ sau này Lý Hiểu Mẫn như thế nào, cũng sẽ không cùng cậu ấy gặp mặt. Lúc sau chúng tôi trò chuyện công việc, không khí so với lúc nãy dịu hơn.

Lý Hiểu Mẫn xác thực thông minh, nói chuyện hài ước, dí dỏm, cùng chuyện tình cảm tuyệt không có liên quan gì luôn, giơ tay nhấc chân gian lộ ra hào phóng, thực dễ làm người ta trầm tĩnh lại, nếu không phải trong lòng có gai, tôi thậm chì còn muốn cùng cậu ấy bảo trì quan hệ bạn bè.

Từ quán ăn đi ra, bé trai năm sáu tuổi từ đâu lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, không cẩn thận vướng chấn, hai tay nhỏ bé đen tuyền chộp lấy ống quần Lý Hiểu Mẫn, Lý Hiểu Mẫn lập tức lui về sau, nhíu mày, biểu cảm rất là ghét.

Tôi đỡ bé trai dậy, giúp nó phủi bụi trên người, sau đó lấy ra khăn giấy ướt lau tay, cười nói: "Sau này đi đường phải cẩn thận, té có đau không?"

"Không đau" bé trai trả lời, hai mắt to đen bóng vụt sang, lúc này mới thấy đứa nhỏ này lớn lên sẽ rất được nha, tin là sau mười năm có thể trở thành một soái ca.

"Haha, sao chỉ có một mình, mẹ con đâu?"

"Ở đó" đứa nhỏ đi lên phía trước chỉ chỉ, tôi nhìn theo hướng tay, xác thực một phụ hai bảy hai tám đang đứng ở đó cùng một người đàn ông tranh cãi gì đó, cơ mà người đàn ông kia...sao quen mắt quá ta? Ý...không phải Vương Thiên Phong sao?????

Từ lúc gặp nhau ở buổi lễ đấu giá, sau này chưa từng thấy qua, không biết có phải lời nói của Diệp Lê có tác dụng hay không, Vương Thiên Phong số lần gọi cho tôi ít đi, cho dù gọi tới, cũng giống như bạn bè nói chuyện tán gấu, tôi đối với Phương Thiên Phong không bao giờ có khả năng, lúc ấy não tôi nhất thời có chút nóng, cười ha ha nói chỉ mong hắn sau này sẽ không nóng não như vậy, Vương Thiên Phong cũng cười haha nói nhất định sẽ không, tôi phát hiện Vương Thiên Phong ngoài trừ có chút khoe khoang thì căn bản cũng là người tốt, có lần hắn gọi nói: "Phương Ngưng, các người thật giỏi, hợp sức gạt tôi và Trung Sơn."

Tôi nói: "Chúng tôi cũng không muốn, lúc ấy chỉ là thích thú nhất thời, thỉnh đừng trách"

"Không có, chỉ là tôi đối với cô chính là vừa gặp đã yêu, cô có tin vừa gặp đã yêu không?"

"A~ tôi chỉ tin, vừa thấy khởi sắc tâm" (vừa thấy nổi máu dê đó)

Vương Thiên Phuong ngây ngô cười hắc hắn, nói chuyện thêm hai câu rồi cúp máy, bây giờ đứng xa nhìn Vương Thiên Phong, tôi bất đắc dĩ cảm thán một câu, vỗ vỗ mặt đứa nhỏ nói: "Đi tìm mẹ đi, sau này đi đường phải cẩn thận, qua đường phải nhìn xe, biết không?"

"Dạ, tỷ tỷ, chị thật tốt"

"A~ tiểu tử, mau đi đi"

"Tỷ tỷ, tạm biệt ạ!"

"tạm biệt."

"A~ cậu coi ra tràn đầy tình yêu nhỉ" Lý Hiểu Mẫn đi tới cạnh tôi, ngẩng đầu nhìn mẹ đứa nhỏ nói: "Người đàn bà kia tớ từng thấy, nghe nói là tiểu thư, không nghĩ ra cô ấy có con lớn như vậy"

"Cậu biết cô ấy?"

"Không biết, có cần tới khách sạn cùn đồng nghiệp, nhìn thấy cô ấy một lần, ăn mặc vô cùng...tóm lại là ấn tượng khắc sâu, nên đối với cô ấy có một chút lưu ý"

"Ra vậy" tôi đưa tay giúp Lý Hiểu Mẫn bắt xe nói: "Xe đến rồi, về đi"

"Được rồi, có thể gặp lại không?"

Tôi lắc đầu nói: "Lên đi, tạm biệt"

Nói xong, tôi xoay người đi, nhớ lại thái độ của Lý Hiểu Mẫn với đứa nhỏ, tự nhiên cảm thấy thực châm chọc, Lý Hiểu Mẫn năm đó chân thuần sớm đã không còn, tôi và Lý Hiểu Mẫn, cho dù có rảnh cũng sẽ không tiếp tục gặp nhau.

Chỉ là, nói không gặp là có thể không gặp sao?" Lý Hiểu Mẫn cường thế, tôi coi như đã nhìn thấy, đối với chuyện này đúng là không dám xác định.

Về nhà, Diệp Lê đang ở trước máy tính vội vã làm công việc, ngẩng đầu nhìn tôi cười nói: "Cậu về rồi."

"Ừm" tôi người cạnh cậu ấy hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi"

"Ăn cái gì?"

"Ăn một chút bánh quy"

"Cậu nha~, luôn không chăm sóc bản thân, tớ đi nấu đồ ăn, cậu ăn thêm môt chút đó."

"Được."

Tôi đi vào phòng bếp lấy cà chua và trưng, Diệp Lê cũng đi theo, từ phía sau nắm vai tôi cười nói:" Có cậu ở đây, tớ không cần chăm sóc bản thân"

"Không tưởng tượng nổi trước kia cậu sống ra sao, sau này phải chú ý đó, lớn rồi, rất dễ có nếp nhắn, cậu hy vọng bản thân biến dạng hả?"

"Tớ biến dạng cậu sẽ không quan tâm tớ nữa hả?"

"Đương nhiên nha~"

"A~ cậu nha...có phải động tâm với Lý Hiểu Mẫn kia rồi phải không?"

"Nói hưu nói vượn."

"Tớ xấu rồi cậu sẽ không quan tâm nữa đúng không??"

"Khờ quá, tớ nói giỡn thôi, Lý Hiểu Mẫn sao có thể so được với cậu? Cậu ý, chú ý một chút, đừng để mỡ tiên đến trên người"

Làm trúng vẫn là nhanh nhất, chỉ trong chốc lát trứng chiên cà chua đã xong, Diệp Lê ngồi xuống từ từ ăn, tôi đem chuyện đêm nay cùng Lý Hiểu Mẫn kể lại cho cậu ấy, Diệp Lê hỏi: "Nếu Lý Hiểu Mẫn thực đem Điền Hàm ra uy hiếp thì cậu tính sao?"

"Cậu ấy làm rồi, nếu không sao tớ có thể cùng ăn cơm với cậu ấy"

"Chỉ là, việc này có nên nói cho Điền Hàm biết không? Vẫn là nên nói một tiếng, để cậu ấy chuẩn bị tâm lý, coi ra Lý Hiểu Mẫn và Hải Bình giống nhau, không dễ gì buông tha người khác, chỉ là Lý Hiểu Mẫn so với Hải Bình thuần túy hơn."

"đúng đó, Lý Hiểu Mẫn mà thành đôi với Hải Bình thì khó mà bảo đảm là không do ông trời tác hợp"

"Hai người ấy thành đôi? Trời sập cũng không có khả năng, cơ mà cũng không nói trước được,cậu gọi điện cho Điền Hàm đi."

"Ừm"

Tôi lấy điện thoại bấm số Điền Hàm, nói sơ lược tình hình, Điền Hàm ồn ào nói: "Aiz aiz aiz, thực là tò mò chết mệt, tớ lại là con mèo kia, không nghĩ ra là Lý Hiểu Mẫn hèn hạ như vậy, cậu cũng ngủ cùng Hồng San đó thôi, như thế nào lại hiểu lầm tớ và cậu? Mà không phải là cậu và Hồng San?"

"Ai bảo cậu lúc đó ngồi chung với tớ?"

"Aiz~ sớm biết sẽ không ngồi cùng cậu, cậu có Diệp Lê rồi, tớ thà là cậu ấy hiểu lầm tớ và Hồng San, không mời cậu ấy ghép đôi tớ và cậu nha~"

Tôi trêu nói: "Gì chứ? Làm một cặp với tớ đáng sợ vậy hả? A~ hay là trúng ý Hồng San rồi? Điền Hàm, nếu muốn ra tay thì sớm một chút, Hồng San mà có đối tượng thì cậu không có cơ hội đâu"

"Đi chết đi, Hồng San y như cọp mẹ, tớ không cần, a! Cậu làm gì đánh tớ!"

"Ai đánh cậu?"

"Hồng San! Tớ đang ở nhà cậu ấy"

Thanh âm của Hồng San mơ hồ truyền đến: "Tôi là cọp mẹ? Cô ăn chỗ tôi, ngủ chỗ tôi, sau lưng nói tôi là cọp mẹ! Cô đúng là lang sói, tôi bóp chết cô!"

"Aiz~ nhẹ tay dùm! tớ đang nói chính sự với Phương Ngưng" nghĩ tới cảnh Điền Hàm và Hồng San đánh nhau, tôi và Diệp Lê đều cười, lát sau Điền Hàm nói: "Phương Ngưng, nhỡ Lý Hiểu Mẫn thêm mắm dậm muối chuyện tớ tới Lạp Đi thì sao? Tớ nên làm gì bây giờ?"

"Đừng vội" tôi nghĩ nghĩ nói: "Như vậy đi, tòa soạn các cậu không phải thích nhiều chuyện nhất sao? Cậu tìm một người nhiều chuyện nhất, lấy danh nghĩa điều tra đi tới Lạp Đi, sau đó cùng bọn họ thảo luận, phối hợp quan điểm, viết bản thảo là các người đi tới Lạp Đi để kiểm chứng, sau đó đăng lên web tòa soạn, cậu và đồng nghiệp lúc nói chuyện phiếm, cũng cố ý nói ra cảm xúc khi tới Lạp Đi, đánh đòn phủ đầu"

"Di~ đúng rồi!, ý kiến này hay nha~ Phương Ngưng quá thông minh luôn, được, tối mai tớ mang lão Triệu cùng đi, người này nhiều chuyện nhất"

Tôi nhắc nhở nói: "Cậu viết bản thảo cũng nên cẩn thận một chút, đừng viết thái quá, cũng không cần bao chê hay châm biến, cứ trung lập là được"

"Tớ biết, yên tâm đi, cứ như vậy, tớ gọi cho lão Triệu, tắt máy đây, bye"

Cúp điện thoại, DIệp Lê ỏi: "Cậu kêu Điền Hàm làm vậy có ổn không?"

"Aiz Lý Hiểu Mẫn hôm nay dùng Điền Hàm uy hiếp tớ, khó bảo đảm có một ngày cậu ấy xúc động đem nói chuyện của Điền Hàm. Không có tường nào không lọt gió, để đồng nghiệp cùng cậu ấy tới Lạp Đi vẫn tốt hơn chuyện bị lộ. Sống ở đời, ai cũng từng bị người khac làm liên lụy, đương nhiên sẽ không thể không để ý ánh mắt người khác, có môt số việc, thản nhiên đối mắt thì người khác sẽ không xem ra gì, càng cẩn thận thì người khác lại truy tìm căng nguyên. Huống chỉ nếu làm vậy, Lý Hiểu Mẫn cũng không còn gì có thể uy hiếp tớ"

Diệp Lê cười nắm mặt tôi nói: "Cậu nha~ trước kia sao tớ lại không phát hiện ra cậu tâm nhãn hơn người nhỡ?"

"Cái này không phải tâm nhãn, là tự bảo vệ chính mình nha~ muốn sống tốt ở cái xã hội này, không thể quá chính trực thiện lương"

"Có lý, được rồi, thời gian không còn sớm, đợi lát nữa làm xong chúng ta liền nghỉ ngơi"

Đợi làm xong, dựa vào Diệp Lê, ngồi trên ghế salon, nhớ đên ngày hôn nay trải qua, tôi không khỏi cảm thán một trận.

Một lòng tìm kiếm, vì ai tìm khổ?

Yêu người không yêu mình, là chuyện thống khổ, cho nên tôi hiểu được nỗi khổ của Lý Hiểu Mẫn, hiểu được tại sao cậu ấy không chịu nổi muốn cùng tôi gặp mặt. Mà được người khác thích, vốn là chuyện vui, cho nên ở đáy lòng tôi rất cảm ơn Lý Hiểu Mẫn, cảm ơn vì cậu ấy đã xem trọng, chỉ là tôi không thích bị người uy hiếp, càng không thích uy hiếp người, tôi và Lý Hiểu Mẫn bạn học bốn năm, ở cùng bốn năm, duyên phận của chúng tôi vào khoảnh khắc tốt nghiệp, đã hết rồi, bây giờ, chúng tôi đương nhiên là càng lúc càng xa.

Xã hội này, có thể đem thứ xù xì mài nhẫn, cũng có thể đem giấy trắng trơn nhẵn làm nhăn, vô luận là ai, một khi bước vào xã hội, đều vô tình bị nó ăn mòn, tôi yêu thế giới này, bởi vì nó rộng lớn, phong phú, tôi cũng hận thế giới này, bởi vì nó tàn nhẫn lãnh khốc, tôi vừa yêu vừa hận suy nghĩ bồi hồi, đêm dài làm người ta tĩnh, bỏ hận nhặt yêu, nếu không yêu, sẽ không có hận.

Cho nên túm lại vẫn là yêu, túm lại thế giới này vẫn tốt đẹp. Cứ thở dài, thỉnh thoải suy sụp, cứ phẫn nộ để thỉnh thoảng hòa nhập, nhưng nếu muốn sống, phải hướng tới phần xinh đẹp, tốt đẹp chính là ánh sáng, nhìn được không chạm được, sống chính là phải hi vọng, không phải sao?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: